Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 306: Tai Nạn Xe






Sắc mặt Tề Hàm trắng bệch, đôi môi đỏ hồng mím chặt, cố gắng che giấu sự tủi thân trong mắt, nhưng vẫn không chịu cho anh rời đi.
“Anh vào trong giải quyết chuyện này trước đã, nếu anh cứ để như vậy thì ngoài việc Thượng Điền thành công, thì chúng ta chẳng có lợi ích gì cả.”
Triệu Mịch Thanh mất kiên nhẫn nhìn cô: “Tôi chỉ nói một lần, ít ai có thể ngăn cản quyết định của tôi.”
Hàm ý của anh rất rõ ràng, ít ai là không bao gồm cô.
Tề Hàm hiện rõ vẻ mặt bi thương, chán nản buông tay, gượng cười: “Vậy em sẽ tự đi vào trong, anh đi đi.”
Cô vừa mới buông tay, thì điện thoại Triệu Mịch Thanh đổ chuông, anh nghe máy được hai giây thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
Tim Tề Hàm chùng xuống, trước giờ anh rất khó bộc lộ cảm xúc, cô quen anh lâu như vậy, chỉ có Lương Hạnh mới là điểm yếu thật sự của anh.
“Sao thế?” Tề Hàm hỏi.

Anh nhất thời như người mất hồn, không trả lời câu hỏi của cô mà ngồi lên xe ngay.
Tề Hàm nhanh tay lẹ mắt, gần như ngồi lên xe cùng anh, anh cũng không quan tâm cô có thắt dây an toàn không, mà khởi động xe phóng đi ngay.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Giờ chúng ta đi đâu?”
“Câm mồm!” Trán anh nổi gân xanh, ánh mắt cũng hiện lên vẻ hoảng loạn.
Từ nhỏ đến lớn Tề Hàm chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô luôn cho rằng, anh chỉ có sự dự tính từ trước và sự sai bảo người khác, đây cũng là lý do khiến cô luôn xem anh là tín ngưỡng.
Nhưng giờ, sự kiên cố của anh đã vì một người phụ nữ bình thường mà xuất hiện vết nứt...
Cô khẽ mấp máy đôi môi mỏng, tối nay cuối cùng cô cũng ý thức được tầm quan trọng của Lương Hạnh trong tim anh.
Anh tăng tốc độ lên mức tối đa, chưa tới mấy phút anh đã tới...!nơi xảy ra chuyện.
Không sai, là tai nạn xe, chiếc xe thể thao màu đỏ mà Lương Hạnh lái đâm vào lan can, đầu xe móp méo, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.
Anh nhanh chóng chạy tới đó, dùng sức mở cửa xe ra, nhưng góc giữa xe và lan can quá hẹp, anh đành phải mở cửa bên ghế phụ, dì Thái ngồi trên ghế phụ đã hôn mê bất tỉnh, dì Vệ đã kéo bà ta ra ngoài, không thấy bà ta bị thương chỗ nào, nhưng dì Vệ không dám động vào Lương Hạnh, mà gọi xe cấp cứu tới.
“Hạnh Hạnh...!Hạnh Hạnh...” Anh ngồi vào ghế phụ, khẽ gọi tên cô, như thể sợ mình lớn tiếng sẽ dọa cô sợ.
Tề Hàm kinh hồn bạt vía, cúi người kiểm tra xe, bên dưới đã chảy ra một vũng xăng, con ngươi cô thu nhỏ lại, vội đứng dậy kéo anh ra khỏi xe.
“Bình xăng bị lủng rồi! Anh mau ra ngoài đi! Nguy hiểm lắm!”
Nhưng mặc kệ cô kéo thế nào, anh vẫn làm như không nghe thấy.
Mắt anh thâm trầm, giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết, nhìn khuôn mặt hơi ngã ra sau của Lương Hạnh, hơi run rẩy nói: “Hạnh Hạnh, tôi ôm em ra ngoài trước được không, ở đây quá nguy hiểm, nếu em có thể tỉnh lại...!sẽ hơi đau một tý...”
Chân cô bị kẹt trong đầu xe đã biến dạng, túi khí trước ngực phồng lên, hai tay cô buông thỏng về phía trước, cổ tay bầm tím, có lẽ là vì đề phòng tổn thương đến đứa bé theo quán tính, nên cô dùng cổ tay miễng cưỡng chống đỡ, giờ xem ra chắc chắn bị gãy xương rồi, không biết đứa trẻ sao rồi.

