Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 357: Hay Là Thôi Đi






Ở bên ngoài cửa phòng bệnh của mẹ Lương có một đám phóng viên tụ tập, vừa mới bị y tá đuổi đi khỏi, không bao lâu sau lại trở về gõ cửa phòng cốc cốc cốc.

Ý thức của mẹ Lương cũng không phải là rất tỉnh táo, trong mơ màng nặng nề chỉ cảm thấy tiếng đập cửa giống như là đang đập vào trong trái tim của mình, làm trong lòng của bà chấn động một hồi.

Lưu Nam mới dừng xe trước cổng bệnh viện, Nghiêm Minh cũng đúng lúc đến nơi, trong lúc Lương Hạnh đang hoang mang căng thẳng muốn mở cửa xe ra thì ngăn cản lại: “Ở bên trong có phóng viên.


Tâm trạng của Lương Hạnh chìm mấy phần, trong đôi mắt đỏ ngầu: “Có phóng viên thì như thế nào chứ, chẳng lẽ là không thể đi lên?”
Lúc này tâm trạng của cô có chút hỗn loạn, đã cảm thấy lòng bàn tay và sau lưng của mình đều là mồ hôi dính dáp, cánh tay và chân cũng đang không khống chế được mà run rẩy.

Nghiêm Minh nhận ra được cảm xúc của Lương Hạnh khác thường, liền nhìn về phía Triệu Mịch Thanh: “Tôi sẽ dẫn người đi, mười phút sau mọi người lên là được.


Dứt lời liền quay người bước vào trong cổng bệnh viện.

Lương Hạnh chịu đựng khoảng thời gian mười phút ở trong xe một cách khó khăn, sau đó được Triệu Mịch Thanh dẫn lên trên lầu, trên đường đi gần như mà phải dựa vào sức lực của anh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đi đến phòng bệnh.


Đối với mẹ, trong lòng của cô vẫn còn có rất nhiều áy náy, nhất là vào lúc này có rất nhiều cảm xúc kiềm chế ở trong lòng đang tuôn ào ào ra ngoài.

Sau khi trao đổi với bác sĩ, cửa phòng bệnh bị mở ra, nhìn thấy ở bên trong có một cô y tá với khuôn mặt xinh đẹp đang đứng đó, trên mặt lộ ra chút căng thẳng, lúc nhìn thấy người tới thì mới thoáng hòa hoãn được một chút.

Vô thức vuốt ngực giống như là đang an ủi bản thân mình: “Những người đó thật là đáng sợ, không hề cố kỵ đến việc bà cụ đang bị bệnh.


Nói xong thì ánh mắt lại liếc nhìn Lương Hạnh với sắc mặt tái nhợt, cô ta hết hồn: “Cô chính là cô Lương đó hả?”
Lương Hạnh nghe thấy vậy thì gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua mẹ Lương đang nằm ở trên giường, đang mang theo máy hô hấp, hai gò má tái nhợt gần như không có màu máu, nằm ở nơi đó làm cho người ta cảm thấy nhói lòng.

Lương Hạnh không thể chống đỡ được nữa, hốc mắt đỏ bừng: “Mẹ của tôi thế nào vậy?”
Lời này hỏi ra cần phải có dũng khí, sợ là sẽ nghe thấy tin tức gì đó không tốt.

Cô y tá mím mím môi, dường như là có hơi không đành lòng: “Nghe nói là lúc bà ấy đang mua đồ ăn ở ngoài chợ thì đột nhiên bị một đám phóng viên lao ra bao vây, chắc có lẽ là bị hoảng sợ, sau đó liền ngã xuống đất ngất xỉu, may mắn là có một cô bán thức ăn kịp thời đem người đến đây, đám phóng viên đó thật sự không có lương tâm gì hết.


Nhìn bộ dạng của y tá chắc có vẻ là mới tốt nghiệp, nói đến đây trong lòng còn cảm thấy rất tức giận, cũng không nhận ra được vẻ đau khổ và đôi mắt đỏ bừng của Lương Hạnh.

