Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 530




Chương 530

 

Trong lúc nói hai tay tự nhiên khoanh lại đặt trước ngực, khí chất kiêu ngạo ngang ngược đó so với lúc trước không khác chút nào.

 

Tiểu Xuân dường như bị dọa sợ, thỏi son vừa tô được một nửa vẫn siết chặt trong tay, sau khi chớp mắt hai cái lại nhìn người mới đến này, nhỏ giọng lầm bầm: “Cô tưởng rằng cô là ai chứ, đến lượt cô quản hay sao?”

 

Vừa nói cô ta vừa giương mắt quan sát người này, lại yên lặng đóng nắp thỏi son lại cất vào túi.

 

“Ai tuyển cô vào đây vậy?’ Trịnh Vân cụp mắt nhìn, tiện tay cầm lấy bảng ghi chép của tiếp tân, nhìn chằm chằm vào mấy nét chứ xiêu vạo to đùng trên đó, vô cùng không vui đặt sang một bên: “Thượng Đỉnh là công ty sản phẩm kỹ thuật cao cấp, không cần cô ăn mặc thành bộ dạng nay đến thu hút khách hàng. Còn nữa mấy chữ này…”

 

Ngừng lại một chút, cô ta lại nhếch môi quét qua mấy tên viết sai đã bị sửa trong bảng đăng kí, hỏi thẳng: “Học lực của cô thế nào vậy?”

 

Câu này đâm trúng vào nỗi đau của đối phương, người phụ nữ có vẻ dịu dàng đó cuối cùng cũng hắng giọng một tiếng đứng bật dậy, đáy mắt nhẫn nhịn, vô cùng ủy khuất và phẫn nộ, hất cằm trả lời cô ta: “Học vấn của tôi thế nào thì có liên quan gì đến cô? Tôi dựa vào bản lĩnh của tôi để ngồi vào vị trí này, sếp của tôi còn không nói gì, cô dựa vào đâu mà khua tay múa chân ở đây?”

 

Cô ta nói xong liền lấy bảng đăng kí từ trên bàn cất xuống, vô cùng ấm ức đập xuống bàn, lại hùng hổ bổ sung thêm: “Cô này, nếu như cô đến tìm người, xin mời đăng kí hẹn trước theo quy định, nếu như cô đến để gây chuyện, mời cô bây giờ lập tức rời khỏi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến đó!”

 

Nói xong Tiểu Xuân nhấc điện thoại ở bên cạnh lên, định ấn số.

 

Trịnh Vấn thấy vậy một tay ngắt điện thoại của Tiểu Xuân, hơn nữa còn thấy rõ ánh mắt cô ta đã dịu đi rất nhiều, giống như có chút không đành, cuối cùng đưa một tay còn lại về phía Tiểu Xuân: “Đưa bảng đăng kí cho tôi.”

 

Đợi đến khi bảng đang kí lại một lần nữa ở trong tay mình, cô ta thuận tay lấy ra chiếc bút mình đã quen dùng từ trong túi ra, rút nắp bút ra kí tên mình xuống đó.

 

Nét chữ sắc sảo phóng khoáng, hiện rõ sự tương đồng với sự ngang bướng trong tính cách của cô ta.

 

Tiểu Xuân lúng túng khi nhìn thấy tên của cô ta, cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại.

 

Làm đăng kí xong, Trịnh Vân lật bảng đăng kí lại, đưa lại đến trước mặt Tiểu Xuân: “Tôi tìm Lương Hạnh.”

 

Cô ta gọi thẳng tên của Lương Hạnh, làm cho cô gái nhỏ đứng sau lưng Lương Hạnh lúc này không kiềm chế được phải ngẩng đầu quan sát sắc mặt của tổng giám nhà mình, nhưng thấy bên khóe miệng của cô vẫn như đang ẩn chứa nụ cười như có như không, xem ra giống như đã lấy được thông tin gì đó mà cô muốn trong tình huống khi nãy mà trở nên tự mãn.