Triệu Mịch Thanh mở túi khí ra, cẩn thận quan sát một lượt, chắc chắn chân cô không bị thương quá nghiêm trọng mới dám động vào, từ từ bế cô lên, vầng trán đầy đặn của anh đã toát đầy mồ hôi rồi.
Sau một hồi dằn vặt, mặc kệ Tề Hàm và dì Vệ đứng bên ngoài gọi thế nào anh cũng không nhúc nhích.
Lúc anh bế Lương Hạnh ra ngoài, cô như một con búp bê, mái đóc đen dày rơi tán loạn trên má, hai mắt nhắm chặt, môi trắng bệch, anh nhanh chóng đặt cô xuống đất kiểm tra vết thương.
Ngoài vết thương trên tay, máu bầm trên đầu và chân chảy máu khá nghiêm trọng, thì anh không nhìn thấy vết thương nào khác.
Lúc nhìn thấy vết máu nhỏ trên váy sợi bông màu trắng của cô, con ngươi Triệu Mịch Thanh bỗng thu nhỏ lại, quay đầu nhìn dì Vệ như muốn giết người.
“Bác sĩ đâu? Sao vẫn chưa tới vậy? Bác sĩ bà gọi tới đâu?”
Dì Vệ bị anh dọa sợ gần như không nói nên lời: “Bác...!bác sĩ sắp tới rồi...”
Tề Hàm cũng nhìn thấy Lương Hạnh bị chảy máu, nếu đứa bé thật sự xảy ra chuyện mà không cấp cứu kịp thời, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của thai phụ.
Cô nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt phức tạp, cô chống tay lên xe của mình, rồi cúi người vỗ lưng anh an ủi.
“Mịch Thanh, giờ vẫn chưa rõ tình huống nên anh đừng sốt ruột.”
Cô vừa dứt lời thì xe cấp cứu cũng chạy tới, anh vội đẩy cô ra rồi đứng dậy, kéo một người mặc đồ bác sĩ, hai mắt đỏ ngầu, giọng điệu cực kỳ hung ác uy hiếp: “Mấy người tới trễ như vậy, lỡ cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ chôn hết mấy người cùng cô ấy!”
Anh luôn nắm tay cô từng chưa buông ra, nên theo cô ngồi lên xe cấp cứu ngay.
“Cô ấy sao rồi?” Đôi mắt hẹp dài của anh khóa chặt bác sĩ, hỏi bằng giọng điệu chất vấn và dò xét.
Bác sĩ sợ sệt nói: “Trước mắt, có lẽ vết thương ở cổ tay là nặng nhất, là bị gãy xương, còn chân chỉ bị ngoại thương, chúng tôi đã cầm máu rồi, giờ chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lương Hạnh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đứa bé thì sao?”
Bác sĩ giật mình, vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi lúng túng.
Tình hình cụ thể của thai phụ thì phải đợi siêu âm mới biết chính xác được, nhưng nửa thân dưới chảy máu không phải là dấu hiệu tốt.

“Chuyện đó...!thì phải tới bệnh viện rồi mới xác định được.” Bác sĩ gần như không dám ngẩng đầu lên nói.
Triệu Mịch Thanh mím chặt môi mỏng, hầu kết khẽ chuyển động, sắc mặt cực kỳ u ám.
“Nếu cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì có thể bỏ đứa bé.”
Một lúc sau, bác sĩ nghe thấy câu nói này, như một hành động bất lực, nhưng càng giống như một mệnh lệnh.
Giờ vẫn chưa đến mức đó, dựa vào tình trạng mất máu, cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng.
Nhưng ông không có can đảm để lên tiếng, rõ ràng người đàn ông trước mặt đã xem người phụ nữ này là sinh mạng của mình rồi.
Sau đó anh bắt đầu gọi điện, căn dặn bác sĩ khoa sản và khoa chỉnh hình tốt nhất nhanh chóng chạy tới bệnh viện gần nhất, Lưu Nam và Nghiêm Minh vừa thu xếp vừa chạy tới bệnh viện, nhất định phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trước khi ông chủ tới.
Sau một đêm bận rộn ròng rã.
Sáng sớm hôm sau, anh mới nắm tay Lương Hạnh mơ màng ngủ, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, quầng thâm dưới mắt hiện lên rất rõ, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ cũng hơi rối bời.
Tay Lương Hạnh bó thạch cao, chân phải may mấy chục mũi, mặc dù bụng bị va chạm, nhưng vì cô ra sức bảo vệ bụng, cộng thêm sự cố gắng của bác sĩ nên vẫn giữ được, tuy nhiên vì động thai, nên sau này mọi hành động đều phải cẩn thận.
Bảy giờ sáng, Tề Hàm bị Lưu Nam chặn ở ngoài cửa.
“Tôi chỉ tới thăm cô Lương thôi.” Một tay cô ta xách giỏ hoa quả, tay còn lại cầm túi xách đang đeo trên vai..