Chương 545
Cánh tay bị thương, gương mặt cũng bởi vì đập vào bồn hoa ở bên cạnh mà chảy máu rất nhiều.
Lúc đó, trong lòng của Cung Kì có hàng nghìn câu thô tục, đưa tay ra sờ vào cằm một cái, sau đó lại giơ bàn tay đầy máu lên kéo người phụ nữ một cái: “Cô có bị gì không hả, ở đây có thể chạy xe được à?”
Chờ sau khi kéo người từ dưới đất lên, cô ta mới nhìn rõ cái người mà mình đang nắm chặt trong tay không phải là ai khác, mà chính là cô Bao, cô bạn gái không biết nhặt được từ nơi nào của Cố Thời.
Hiển nhiên là cô Bao cũng bị hù dọa, hốc mắt đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển: “Tôi xin lỗi cô, tôi xin lỗi, xe của tôi bị hư rồi, bây giờ để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Cô ta nói xong rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa mới gọi điện thoại cho xe cứu thương, lại nâng mắt lên lặng lẽ nhìn rồi mới bất chợt nhận ra, duỗi một ngón tay ra, vô cùng khó nói: “Cô là… cô Cung.”
Kinh ngạc cùng bối rối làm cho gương mặt vốn dĩ trắng nõn càng xinh đẹp động lòng người.
Nói rõ tình huống trong điện thoại, cô ta đã gấp đến độ dậm chân, cúp điện thoại xong, vành mắt lại đỏ bừng, luống cuống giải thích: “Ba của tôi nhập viện rồi, tôi sốt ruột muốn đến đó, tôi xin lỗi cô Cung.”
Lúc này, Cung Kì bị xe đụng đầu óc choáng váng, ban đầu cô ta đang muốn đợi xe cứu thương đến, nhưng mà không ngờ rằng sau đó lại nhìn thấy cô Bao muốn móc điện thoại di động ra, quen tay lướt tới một số điện thoại: “Để tôi gọi điện thoại cho anh Thời đến đây, anh ấy đang ở bệnh viện gần đây với ba của tôi.”
Cung Kì thuận thế nhìn sang, nhìn thấy hai chữ “người yêu” được lưu trong điện thoại của cô ta, lập tức cảm thấy vô cùng buồn nôn, sau đó khoác tay đánh gãy: “Không cần đâu, tự tôi đến bệnh viện là được rồi.”
Lập tức không thèm để ý đến sự ngăn cản của cô Bao ở sau lưng, che lấy cái khăn bị thấm máu ướt nhẹp, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe ở bên cạnh, đến khi nhìn thấy người phụ nữ vẫn luôn đuổi theo từ kính chiếu hậu, cô ta không do dự một chút nào hết, đạp chân ga rồi sau đó lái xe chạy ra ngoài.
Sau đó nữa chính là những chuyện mà Lương Hạnh đã chứng kiến.
Năm phút trước khi Lương Hạnh đến bệnh viện, đúng lúc Cung Kì nhận được cuộc gọi giải thích của Cố Thời. Không nằm ngoài ý muốn, đó chính là anh ta cũng biết mình đã bị xe đụng rồi bị thương, cho dù là Cung Kì có nói thế nào thì anh ta cũng kiên trì muốn dẫn cô Bao đến xem một lần.
“Tôi biết cô đang ở phòng bệnh nào, sau khi sắp xếp xong cho ông ấy thì chúng tôi sẽ đến đó trong vòng mười phút.” Nói dứt lời, cũng không quan tâm đến tiếng ngăn cản gào thét của Cung Kì, anh ta dứt khoát cúp điện thoại.
Lương Hạnh nghe đến đó, không khỏi cúi đầu bật cười, ngước mắt lên quan sát gương mặt không luyến tiếc với cuộc sống của Cung Kì, biết là cô ta quan tâm tới cái gì.
“Cô không muốn để cho Cố Thời nhìn thấy bộ dạng này của cô?”
Hiếm khi Cung Kì không giải thích cái gì, lúng ta lúng túng ngồi ở đó một mình buồn bực.
Từ trước đến nay cô Cung hống hách kiêu ngạo tự cho mình là người đẹp nhất trên đời này, làm sao lại có thể đồng ý để cho đàn ông, mà đó còn là Cố Thời nhìn thấy gương mặt bị thương của mình, chuyện này đã tạo thành một vết thương vô cùng nghiêm trọng với tâm hồn của cô ta, còn nặng hơn là vết thương trên thân thể.
Chỉ là Cung Kì không chỉ có sự xinh đẹp và thông minh, cô ta có mắt sáng tâm sáng, chút tâm tư nhỏ của người thường khó mà có thể giấu diếm được khỏi mắt của cô ta.
“Chỉ là làm sao lại trùng hợp như vậy?” Lương Hạnh nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lần, sau đó do dự nói.
Cung Kì nghe nói như vậy, gương mặt nhạt nhẽo liếc nhìn cô một cái, lại giống như là lơ đãng đánh giá: “Trùng hợp hả? Có thể nói tám mươi phần trăm những chuyện trùng hợp trên thế giới này đều là do ở sau lưng có một bên cố gắng thực hiện mới có thể thành công.”
Trong lời nói có hàm ý làm cho lông mày của Lương Hạnh cau chặt hơn, đợi cô nhanh chóng kịp phản ứng ý trong đó, khẽ liếc mắt nhìn sang: “Cô nói là ai đang cố gắng?”