Chương 535
Lúc này có một người dì mặc một bộ váy màu vàng nhạt đánh giá thằng bé, trong mũi lại hừ một tiếng, giống như là đang chế giễu: “Hai năm nay không nghe ai nói tới, đứa cháu của nhà chúng tôi vẫn còn chưa đầy tháng được hai hôm, vậy mà bà lại xuất hiện một cậu cháu trai hơn một tuổi, cái này không bình thường cho lắm nha…”
Nói xong rồi lại còn hỏi đám người: “Mọi người nói có đúng không?”
Lương Hạnh quay đầu lại, sau khi bước vào cửa thì đã chú ý đến một đám những gương mặt trẻ tuổi đang tụng năm tụm ba lại với nhau trước cái bàn vuông, trong số đó có một người phụ nữ với gương mặt thanh tú ôm một thằng nhóc mũm mĩm hồng hào ở trong ngực, nhưng mà dường như ôm không đúng cách cho nên đứa nhỏ cứ luôn uốn éo ở trong ngực của cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.
“Này lão Viên, có ý gì vậy chứ?”
Mẹ Triệu nghe nói lời này thì liếc nhìn qua, rõ ràng là không hài lòng.
Chỉ là khi nói ra lời này, bởi vì hai tay đang ôm đứa nhỏ hào hứng mà lắc lư thân thể lên xuống, sau đó bà ta cũng đung đưa theo tiết tấu ấy, vốn dĩ là một câu chất vấn với khí thế hùng hồn, cũng bởi vì vậy mà yếu hơn nhiều.
Cái người được gọi là lão Viên ấy nhìn thấy bầu không khí không đúng, lại duỗi tay ra vuốt vuốt, nhìn giống như là muốn thuận khí, nhưng mà lời nói ra lại không thiện chí chút nào.
“Đừng có nóng giận mà, có ai ở đây không biết hiện tại sự nghiệp của con bà là tốt nhất, vừa mới rời khỏi Long Đằng thì liền thành lập công ty mới, còn bao trọn tiêu đề ngành giải trí kinh tế, chúng tôi ghen tị còn không đủ nữa là…”
Bà cụ mặc đồ vàng với khuôn mặt cười tươi nâng một cánh tay lên vung trong không trung một chút: “Đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng cũng là chuyện đúng mà, cũng không phải là không thể sinh con, chút chuyện này có gì tốt đâu.”
Lương Hạnh thì có thể hiểu được, một đêm trước mẹ Triệu đã dặn đi dặn lại Triệu Mịch Thanh, yêu cầu nhất định phải dẫn An Ngôn theo là vì cái gì.
Nghĩ tới đám người đang ngồi ở đây người nào cũng có gia cảnh không tệ, trong miệng thì nói con trai của mình không tốt, nói ra thì cũng coi như là giới thượng lưu, kết quả so sánh con trai xong thì lại so sánh tới cháu trai.
Mẹ Triệu nghe xong lời nói chân chọc nhằm vào mình, sắc mặt cứng lại mấy phần, trừng mắt nhìn người kia: “Lão Viên, sao mà lời nói này của bà càng nói càng mơ hồ vậy chứ, bà không tin cháu trai của tôi một tuổi rưỡi rồi, nhất định phải kêu tôi dẫn theo cho mọi người gặp mặt, bà không nhớ rõ hả? Tại sao kết quả lại không phải nữa rồi?”
Người bà mặc đồ màu vàng chậm rãi uống trà, giống như là nhìn thấu hết tất cả, sau khi đặt chén trà xuống thì lại chậm rãi nhấc mắt lên rồi mới đáp lời: “Tình cảm bạn bè của chúng ta nhiều năm như thế, lần trước có dẫn một cô gái dáng dấp xinh đẹp đến cho mọi người xem mặt, không phải nói đó chính là con dâu tương lai nhà họ Triệu các người hả? Ngày hôm nay lại nói với chúng tôi là cháu trai đã lớn như vậy rồi, bà kêu tôi tin như thế nào đây?”
Nói xong, còn tự cho là mình khôn khéo mà chớp mắt với mẹ Triệu: “Nhưng mà dáng dấp của thằng bé này trông cũng thông minh đó chứ, là con của người thân trong nhà hay là dùng tiền thuê vậy?”
Lời nói này bị người ta nói ra vô cùng nhẹ nhõm, giống như là đã ăn chắc, Lương Hạnh thừa nhận là mình nhìn thấy mẹ chồng của mình đang tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, mặt đều đã tái đi rồi, cô có chút không nhịn được cười.
Cô vừa đến đây, không ngờ tới là trong lúc rảnh rỗi mấy người già này bình thường gom lại một chỗ với nhau, nói chuyện đối chọi gay gắt nhưng mà vẫn có thể duy trì được dáng vẻ thân thiết như bề ngoài, dường như là mẹ Triệu đang tức giận đến nỗi muốn bốc khói, nhưng mà bởi vì đối phương lại dùng giọng điệu trêu chọc, cho nên cũng không biết phải phát tác như thế nào.
Lương Hạnh nghĩ thầm, chắc có lẽ là trước kia mẹ chồng của mình cũng không ít nói mấy lời cay nghiệt như thế này.
Ở một phương diện khác, có thể nhìn thấy dáng vẻ mẹ Triệu bị người ta xem thường, Lương Hạnh vẫn rất vui lòng. Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Triệu Mịch Thanh, phát hiện sắc mặt của anh cũng không khác gì so với mình, một bộ dạng không thèm quan tâm, im lặng xem kịch vui.
Vui thì vui đó, nhưng Lương Hạnh nghĩ thông suốt hơn Triệu Mịch Thanh, cô biết là lúc này nên giữ thể diện cho mẹ Triệu.
Lúc cô muốn nói chuyện, đột nhiên lại có một tiếng khóc nỉ non truyền vào trong tai đánh gãy mạch suy nghĩ của Lương Hạnh, lần theo phương hướng phát ra âm thanh mà nhìn sang, liền nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi đứng trước cái bàn vuông hồi lúc nãy đang vội vàng dỗ dành đứa nhỏ ở trong ngực, ôm trái ôm phải đều không được, đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Sắc mặt của lão Viên mặc đồ vàng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, biểu cảm cực kỳ khó coi.
“Lại có chuyện gì nữa vậy?” Nhìn thấy bà ta chống đỡ thân thể muốn đứng dậy, người phụ nữ trẻ tuổi hình như là con dâu rụt cổ lại nhìn xung quanh một chút, cuối cùng khẽ cắn môi rồi muốn vén áo lên ở trước mặt của mọi người.
Lương Hạnh thấy thế thì nhanh chóng đi qua ngăn người lại: “Đưa tôi ôm cho, nhìn dáng vẻ của thằng bé hình như là đang đói bụng.”