Lương Hạnh buồn bực ở nhà cả một ngày, chiều tối bị mẹ Lương lôi đi mua rau.
Xuống đến dưới tầng, thấy chiếc xe mới của Triệu Mịch Thanh, lái xe thấy cô ra ngoài liền lập tức xuống xe.
“Hai ngày nay tổng giám đốc Triệu bận, tạm thời không thể tới, tôi sẽ tới đưa đón mọi người.
” Lái xe nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, nhưng Lương Hạnh không khỏi nghi ngờ.
“Nghiêm Minh và Lưu Nam cũng không có thời gian?”
Lái xe ngừng một lát, rồi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Bọn họ đi công tác cùng tổng giám đốc Triệu rồi.
”
Trực giác mách bảo Lương Hạnh có gì đó không đúng, không lên xe, đi bộ tới siêu thị cùng mẹ Lương, người đàn ông kia vẫn cứ đi theo phía sau.
Mẹ Lương quay đầu nhìn vài cái, ánh mắt hơi dao động: “Mặc dù thường ngày Mịch Thanh cẩn thận, nhưng cũng không đến mức phái người đi theo, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không? Con gọi điện hỏi xem.
”
Mặc dù trong lòng Lương Hạnh hơi nghi ngờ, nhưng cũng không muốn hạ mình chủ động liên hệ với anh.
Mẹ Lương hiểu tính tình của con gái mình nhất, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi, rồi đặt bên tai cô.
Lương Hạnh thấy thế, chỉ đành duỗi tay cầm lấy, nghĩ xem nối máy rồi thì nói những gì.
Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Lương Hạnh ngây người.
Bao lâu như thế, cho dù là có xảy ra chuyện gì, điện thoại của anh luôn mở máy.
Giữ nguyên sắc mặt, lại gọi cho cả Lưu Nam và Nghiêm Minh, toàn bộ tắt máy.
Rõ ràng buổi sáng còn bình thường.
“Sao thế? Không liên lạc được?” Mẹ Lương sốt ruột hỏi.
Lương Hạnh thu lại biểu cảm, sợ mẹ lo lắng, quay lại cười nói: “Có khả năng là đi công tác, vẫn đang ở trên máy bay, chờ lát nữa con gọi lại, mua rau trước đi.
”
Ôm cánh tay mẹ Lương, xoay người lại, tiếp tục lượn lờ trong siêu thị, nhưng ánh mắt khẽ thay đổi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mãi cho tới sau bữa tối, vẫn chưa nối máy được với anh.
Thấy mẹ Lương thu dọn trong bếp, cầm túi, hô to: “Con ăn hơi nhiều, ra ngoài đi dạo, lát nữa rồi về.
”
Mẹ Lương ngó đầu ra khỏi nhà bếp: “Đừng quên gọi điện thoại cho Mịch Thanh, thường ngày nó bận, con cũng nên quan tâm tới nó.
”
Lúc này Lương Hạnh cũng hơi rối, thờ ơ đáp một tiếng rồi đóng cửa lại.
Tới dưới tầng, liền trực tiếp bảo lái xe mới đưa mình tới Long Đằng.
Trời đã tối, nhưng toà nhà của Long Đằng và Doanh Tín vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có vài ba người tăng ca đi ra khỏi tòa nhà.
Cô đứng ở cửa, do dự một lúc.
Triệu Mịch Thanh nắm giữ cả một công ty lớn như này, sao có thể không có năng lực bảo vệ bản thân chứ, ngược lại cô càng ngày càng không quả quyết, không biết có phải là vì mang thai hay không.
Trong thời gian ngây người, cô nghe thấy có người gọi mình, liếc nhìn liền thấy Mục Điệp mặt mày tươi cười đang vẫy tay với mình.
Lái xe mới thấy có người chào hỏi Lương Hạnh, hơi nghi ngờ, trực tiếp ngăn Mục Điệp lại.
Lương Hạnh hơi lúng túng, nhìn hoàn cảnh rộng rãi xung quanh, thật sự là không cần cẩn thận như thế.
“Cậu ấy là bạn của tôi, không cần làm thế.
”
Lái xe cảnh giác nhìn Mục Điệp, ngừng một lát rồi mới đứng sang một bên, nhưng vẫn cách rất gần.
Mục Điệp vẫn mặc một bộ quần áo thoải mái, trông tràn đầy sức sống: “Chị Hạnh, muộn như này rồi chị còn đứng đây làm gì? Có phải là tới tìm tổng giám đốc Triệu không?”
Lương Hạnh bắt được một ánh mắt thăm dò và che dấu trong mắt anh ta.
Thế nên nét mặt không thay đổi mà gật đầu, mỉm cười: “Đúng thế, gọi điện thoại không có ai nghe, nghĩ là có khả năng anh ấy đang tăng ca, nên tới xem sao.
”
Mặt Mục Điệp hơi ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh liền liếc mắt nhìn bụng cô, hiểu ra.
