Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 446: Không Quản Được Tóc






Gần đến mùa đông, gió lạnh quanh quẩn trên đường phố.

Cung Kì quấn chặt áo khoác trên người, đi theo đám người vào tòa nhà trung tâm mua sắm, sau đó trực tiếp bước lên quán cơm Tây ở trên lầu.

Em gái nhân viên phục vụ đứng ở cửa tiếp khách thấy cô ta đến thì xoay người chào hỏi, "Chào sếp.

"
Cung Kì nhíu mày, vung tay lên, "Đừng gọi tôi là sếp, anh ta đâu?"
Cô gái chép miệng về phía quầy bar nơi nào đó, "Ở đó, đang cá ngựa với bạn của anh ta.


"
Nhìn theo hướng nhân viên phục vụ ra hiệu thì thấy anh trai mình và Trương Quyền đang đầu sát bên đầu, không biết đang thì thầm nói chuyện gì.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, bước hai ba bước qua, đập tay vào mặt thủy tinh ở quầy bar, làm hai người kia kinh ngạc rụt cổ lại.

Cô nhìn quanh, rồi ngoắc tay với hai người đàn ông, "Đang làm gì đó?"
Cung Viễn giấu tay ra sau lưng, cười làm lành: "Không có gì, không có gì.

"
Mắt thấy sắc mặt em gái nhà mình đang trở nên lạnh lẽo, khí chất đó gần như muốn đóng băng người ta tại chỗ, Cung Viễn yên lặng nhét điện thoại vào tay Trương Quyền ở sau lưng.

Người phụ nữ rất tinh mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những trò hề này, tay cô ta lại chuyển hướng về phía một người đàn ông khác, "Anh Quyền…"
Cô ta cất cao âm cuối, chỉ khẽ hừ một tiếng, Trương Quyền ngượng ngùng cười một tiếng, vô cùng nghe lời nộp điện thoại, "Được rồi, cậu đấu không lại cô ấy đâu.

"
Bán đứng anh em xong, anh ta còn có chút đồng tình vỗ bả vai của người anh em, "Có một người em gái như vậy thì cậu nên cam chịu số phận đi.

"

Cung Kì nhướng mày, xoay điện thoại trong lòng bàn tay lại, sau khi mở màn hình thấy thông tin cá cược thì lập tức nổi trận lôi đình, một tay đập lên mặt bàn, mái tóc dài gợn sóng sau lưng cũng rung lên theo.

"Cung Viễn, anh còn chơi những thứ này à, anh sợ mình chưa thua đủ sao, muốn đem cược cả cửa tiệm này đúng không?" Cung Kì tức giận trợn mắt, cất cao giọng nói, cho dù đang ở khu cách âm, giọng nói cũng vang đến khu dùng cơm.

Cô ta dặn dò đơn giản xong, nhìn ánh mắt tủi thân của Cung Viễn thì bất giác cong môi, "Em đi đây.

"
Cô ta nhấc chân bước ra ngoài, sau khi quay người hất mái tóc dài sau lưng lên, thì nghe thấy đằng sau có tiếng một người phụ nữ khẽ kêu lên.

Cô ta hơi kinh ngạc xoay đầu lại, thấy một người phụ nữ thấp hơn mình nửa cái đầu đang bụm mặt, biểu cảm dường như rất đau đớn.

"Cô gái này! " Đỉnh đầu vang lên một giọng nói trêu tức, "Nếu cô không quản được mái tóc dài của mình thì cạo đi.

"
Cung Kì cúi đầu nhìn dáng vẻ sắp khóc của người phụ nữ kia, không khỏi yên lặng, quay đầu đối mặt với người sau lưng, chỉ thấy Cung Viễn đang híp mắt nhíu nhíu mày, "Anh đã nói em không nên để tóc dài như vậy.

"
Dứt lời anh ta đẩy cô ta ra, thay đổi trạng thái khác chỉ trong nháy mắt, cẩn trọng nghiêm túc nói, "Thật có lỗi, cô gái này, vừa nãy em gái tôi không cẩn thận, nếu không tôi cho người dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra một chút.


Hoặc nếu không ngại, tiền phòng hôm nay của hai người ở đây, tôi sẽ bao hết.

"
Cung Kì bị đẩy ra, ở một bên vuốt tóc mái cắt ngang trán, mới nhìn rõ người vừa nói với giọng điệu trêu tức kia, bảo sao cảm thấy hơi quen quen, cẩn thận nhớ lại, đây không phải là người đàn ông —— đã phá hủy bữa tiệc Halloween của mình sao.

"Được rồi, tôi không sao.

" Người phụ nữ nũng nịu buông lỏng tay ra, trên mặt cũng không có dấu vết rõ ràng gì, nhưng cô ta vẫn mượn cơ hội nhích lại gần người đàn ông bên cạnh, đưa tay lặng lẽ chống lên lồng ngực anh ta.

Cố Thời không chú ý đến người phụ nữ ở bên cạnh, lúc này trên người anh ta khí chất ngời ngời, khác hẳn với con ma men cô ta gặp trong ngõ sâu lúc trước.

Ánh mắt anh ta một mực tập trung vào Cung Kì, ánh mắt hai người giằng co một lúc, mang theo mấy phần hào quang.

.