Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 523




Chương 523

Trời vừa sang xuân, trời vẫn còn hơi lạnh, cô rót nước nóng vào thành cốc, tiếng nước chảy ào ào, một lớp khói bốc lên.

Động tác của Lương Hạnh chậm rãi, cô không ngờ lại nghe thấy một âm thanh già nua vang lên từ đằng sau.

“Chuyện mẹ cô lần trước, nhờ cô chuyển lời xin lỗi của tôi tới mẹ cô.” Sau đó một tiếng thở dài nặng nề vang lên, mẹ Triệu chậm rãi lại nói, bà nhìn về phía bóng lưng gầy yếu của Lương Hạnh, hình như từ trước đến nay, bà chưa từng nghiêm túc đánh giá cô một lần nào: “Ngày hôm đó là tôi không đúng, chuyện đó xảy ra xong, tôi cũng không tới thăm bà ấy, hiện giờ sức khỏe của bà ấy vẫn ổn chứ?”

Tiếng nước chảy ngừng hẳn.

Bởi vì người cô run lên, nước sóng ra ngoài thành cốc, đổ lên tay cô, nước nóng làm cô nhíu mày, cơ thể cô tự nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng theo bản năng cô cố chịu đựng, cắn răng nhìn mu bàn tay mình đã đỏ ửng lên, không nói một lời nào.

Có thể nghe thấy bà ấy nói được những lời như vậy, cơn chấn động trong lòng của cô còn lớn hơn cả nỗi đau cơ thể bên ngoài vậy nên cô không muốn những chuyện bên ngoài làm cắt ngang, tự nhiên nhất thời cô không biết phải nói gì.

“Vâng.” Một lúc sau, biểu cảm trên gương mặt cô đông cứng, cô bưng cốc nước đến trước mặt mẹ Triệu: “Trước Tết mẹ cháu đã ra viện, bây giờ bà ấy tuổi cũng đã cao nên việc hồi phục cũng hơi chậm một chút.”

Mẹ Triệu cúi đầu, nhìn thấy mu bàn tay cô đỏ lên, cổ họng bà trượt lên trượt xuống hai cái, cuối cùng bà dùng một tay cầm lấy cốc nước.

Có thể thấy Lương Hạnh đang cố gắng kiềm chế một tâm trạng nào đó.

Người phụ nữ nhợt nhạt nhếch khóe môi cười: “Mẹ con cô nhất định rất hận tôi đúng không?”

Lương Hạnh không phủ nhận, coi như đã ngầm thừa nhận.

Sau đó, cô giấu bàn tay bị bỏng ra sau lưng, trả lời thành thật: “Nếu không nghĩ đến việc bác là mẹ của Mịch Thanh thì lúc đầu khi mọi chuyện mới xảy ra, cháu cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hiện giờ cháu còn có thể bình tĩnh đứng đây để nói chuyện được với bác như vậy nói thẳng ra cũng là vì thân phận của bác với Mịch Thanh.”

Cô nói những lời này khá lí trí, mẹ Triệu nghe xong cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Thật là trùng hợp, lập trường của bà và của Lương Hạnh hoàn toàn trùng nhau trong chuyện này.

Bầu không khí đông đặc, tự nhiên mẹ Triệu nhìn ra xa, bà để cốc nước sang một bên rồi hỏi: “Cô có biết lần này tôi tìm cô tới là có chuyện gì không?”

Sau khi suy nghĩ một lát, Lương Hạnh nhếch khóe môi, nở một nụ cười tự giễu: “Cháu không biết, nhưng chắc cũng không nằm ngoài chuyện đó.”

Mẹ Triệu nhìn cô, rồi tự nhiên đưa tay sang chiếc túi đang treo ở giá treo quần áo bên cạnh, cả người bà nghiêng sang nhưng không với tới. Không có gì bất ngờ, bà nhìn thấy một cánh tay mảnh mai vượt qua cánh tay của mình, lấy cái túi xuống cho bà.

“Bác cần gì, cháu sẽ đi lấy.” Lương Hạnh cầm chiếc túi trong tay, bình tĩnh nhìn về phía mẹ Triệu.

Bà chỉnh lại phần tóc mai vô cùng nho nhã và đoan trang rồi chỉ tay ra nói: “Bên trong đó có một chiếc hộp bằng vải xanh, cô lấy nó cho tôi.”

Nghe mẹ Triệu nói vậy, Lương Hạnh tìm bên trong chiếc túi, quả nhiên nhìn thấy một hộp bằng vải nhung đã phai màu, rõ ràng chiếc hộp này đã có từ khá lâu.

Lương Hạnh cầm chiếc hộp trên tay đang định đưa sang cho bà thì lại nghe thấy bà nói: “Mở nó ra đi.”

Lương Hạnh hơi nghi ngờ nhưng vẫn mở chiếc hộp ra.

Chiếc hộp có chất lượng rất tốt, sau khi mở ra cô nhìn thấy một chiếc vòng ngọc màu xanh ngọc lục bảo bên trong, màu sắc của nó rất đẹp. Mặc dù Lương Hạnh không hiểu về ngọc nhưng cũng có thể đoán được món đồ này nhất định có giá không rẻ.

“Đáng ra là có một đôi nhưng sau đó tôi không cẩn thận làm rơi một chiếc, còn một chiếc này tôi cũng không muốn đeo nữa.” Bên tai cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng, hiền hòa của mẹ Triệu: “Khi Long Đằng lấy được khoản đầu tư đầu tiên, ba của Mịch Thanh đã mua nó tặng tôi, đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.”

Nghe thấy mẹ Triệu nói, Lương Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà sóng mắt chuyển động, khuôn mặt nở nụ cười nhạt, giống như là đang hồi tưởng về quá khứ.

Sau một lát im lặng, bà mới từ từ bình tĩnh lại, khẽ thở ra một hơi rồi đưa tay về phía Lương Hạnh: “Bây giờ nó là của cô.”

Tự nhiên cô cảm thấy giữa ngón tay mình có một sức nặng ngàn cân.