Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 60: Thế nào?




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trình Chương nhìn thần thái này của bọn họ là biết ngay tất cả mọi người đều gà rù như nhau, vẻ mặt cậu ta nhẹ nhàng đôi chút. Đoạn, cậu ta đi tới hỏi thăm tình huống thi cử, muốn rút kinh nghiệm lẫn nhau.

Mặc kệ trước kia có hẹp hòi cỡ nào, khi thực sự liên quan đến sự tiến bộ trong tương lai, chả ai tiếc trao đổi kinh nghiệm.

Nhiêu Tuyết Nhã thở dài: “Trần ai luôn, sau khi tôi đi vào ngay cả công kích còn chưa tung ra đã bị quái đánh chết.”

“Trái lại đòn tấn công của tôi có hiệu quả, nhưng lúc gai thịt bắ n ra, bắn trúng tôi rồi có tiếng nhắc trúng độc. Chết thẳng cẳng.” Điền Trung Hương đầy tân khổ. Theo lý thuyết cô là người tấn công tầm xa hẳn sẽ ngon ăn. Thế mà sống chết không ngờ được cái gai thịt kia còn bắn bay ra ngoài, làm cô ngỡ ngàng không tránh khỏi – do trọng lực tăng gấp đôi, tốc độ phản ứng không theo kịp.

Quá khó nhằn.

Ngay cả một con cóc mà không làm thịt được.

Trình Chương nhíu mày: “Không chỉ có một con, sau khi tôi giết một con, lại xuất hiện hai con. Tôi còn chưa thấy rõ nơi chúng nó trốn là đã thành cái xác nằm luôn.”

Không chỉ có ba người Nhiêu Tuyết Nhã, ngay cả những đám người xung quanh cứ ngỡ mình đang mơ.

Tổng cộng có tới ba con độc ác tột cùng!!!

“Mẹ nó, đừng nói tôi chờ tới kỳ thi đại học mà vẫn chưa giết được con cóc này!”

“Anh bạn, đừng có dựng cái cờ này!”

Một đám người phàn nàn chả ngớt, bỗng nhiên Viên Thuật đi ra, mặt dài thườn thượt còn hơn cả con lừa. Hắn nhìn sảnh lớn, há mồm hạch hỏi: “Trần A Điêu chết chưa? Tống Linh đâu?”

Toàn là đối địch, sao cậu còn phân biệt đối xử. Tống Linh nhà chúng tôi đẹp đấy nhưng A Điêu cũng rất đáng yêu cơ mà.

Điền Trung Dã nhìn hắn khó chịu: “Còn chưa đi ra, trong bốn người mày chết nhanh nhất.”

Mặt Viên Thuật tối sầm lại.

Tuy nhiên nói như thế đã nhắc cho mọi người: “Thiếu gì người chưa đi ra nữa. Đám xếp hàng phía trước, còn có Trần A Điêu Tống Linh… Đúng rồi, Bạch Hà chưa ra.”

Một đám người đi bán muối chờ người chưa đi bán, chờ đợi bọn họ rồi đời luôn.

Chỉ chốc lát sau… Bíp, tên của Chu Tú Hà đột nhiên xuất hiện trên bảng danh sách.

Cô ấy đã vượt qua cửa ải đầu tiên.

Ôi chu cha!

“Hừm, khá đó, tận hai người, bây giờ mới vừa khai giảng thôi.” Nhân viên quản lý uống cà phê một nửa, thấy vậy bèn cười.

Đám người cũng ngỡ ngàng trong phút chốc, chả ngờ tới Chu Tú Hà. Dẫu gì từ đầu đã công nhận cậu ra xếp hạng thứ 4, ngờ đâu thoáng cái đã tới hạng 2.

Không biết Minh Trạch Dã và Trung Xuyên Minh Tú có qua nổi không.

Lại qua một hồi…

Tên của Trung Xuyên Minh Tú xuất hiện.

Người thứ ba! Cậu ta là người thứ ba!

Viên Thuật chờ thành viên nhóm nhỏ thấy thế bèn sướng rơn, khí thế mạnh lên.

Đột nhiên mọi người cảm thấy có thực lực là vua, cậu xem người xếp hạng trước đều vượt qua được cả.

(P1)

“Bọn họ có linh năng mạnh, đều vượt qua được cửa ải, có lẽ những người khác rất nhanh cũng...”

Lời này còn chưa nói hết, Quảng Tú Trình đi ra.

