Mục Điệp nhíu mày, vội vàng hỏi: "Chị Hạnh, chị bị thương sao?”
Lương Hạnh cười lắc đầu: "Không, chỉ là có chút kinh hãi, nhưng...!Nhìn người kia giống như muốn hạ độc thủ, vẫn có chút sợ hãi!”
Quay đầu nhìn lại, Quý tổng không biết lúc nào đã bị Triệu Mịch Thanh dẫn đi nói chuyện.
"Nơi này là Kinh Đô, theo lý thuyết mà nói thì chị ở đây cũng không có người nào quen biết, tại sao lại có người vô duyên vô cớ muốn hại chị?”
Lương Hạnh bất đắc dĩ lắc đầu, cô lại càng muốn biết.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Triệu Mịch Thanh, trừng mắt nói: "Có phải Triệu tổng kết thù oán không? Làm ăn khó tránh khỏi việc phải đắc tội người khác, khó lòng phòng bị."
Trước khi có bất cứ manh mối nào, Lương Hạnh không muốn suy đoán, sắc mặt nhàn nhạt, không nói gì.
"Triệu tổng có điều muốn nói với tôi sao?”
Triệu Mịch Thanh cụp mắt, suy nghĩ một chút và hỏi: “Nửa giờ trước, Mục Điệp đi cùng với ông sao?”
Quý tổng nghe xong thì sững sờ, kinh ngạc nhíu mày: “Triệu tổng nghi ngờ cậu ta?”
Triệu Mịch Thanh khẽ nhếch miệng, nụ cười như có như không, hơi híp mặt lại, giọng nói nhàn nhạt: "Nơi này ngoại trừ ông thì cậu ta là người gần nhất với Lương Hạnh.”
Nói bóng gió chính là anh ta là mối nghi ngờ lớn nhất.
Quý tổng nhìn hai ngươi đang nói chuyện cách đó không xa, chống cằm cẩn thận suy nghĩ.
"Vừa rồi lúc ăn cơm tôi gặp Lương Hạnh ở bên ngoài nhà vệ sinh, nhưng cậu ta hình như không biết tối nay Lương Hạnh ở đây, phải nói rằng nửa giờ trước chúng tôi đều đi xem biểu diễn ánh sáng trong hoa viên, người ở đó quá nhiều, tôi cũng không chú ý!”
Triệu Mịch Thanh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ừm, cám ơn Quý tổng, tôi nói với bọn họ một chút, hai người về nghỉ trước đi!”
Hai người đàn ông nhanh chóng trở lại, Mục Điệp đối diện với ánh mắt của người đàn ông, hơi gật đầu coi như chào hỏi.
Bả vai Lương Hạnh được người đàn ông vòng quanh, đậm chất chiếm hữu và bảo vệ.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, cùi chỏ cô đụng đụng vào eo của anh: “Sao vậy? Không có manh mối cũng phải nhanh chóng thả bọn họ trở về đi, người kia rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ, sẽ không dễ dàng để lộ chân tướng!”
Người đàn ông nhíu mày, từ chối cho ý kiến, nhanh chóng nói một tiếng với cục trưởng Lâm, để cho tất cả mọi người giải tán.
Lưu Nam trở về, nói nhỏ ở bên tai người đàn ông: "So sánh, dáng người rất giống, nhưng dấu chân trong bùn lại không khớp, có lẽ không phải anh ta!”
Lương Hạnh chỉ nghe thấy mấy chữ cuối cùng, ngẩng đầu mở to mắt hỏi: "Không phải ai?"
Triệu Mịch Thanh siết chặt tay, cười nói: "Ai cũng không phải, không tìm được, về trước đi ngủ đi, ngày mai nghĩ cách tiếp!”
Nói xong, ở một góc độ mà Lương Hạnh không thấy được, anh nháy mắt một cái với Lưu Nam, Lưu Nam hiểu rõ.
Phái người nhìn chằm chằm vào Mục Điệp.
Lúc này Tề Hàm đi tới, sắc mặt khó coi, nhìn về phía Lương Hạnh, đưa di động qua cho Triệu Mịch Thanh, trong đó có một bức ảnh, là một khuôn mặt trẻ tuổi.
"Chú của tôi chụp được ở sân bay, đêm hôm khuya khoắt anh ta mặc như thế xông vào, bị nhân viên tuần tra nhìn thấy đưa về!”
Triệu Mịch Thanh cau mày, nhìn một hồi lâu, sau đó trả lại di động cho cô ta, nhíu mày, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đã hỏi chưa?”
"Đã hỏi, nhưng điều kỳ lạ là, hỏi gì nói nấy, một chút kháng cự cũng không có, anh ta nói...!là Thượng Điền để anh ta tới!” Nói xong cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Có muốn dẫn hắn ta tới để anh nhìn một chút không?”
Lương Hạnh cười, người đàn ông cúi đầu nhướng mày nhìn cô, thấy cô nói với Tề Hàm: “Không cần, rõ ràng là tìm đến để thay tội, Thượng Điền sao lại có thể mạo hiểm tìm người ngu xuẩn như vậy chứ?”
Người đàn ông mỉm cười, sự ăn ý giữa hai người không cần nói cũng biết, ngay sau đó thản nhiên nói với Tề Hàm: “Nếu hắn ta đã thừa nhận, vậy hãy giao cho cảnh sát đi!”
