Có cái vòng hoa trên tay của cậu nhóc, cánh tay nhỏ mập mập bắt đầu vui vẻ giơ lên giơ xuống, hai chân phối hợp theo tiết tấu mà vùng vẫy, bản thân vui không chịu được.
Người đàn ông vẫn còn lạnh mặt cam chịu, nhưng mà trong nháy mắt biểu cảm lại đột nhiên cứng nhắc, tiếp theo đó gân xanh ở trên trán cũng xuất hiện, hai tay giơ lên nhấc đứa nhỏ khỏi người mình, trong đôi mắt cất giấu lửa giận.
“Sao vậy?” Lương Hạnh thuận theo ánh mắt của Triệu Mịch Thanh mà liếc xuống dưới bàn một cái, nhìn thấy giữa hai đùi của người đàn ông có dấu chân nho nhỏ, trong nháy mắt liền hiểu ngay, nhịn không được mà cong mắt mỉm cười: “An Ngôn không giống như bé Khê đâu, biết nuôi con trai thì chịu khổ đi.
”
Triệu Mịch Thanh còn giơ cánh tay lên nâng con trai của mình giữa không trung, nghe thấy sự trào phúng từ trong giọng nói của Lương Hạnh, kèm theo tiếng cười ha ha của cậu nhóc như là sau khi hiểu lời mẹ nói, sắc mặt của anh càng âm trầm hơn nữa, kể từ đó anh đã kết thù kết oán không thể hóa giải được với đứa con trai cưng của mình.
Lương Hạnh dựa lưng vào ghế ngồi, chờ sau khi cười mệt mỏi rồi, rốt cuộc cô cũng có lương tâm mà vỗ vỗ tay với cậu nhóc: “An Ngôn, qua đây mẹ ôm.
”
Làm cho Triệu Mịch Thanh càng không thể chấp nhận đó chính là cậu nhóc vừa tiến vào trong ngực của Lương Hạnh thì trong nháy mắt liền yên tĩnh hơn, chớp chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, giống như là một cậu bé văn nhã ngoan ngoãn.
Không ngừng có người đi ngang qua bị đứa nhỏ hấp dẫn, dừng bước lại nói chuyện với cậu nhóc, cậu nhóc cũng cho người ta mặt mũi mà hếch cái miệng nhỏ lên cười cười, Lương Hạnh kêu cậu nhóc gọi ông gọi bà, cậu nhóc cũng sẽ mềm mại gọi mấy tiếng, chọc cho mấy người đó vui vẻ.
Sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi cất bước đi tới, dường như là đến mời hai vợ chồng già ngồi xuống ghế, sau khi đến gần thì cũng bị đôi mắt to trong veo long lanh của An Ngôn hấp dẫn, nhịn không được mà đi đến cúi người xuống đưa tay chọc chọc vào gương mặt tròn trịa của cậu bé rồi trêu đùa: “Này cậu nhóc, cháu gọi chú đi có được không?”
Dường như là An Ngôn do dự, trong chớp mắt quay đầu nhìn Lương Hạnh, lúc nó nhận được ánh mắt ra hiệu của cô thì sau đó vui vẻ cười haha gọi một tiếng: “Chu, chú! "
Đến lúc này, sếp Triệu mặt lạnh tim lạnh xem như đã bị ném qua một bên hoàn toàn, chỉ có thể nhìn con trai với vợ mình bị người ta vây quanh, mình thì chỉ có thể nâng ly nước đã vơi đi một nửa ở trước mặt uống một hơi cạn sạch.
“Ngoan quá, chú mời cháu ăn bánh bích quy nha! ” Nói xong, người đàn ông đứng trước mắt lại thật sự lấy một miếng bánh bích quy nhỏ từ trong túi ra, trước khi đưa cho cậu nhóc, anh ta còn vô cùng cẩn thận xác nhận với Lương Hạnh: “Con của cô mấy tuổi rồi, có thể ăn được chưa?”
Lương Hạnh mím môi cười nhạt, gật đầu một cái, cô còn chưa lên tiếng thì cậu nhóc đã không kịp chờ đợi mà nghiêng người ra phía trước, đưa tay nhận lấy cái bánh quy ấy.
Cầm ở trong tay nhưng cũng không vội mở ra, chỉ coi như là đồ chơi mà bóp bóp cho có âm thanh, đám người nhìn thấy bộ dạng này thì lại cười.
Lương Hạnh bất giác lắc đầu, bị cảnh tượng này chọc cười: “Lúc nãy có người phụ nữ khác đến đây nói chuyện với chồng, em cũng đâu có làm giống như anh đâu chứ.
”
“Đó là bởi vì chồng của em đã tự giải quyết thay em rồi.
” Triệu Mịch Thanh cãi lại đúng trọng tâm, đồng thời trong lòng cũng không cam lòng mà âm thầm suy nghĩ, lúc nãy Lương An Ngôn không có thần trợ công như thế này.
Hai người anh tới em lui vài câu, âm nhạc ở trên sân khấu liền vang lên, trong giai điệu đàn piano dịu dàng nhẹ nhàng, Triệu Mịch Thanh im lặng trước, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, đột nhiên lại không có tâm tư hơn thua nữa.
Khóe miệng nở một nụ cười nhạt trông dịu dàng, cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp làm cho người ta mong muốn.
Cho rằng nghi thức sắp bắt đầu, Lương Hạnh đột nhiên ngồi thẳng người, lại chỉ ngón tay lên trên sân khấu, cười hì hì trêu ghẹo: “Ngày hôm nay Mỹ Ân rất xinh đẹp, chờ một lát nữa anh đừng có hối hận đó.
”
Người đàn ông hờ hững thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên người của cô, quay đầu nhìn theo phương hướng mà ngón tay của Lương Hạnh đang chỉ, âm thầm nói một câu vô cùng chắc nịch: “Không hối hận.
”
Lúc này, đột nhiên lại có một bóng người vội vã chạy vào từ bên ngoài, Lương Hạnh nhận ra, còn chưa kịp chào hỏi một tiếng thì bóng người đó đã vội vàng chạy ra đằng sau cánh gà.
Triệu Mịch Thanh cũng nhận ra, quay đầu lại chọc Lương Hạnh: “Trợ lý nhỏ của em hình như đang gặp phải phiền phức gì đó rồi?”
Lương Hạnh im lặng nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn về phía kia, từ góc độ đó cô đúng lúc có thể nhìn thấy được Tống Ba đang đứng ở phía sau sân khấu vò đầu bứt tai với một người đàn ông, giống như là gặp phải phiền phức không nhỏ.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, đẩy cái ghế ra rồi đứng dậy, nhanh chóng đi tới.
.