Chương 548
Nghe thấy lời nói này liền cảm thấy dở khóc dở cười, Lương Hạnh mím môi nhìn cô ta: “Tôi cho là cô không thiếu tiền, tại sao cô lại cứ thích tính toán ở trước mặt của tôi thế?”
Lời nói này nghe như trêu chọc, nhưng mà cũng là một loại đồng ý với phương thức khác, hai người ăn ý bỏ qua đề tài này, nhưng mà Lương Hạnh vẫn rất nghi ngờ nhíu mày, lộ ra giọng điệu đùa giỡn.
“Tại sao lại cứ cột Cố Thời ở bên người, có phải là cô đối với anh ta…”
“Không đến mức.” Cung Kì nghe vậy, vô cùng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi: “Mục đích của cô Bao làm điều đó quá mức rõ ràng, nếu đã như vậy, cô cả Cung này sao có thể để cho cô ta toại nguyện được chứ, mang mặt nạ ở trước mặt của tôi, đừng có trách tôi xé nát mặt nạ của cô ta.”
Dừng lại một chút, cô ta lại có vẻ sa sút tinh thần: “Trước kia lúc ở nước Anh, chị đây phải ứng phó với những ông chủ lớn trong giới kinh doanh, bây giờ lại mang những tâm tư này dùng ở trên người của một cô gái, thật là uổng tài mà.”
Lương Hạnh kịp phản ứng lại, cô ta đang bóng gió khoe khoang, lại nhìn cô ta bày ra một biểu cảm thật sự hối hận, lập tức cảm thấy buồn cười, thừa cơ cầu tình cho cô Bao: “Có thể thật là một sự hiểu lầm mà thôi, cô cũng đừng chơi quá mức.”
“Hiểu lầm hả?” Trong mắt của Cung Kì lóe lên một sự thông minh: “Ba của cô ta đúng lúc nằm viện thì có thể nói là do ý trời, cô ta lại có thể đụng trúng tôi giữa biển người mênh mông có thể giải thích là vì duyên phận, nhưng mà cô ta lại đụng tôi thành cái dạng này rồi lại mang theo dáng vẻ tội nghiệp kéo Cố Thời đến đây xem chuyện cười của tôi…”
“Lần trước cùng nhau ăn cơm, cô cũng đã nhìn thấy được người phụ nữ này có đầu óc, biết nhìn người.”
Dừng lại một chút, cô ta lại nhỏ giọng mở miệng: “Nhiều lời vô ích thôi, là người hay là quỷ, điều tra là biết ngay.”
Lúc này đã nhận thấy sự quyết tâm của Cung Kì, cũng biết cô ta là một người có thù phải báo, đối với chuyện ngày hôm nay, chắc có lẽ là cô ta sẽ không làm người câm chịu thiệt, nếu như thật sự trùng hợp thì coi như thôi đi, còn nếu như không phải thì…
Cô lắc đầu, rất khó để tưởng tượng ra kết cục của cô Bao.
Cũng đừng mong có thể nói giúp cho cô Bao, cho dù có nói cái gì thì bây giờ Cung Kì đều sẽ ngó lơ, dường như là cô ta có chút mệt mỏi rồi, dựa ở trên giường bệnh rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giọng nói khá nhỏ: “Nếu như cô ta muốn giữ khuôn phép không có ý đồ xấu xa thì sẽ bình an vô sự, nhưng mà nếu như cô ta lại khiêu chiến với tôi, vậy thì đừng có trách tôi sẽ khiến cho cô ta không còn cái gì.”
Lời nói này không nhẹ không nặng, có lẽ là do mệt cho nên giọng nói rất nhỏ, nhưng mà cẩn thận nghe ý tứ trong đó lại cảm thấy hết sức nặng nề.
Cũng không biết nếu như cô Bao nghe thấy thì sẽ có suy nghĩ như thế nào.
Lương Hạnh ngốc ngốc nhìn người phụ nữ đang dựa trên giường bệnh, âm thầm cảm thán, cô Bao ơi là cô Bao, cô ấy là Cung Kì.
Là một người phụ nữ mà cô không thể đắc tội.
Vốn dĩ thái độ của Cung Kì đối với Cố Thời và cô Bao đã không tốt, bởi vì trong lòng đồng tình, cô biết rất rõ kể từ sau khi Cố Thời trở về từ Kinh Đô thì lại nhanh chóng hẹn hò với một người phụ nữ vừa mới quen, tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.
Có điều chỉ là một trái tim yếu đuối, muốn trốn tránh, mà đúng lúc người phụ nữ đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh ta lại trở thành công cụ để anh ta trốn tránh mà thôi.
Đà điểu vẫn là con đà điểu, sẽ không dễ dàng biến thành hồng hạc.
Liên quan đến chuyện cô ta với Cố Thời ngẫu nhiên quen biết với nhau, lần trước cô Bao đã chính miệng kể trong bữa tiệc sinh nhật của Lương Hạnh. Lúc nói chuyện, biểu cảm rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn mang theo giọng điệu trêu chọc, cho nên cho dù là khoe khoang hạnh phúc thì cũng làm cho người ta nghe đến thích thú, bất tri bất giác liền chìm đắm vào trong đó.
“Lúc đó, tôi đã bị dọa sợ, nghĩ thầm đụng phải một chiếc xe tốt như thế chắc chắn là tôi sẽ không bồi thường nổi.” Lúc nói chuyện, ánh mắt khẽ đung đưa, lặng lẽ biết nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Bây giờ suy nghĩ lại một chút, may mắn người mà tôi gặp lại là anh ấy.”
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, lúc này Cung Kì ngồi trên giường bệnh nở một nụ cười tà mị nhìn về phía người đàn ông đang tưới hoa ở ban công: “Thật là, kỹ thuật lái xe của bánh bao nhỏ nhà anh dỡ như thế, anh là con cái nhà giàu mà sao lại không mời vệ sĩ hay tài xế đi theo bên cạnh cô ta đi?”
Đó là chuyện của mấy ngày sau, cô ta đang ăn táo mà Cố Thời vừa mới gọt xong, lúc ngước mắt lên, một tia sáng chiếu vào từ bệ cửa sổ bao phủ thân hình to lớn của người đàn ông.
Nghe ra được sự châm chọc trong lời nói, Cố Thời gõ mạnh cái vòi hoa sen ở trong tay lên trên bệ cửa sổ, quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía người phụ nữ thoải mái nhàn nhã: “Không cần cô phải quan tâm.”
Sự kiên nhẫn mấy ngày sớm đã mài mòn tính nhẫn nại của Cố Thời không còn cái gì, anh ta là con trai nhà giàu luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, cho đến bây giờ cũng chỉ có lúc hất cằm vênh mặt sai khiến người khác, đâu có chịu nổi tính tình của Cung Kì.
Nhưng mà người phụ nữ này lại giống như là khắc tinh của anh ta, cái gì mà anh ta không đồng ý, thề sống thề chết chống cự không chịu làm, vậy mà trong mấy ngày nay lại phải làm hết toàn bộ.
Đúng là còn đáng sợ hơn hoàng thế nhân.