Tề Hàm nhíu mày: "Không cần tìm manh mối trên người hắn ta sao? Cho dù là giả thì chắc chắn cũng là bị người kia phái tới!”
Người đàn ông hơi suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai tôi sẽ qua nhìn một chút!” Anh nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Cũng không còn sớm, cô vất vả rồi, về nghỉ ngơi một chút đi!”
Thấy bọn họ đã rời đi, sắc mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương Hạnh như có điều suy nghĩ, giống như muốn từ trên người cô đào ra được bí mật gì đó.
Có thể nhận sự thương xót rõ ràng như vậy, trên người cô rốt cuộc có điều gì đặc biệt?
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lương Hạnh tỉnh lại, Triệu Mịch Thanh đã không ở đó, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lưu Nam mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng ở cửa trông coi, thấy cô đi ra liền vội vàng nói: “Triệu tổng đi đến sân bay bên cạnh, rất nhanh sẽ trở về!”
Lương Hạnh khẽ gật đầu, đi hai bước lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi: "Hôm qua anh đã điều tra được gì rồi? Có đầu mối rồi sao?”
Lưu Nam sững sờ, nhất thời chưa biết phải trả lời thế nào, ấp úng.
Lương Hạnh nhìn anh ta như vậy càng không chịu buông tha, cau mày nói: "Nói đi, Triệu Mịch Thanh nghi ngờ ai?”
Một lúc lâu sau Lưu Nam mới nặn ra hai chữ: “Mục Điệp!”
Lương Hạnh cũng không quá kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh hỏi kết quả, lúc nghe thấy không phải thì âm thầm thở ra một hơi.
"Một đứa bé tốt, làm sao lại có địch ý lớn như vậy với tôi, Triệu tổng của các anh tại sao luôn nhằm vào cậu ta?”
Lưu Nam miễn cưỡng mỉm cười, cái này anh ta phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói vì ghen tị sao?
Triệu Mịch Thanh cũng không hỏi ra kết quả gì ở phía bên Tề Hàm, Tề Hàm mang giày cao gót đi theo anh ra ngoài.
"Trực tiếp tìm Thượng Điền hỏi một chút cũng không phải không được, nếu anh không tiện thì tôi có thể đi!”
Người đàn ông nhìn cô ta nhanh chân đi ở phía sau, vẻ mặt thành thật, bước chân thả chậm một chút, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, ôn hòa nói: "Không cần, có cần tôi sẽ đích thân đi tìm.” Im lặng một lát, anh tiếp tục nói: “Tiếp theo, hắn ta chắc chắn sẽ còn hành động nữa, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội!”
Tề Hàm khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Hôm nay chúng ta sẽ trở về sao?”
"Tôi và Lương Hạnh trở về, cô có thể ở lại thêm mấy ngày cùng chú của cô!”
"Không cần tôi ở cùng, chỉ cần có một đống bảo bối kia ông ấy sẽ không quan tâm đến tôi, vẫn giống như trước vậy!” Cô ta nở nụ cười nồng đậm.
Triệu Mịch Thanh cũng nhớ tới cảnh năm đó, môi mỏng khẽ câu lên.
Tề Hàm hơi sững sờ nhìn nụ cười của anh, vẻ mặt này đã từng thường xuyên làm với cô ta.
Đôi mắt đột nhiên chát chát: "Mịch Thanh, chúng ta vẫn giống như trước kia sao? Chúng ta vẫn là người hiểu đối phương nhất, tôi suy nghĩ gì anh nhìn một chút là có thể nhận ra, bây giờ...!Còn có thể sao?"
Nếu như anh có thể nhìn ra, đối với tình cảm của mình còn nhắm mắt làm ngơ sao?
Triệu Mịch Thanh thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía nơi xa, híp mắt, giọng nói rất nhẹ, tràn ngập từ tính: "Tề Hàm, ý nghĩa của cuộc sống chính là phải nhìn về phía trước, cô không nên mãi nhớ đến chuyện xưa!”
Tề Hàm cười: "Vậy phải xem là đối với cái gì, anh biết, chuyện tôi đã muốn kiên trì sẽ rất khó thay đổi, giống như lúc trước xuất ngoại, mặc dù bây giờ nghĩ lại sẽ hối hận, nhưng nếu cho tôi cơ hội, lựa chọn của tôi vẫn sẽ không thay đổi!”
Người đàn ông không nói gì.
Từ khi học cấp hai anh đã biết tâm tư của Tề Hàm, nhưng lúc đó hai người rất giống nhau, vậy nên như nóng như lạnh ở gần nhau mấy năm, mãi cho đến khi cô ta quyết định muốn xuất ngoại, anh chưa từng nói bất cứ lời nào để giữ cô ta lại.
"Chỉ là vẫn chưa gặp được người khiến cô thay đổi!”
Sắc mặt Tề Hàm cứng đờ, trầm xuống.
Cũng không hi vọng xa vời rằng anh có thể vì cô ta thay đổi, chỉ cần ở bên cạnh cô ta giống như khi còn bé,
"Tôi sẽ trở về cùng hai người!”
Nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót bước nhanh đi về phía trước.
....