Cô ấy toi, chưa qua được tầng thứ nhất, nhưng tâm tính không tệ lắm, là người phái lạc quan. Cô ấy còn chào hỏi Chu Tú Hà, đồng thời thuận miệng hỏi: “Bọn Đường Châu đi ra chưa?”

“Tụi nó đi vào trễ, còn chưa đi ra.”

“Ặc, đi ra rồi.”

Người đi ra là Tống Linh, sắc mặt cô chẳng có gì không vui, bình thản thản nhiên. Viên Thuật thở phào nhẹ nhõm, muốn xỏ xiên cô ấy đôi câu nhưng nhìn thấy khuôn mặt này lại xỏ không nổi, huống chi nghĩ đến thời gian kiên trì của người ta còn lâu hơn mình nhiều. Hắn nhất thời ngậm ngùi, nhưng vẫn là lầm bầm một câu: “Chắc chắn Đường Châu qua được, Trần A Điêu thì chưa chắc.”

Nói là nói như vậy, nhưng người ta còn chưa đi ra nữa.

“Kiên trì lâu như vậy mà còn chưa ra đã dữ dội lắm, có khả năng qua được cửa ải.”

Quảng Tú Trình vừa nghe đã ngạc nhiên, lại theo bản năng nhìn về phía Tống Linh, người này đi qua chỗ quản lý bên kia mua cà phê. Cô ấy không kiềm được bèn đuổi theo: “Tống Linh, Trần A Điêu nọ đi vào gần như cùng thời gian với cậu?”

“Ừm.”

“A...” Lần này Quảng Tú Trình có chút áp lực.

Cũng không phải vì thành kiến đám tuyển riêng sẽ cao hơn đám thi triệu tập, mà là bọn họ đều biết mấy người như Trần A Điêu có thời gian nắm giữ linh năng chậm hơn vài ngày so với mình.

Nếu Trần A Điêu có thể vượt qua...

Ngay khi Quảng Tú Trình cũng đi theo gọi một tách cà phê muốn đè nén kinh hãi, tin tức bên kia lại xuất hiện.

Bóng dáng Chu Tú Hà đi ra, cô ấy nhìn thoáng qua bảng xếp hạng và sảnh lớn rồi nhíu nhíu mày. Trung Xuyên Minh Tú kiên trì ở tầng hai lâu hơn cô ấy sao?

Đồng thời, Minh Trạch Dã đã lên bảng, nhưng cậu ta sẽ đi theo khiêu chiến tầng thứ hai là chắc.

Bây giờ hai nam sinh xếp sau Thác Bạt lại rơi vào trạng thái PK.

“Bây giờ ngoại trừ hai người bọn họ, người còn chưa ra có Bạch Hà, Đường Châu, Đới Cường, Trần Trung Trạch, Trần A Điêu cùng Giang Gia...”

Chữ “Nãi” còn chưa thốt ra, chàng trai trẻ môi hồng răng trắng với dáng vẻ thư sinh đi ra, chào hỏi đám người Quảng Tú Trình có quen biết và đi mua trà sữa uống.

“Có phần đáng sợ.” Tựa hồ trong lòng cậu ta còn thất đảm, bởi lẽ tuổi hãy còn nhỏ, mới 16, càng lộ ra vẻ như trẻ bi bô.

Quảng Tú Trình bị chọc cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta an ủi. Tống Linh liếc mắt nhìn Giang Gia Nãi một cái, chỉ cảm thấy người này tuổi nhỏ là thế mà thành tích lại như yêu quái. Nếu không có linh khí hồi phục, cậu ta chỉ dựa vào đầu óc vẫn đủ để nổi bật.

Cà phê đã sẵn sàng, cô sắp bưng nó lên.

“Mẹ kiếp, anh Đường, anh ra rồi?! Trần A Điêu đâu, sao còn chưa chết!” Viên Thuật hét lên một tiếng, mọi người đồng loạt nghe tiếng nhìn lại.

(P2)

Từ đầu anh Đường cũng đang tìm bóng dáng A Điêu, bị hô như vậy, nhất thời áp lực càng lớn.

“Nó vẫn chưa ra ngoài? Ở trong đó chạy marathon à?”

“Trời mới biết, có khi nào dùng dưa chua thối làm đám cóc kia choáng váng vì thối không?”

“...”

Đột nhiên Đới Cường và Trần Trung Trạch đi ra, bọn họ tèo nhưng vẫn lên được bảng.

