Nụ hôn của Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh dừng lại trên mặt, hai người ăn ý không có dây dưa gì nhiều, bình tĩnh tách ra, rồi nhìn nhau.
Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, nghe cô lúng túng nói nhỏ: "Mịch Thanh, hôm nay có thể nhìn thấy anh, thực ra trong lòng của em rất vui.
"
Lương Hạnh nghĩ thầm, cô thấy bản thân không uống rượu như cớ gì lại say như vậy.
Sau đó, cô quay đầu lại rồi nhìn thấy Đào Mỹ Ân đang ngồi xe lăn cách đó không xa, cô chợt hiểu ra.
Thực ra trong lòng của cô rất ghen tị, không phải ghen tị vì Triệu Mịch Thanh thật lòng mà là Đào Mỹ Ân ở độ tuổi này cũng giống như cô thuở ban đầu, bên ngoài có thể bày tỏ ra lòng chân thành của mình, cũng có thể không tiếc dùng chút thủ đoạn nhỏ để có cơ hội gần gũi với anh hơn.
Mà những đặc quyền và hoài niệm cẩn thận này là thứ mà Lương Hạnh không còn sở hữu nữa.
Suy nghĩ một hồi, cô nhịn không được ghen tị muốn trêu chọc: "Mùi nước hoa trên người cô Đào có thơm hay không hả?"
Triệu Mịch Thanh nhìn qua, nhanh chóng nhận ra ý tứ châm chọc của cô, trong phút chốc nhịn không được nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi: "Em ghen à?"
Đào Mỹ Ân giật mình sững sờ, chỉ thấy hai người họ đang đứng cách đó không xa đang quan sát cô, cũng không có ý định bước lên hỏi thăm hay chào hỏi gì cả, lại còn thì thầm to nhỏ cái gì đó, hệt như đang xem cô như con tinh tinh lớn trong vườn sở thú mà đánh giá.
Cô nắm chặt hai tay, trong lòng dâng cảm giác cô đơn không thể kìm nén được.
Lúc này rốt cuộc cũng nhìn thấy Lương Hạnh bước tới chỗ cô, nhân tiện tiếp nhận xe lăn từ trong tay y tá, vừa đẩy cô ta đi về phía phòng bệnh vừa hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"
"Không cần lo lắng đâu, chỗ bị trầy xước cũng đã được khử trùng xử lý, nhưng trước mắt cũng phải chú ý tớ chuyện ăn uống nếu không sẽ dễ dàng để lại sẹo.
" Trên mặt của cô y tá lộ ra nụ cười, sau khi giải thích xong thì quay trở về trạm điều dưỡng.
Đào Mỹ Ân để Lương Hạnh giúp cô quay về phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Mịch Thanh bước vào phòng bệnh thì đột nhiên mở miệng: "Chị Lương Hạnh, em muốn nói chuyện với chị một tí.
"
Triệu Mịch Thanh nghe thấy câu này thì bước chân theo bản năng dừng lại, sau đó thì quay trở lại, còn thuận tiện đóng cửa phòng.
"Cô muốn nói gì?" Lương Hạnh đỡ Đào Mỹ Ân lên giường rồi yên lặng tựa ở bên cạnh giường bệnh chờ cô lên tiếng, hình như cũng không có tâm tình ở lại đây lâu.
Đào Mỹ Ân dựa vào giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt, hình như cô do dự hồi lâu cuối cũng cũng thẳng thắn nói: "Vừa rồi ở trung tâm thương mại, là tôi cố ý ngã xuống.
"
Cô ta rủ mắt xuống không nhìn tới sắc mặt của Lương Hạnh, sở dĩ cô thẳng thắn như vậy đại khái cũng là do vì nhìn thấy thủ đoạn nhỏ của mình, không thể thoát khỏi ánh mắt của hai người họ, một phen dày vò khiến bản thân bị thương còn không nói, lại giống như một tên hề diễn kịch.
"Tôi biết chứ.
" Quả nhiên, Lương Hạnh trả lời cũng không có chứa phần tình cảm nào, tranh chấp và hiểu lầm trong dự đoán cũng không có xảy ra.
Đột nhiên Đào Mịch Thanh cười khẽ một tiếng, sắc mặt ngày càng thêm tái nhợt: "Hôm nay khi tôi ở cửa hàng trang sức, anh Thanh cũng đã nói rõ ràng với tôi, khiến cho tôi triệt để mất hết hy vọng ở anh ấy, nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ, các người dù gì cũng đã ly hôn, hiện tại anh ấy đang độc thân, tôi cũng có quyền lợi được theo đuổi chứ đúng không?"
Anh mắt của Lương Hạnh trầm xuống, Đào Mỹ Ân tiếp tục nói, cô cũng đã nghe mấy lời tương tự như vậy từ trong miệng Tề Hàm, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ đơn giản đáp lại: "Đúng vậy, cô cũng có quyền lợi này.
"
Nhưng Đào Mỹ Ân lại cố lắc đầu, trong đáy mặt hiện lên ý tứ mỉa mai hơn: "Cô sai rồi, tôi không có quyền lợi này, anh ấy đã thuộc về cô, không phải theo quan hệ vợ chồng trong pháp luật, mà là ở chính nội tâm của anh.