Lương Hạnh thấy Mục Điệp không có ý rời đi: “Cậu còn gì muốn nói với tôi sao?”
“Không… Không có, có khả năng tổng giám đốc Triệu đang bận, nghe nói gần đây Long Đằng có kế hoạch mới…” Mục Điệp hơi cà lăm, nhưng ánh mắt vẫn xẹt qua tia thâm ý.
“Cậu mà không có việc gì thì đi cùng tôi đi.
” Lương Hạnh không đợi Mục Điệp nói xong, nhìn anh ta đầy thâm ý, xoay người đi vào Long Đằng.
Mục Điệp há miệng, chỉ hơi ngây người một lát, ánh mắt mang theo ý cười như có như không, nhìn bóng lưng của cô, sau đó nhấc chân đi theo.
Khi Lương Hạnh vào trong công ty, phát hiện các nhân viên đều đang tăng ca, nghi hoặc trong lòng dần lớn hơn.
Cô gái ở quầy lễ tân thấy cô, mặt mày tươi cười đón: “Mợ chủ, cô tới tìm tổng giám đốc Triệu sao?”
“Chiều nay tổng giám đốc Triệu vừa đi công tác rồi.
” Cô gái cười xán lạnh, dường như sớm đã chuẩn bị sẵn lời cần nói.
Khóe môi Lương Hạnh hơi xệ xuống: “Sao đi công tác mà lại không kết nối được điện thoại? Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
Cô gái ở quầy lễ tân thấy mợ chủ như này, mặt hơi khó xử, nhìn Lương Hạnh, rồi lại nhìn Mục Điệp, không biết có nên nói hay không.
Ánh mắt Mục Điệp lóe lên, do dự rồi nói: “Chiều nay, Long Đằng có một khoản vốn quan trọng đột nhiên sụp đổ, tôi cũng nghe người trong ngành nói nên mới biết, vốn tất cả bình thường, xu hướng phát triển cũng tốt, rất nhiều người đầu tư, nhưng vừa sụp một cái, nửa giới tài chính liền chấn động, trong những người kia, có người phải đền vài tỷ tới vài chục tỷ, chặn ở tổng công ty Long Đằng không chịu đi, tôi nghĩ, chắc chắn là tổng giám đốc Triệu đi giải quyết rồi.
”
Hàng mi của Lương Hạnh hơi run lên, không nói gì, xoay người, vào thang máy, đi tới tầng quản lý.
Đến văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa đi vào, Lương Hạnh sững sờ.
Vậy mà Cố Thời lại nhắm mắt nghỉ ngơi lấy sức trên sofa, thế nhưng cũng bị bọn họ làm cho giật mình, một lúc sau mới đứng lên.
Liếc nhìn Lương Hạnh, vẫn cười không đứng đắn: “Ôi, chị dâu tới à, vậy mà không có ai thông báo với tôi một tiếng, Mịch Thanh không ở đây, thật sự không có ai coi cái người tổng giám đốc tạm thời này ra gì.
”
Thấy Mục Điệp sau lưng cô, đôi mắt hẹp dài khẽ lóe lên, khóe miệng hơi giương lên: “Sao chị dâu cũng có cái đuôi thế, nhìn tên nhóc này không thận trọng, vẫn không bằng Nghiêm Minh công chính nghiêm minh.
”
Mục Điệp đứng im tại chỗ, nhìn thằng vào ánh mắt Cố Thời, không hề tránh né.
“Liên lạc với Triệu Mịch Thanh giúp tôi, tôi gọi thì anh ấy tắt máy.
” Mắt Lương Hạnh bỗng híp lại, lạnh nhạt nói,
“Nếu tắt máy thì chắc chắn là đang bận, chị ở đây cũng chả giúp được gì, không bằng tôi đưa chị dâu về trước.
” Cố Thời không để bụng, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Lương Hạnh.
Lương Hạnh khẽ cười, sắc mặt hơi lạnh đi: “Vậy tôi ở đây chờ anh ấy quay lại.
”
Cố Thời sững sờ, nhanh chóng nhíu mày, nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi đi.
“Bảo tổng giám đốc Triệu nghe máy, vợ cũ của anh ấy muốn nói chuyện với anh ấy.
”
Tiếp đó, đưa điện thoại cho Lương Hạnh.
Bên kia đã đổi người, nhưng trực giác có thể nhận ra tiếng thở của anh, hơi nặng nề.
“Hạnh.
” Giọng hơi khàn, rất mệt mỏi.
Lòng Lương Hạnh hơi nghẹn lại, mở miệng nói: “Là tôi, bên anh thế nào rồi?”
“Hơi phiền phức, thế nhưng vẫn ổn, em đừng lo lắng.
” Nói xong, dường như ý thức được cô không thích lời như này, ngừng một lát, cười nói: “Sáng vừa gặp, giờ đã nhớ tôi rồi?”.