Hiện tại không ai trong số những người được công nhận trong top 6 thất bại.

Chỉ còn lại Thác Bạt, Minh Trạch Dã, Trung Xuyên Minh Tú, Trần A Điêu và Bạch Hà.

Ba người phía trước đang cố gắng qua tầng thứ hai, hai người phía sau...

35 giây sau, một bóng người đi ra.

Đó là Bạch Hà.

Đồng thời, một cái tên trên bảng xếp hạng đột nhiên xuất hiện.

Hô hấp mọi người căng thẳng.

“Bạch Hà qua rồi?”

“Qua rồi?”

“Qua... Nhưng không phải cậu ta.”

Cái tên này có ba từ.

Chu Tú Hà nhìn thấy Bạch Hà đi ra làm thay đổi bảng xếp hạng thì tâm tư khẽ cục cựa, nhưng một giây sau cô ấy ngạc nhiên ngay.

Đâu chỉ có cô ấy ngạc nhiên.

Tâm tình của họ là – sao có thể là cậu ta?

.....

Là A Điêu qua ải.

Bạch Hà thấy cái tên trên bảng xong thì lòng rúng động.

Mình vất vả kiên trì lâu như vậy nhưng vẫn thất bại, cậu ta thành công?

Ngay khi mọi người chấn động, A Điêu xuất hiện ở cửa nhỏ, sắc mặt cũng khó coi tột cùng.

Tại sao? Bởi vì cô vừa đến tầng hai còn chưa thấy rõ hoàn cảnh trước mắt đã bị một đao đâm chết.

Có thứ gì đó thọc cô một đao từ sau lưng.

Đi bán muối trong một giây.

Nhưng còn may, cô vừa đi ra đã thu hoạch được ngay một đám năng lực niệm lớn, giật cả mình.

Cái quỷ gì, toàn là cơn bão một ngàn hai ngàn ba.

Trong nháy mắt đã làm cho năng lực niệm của cô tăng vọt tới 150 ngàn.

Bồn Cầu: “Tôi cá là 99% những năng lực niệm này đều đến từ ghét cô. Người có hảo cảm với cô chỉ có bọn Tống Linh.”

Nhưng A Điêu quan tâm à? Cô chỉ thấy mình yêu đám bạn học này.

Kể cả những người trong lớp khác, xưa nay không quen biết, thế mà cũng đưa cho cô năng lực niệm.

Liếc qua mấy cái tên cô đơn trên bảng xếp hạng. Vì muốn nổ thêm năng lực niệm, A Điêu vẫn duy trì biểu hiện đau đớn, lấy tư thái u buồn chống tường phun ra một hơi khí, đồng thời ôm ngực suy yếu hướng về phía mọi người nói sâu xa một câu: “Đáng sợ quá, quái vật tầng hai ghê quá đi. Tôi hoàn toàn chả thấy con quái này ra làm sao đã toi rồi. Đúng rồi mấy bạn này, mấy cậu biết không, có ai mô tả nó cho tôi với?”

Từ Viên Thuật +2888!

Từ Đường Châu +3888!

...

Từ Bạch Hà...

Từ Nhiêu Tuyết Nhã +2333!

Ngay cả lông cừu của đồng đội nhà mình cũng bay tới, đấy mới gọi là chuyên nghiệp.

Chu Tú Hà mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhận thấy tiềm lực của A Điêu không xoàng, trái lại còn chủ động tới giao lưu với cô. Vừa nói chuyện, A Điêu mới biết thứ đâm cô là con bù nhìn.

“Má!” Cô chửi thô lỗ.

(P3)

Chu Tú Hà: “Đúng vậy, là cỏ*, sau đó tôi cũng bị đâm chết.”

*Cỏ: đồng âm với từ chửi thề “má”.

Tống Linh: “...”

Mặc kệ A Điêu mắng “má” bao nhiêu, trước mắt cô thật sự là người làm mưa làm gió, thậm chí danh tiếng còn vượt qua đám người Chu Tú Hà. Vì sao?

Bởi vì họ vượt qua là chuyện hiển nhiên, nhưng cô vượt qua ải là chuyện bất ngờ: Thời gian cô nắm giữ linh năng chậm hơn họ vài ngày.

“Linh năng của cậu ấy ít nhất là G3.”

Đường Châu nói với sắc mặt nặng nề.