Cho dù anh ấy không phải là ngươi ấm áp nhu tình đi nữa, trong lòng cũng chỉ có một chút không gian nho nhỏ chứa đựng tình cảm, tất cả còn lại đều bị cô lắp đây hết rồi.
Đương nhiên tôi sẽ nghĩ như vậy, nếu không phải vì cô quen biết với anh ấy trước thì cái chỗ trống kia Đào Mỹ Ân tôi cũng có thể lấp đầy được.
"
Đào Mỹ Ân hiểu được điều này, biết được chuyện vừa rồi cô làm có bao nhiêu nực cười.
Mấy câu này như đánh trúng nội tâm của Lương Hạnh, kéo theo nổi đau xe lòng, trong lòng cô âm thầm đáp lại chuyện đó, đúng vậy, cô may mắn trở thành người duy nhất ở trong lòng của Triệu Mịch Thanh, nếu chờ kết quả cuối cùng là ánh sáng vậy khó khăn trong quá trình trung gian là gì.
Khóe môi cô khẽ cong lên, chỉnh lại góc chăn cho Đào Mỹ Ân: "Trong quá trình thích một người có đủ cay đắng ngọt bùi, tôi có thể lý giải được hành vi hôm nay của cô, cũng cảm ơn vì sự thẳng thắn bộc trực kia, nhưng thật xin lỗi, Triệu Mịch Thanh cũng là mạng của tôi, tôi không thể tặng mạng của tôi cho cô được.
"
Khi cô nói ra câu này, trong nụ cười dịu dàng kia ẩn chứa một chút chua xót.
"Cô nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày mai chúng tôi sẽ tới đón cô.
" Cô nuốt xuống chua xót, nhắc chân bước ra khỏi phòng bệnh, lúc này trong lòng cô khẩn cấp muốn tới gặp người kia.
Mở cửa phòng bệnh ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang dựa lưng vào bức tường đối diện, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, hệt như khi nghe được tiếng cửa phòng mở ra thì mấy suy nghĩ lưng ta lung tung kia toàn bộ rút đi hết, ngước mắt lên nhìn cô, trên khuôn mặt anh hiện ra nụ cười ôn nhu.
Cô cũng cười, hai người đứng đối diện nhau, như chợt bao nhiêu cảm xúc được truyền đến một nụ cười lặng lẽ, không cần nói câu nào cũng thấu hiểu lẫn nhau.
"Đi thôi.
" Cuối cùng, Triệu Mịch Thanh nhấc chân đi về phía thang máy: "Đối diện có một khách sạn, anh đã đặt hai phòng rồi.
"
Lương Hạnh không tiếng động đi theo anh.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện đi dọc theo con phố, trong khoảng thời gian này, họ giữ một khoảng cách ngắn, rất ăn ý mà thả chậm bước đi, trong nội tâm luôn hy vọng con đường này có thể dài một chút, dài thêm một chút.
Cho tới khi đi hết quảng đường tới quầy tiếp tân, cả hai làm thủ tục nhận phòng, khi đi thang máy lên tầng, chân mày của Lương Hạnh không nhịn được cau lại, bụng truyền đến một tí quặn đau nho nhỏ, kèm thêm mấy phần ớn lạnh quanh thân, cô không khỏi tính toán ngày tháng, lúc này máy nhíu ngày càng sâu.
Hình như Triệu Mịch Thanh như phát giác ra cái gì đó, không đợi Lương Hạnh phản ứng lại, anh đã đặt tay lên trán cô dó xét: "Sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?"
Lương Hạnh đột nhiên cảm giác được cơn đau càng rõ ràng hơn, đồng thời có một chất lỏng ấm áp lén lút chạy loạn ra khỏi cơ thể cô, cô hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt có hơi hó xử: "Có thể là! đến cái kia đó.
"
"Cái nào?" Triệu Mịch Thanh vừa mới thốt ra khỏi miệng, giây tiếp theo thì lập tức phản ứng lại: "Cái kia?"
Lương Hạnh mím môi, lúc này cửa thang máy mở ra, bước chân của cô hơi chậm chạp, vì sợ động mạnh sẽ khiến bị băng huyết nên sau khi suy nghĩ kỹ lại ngày hôm đó cô vội vàng trở về cho nên không có mang theo gì cả, trong lòng có hơi buồn bực.
Triệu Mịch Thanh đỡ Lương Hạnh đi được hai bước, cuối cùng thật sự chịu hông nổi nên dùng bàn tay to lớn bế người lên, Lương Hạnh còn chưa kịp phản ứng, sau khi hô một tiếng giật mình thì choàng tay lên cổ người đàn ông, đồng thời lúng túng mở miệng: "Triệu Mịch Thanh, chảy ra rồi! "
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh cứng đờ, nhanh chóng bước đi.
Đưa Lương Hạnh vào phòng, chân vừa chạm đất cô đã nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh, Triệu Mịch Thanh đứng đợi ở cửa: "Có phải vậy không?"
Bên trong truyền tới âm thanh rầu rĩ của cô gái: "Ừm.
"
Khóe miệng của anh không nhịn được cười khẽ, vừa đi ra ngoài của vừa nói: "Chờ một lát, anh sẽ quay về liền.
".