Cô ta dừng lại một chút rồi lại bổ sung thêm: “Lúc nãy bác sĩ Từ có đến đây, nói là tim của dì không tốt, huyết áp cũng cao, may mắn là lần này đưa đến coi như kịp thời, có thể cứu giúp được, sau này chỉ cầm cố gắng tĩnh dưỡng là được rồi.


Giọng nói vừa mới dứt, y tá trưởng bước tới gõ cánh cửa phòng bệnh đang mở rộng, gật đầu với y tá trong phòng bệnh: “Tiểu dương, nên đi kiểm tra phòng rồi.


Y tá đó nghe xong thì nhanh nhẹn đáp lại một tiếng, trước khi rời đi lại còn dặn dò hai người: “Hai người ở đây với bà ấy đi, có điều là không nên nói chuyện quá lớn đâu, bà ấy đang ngủ.


Sau khi y tá đi rồi, Lương Hạnh không thể kiềm chế được nữa, dưới chân mềm nhũn, thân thể dựa vào vách tường, đôi mắt nhắm chặt lại một hồi lâu.

Lời nói lúc nãy của y tá đã hình thành một cảnh tượng ở trong đầu của cô, sau đó trái tim cô liền cảm thấy không thể chấp nhận được.

Triệu Mịch Thanh trầm mặc đỡ Lương Hạnh đi đến bên giường của mẹ Lương ngồi xuống, mình thì đứng ở một bên, ánh mắt nhìn vào cô với gò má trắng bệch, trong đáy mắt ánh lên tia lửa.


Lương Hạnh run rẩy vươn ngón tay ra nhẹ nhàng bao phủ lên mu bàn tay có vẻ gầy gò đặt ở bên ngoài cái chăn, nước mắt lập tức rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẹ ơi! "
Ánh mắt mờ hồ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mịch Thanh một chút: “Bọn họ đụng đến mẹ em! "
Gần như là cắn nát cả hàm răng, mỗi câu mỗi chữ mang theo giận dữ.

Người mà cô chỉ không phải là đám phóng viên, mà là nhóm người đang thao túng ở phía sau, cụ thể là có người nào, có người cô có thể xác nhận cũng có người cô hoài nghi.

Không đợi Triệu Mịch Thanh trả lời, bởi vì ánh mắt của cô chua xót mà di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Thật ra thì bà ấy chính là người mệt mỏi và khó chịu nhất ở trong nhà, bởi vì người chồng không có tiền đồ, cũng bởi vì đứa con gái vô dụng này, bà ấy chống đỡ toàn bộ nhà họ Lương, nhưng mà không có người nào thật lòng quan tâm đến bà ấy! "
Thẳng cho đến khi chuyện này xảy ra, Lương Hạnh mới đột nhiên ý thức được những chuyện này.

Triệu Mịch Thanh muốn mở miệng an ủi cái gì đó, lại cảm thấy yết hầu khô khốc chua chát, dường như là Lương Hạnh cũng không có ý muốn nghe, khóat tay với anh: “Mịch Thanh, anh đi ra ngoài đi, em muốn ở đây một mình với mẹ em một lát.


Người đàn ông không tiếp tục nói cái gì, bước chân chậm rãi bước ra, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Lưu Nam đã đứng đợi ở ngoài cửa phòng bệnh rất lâu, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Triệu Mịch Thanh thì không khỏi do dự nhưng mà vẫn mở miệng nói: “Tất cả tin tức đã được gửi đến email của anh, hai ngày nay ngoại trừ tin tức từ bữa tiệc rượu đó, còn có tin tức mẹ của anh tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, cùng với bức ảnh ngày hôm đó anh cầu hôn bà chủ cũng đã bị người khác có ý đồ tung ra! "
Đôi mắt của anh tràn đầy hàn ý lạnh lẽo, nhìn về phía Lưu Nam ở bên cạnh: “Còn có chuyện gì khác không?”
Lưu Nam dừng lại một chút, sắc mặt bình tĩnh: “Còn có thân thế của bà chủ thân phận cụ thể đều đã bị người khác vạch trần.


Triệu Mịch Thanh nghe không nổi nữa, anh khoác tay: “Tôi biết rồi.


Sau đó rãi bước rời đi.

Đến lúc chạng vạng tối, Triệu Mịch Thanh trở lại phòng bệnh một lần nữa, lúc này mẹ Lương vẫn còn đang ngủ mê mang, Lương Hạnh dựa ở trên ghế cũng ngủ thiếp đi.

