Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh ngồi cùng với nhau xem nghi thức lễ đính hôn của Đào Mỹ Ân và Tống Ba trên sân khấu, sau đó lại chờ đồ ăn được mang lên, nhưng mà hai người cũng không ăn nhiều.
Sau khi nghi thức kết thúc, Lương Hạnh và Tống Ba chào hỏi với nhau, sau đó rời khỏi khách sạn cùng với Triệu Mịch Thanh.
Buổi tối, Triệu Mịch Thanh còn phải chuẩn bị cho một cuộc họp, thời gian rất gấp.
Trên đường trở về, Lương Hạnh cũng nhận được điện thoại khẩn cấp của Cung Kì, thế là hai người ăn ý hủy bỏ dự định ăn một bữa cơm đơn giản ở bên ngoài rồi hẳn trở về khách sạn, cả hai chỉ mua bánh mì cùng với sữa bò ở siêu thị gần đó rồi lên đường.
Lương Hạnh trở lại Nam Thành, đầu tiên là đưa An Ngôn về nhà, sau đó lại trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Cung Kì xảy ra tai nạn giao thông, cô ta sợ là người anh trai bộp chộp làm chuyện lớn hơn, cho nên dứt khoát không thông báo với anh ta, tìm kiếm trong danh bạ, nghĩ lại người mà mình có thể liên lạc cũng chỉ có Lương Hạnh.
Chạy thẳng một đường không ngừng nghĩ đến bệnh viện, vẫn là trễ một chút, đợi đến lúc tới nơi, Cung Kì đã làm phẫu thuật xong rồi trở về chỗ cũ, cánh tay ở bên trái quấn băng gạc thật kín và dụng cụ cố định.
Điều làm Lương Hạnh cảm thấy kinh ngạc đó chính là ngoại trừ cánh tay ra, toàn bộ nửa gò má ở bên trái của cô ta cũng bị dán băng gạc, xung quanh đôi mắt lộ ra ngoài sưng hết cả lên, tình huống có vẻ không tốt lắm.
“Sao lại ra nông nỗi này?” Thậm chí là cô còn do dự một chút rồi mới dám đi đến gần, nhớ lại người phụ nữ kiêu ngạo đã từng khoe khoang ở trước mặt của mình, đáng giá nhất chính là đầu óc của cô ta, tiếp theo đó chính là gương mặt làm người ta phải hồn điên phách đảo.
Mặc dù là lời này mang theo giọng điệu trêu chọc, nhưng mà thật ra cũng không phải là giả, gương mặt của Cung Kì xinh đẹp, một nửa khí chất kiêu ngạo của cô ta là do gương mặt xinh đẹp này tạo ra.
“Không có gì hết, bác sĩ nói vết thương bị sưng và có thể sẽ giảm sưng sau một tuần.
” Lúc nói chuyện, trong giọng nói nhuộm đầy ý vị lo lắng, trêu chọc làm Cung Kì đang miễn cưỡng điều chỉnh tư thế ngồi phải cười một tiếng: “Nếu như mà bảo dưỡng tốt thì sẽ không để lại sẹo.
”
Đến lúc này rồi mà người phụ nữ ấy vẫn còn rất lạc quan, nhìn không ra được nửa điểm lo âu, chỉ chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Có mang món ăn gì ngon cho tôi không vậy?”
“Cô còn có tâm trạng ăn cái gì nữa hả? Không lo lắng cho gương mặt của cô đi?” Lương Hạnh im lặng mở to hai mắt nhìn sang, vừa bất lực, hai tay lại chìa ra, biểu thị không có gì: “Tôi chạy thẳng đến đây, làm gì có tâm tư mang đồ ăn cho cô chứ.
”
Bác sĩ thông tình đạt lý như thế, ngược lại làm Lương Hạnh càng xấu hổ hơn nữa, lúc muốn nói cái gì đó, y tá ở bên cạnh lại trêu chọc: “Bác sĩ Triệu đánh giá bệnh nhân nữ như thế, không sợ vợ sắp cưới của mình sẽ tức giận hả?”
Y tá nghiêng đầu im lặng chờ đợi xem kịch vui, liền nhìn thấy sau khi bác sĩ Triệu nghe tới ba chữ vợ sắp cưới thì đôi mắt liền run rẩy, lập tức bối rối ho khan hai tiếng, ánh mắt lại quay đầu nhìn vào hồ sơ bệnh án, nghiêm túc dặn dò.
“Vết thương ở trên mặt không nghiêm trọng, nhưng mà cũng là vết thương ngoài da, nếu như không muốn để lại sẹo thì nhất định phải chú ý ăn kiêng.
Đối với vụ tai nạn va quẹt bình ắc quy xe điện của cô ấy cũng coi như là tương đối nghiêm trọng, sau này ra đường phải coi chừng.
”
“Xe điện hả?” Lương Hạnh giật mình tỉnh ngộ, lúc đó vừa mới bước vào cửa thì đã bị Cung Kì kiếm cớ rồi lại chạy ra bên ngoài, còn chưa kịp hỏi tình huống cụ thể, không ngờ tới cô Cung bình thường đi đường hùng hổ, vậy mà lại bị xe điện làm cho bị thương.
Gật đầu nói cảm ơn, y tá lấy đồ đi theo sau lưng của Lương Hạnh, bước ra ngoài, lúc cô ta sắp đi tới cửa thang máy rồi mà vẫn còn nói: “Đều đã bị thương thành như vậy rồi mà còn có thể tự mình lái xe đến đây, nói là sợ để lại sẹo cho nên không thể chờ xe cứu thương tới được, người bạn này của cô đúng là rất dũng cảm đó.
”
Dùng cái từ dũng cảm để hình dung Cung Kì hả? Lương Hạnh lắc đầu cười cười, dùng những câu mà Cung Kì đã trả lời mình đã trả lời cô ta: “Gương mặt của cô ấy rất đắt giá.
”
Chờ Lương Hạnh trở về phòng bệnh một lần nữa, ở bên trong đã không có âm thanh, cô quay người lại xách hai cái túi lớn ở trên ghế, gõ cửa đi vào.
Trong ánh mắt chờ mong của Cung Kì, cô đặt đồ ăn mà mình mua được lên trên bàn: “Biết là cô muốn đuổi tôi ra ngoài, nhưng mà cũng không cần phải kêu tôi chạy một vòng lớn như thế, từ khi nào mà cô thích ăn bánh ngọt ở cửa hàng này chứ?”
Nói xong rồi lại cố ý lấy bánh ngọt ra mở hộp ra rồi đưa tới trước mặt của cô ta: “Ăn đi.
”.