Nếu Cung Kì biết Lương Hạnh biết ăn nói như vậy, sẽ không đến tìm cô lúc sắp tan làm.
Nhìn thấy cô đánh dấu đầy lên trên tài liệu báo cáo, người phụ nữ đã thích ứng với phong cách làm việc ở nước ngoài rốt cuộc cũng không thể không vươn tay ngăn lại: “Tổng giám Lương, bây giờ đã quá giờ tan làm hai mươi phút rồi.
Tôi muốn có vấn đề gì liên quan đến công việc, ngày mai đi làm hẵng nói.”
Nói xong, đôi chân thon dài của cô ta cất bước, chuẩn bị rời đi.
Lương Hạnh bật cười, lúc này điện thoại bên bàn sáng lên.
Cô liếc nhìn tên người nhắn, rồi thu dọn đồ đạc: “Cô vội như vậy, là vội đi hẹn hò với con trai nhà ai?”
“Hẹn hò?” Cung Kì bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường: “Kiểu hoạt động xã giao phí thời gian, vô bổ này chỉ hợp với người phụ nữ nghĩ không thông như cô.”
Vừa nói cô ta vừa cầm áo khoác trên ghế khoác lên vai, quay đầu nháy mắt với Lương Hạnh.
Điệu bộ vừa quyến rũ vừa lười biếng đó cũng khiến một người phụ nữ như Lương Hạnh phải đơ ra.
“Đi đây.” Cung Kì đi tới cửa, vừa mở cửa vừa chào Lương Hạnh.
Lúc ra ngoài không để ý Tống Ba đang ngây ra ở cửa, quay đầu lại bị anh ta dọa cho cả người nổi da gà.
Tống Ba vò đầu bứt tai, tránh sang một bên.
Nhìn thấy người đã đi xa mới đẩy cửa đi vào phòng làm việc, vừa đặt giấy tờ lên bàn làm việc của Lương Hạnh vừa khó hiểu cau mày.
“Tổng giám, cô nói xem phó tổng giám Cung có phải tuổi mèo không?”
“Sao lại nói vậy?” Tối nay Lương Hạnh cũng không định tăng ca, đang đứng bên mắc treo đồ mặc áo khoác, nghe vậy cảm thấy khá hứng thú.
Tống Ba lắc lắc đầu: “Thì là giống vậy.”
Xe của Triệu Mịch Thanh đã đỗ lại bên đường được một lúc.
Anh đã nhìn ra ngoài cửa kính xe khá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mình chờ đợi đi ra trong gió lạnh.
Lương Hạnh lên xe, vừa thở ra khí lạnh vừa xoa xoa tay.
Triệu Mịch Thanh nhìn sang, bỗng nhìn thấy tay cô đeo chiếc nhẫn sáng loáng kia, anh hơi kinh ngạc: “Giờ em không lấy cớ mà giấu nó trong ví nữa à?”
Triệu Mịch Thanh nhân lúc cô đang mặc tạp dề cho thì hôn lên đầu cô một cái, anh nói: “Cô ta cũng tới tìm anh.”
“Tìm anh ư?” Động tác của Lương Hạnh hơi ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tìm anh làm gì?”
“Nói chuyện làm ăn.” Thắt xong tạp dề, Triệu Mịch Thanh lại xoay người làm sạch nội tạng cá lúc nãy chưa xong, giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa.
Lương Hạnh nghe một cách thờ ơ, cầm lên một quả cà chua trên kệ rau bên cạnh, đưa lên mũi ngửi.
Triệu Mịch Thanh thấy vậy liền lấy quả cà chua rửa sạch dưới vòi nước, sau đó mới đưa lại cho cô, anh nhắc: “Bao tử em không tốt, ăn ít cà chua thôi.”
Lương Hạnh mím môi cười, há miệng cắn một miếng lớn.
Cô nhai một lúc cảm giác có gì đó không ổn, sắc mặt cô thay đổi, nhổ hết vào thùng rác bên cạnh.
“Sao thế?” Triệu Mịch Thanh nhìn cô lo lắng, là sự lo lắng từ tận đáy lòng không cách nào che giấu được.
Lương Hạnh mấp máy môi: “Tanh quá.”
Miệng cô toàn mùi tanh của cá, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Triệu Mịch Thanh nhận ra điều gì, đưa bàn tay ướt nước của mình lên mũi ngửi.
Lương Hạnh ngẩng đầu đưa quả cà chua cắn dở lên cạnh môi anh: “Không tin thì anh ăn thử đi này.”.