Hôm nay, Lương Hạnh đi làm về nhà, đặt một túi đầy trái cây tươi xuống bàn trà: “Mẹ, mẹ nói muốn ăn sầu riêng nên con mua cho mẹ này.”
Mẹ Lương ngồi trên sô pha, chăm chú xem ti vi, nghe thấy vậy vẻ mặt mờ mịt, chỉ “ừ” một tiếng không cảm xúc.
Lương Hạnh lờ mờ nhận ra không khí trong nhà không đúng lắm.
Cô nhìn trái nhìn phải, sàn nhà sạch sẽ, đồ chơi cũng được dọn dẹp sang một góc.
Ba không cùng xem ti vi trong phòng khách, An Ngôn cũng không thấy đâu.
Đã rất lâu trong nhà không yên tĩnh thế này.
“An Ngôn ngủ rồi ạ? Con đi xem thằng bé...” Lương Hạnh đặt túi lên sô pha, đứng dậy toan đi tới phòng con trai: “Lát nữa con còn chút việc ở công ty, phải ra ngoài một chuyến.”
Cô vừa bước chân đi thì đã bị tiếng mắng mạnh mẽ sau lưng ngăn lại.
“Lương Hạnh, con đứng lại cho mẹ.” Mẹ Lương đập tay xuống bàn trà, ánh mắt run run.
Người cô hơi đơ ra, Lương Hạnh quay người lại, nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của mẹ.
Lúc này ti vi đang chiếu một chương trình tạp kỹ gì đó không rõ, MC và khán giả đều cười trầm bổng vang lên trong phòng khách, thấm vào lòng người.
“Sao vậy mẹ?” Môi Lương Hạnh giật giật miệng một cách cứng nhắc.
Mẹ Lương vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn lên màn hình ti vi, cũng không hề chú ý tới Lương Hạnh.
Giọng bà đanh lại, nhịn cơn đau trong họng: “Thời gian này con hết tăng ca lại đi công tác, rốt cuộc là đi đâu?”
“Công ty có một dự án mới, con vẫn luôn phải theo sát, nên là...” Lương Hạnh nói trong vô thức.
Đây là trạng thái thường ngày của cô, đoán rằng sẽ không có vấn đề gì với lý do này.
Vừa hỏi bà vừa nhớ lại những chi tiết lúc trước.
Không đợi Lương Hạnh trả lời, trong lòng bà đã có đáp án.
Lương Hạnh cụp mắt xuống, không trả lời.
Cô để mặc cho nước mắt tuôn ra, một chốc sau mặt cô đã đầm đìa nước mắt.
Mẹ Lương trừng trừng nhìn cô, những hoài nghi và cảm xúc phẫn nộ trong lòng bị những giọt nước mắt ấm ức của Lương Hạnh ngăn lại.
Mắt bà run run, khóe miệng cứng nhắc cất lời: “Đứa con ngốc nghếch của mẹ, sao mà con nỡ lòng...”
“Mẹ, con không nỡ.
Con thật lòng không nỡ.”
Lương Hạnh nghe giọng nói của mẹ đã dịu đi, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức.
Từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô đã đứng lên đảm nhiệm gánh vác cả gia đình.
Từ lúc đó cô đã giấu kín mọi tâm tư của một cô gái nhỏ vào đáy lòng.
Dù là đứng trước mẹ, người đã sinh thành nuôi dưỡng mình cô cũng chưa từng trẻ con như vậy.
Nhưng lúc này cô không nhịn được nữa.
Đối diện với vòng tay đẫm nước mắt đang giang ra với cô của mẹ, cô hồi tưởng lại biết bao chuyện đã xảy ra trong tuổi trẻ.
Cô nhào vào lòng mẹ như đứa trẻ khóc nức nở.
“Mẹ à, con rất buồn.
Mỗi lần nghĩ tới Khê con đều muốn chết đi cho xong.
Con không phải người mẹ tốt, con quá độc ác...” Cô vùi mặt vào ngực mẹ, chỉ một lúc sau phần áo đó của mẹ đã thấm đẫm nước mắt cô.
Ở trước mặt mẹ, cuối cùng cô cùng đã bỏ xuống được sự phòng bị và sự gai góc của mình.
Cô bộc bạch những nỗi lòng sâu kín nhất: “Nhưng con yêu Mịch Thanh mẹ ạ.
Trốn tránh một năm, con nghĩ mình có thể bước ra, nhưng sự thật chứng minh con càng ngày càng lún vào.
Năm đó con không phải là một người vợ tốt, hiện tại cũng không làm tốt vai trò của một người mẹ.”.