Chỉ là dáng ngủ không yên ổn cho lắm, thân thể ngửa ra đằng sau, hơi lắc lư, hai tay đặt ở trên đùi, trong lòng bàn tay là cái điện thoại.

“Cạch" một tiếng, chiếc điện thoại bởi vì thân thể lắc lư mà trượt xuống từ lòng bàn tay, bước chân của Triệu Mịch Thanh đang đi đến gần hơi dừng lại, lại phát hiện cô không tỉnh dậy.

Anh chậm rãi bước tới nhặt điện thoại di động lên rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Người phụ nữ chậm rãi dựa đầu vào vai anh, sau đó dường như ngủ yên ổn hơn một chút, Triệu Mịch Thanh ấn mở điện thoại của cô lên, không hề bất ngờ khi nhìn thấy mấy tin tức quan trọng trên màn hình.


“Cậu chủ Triệu Mịch Thanh đa tình làm bằng cách nào lại có thể bắt được trái tim của hai người phụ nữ?”
“Con gái của cựu thẩm phán Lương Thiệu Khôn được cầu hôn, thân phận của người này lại không được mẹ chồng chào đón, là do thủ đoạn quá cao siêu hay là dáng dấp quá xinh đẹp?”
“Ba nào con nấy, kẻ thứ ba thượng vị, ép buộc vợ chính bỏ đi? Thật là đau lòng cho cô cả nhà họ Tề mà.


Mỗi một bài báo đều lộ ra vẻ trào phúng và xem thường, bởi vì thân thế của Lương Hạnh và những lời tuyên bố của mẹ Triệu, cô bị tất cả các phương tiện truyền thông giải trí xác nhận là người thứ ba, bình luận ở phía dưới tin tức cũng bắt đầu dùng các loại từ ngữ độc ác.

Thậm chí còn có người dựa vào tin tức Tống Nhiễm hãm hại cô bán mình thượng vị mà đào ra một lần nữa.

Cô nhìn những tin tức làm cho đầu óc của mình trở nên ê ẩm, nên mới mơ mơ màng màng ngủ say sưa.

Trong lúc ngủ say cũng không yên ổn, thỉnh thoảng bả vai co rúm hai lần, lúc tỉnh dậy thì người đã nằm trong phòng bệnh ở cách vách, mở mắt ra mắt nhìn bốn phía, dường như đã hiểu cái gì đó, lật chăn bông bước xuống giường.

Trở lại phòng bệnh ban đầu một lần nữa, mẹ Lương đã tỉnh lại, cô nhìn xung quanh, mẹ vừa nhìn lền hiểu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói: “Mịch Thanh trở về rồi, nói một lát nữa sẽ đến.


Lương Hạnh buông thỏng tầm mắt, mí mắt đang rủ xuống giống như là một đứa nhỏ phạm phải sai lầm, trong miệng thì lại cậy mạnh: “Con không có tìm anh ấy.


Nói xong, bước chân đi đến bên cạnh mẹ Lương ngồi xuống, nắm chặt lấy ngón tay lạnh lẽo của bà: “Bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào?”
Trên mặt của bà cụ vẫn không có huyết sắc, nghe vậy thì lại cố gắng gạt ra một nụ cười, trở tay lại cầm lấy tay của cô: “Mẹ không có chuyện gì đâu, làm con lo lắng rồi hả?”
Hốc mắt của Lương Hạnh không khỏi đỏ lên, im lặng thật lâu, lúc mở miệng một lần nữa thì trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm, chậm rãi thì thầm: “Mẹ, con xin lỗi! "
Hai mẹ con đều trở nên im lặng, mẹ Lương quay đầu qua lau nước mắt, thân thể cũng run rẩy theo, giống như là không đành lòng nhưng mà lại không thể không mở miệng: “Hạnh, mẹ thấy là con với Mịch Thanh, nếu không thì thôi đi! "
Bà không thể nhìn thấy con gái của mình phải chịu uất ức, có một người mẹ chồng giống như là mẹ Triệu, cho dù có kết hôn thì cũng sẽ không tốt hơn là bao.

.