Chương 512
Bác trai nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện ở nhà.
Lương Hạnh yên lặng lắng nghe, biết được ý đồ tới đây của họ, cô không khỏi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em dâu học gì vậy, đã từng làm công việc gì rồi? Công ty bọn chị hiện tại cũng đang tuyển người, bộ phận nào cũng có. Lên mạng tra chút rồi gửi CV của em vào địa chỉ mail của người phụ trách là được.”
Nói xong, cô không có ý tiếp tục ngồi xuống, chuẩn bị đi ra ngoài: “Hôm nay cháu mời ạ, mọi người cứ từ từ dùng.”
Cô xa cách nhưng vẫn lịch sự, không chút nhượng bộ. Thái độ của cô không có chỗ nào có thể quở trách.
Nhưng trước khi rời đi, vẫn không tránh khỏi bị gọi lại. Cô cúi đầu xuốn nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, lại nghe thấy giọng nói trầm khó xử: “Học lực của Tiểu Xuân không được tốt lắm, không với tới tiêu chuẩn của các cháu đâu. Vậy nên bác hy vọng cháu có thể châm chước. Dù gì cháu cũng có quyền phát biểu trong công ty có phải không?”
Trong ấn tượng của Lương Hạnh, người bác gái này luôn dịu dàng và lịch sự.
Khi cha cô xảy ra chuyện, cô có đến thăm hỏi. Sau khi biết được mục đích cô tới, nhìn thấy bộ dáng làm khó của bà ta như lúc này. Cuối cùng cô cũng không nhớ bà ta đã dùng lý do gì để từ chối, tóm lại là luôn bàng quang đứng nhìn.
Sự việc đó khiến Lương Hạnh hiểu ra được thế nào là lòng dạ con người. Cho nên khi ba cô qua đời, cô không hề thông báo cho những người thân thích đó, đương nhiên là bao gồm cả nhà bác cả.
Bác gái bỗng dưng thấy xấu hổ khi nghĩ về những chuyện xảy ra năm đó, đỏ mặt nói: “Năm ngoái Giai Minh bị tai nạn khi làm việc trên công trường, hiện vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà. Hai vợ chồng bác cũng về hưu mấy năm rồi, cũng không có bao nhiêu tiền lương hưu. Cháu xem có thể tìm cho Tiểu Xuân một công việc tử tế để làm, có thể đỡ đần một chút gia đình, coi như cháu giúp đỡ nhà bác. “
Thấy Lương Hạnh không nhanh chóng từ chối như tưởng tượng, bác trai ngồi bên cạnh ấp úng nói thêm: “Giai Minh bây giờ không thể làm việc nặng được. Nếu công ty cháu có thuê bảo vệ, có thể cân nhắc đến nó thì quá tốt.”
Không phải là cô không thể giúp đỡ, nhưng một số lời vẫn nghèn nghẹn trong cổ họng của Lương Hạnh, nhưng lại bị cô nuốt nó xuống.
Khi ba cô bị tai nạn cần tiền gấp, cô đã bán hết những thứ có thể bán được. Cuối cùng phải tìm đến người bác này, nhưng để tránh mặt cô, ông ấy thậm chí đã xin nghỉ phép một tuần không đi làm.
Bây giờ cô vẫn muốn hỏi xem ông ấy có phải là người thân của ba cô không, nhưng cô lại cảm thấy nực cười nên đành kìm lại.
Cô dừng lại một chút rồi rút bàn tay đang nắm cổ tay mình, khó xử nói: “Xin lỗi, công ty không phải của cá nhân cháu, bên nhân sự không phải do cháu quản lý nên không thể giúp được mọi người.”
Cô lại toan rời đi, nhưng lại như nhớ ra điều gì đó, liền quay lại: “Dù sau này có chuyện gì đi nữa, mong mọi người đừng làm phiền mẹ cháu nữa ạ. Bà ấy nể nang vì nghĩ mọi người là người thân của ba cháu. Có một số lời nói ra thì hơi khó nghe. Nhưng nếu thực sự là gia đình, thì sẽ không khách sáo như vậy.”
Những lời này của cô có mang theo ý thù địch, nhưng dù sao Lương Hạnh cũng là bậc con cháu. Lúc trước cô luôn ngoan ngoãn, coi trọng lễ nghi vậy nên khi bác trai nghe lời này không khỏi tức giận.
Ông ta đứng lên rồi lớn: “Người lớn chúng ta nói chuyện với nhau, cháu có thể xen vào sao? Mẹ của cháu đã đồng ý vấn đề này. Nên coi như giữ thể diện cho bà ấy, cháu cũng nên thử xem. Nếu nó thực sự làm không tốt chúng ta lại nói tiếp. “
Trong lòng Lương Hạnh nghĩ thầm, người mẹ ở nhà của cô thật biết giảm bớt phiền phức cho chính mình.
Cô nhẹ nhàng cong môi, vừa định nói lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói, sau đó là tiếng bước chân dần dần rõ ràng, vang lên bên tai cô dồn dập.
“Vấn đề tuyển dụng nhân sự của công ty không thuộc thẩm quyền của cô ấy. Có chuyện gì mọi người có thể trao đổi với tôi.”
Lương Hạnh quay đầu lại nhìn, bắt gặp vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa kiêu ngạo của Triệu Mịch Thanh.
Anh bước đi vững vàng, cuối cùng đi tới đứng bên cạnh Lương Hạnh. Anh nhìn hai người già trước mặt. Lúc đầu hai người kết hôn không làm cỗ, vậy nên anh không biết nhiều về người thân và bạn bè của cô.
Hai người già hơi sửng sốt, bác gái phản ứng lại trước: “Đây là chồng của Hạnh Hạnh nhà chúng ta, tổng giám đốc Triệu phải không? Lúc trước đã từng gặp ở bữa ăn, bác là bác cả của Hạnh Hạnh.”
Triệu Mịch Thanh nghe xong, khẽ cười. Một tay anh vòng lên ôm lấy vai Lương Hạnh, gật đầu đáp: “Xin lỗi bác, khi ba của Lương Hạnh qua đời, xung quanh chỉ có mấy người trẻ, cháu vẫn cho rằng ba vợ không còn người thân nào khác.”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của ông bác hơi đỏ lên, nhưng vì lời này được nói ra từ miệng Triệu Mịch Thanh, nên ông ta không dễ gì phản bác. Ông ta ho khan hai tiếng ngắt lời.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn qua phía họ, ông ta đẩy ghế đứng dậy, sau đó nhìn sang đứa con dâu đang ngẩn ra phía đối diện: “Nhìn cái gì, đi thôi.”
Trước khi rời đi ông ta nắm lấy tay vợ, liếc nhìn Triệu Mịch Thanh nói với tâm trạng rõ ràng là không vui: “Hôm nay bọn tôi quá xấu hổ, tổng giám đốc Triệu coi thường mấy người họ hàng nghèo khổ như chúng tôi cũng được. Nhưng có một điều không thay đổi, tôi mãi mãi là bác cả của Lương Hạnh. Vì vậy bất cứ lúc nào, tôi cũng là bậc chú bác của cậu.”