 

Đợi sau khi đặt bút lại vào trong túi, Trịnh Vân vẫn lạnh lùng sắc bén đánh giá thêm một câu: “Với tư chất của cô, vẫn không làm được công việc này đâu, nếu như cô dựa vào quan hệ mà vào đây, vậy thì rất xin lỗi phải thông báo với cô, nhanh chóng chuẩn bị một bản sơ yếu lý lịch mới đi.”

 

Trong lúc người phụ nữ trước mặt vẫn còn đang ngây ra, cô ta đã cầm lấy túi của mình quay người đi vào trong cửa chính. Sau khi bước hai bước ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Lương Hạnh, khỏi cần nghĩ nhiều liền hiểu ra, cười nhẹ hỏi cô: “Kịch có hay không?”

 

Lương Hạnh cúi đầu khẽ cười một tiếng, lảng tránh câu hỏi của cô ta, ngược lại đưa tay hướng về phía văn phòng làm việc ra hiệu: “Vào trong rồi nói.”

 

Đợi đến khi hai người một trước một sau đi vào trong phòng làm việc, đám người giả bộ bận rộn ở ngoài cửa ai nấy đều sôi nổi lên, có người tóm lấy nhân viên mới khi nãy đứng sau lưng Lương Hạnh lại hỏi: “Người đó là ai vậy? Quan hệ với tổng giám nhà chúng ta hình như rất tốt, có phải Tiểu Xuân gặp đen đủi rồi không?”

 

Đôi mắt to của nữ nhân viên kia tỏ ra vô cùng vô tội chớp chớp hai cái, lại liếc về hướng Tiểu Xuân đang ngây ngốc ở quầy lễ tân: “Không rõ, nhưng nghe nói Tiểu Xuân là người nhà của tổng giám Lương, chắc là không như vậy đâu.”

 

Có như vậy hay không, người ngoài đều không rõ, chỉ có trong lòng Lương Hạnh hiểu rõ.

 

Trịnh Vân đi theo sau Lương Hạnh bước vào, cửa vừa được đóng lại, cô ta liền không hề khách khí phán xét: “Thuợng Đỉnh các cô nếu như mời loại người có tư chất như vậy đến làm lễ tân, vậy tôi nghĩ có lẽ tôi phải suy nghĩ lại quyết định của tôi thôi.”

 

Cô ta ngồi xuống theo cử chỉ của Lương Hạnh, dựa người vào lưng ghế da mềm mại, biểu cảm trên mặt nghiêm túc.

 

Lương Hạnh ngược lại có chút ngại ngùng, mím môi thừa nhận: “Tiểu Xuân cũng coi như là một người họ hàng xa của tôi.”

 

Sự thừa nhận này khiến Trịnh Vân càng thêm kinh hoàng, cầm lấy túi xách muốn đứng lên, cũng may Lương Hạnh đã nhìn thấu được trước, đưa tay chặn cô ta lại, ấn cô ngồi xuống: “Cô yên tâm, tôi sẽ không lấy tiền đồ của Thượng Đỉnh ra làm trò đùa đâu.”

 

Vốn dĩ để cô ta làm ở vị trí lễ tân cũng chỉ là tạm thời quan sát, cho dù không có chuyện ngày hôm nay, Lương Hạnh cũng đã có sự sắp xếp khác rồi.

 

Đợi đến khi Lương Hạnh nói rõ mọi thứ, lại quay lại hỏi ý kiến của cô ta, Trịnh Vân lúc này mới giống như đang suy nghĩ gật đầu, đồng ý: “Trước khi đến đây tôi đã lấy được offer của Trí Nguyên, sau khi cân nhắc kĩ càng quyết định từ bỏ bên đó, tôi sẽ bảo đảm thực lực công việc của tôi, nhưng hi vọng Thượng Đỉnh cũng đừng khiến tôi thất vọng.”