Mộc Vãn Tinh lại tiếp tục châm chọc, "Nhưng mà, thủ đoạn mượn đao gϊếŧ người này của ngươi có chút thô sơ, cũng không khôn khéo, nếu ta là ngươi, liền trực tiếp đối mặt đánh nhau, chứ không phải kéo người vô tội vào cuộc chiến. "
Nàng lắc đầu lắc đầu thở dài, "Nói trắng ra, chính là lòng dạ dơ bẩn, ta cực kỳ thất vọng về ngươi, làm tới tận chức quan tam phẩm, trách không được Hoàng Thượng không cần ngươi, ngươi là nổi ô uế của các quan viên."
Kiếp trước nàng khiêm tốn hướng nội, nhưng khi thật sự gặp chuyện, nàng cũng sẽ hóa thân thành chiến sĩ, điên cuồng khẩu chiến cùng cư dân mạng nước ngoài, chiến cho đến khi đối phương nhận thua mới thôi.
Kỹ năng khẩu chiến của nàng đã được cư dân mạng nước ngoài tự mình chứng thực, là người bọn họ không thể trêu vào,
Hiện tại, Mộc đại gia không cách nào nói lại nàng, "Ngươi, ngươi…"
Mộc Tam gia mắt thấy đại ca bại trận, không khỏi nóng nảy, "Đại ca, ngươi nói đạo lý với ả ta làm gì, cướp trước rồi nói sau. "
Hắn nhất định phải có được chiếc xe la này.
Có chiếc xe la này, cũng không cần khổ sở đi bộ, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ chết trên đường, đây mới là chuyện hắn sợ hãi nhất.
Vì mạng sống, không có gì mà hắn không dám làm.
Văn đấu không được, vậy thì võ đấu
"Đánh chết người thì ta chịu trách nhiệm."
Mộc Tam gia khí thế hùng hổ kêu gào, làm người đầu tiên dẫn đầu nhào về phía Mộc Vãn Tình.
Hắn còn coi mình là con ông cháu cha ăn có thể chơi trác táng kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa, cao cao tại thượng không coi mạng người là chuyện bình thường.
Hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chỉ cần không có Mộc Vãn Tình, nhị phòng chính là một bao cát, tùy tiện để bọn họ giẫm đạp, toàn bộ đồ trên tay bọn họ liền thuộc về mình.
Mắt thấy sắp diễn ra hỗn chiến, đám quan sai không hẹn mà cùng cầm vũ khí xông tới.
Huynh đệ Mộc Tử Thành phản ứng nhanh nhất, "Muội muội cẩn thận."
"Tình nhi mau trốn…"
Nói ra thì đã chậm, một tảng đá đập trúng ngay đầu gối Mộc tam gia, Mộc tam gia đau đơn một trận, không tự chủ được ngã xuống, "A."
Hắn tức giận rống giận, "Mộc Vãn Tình, ngươi thế mà lại dám đập ta."
Mộc Vãn Tình lại cầm lên một cục đá to bằng bàn tay, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, thanh âm đáng sợ.
"Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám trắng trợn đòi gϊếŧ người, ngươi thật sự không coi các quan sai ra gì, ngươi cho rằng mình vẫn là kim tôn ngọc quý Mộc tam gia sao?"
Mộc tam gia giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vì đeo gông xiềng nên hành động bất tiện, khó khăn bò được một nửa, đã bị Mộc Vãn Tình đá một cược trở về.
Nàng cầm lấy cục đá hung hăng ném về phía tay phải Mộc Tam gia, động tác vừa nhanh vừa hiểm.
Rắc một tiếng, xương gãy.
"A a a." Mộc tam gia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm, lập tức nghiêng đầu, đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Cả thế giới im lặng!
Tất cả mọi người dừng lại.
Mộc lão thái thái trợn trắng hai mắt, bị dọa cho ngất xỉu.
Mộc Vãn Tình giẫm một cước lên ngực Mộc tam gia, khí thế lẫm liệt.
"Đại nhân, người này không thành thật, hắn muốn gϊếŧ người phóng hỏa, lại để cho các ngài đội nồi, đến ta cũng không nhìn nổi."
Các quan sai: …
Cô nương này quá hung tàn, ngay cả bàn tay của thúc ruốt mà cũng dám đập gảy, thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái.
Thần sắc Tằng đại nhân khó hiểu, "Cho nên, ngươi thay chúng ta giáo huấn hắn."
Mộc Vãn Tình cười nhạt một tiếng, bộ dáng ôn hòa dịu dàng như thiếu nữ an tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra được vừa rồi nàng điên cuồng cỡ nào.
"Không dám, ta chỉ trượt tay."
Mỗi một chứ Tằng đại nhân đều hiểu, những ghép lại thì không hiểu gì cả, "Trượt tay?"
Mộc Vãn Tình nhìn như yếu đuối vô tội, "Ta yếu ớt, không cầm nổi cục đá nên khiến nó rớt, ai ngờ lại trùng hợp rơi ở trên tay phải Mộc tam gia như vậy."
Tằng đại nhân: … nói dối trắng trọn.
Lý do này rất hợp tình hợp lý, nhắm mắt nói dối, tố chất tâm lý của người nói ra lời này tuyệt đối là số một.