“Không thể nào, một ngày làm sao có thể từ G0 đến G3. Do dù nó ở trong Cổng Linh Hồn nhỏ 24 giờ vẫn không có khả năng. Trừ phi hoàn mỹ hấp thu, nhưng tố chất của nó sao cao nổi tới mức kia.”

Trong nội tâm Viên Thuật mắc ói muốn chết, sao lại thế, sao hắn lại kém con nhỏ này nhiều như vậy.

“Có phải cậu ta thật sự dùng dưa chua hun chết đám cóc này không?”

“Có khả năng.”

Hai người tự an ủi mình, nhưng... giọng nói như ác ma bỗng nhiên truyền đến.

“Bạn Viên, nhanh lên, thừa dịp anh Trung Xuyên của cậu còn chưa ra ngoài mà chuyển khoản cho tôi.”

“Đúng rồi, tiền của bạn Đường cũng do cậu trả luôn.”

Tống Linh và Viên Thuật đều không thông qua, hiển nhiên không có kết quả, nhưng A Điêu lại thắng Đường Châu.

Viên Thuật hầm hè đến nướu răng sưng đau, nhưng chỉ đành tái mặt chuyển khoản cho cô: “Có chơi có chịu, 10 triệu này tao còn trả nổi. Tuy nhiên Trần A Điêu. Mày đừng có phách lối. Cho dù mày mạnh lắm, người trong lớp A1 tụi tao xếp trước mày rất nhiều.”

A Điêu hoàn toàn không nghe hắn nói cái gì: “Nhanh lên, lần sau cậu làm nhận diện khuôn mặt để thanh toán đi, nhập mật mã trông quê mùa quá. Chậm ghê.”

Viên Thuật: “!”

Tích, chuyển tiền thành công, A Điêu sướng tê mê, sướng phát điên, ánh mắt nhìn Viên Thuật tựa như thằng con ngoan.

Viên Thuật mắc ói muốn chết, Đường Châu không nhìn nổi mới nói lót: “Trần A Điêu, tất cả mọi người đều là bạn, thua thì thua, cần gì nói lời ác độc thế.”

A Điêu: “?”

Tôi bảo nó làm nhận diện khuôn mặt mắc cái gì lại ác độc, hôm nay chính là nó tự mình đưa tới cửa để cho tôi lừa gạt.

Người có tính cách xảo quyệt như A Điêu sẽ cười, nhìn hai người thật sâu một cái, thong thả mà rằng: “Tốt nhất mấy cậu nên cầu nguyện một chuyện.”

Chuyện gì? Người bên ngoài nghe không rõ.

Cho đến khi Trung Xuyên Minh Tú và Minh Trạch Dã xuất hiện.

Tâm trạng Trung Xuyên Minh Tú không thể nói là kém bởi lẽ Minh Trạch Dã chả vượt qua tầng thứ hai, ưu thế của y vẫn còn. Song khi y nhìn thấy bảng xếp hạng, ánh mắt vẫn cứng đờ.

Y ở vị trí thứ ba, vẫn qua ải tầng thứ nhất, nhưng Trần A Điêu lại hạng thứ 7 nay ở trên bảng thế, ắt cũng qua ải tầng thứ nhất.

Họ ở cùng một tầng.

Cho dù thực lực vẫn có khác biệt... Nhưng... Sự khác biệt không lớn như vậy.

Sao nó tiến bộ nhanh như vậy, chẳng lẽ do thiên phú dị bẩm thật?

Con nhỏ này thành họa lớn trong lòng, lời nói của Thôi Lương không sai.

Trung Xuyên Minh Tú thu cảm xúc, vốn định tạm thời buông bỏ chuyện này, bỗng nhiên nhìn thấy Trần A Điêu nở nụ cười và nụ cười kia quá đỗi dị hợm.

Quả nhiên, tiếp đó cô chợt nói với Viên Thuật.

“Viên Thuật, cậu có biết một đại ca chân chính sẽ biết nhắc nhở thằng em thu bớt tài nguyên ngừa chuyện hiểm nguy hay không. Cho dù lần đầu tiên tới không kịp thì về sau vẫn nhắc nhở người ta. Bởi vì lấy thực lực và nhãn lực của đại ca này, thật ra có thể thấy được cậu chọc người giới hạn cao nhất ở mức nào, nhưng người ta có nhắc cậu đâu. Vì sao lại thế nhờ?”

Trung Xuyên Minh Tú đột nhiên biến sắc, đang muốn nói gì đó, A Điêu đã nói tiếp.