“Lần này tương đối vội, không muốn quấy rầy anh.
”
Triệu Mịch Thanh từ từ đi tới gần, thần sắc hơi biếng nhác, ánh mắt nhìn sang Lương Hạnh: “Đây không phải là Quản lí Lương của Doanh Tín sao? Ba người chúng ta thật sự là có duyên.
”
Lương Hạnh ở trong lòng trợn mắt, thật là biết giả bộ.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn khách khí hàn huyên: “Chào Triệu tổng.
”
Mắt của Thượng Điền hơi lóe lên, nhìn sang thư ký: “Tiểu Trần, dẫn cô ấy đi thay quần áo trước đi.
”
“Ồ, được.
” Thư ký gật đầu, nhìn sang Lương Hạnh: “Quản lí Lương đi theo tôi.
”
“Ờm! không cần đâu, lát nữa là khô thôi, Thượng tổng, Triệu tổng cũng ở đây, tôi nghĩ hai người chắc có lời muốn nói, chúng tôi sang đối diện, hai người nói chuyện trước.
” Lương Hạnh khoát tay, không biết có phải là vì Triệu Mịch Thanh ở đây khiến cô có cảm giác an toàn hơn không, bỗng chốc có dũng khí rồi.
“Tiêu Trương!” Nói rồi, cô nhìn Tiểu Trương, trong ngực vẫn ôm quần áo, vén rèm lên, đi sang phòng đối diện.
Thư ký Trần cứng ngắc, ánh mắt cẩn thận nhìn sang Thượng Điền.
Anh ta trầm mặc hai giây, xua tay: “Cô cũng đi đi, chăm sóc tốt cho họ.
”
“Vâng Thượng tổng.
”
Triệu Mịch Thanh cũng nhìn Lưu Nam: “Cậu cũng qua đó.
”
“Ừm.
”
Rất nhanh, người trong một phòng, cuối cùng chỉ còn hai người đàn ông.
Thượng Điền nhếch môi: “Triệu tổng có muốn ngồi xuống ăn chút gì không?”
Anh ta nhấc tay không nhanh không chậm cởi cúc áo vest, bộ dạng đẹp trai ầm ổn thu nhiễm lại, mí mắt cụp xuống, che đi tất cả cảm xúc trong đáy mắt, mỉm cười nhàn nhạt: “Vừa hay tôi cũng chưa có dùng bữa tối, vậy thì cảm ơn Thượng tổng rồi.
”
Thượng Điền nhìn anh không khách sáo ngồi xuống, lông mày hơi nhướn lên, đôi môi mỏng nhếch lên, cười như không cười: “Triệu tổng đột nhiên đến Kinh Đô, là vì công việc hay vì người nào đó?”
Triệu Mịch Thanh không ngẩng đầu nhìn anh ta, giống như rất nghiêm túc thưởng thức đồ ăn trước mặt, sau đó thản nhiên đáp một câu: “Cả hai đều có.
”
So với sự thâm trầm của Thượng Điền lúc này, Triệu Mịch Thanh càng điềm nhiên hơn vài phần, ngay cả nói chuyện đều là ý vị lười nhác, không có bao nhiêu nhiệt tình, cũng không nghiêm túc.
Thượng Điền cầm bình rượu mà ông chủ mới đưa tới rót đầy chiếc ly trước mặt anh, ánh mắt di chuyển, nhìn anh, từ từ nói: “Nhắc đến người, tôi ngược lại đột nhiên phát hiện một điểm, tôi hình như mỗi ngày gặp Quản lí Lương cũng có thể đụng phải Triệu tổng, thật sự là có hơi lạ, ai không biết còn tưởng cô ấy là người bên cạnh anh.
”
Triệu Mịch Thanh cầm ly rượu nhỏ lên cụng ly với anh ta, ngửa đầu uống cạn ly rượu, thần sắc trên gương mặt đẹp trai không thay đổi: “Thượng tổng không nói, tôi cũng suýt nữa bỏ qua rồi, thái độ của Thượng tổng đối với một quản lí nhỏ đó ngược lại rất không bình thường, công ty nhiều quản lý cấp cao như thế, có thể khiến anh đích thân tiếp đãi không có mấy người, cô ấy có tài đức gì? Hoặc, Thượng tổng đã quên vợ ở nhà rồi?”
Một câu bâng quơ khiến thần sắc trầm tĩnh của Thượng Điền bỗng thay đổi, đáy mắt thậm chí toát ra sự u ám, nói từng chữ: “Anh điều tra tôi?”
Chuyện anh ta kết hôn không có mấy người biết.
Triệu Mịch Thanh tự rót cho mình một ly, không vội mở miệng: “Người có thể điều tra không chỉ có một mình anh.
”
Thượng Điền bỗng nheo mắt lại, ôn nhuận không còn, nhìn anh, trầm giọng nói: “Anh muốn nói cái gì?”
Triệu Mịch Thanh cuối cùng ngước gương mặt đẹp trai nhìn thẳng anh ta, đôi mắt thâm sâu như vực thẳm lộ ra sự mỉa mai: “Thủ đoạn thương nghiệp gì cũng có, anh cũng thấy không ít, anh phí tâm tư làm nhiều như thế không phải chính là để nhằm vào tôi hay sao, nếu cái gì cũng hiểu rồi, hà tất gì phải từng bước thăm dò?”
