Cô cả nhà họ Tống ở Kinh Đô không mời mà tới, trên thọ yến của bà cụ Tề khơi dậy một trận huyên náo không lớn không nhỏ.
Tống Nhiễm tự đi vào cửa viện, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Trên người cô ta vẫn mặc quần áo thường ngày, không chú tâm chuẩn bị cái gì, quà tặng là trợ lý theo sau lưng vào cửa xách, một đường đi tới cạnh cửa biệt thự, cung kính đặt vật trong tay trên mặt đài, gật đầu lui ra ngoài.
Tất cả mọi người, chỉ có Tống Nhiễm có mặt mũi này, để bà cụ Tề tự mình nhận rượu của cô ta.
Thần sắc cô ta như thường, nhìn vào trong cửa lớn một cái: “Tôi và cô hai nhà ngài có mấy phần giao tình, cũng là hôm nay mới biết được thọ yến của ngài, tha thứ cho tôi không mời mà tới.
"
Tâm tình bà cụ Tề thật tốt, mi mắt cũng cười cong lên.
Hôm nay nhà họ Tề liên tiếp tới hai vị nhân vật lớn, ngay cả cô cả nhà họ Tống bình thường không thường giao thiệp cũng đích thân tới, có thể thấy mặt mũi nhà họ Tề bọn họ vẫn còn.
Nhưng bà ta không biết quan hệ giữa Tống Nhiễm và Thượng Điền, càng không biết Tề Uyên thời gian đó đang làm gì, tự cho là cháu gái nhà bà ta ở Kinh Đô sắp thành công rồi, cuối cùng để bà ta bộ xương già này an tâm.
Bà cụ như có điều suy nghĩ, hai tay giao nhau chống thủ trượng, nhìn về phía vẻ mặt Tống Nhiễm mang mấy phần thưởng thức: “Nhóc Tề Uyên này làm việc còn không quá ổn trọng, bình thường có chỗ nào không tốt, mong cô Tống tha thứ mấy phần.
"
Lời này vốn là khách khí, nhưng Tống Nhiễm nghe được lại mang mấy tầng ý vị.
"Không đâu, cô ấy! Rất tốt.
" Biểu cảm trên mặt có mấy phần cứng ngắc, trong miệng nhận lời cũng rất mau, không lộ nửa điểm dấu vết, cô ta chợt có mấy phần ý cười: “Nếu cụ thuận tiện, không bằng tìm một chỗ, tôi có mấy câu muốn nói riêng với ngài một chút.
"
——
Tề Uyên nghe thấy động tĩnh ồn áo dưới lầu, sau khi đẩy Thượng Điền ra dẫn đầu xuống lầu, thấy hai người Cố Thời và Cung Kì đang giằng co ở cầu thang.
Một người đứng ở đầu cầu thang, tay vịn tường, một người đứng ở chân cầu thang, một cái chân dài bước ra, đặt trên bậc thang, tư thái hiện ra mấy phần tùy ý.
Cách xa nơi đó, lần đầu tiên Tề Uyên thấy Cung Kì, lại có cảm giác nói không ra lời ở đáy lòng.
Cô ta nghĩ, Tống Nhiễm tìm bà, còn có thể vì chuyện gì?
Không kịp nghĩ nhiều nữa, cô ta đã "Đông đông đông" bước chân, sau khi xuống lầu lấy tốc độ nhanh nhất tách đám người đi về phía thư phòng.
Vừa vặn đến gần cạnh cửa, cánh tay vừa muốn nâng lên, thì nghe thấy "Ken két" một tiếng, một giây sau cửa bị mở từ bên trong, bà cụ và cô Tống một trước một sau đi ra, biểu tình đều ôn hòa.
Thấy Tề Uyên mặt đầy hốt hoảng đứng ở ngoài cửa, bà cụ vốn là gương mặt còn nụ cười trong nháy mắt hiện lên một tầng khói mù, chân mày bà ta căng thẳng, không nhịn được dạy dỗ: “Con lại hốt hoảng làm gì, lúc nào có thể chững chạc một chút?"
Tề Uyên nhìn bà cụ một chút, lại không thể thiếu đặt tầm mắt rơi trên người Tống Nhiễm, hai tay xuôi bên người nắm chặt, bất an nắm tà váy.
Nhưng quan sát đến giờ, hình như cô ta cũng chưa nói gì với bà cụ.
Người phụ nữ vóc người cao gầy đứng sau lưng bà cụ Tề, giờ phút này nhếch khóe miệng cười thản nhiên, thần sắc trong đáy mắt giống như trời sinh ôn hòa, lại như mang chút ưu tư làm cho người ta không đoán được, không khỏi làm cho Tề Uyên sợ hãi.
Tống Nhiễm nhàn nhạt nhếch môi, lại lên tiếng giảng hòa: “Không sao, Tề Uyên trời sinh tính nóng như lửa, nếu không tôi cũng sẽ không nhìn trúng cô ấy.
"
Sau đó hai tay khoanh trước người nhẹ nhàng buông xuống, tầm mắt lại trịnh trọng rơi trên người Tề Uyên, giống như mang dày đặc ý cảnh cáo, lúc mở miệng lại là cảm xúc khác: “Tôi có chút tham rượu, chuyện này làm phiền bà tự mình thương lượng một chút đi, xin lỗi không tiếp chuyện được trước.
"
Nói xong, cô ta cong môi, nụ cười yêu kiều rời đi.
Hàn ý ở đáy lòng Tề Uyên từ từ tràn ra, bao lấy toàn thân, cô ta nhìn chăm chú bóng người đang dần dần hóa vào đám người, con ngươi run lên.
.