Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 478: Vẫn Cho Rằng Không Còn Người Thân Nữa






Trên đường đến công ty, Lương Hạnh có gọi thêm cho mẹ vài lần nữa nhưng bà ấy không nhấc máy.

Trên đường đi cô đã lờ mờ nghĩ ra gì đó.
Tới nhà hàng Tây, vừa đẩy cửa xuống xe, cô vô tình nhìn thấy ba người ngồi cạnh cửa sổ qua cửa kính.

Một đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi một bên, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện ăn mặc lịch sự, tóc dài buông xõa sau lưng.

Từ phía Lương Hạnh chỉ nhìn rõ phía sau cô ta và động tác cô ta nhẹ nhàng bê ly nước uống.

Đẩy cửa đi vào, bác gái là người phản ứng đầu tiên, bà đứng dậy rồi kêu một tiếng: “Hạnh Hạnh.”
Lương Hạnh nhìn về phía tiếng gọi thì thấy bà ta đứng cạnh bàn ăn đang tươi cười vẫy tay với cô.
Cô hơi ngập ngừng, nhưng vẫn bước tới.

Lúc đang đi tới cô thấy bà ta kéo người chồng bên cạnh và cô gái đối diện cùng đứng lên như muốn chào hỏi một cách trịnh trọng.
Đi lại gần, cô mới nhìn thấy rõ cô gái trẻ.

Cô gái có dung mạo thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, ánh mắt nhìn tới như đang đánh giá.

Lương Hạnh bình tĩnh dời ánh nhìn đi chỗ khác, chào hỏi bác gái vẫn luôn cười ngại ngùng trước, lễ phép gọi một tiếng: “Bác.”
Dừng một lúc, nghe thấy ông cụ bên cạnh ho một tiếng, cô nhìn sang chào.
“Bác cả.”
Nghe cô gọi như vậy, sắc mặt bác trai mới dịu lại, ngồi xuống rồi nói với mọi người: “Ngồi xuống cả đi, người nhà cả không cần phải câu nệ như vậy.”
Như nhớ ra điều gì, bác trai lại chỉ vào cô gái trẻ đối diện: “Đây là em dâu của cháu, cháu vẫn chưa gặp nó.”
Khi nói điều này, ông ấy vẫn luôn tránh ánh mắt của Lương Hạnh.
Ngược lại Lương Hạnh lại khá dửng dưng, nhìn cô gái kia lần nữa theo hướng bác trai chỉ thì thấy gương mặt cô gái hiện rõ hai lúm động tiền, ngọt ngào gọi cô một tiếng: “Chị.”
Bác trai nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện ở nhà.
Lương Hạnh yên lặng lắng nghe, biết được ý đồ tới đây của họ, cô không khỏi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em dâu học gì vậy, đã từng làm công việc gì rồi? Công ty bọn chị hiện tại cũng đang tuyển người, bộ phận nào cũng có.


Lên mạng tra chút rồi gửi CV của em vào địa chỉ mail của người phụ trách là được.

"
Nói xong, cô không có ý tiếp tục ngồi xuống, chuẩn bị đi ra ngoài: “Hôm nay cháu mời ạ, mọi người cứ từ từ dùng."
Cô xa cách nhưng vẫn lịch sự, không chút nhượng bộ.

Thái độ của cô không có chỗ nào có thể quở trách.
Nhưng trước khi rời đi, vẫn không tránh khỏi bị gọi lại.

Cô cúi đầu xuốn nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, lại nghe thấy giọng nói trầm khó xử: “Học lực của Tiểu Xuân không được tốt lắm, không với tới tiêu chuẩn của các cháu đâu.

Vậy nên bác hy vọng cháu có thể châm chước.

Dù gì cháu cũng có quyền phát biểu trong công ty có phải không?"
Trong ấn tượng của Lương Hạnh, người bác gái này luôn dịu dàng và lịch sự.
Khi cha cô xảy ra chuyện, cô có đến thăm hỏi.

Sau khi biết được mục đích cô tới, nhìn thấy bộ dáng làm khó của bà ta như lúc này.


Cuối cùng cô cũng không nhớ bà ta đã dùng lý do gì để từ chối, tóm lại là luôn bàng quang đứng nhìn.
Sự việc đó khiến Lương Hạnh hiểu ra được thế nào là lòng dạ con người.

Cho nên khi ba cô qua đời, cô không hề thông báo cho những người thân thích đó, đương nhiên là bao gồm cả nhà bác cả.
Bác gái bỗng dưng thấy xấu hổ khi nghĩ về những chuyện xảy ra năm đó, đỏ mặt nói: "Năm ngoái Giai Minh bị tai nạn khi làm việc trên công trường, hiện vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà.

Hai vợ chồng bác cũng về hưu mấy năm rồi, cũng không có bao nhiêu tiền lương hưu.

Cháu xem có thể tìm cho Tiểu Xuân một công việc tử tế để làm, có thể đỡ đần một chút gia đình, coi như cháu giúp đỡ nhà bác.

"
Thấy Lương Hạnh không nhanh chóng từ chối như tưởng tượng, bác trai ngồi bên cạnh ấp úng nói thêm: "Giai Minh bây giờ không thể làm việc nặng được.

Nếu công ty cháu có thuê bảo vệ, có thể cân nhắc đến nó thì quá tốt.".