Chờ sau khi ăn hết hộp dâu, Cung Kì cũng đã nói đầu đuôi câu chuyện rõ ràng.
Hóa ra là ngày hôm nay không đi đến tham gia lễ đính hôn của Tống Ba, có một nửa nguyên nhân là do bản thân của Cung Kì không thích náo nhiệt, còn có nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là một đêm trước Cố Thời đã hẹn cô ta trong điện thoại, nói là có chuyện quan trọng cần gặp.
Có lẽ là cô ta đã có thể đoán được Cố Thời tìm mình là muốn nói chuyện gì, sở dĩ chấp nhận cuộc hẹn là bởi vì mình có chút tâm tư, cô ta đáp ứng trong điện thoại: “Được rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.
”
Hai người đã hẹn sẽ gặp nhau ở công viên ven sông gần trung tâm thành phố, lúc trước, đó là một khung cảnh đẹp nhất ở Nam Thành, bởi vì công viên được xây dựng ở ven sông, đứng ở quảng trường, phía trước là sông dài, phía sau là biển hoa, hình ảnh này cực kỳ đẹp.
Cung Kì lái xe đến địa điểm đúng giờ, im lặng chờ đợi dưới tượng hình cá khoảng mười phút, rốt cuộc cũng không có kiên nhẫn, vốn dĩ là muốn bấm điện thoại gọi chửi nhưng mà không ngờ tới điện thoại còn chưa được nhận thì đã bị cúp máy.
Lại khoanh tay trước ngực nhìn xung quanh, lúc định đi khỏi thì nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe điện đang xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía mình, dường như là chủ xe hốt hoảng kêu lên, cuối cùng vẫn đụng vào Cung Kì.
Cánh tay bị thương, gương mặt cũng bởi vì đập vào bồn hoa ở bên cạnh mà chảy máu rất nhiều.
Lúc đó, trong lòng của Cung Kì có hàng nghìn câu thô tục, đưa tay ra sờ vào cằm một cái, sau đó lại giơ bàn tay đầy máu lên kéo người phụ nữ một cái: “Cô có bị gì không hả, ở đây có thể chạy xe được à?”
Chờ sau khi kéo người từ dưới đất lên, cô ta mới nhìn rõ cái người mà mình đang nắm chặt trong tay không phải là ai khác, mà chính là cô Bao, cô bạn gái không biết nhặt được từ nơi nào của Cố Thời.
Hiển nhiên là cô Bao cũng bị hù dọa, hốc mắt đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển: “Tôi xin lỗi cô, tôi xin lỗi, xe của tôi bị hư rồi, bây giờ để tôi đưa cô đến bệnh viện.
”
Cô ta nói xong rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa mới gọi điện thoại cho xe cứu thương, lại nâng mắt lên lặng lẽ nhìn rồi mới bất chợt nhận ra, duỗi một ngón tay ra, vô cùng khó nói: “Cô là! cô Cung.
”
Kinh ngạc cùng bối rối làm cho gương mặt vốn dĩ trắng nõn càng xinh đẹp động lòng người.
Nói rõ tình huống trong điện thoại, cô ta đã gấp đến độ dậm chân, cúp điện thoại xong, vành mắt lại đỏ bừng, luống cuống giải thích: “Ba của tôi nhập viện rồi, tôi sốt ruột muốn đến đó, tôi xin lỗi cô Cung.
”
Cung Kì nghe nói như vậy, gương mặt nhạt nhẽo liếc nhìn cô một cái, lại giống như là lơ đãng đánh giá: “Trùng hợp hả? Có thể nói tám mươi phần trăm những chuyện trùng hợp trên thế giới này đều là do ở sau lưng có một bên cố gắng thực hiện mới có thể thành công.
”
Trong lời nói có hàm ý làm cho lông mày của Lương Hạnh cau chặt hơn, đợi cô nhanh chóng kịp phản ứng ý trong đó, khẽ liếc mắt nhìn sang: “Cô nói là ai đang cố gắng?”
Cung Kì cũng không tiếp lời, chỉ là ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía bó hoa vừa mới bị cô ta ném vào trong thùng rác, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc nãy một nam một nữ đó nắm tay nhau đi vào cửa.
“Tôi đều nghe nói chuyện này rồi, phanh xe đạp điện của cô Bao có vấn đề cho nên đụng phải cô, tôi thấy cô ấy giải thích với cô, tiền thuốc men cùng với viện phí cứ đều tính cho tôi hết đi, có muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, nếu như sau này trên mặt để lại sẹo, phí phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ do tôi trả.
”
Cố Thời vừa bước vào cửa, lúc nhìn thấy gương mặt của Cung Kì, trên mặt của anh ta vẫn xuất hiện sự kinh ngạc khó mà che giấu được, chờ sau khi bình tĩnh lại, anh ta mới nghiêm túc nói như thế.
Nhìn phương thức xử lý có vẻ hào phóng đúng mực, dùng tiền cũng tương đối nghiêm túc, nhưng mà nhân vật chính gặp phải chuyện này lại chính là Cung Kì, cô ta là người không thiếu tiền.
Hai năm trước khi còn ở MK, cô ta đã kiếm được tiền mà có rất nhiều người phải cố gắng cả nửa đời mới kiếm được, lúc này lấy tiền ra để nói chuyện đối với cô ta mà nói dường như là một loại sỉ nhục.
Nhưng mà sau đó cô ta cũng không bộc phát, chỉ là dùng con mắt không bị thương lạnh lùng kiêu ngạo nhìn người tới, bỏ qua tất cả các chủ đề, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “Tại sao lại lỡ hẹn?”
Lời nói này lạnh lùng giống như những tảng băng dưới đáy hầm.
Trong nháy mắt, bầu không khí lại trở nên giằng co, người đàn ông rũ mắt nín thở, dường như là không có ý muốn giải thích.
.