Thượng Điền nhìn anh vài giây, bỗng khẽ bật cười đầy thâm ý: “Chính là vì sợ tôi làm gì với cô ấy, anh bây giờ muốn ra tay với tôi? Triệu tổng, đây không giống anh.
”
“Xem ra anh không phải quá hiểu tôi.
” Triệu Mịch Thanh nhướn mày, ngữ khí đều nhẹ tênh.
Ánh mắt của Thượng Điền bỗng trở lên lãnh đạm, cầm đôi đũa tùy ý gặp miếng thịt bỏ vào miệng: “Thương trường như chiến trường, tôi chẳng qua chỉ là tìm điểm yếu của đối thủ, anh cảm thấy không đủ quang minh lỗi lạc, cũng có thể dùng cách giống như thế.
”
Triệu Mịch Thanh buông đũa, một tay cầm cằm, cánh môi nhếch lên, ý cười rất nông: “Nếu như để bà Thượng nghe được lời này, không biết sẽ nghĩ như nào.
”
“! ”
Thần sắc Thượng Điền hơi tối lại.
Anh lại nói tiếp: “Tống Thị bây giờ căn cơ vẫn vững trãi, quan hệ liên hôn giữa các người nếu như xuất hiện vết nứt, anh chắc cũng không có được chỗ tốt gì, huống chi con người và tài năng của cô cả Tống.
”
Người phụ nữ đó nếu như vì yêu sinh hận, mượn lực lượng của Tống Thị thì hoàn toàn có năng lực đả kích Long Đằng.
Sắc mặt của Thượng Điền càng lúc càng âm trầm, quanh người tỏa ra khí tức u ám.
Lúc này Lương Hạnh ở đối diện không có khẩu vị để ăn cơm, tuy không lo lắng anh, nhưng lấy sự thông minh của Thượng Điền, không có khả năng đoán không ra anh tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây.
Rốt cuộc là tiếp tục giả ngốc, hay là lật bài, Lương Hạnh không biết, cô bây giờ chỉ nghĩ ngày mai trở về Nam Thành làm sao khuyên Quý tổng từ bỏ miếng thịt Phong Thụy này.
Hơn nữa, rất rõ ràng là miếng thịt có độc, không mang lại lợi ích gì.
Không biết trôi qua bao lâu, người bên trong cuối cùng đi ra rồi, bên Lương Hạnh cũng ăn xong rồi, vội vàng đứng dậy, nói với Thượng Điền: “Thượng tổng, phương án của hạng mục tôi cảm thấy tôi vẫn cần quay về sửa lại, sau khi sửa xong thì gửi cho anh xem thử.
”
“Không cần phiền phức như này, tôi cảm thấy như thế cũng được, ngày mai trực tiếp đến công ty của tôi lấy tài liệu đi.
” Thượng Điền dứt khoát đưa ra quyết định.
“Á?” Lương Hạnh sững người, cô vừa rồi nói như thế chỉ là muốn cố ý kéo dài thời gian, anh ta thế nào! chưa hề suy nghĩ thì đã đáp ứng rồi?
Cô mê mang nhíu mày, vô thức nhìn sang Triệu Mịch Thanh.
“Xem ra Thượng tổng cũng cảm thấy công ty của các cô không tồi, nếu đã đáp ứng rồi, cô ngày mai qua đó một chuyến là được.
” Anh khẽ mỉm cười với cô, ánh mắt dịu dàng không hề che đậy, khiến mí mắt của Lương Hạnh nhanh chóng giật giật.
Anh, bọn họ đây là?
Thượng Điền không có giải thích nhiều, mỉm cười thâm ý với cô, sau đó dẫn thư ký rời đi.
Lương Hạnh một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại được, cuối cùng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Triệu Mịch Thanh.
Anh khẽ cong môi, phân phó Lưu Nam: “Cậu đi lái xe qua đây trước.
”
Lưu Nam gật đầu: “Được.
”.
truyện tiên hiệp hay
Tiểu Trương cũng biết ý đi lên theo.
Sau khi đi, anh lập tức cởi áo khoác trên người cô ra, đem chiếc áo vest trong tay khoác lên người cô, chu đáo cài từng cúc một, sau đó ôm cô đi ra ngoài: “Ra ngoài trước rồi nói.
”
Trái tim và thân thể của Lương Hạnh đều thấy ấm áp, cũng yên lòng, ngoan ngoãn theo anh rời khỏi.
Ngồi ở trong xe, Tiểu Trương cũng ở đây, trong lòng Lương Hạnh tuy nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Triệu Mịch Thanh thấy cô ngồi cách mình có hơi xa, không nhịn được đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô, ánh mắt ám muội che đi mọi thần sắc trong đáy mắt anh.
Lương Hạnh cảm thấy có người ở đây, ngại ngùng đẩy anh ra, cực kỳ nhỏ tiếng cắn riêng nói bên tai anh: “Anh có thể thu nhiễm một chút không, còn có người ở đây đó.
”.