Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 56: Sơn Trúc Cơ




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Phòng trọng lực, bởi vì những học sinh này bước vào lần đầu tiên, Khúc Giang Nam cần quan sát biểu hiện của họ, tiếp đó giải thích một hai để tránh cho đám học sinh kiêu căng tự mãn cho rằng mình muốn làm gì cũng được, tùy tiện sử dụng mức độ trọng lực quá cao.

Đột nhiên hệ thống tự động thông báo có một cuộc chiến đang xảy ra bên ngoài.

Đám người Trung Xuyên Minh Tú có phản ứng nhưng Khúc Giang Nam lại chả thèm nhúc nhích lông mày, chỉ lo tiếp tục giảng giải làm những người khác đành phải chuyên tâm lắng nghe.

Bên ngoài.

Tóc tai hai bên thái dương của Viên Thuật nằm trên mặt đất hãy còn tung bay.

Nhưng mồ hôi nóng bỏng trên trán và lưng hắn đã nguội lạnh.

Da đầu tê dại của mọi người dần dà thả lỏng.

A Điêu tay cầm giáo khom lưng, vươn tay ra... Thò tay vào túi áo Viên Thuật, người này chả dám cục cựa tí ti gì ngoài khuôn mặt kịch liệt run rẩy.

Mãi cho đến khi cô lấy điện thoại di động của hắn ra, đoạn lấy cả điện thoại mình.

“Nhập mật mã, quét một chút.”

Viên Thuật nheo mắt xem xét, má nó! Mã thanh toán!

Từ Viên Thuật +3399!

Từ Bạch Hà +2500!

Từ Trình Chương +...

Từ Tống Linh +3800!

Từ...

41 học sinh cứ vài phút lại cho A Điêu 90,000 năng lực niệm, khiến giá trị của nó trong nháy mắt tăng vọt lên 100,000.

Điều này làm cho A Điêu, người dùng hơn mười ngàn năng lực niệm trong vài giây, thoải mái trong lòng hơn hẳn.

Hết cách rồi, ánh mắt nối tơ dễ sử dụng, vấn đề là kéo một lần ra một sợt chả có hiệu quả gì, phải kéo mãi, kéo vù vù dùng năng lực niệm hết siêu nhanh. Chưa kể sợi dưa chua và keo dính có số lượng năng lực niệm khác nhau. Keo dính tốn nhiều hơn, kéo một chút đã tiêu hết ba ngàn, giống như chỗ nào đó bán bánh ngọt cắt miếng, cắt một miếng muốn táng gia bại sản.

Đắt muốn chết!

Đánh thêm một hồi nữa là năng lực niệm của cô sẽ bị vắt kiệt.

Dưới sự uy hiếp đáng sợ của cây giáo dán sát mặt, Viên Thuật nằm trên mặt đất, vừa hộc máu vừa run tay thanh toán xong. Chuyện này làm tâm tình của A Điêu càng tốt hơn.

Đã kiếm đủ cho hai ngày dùng canh phân gân thác cốt, vui quá đi.

Cô bày ra mặt mày hớn hở nói với Viên Thuật: “Bạn Viên, so tài chỉ để cùng tiến bộ, tình hữu nghị là trên hết, bởi vậy lần sau còn có chuyện tốt thế này ngàn lần nhớ gọi cho tôi đấy. Nhân tiện, tôi đã gửi kết bạn với cậu rồi đó, có phải danh tính liên quan đến tài khoản chuyển tiền này không, cậu đồng ý cái nhá.”

Không biết lúc trước có phải người này nói 5 triệu chỉ là số tiền nhỏ để khoe khoang hay không, nếu như là thế, cô sẽ càng yêu hắn hơn.

Viên Thuật: “...”

Trước tiên mày lấy cây giáo ra đã.

....

Rất hiển nhiên, Trần A Điêu biết mình xử được Viên Thuật từ lâu, Viên Thuật bị cô cho âm năm triệu.

Lúc này mọi người lại nhìn sang Nhiêu Tuyết Nhã, người này vẫn trưng ra trạng thái diễn xuất “** má tôi sợ hãi quá.”

(P1)

Lợi hại lợi hại.

Trình Chương âm thầm thở dài: Toàn là nhân tài, hiện tại ngay cả người xếp phía sau vẫn không thể khinh thường. Nhiêu Tuyết Nhã này là một người có năng lực, cơ mưu có đủ, đã ăn ý ôm đùi Trần A Điêu từ trước, quá ghê!

Nhiêu Tuyết Nhã: Mẹ nó tôi có nghĩ tới cậu ấy dữ dội thế đâu, chỉ thầm cảm thấy một người dám chôn sống Thôi Vân là thế sẽ nắm chắc đánh được một trận với Viên Thuật. Huống chi dù cậu ấy thua, ngoài mặt trông như mình đang giúp Viên Thuật. Đợt này mình tính như thế nào cũng không lỗ.

.....

Nếu như có thể, Viên Thuật muốn nuốt sống Trần A Điêu là chắc. Nhưng rốt cuộc hắn là người thừa kế do giới hào môn nuôi lớn, lúc bị A Điêu đánh tan tác vài giây là hỏng mất nhưng đến khi bị ép thêm bạn, tâm tình hắn đã bình phục lại và thêm bạn tốt với khuôn mặt không biểu lộ gì. Tiếp đó A Điêu cầm cây giáo ra.

Giáo vừa mới cầm ra, A Điêu nhìn thấy mặt đất chả để lại tí dấu vết nào.

Ghê gớm thật, cái này làm bằng vật liệu gì?

Quang não với trí tuệ nhân tạo bỗng nhiên lên tiếng: “Bíp, so đấu ngầm chấp nhận đã chấm dứt, số liệu so tài của học sinh Viên Thuật và Trần A Điêu như sau.”

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên màn hình lộ ra số liệu ba phương diện của A Điêu.

Sức mạnh tấn công: G3.

Tốc độ phản ứng của cơ thể: G2.

Tốc độ phản ứng ý thức: G1.

Các điểm định lượng dữ liệu đã được công nhận giờ đây là GFEDCBA, từ G đến A là tăng mạnh dần, mỗi cấp độ cũng được chia thành 1-7 cấp định lượng.

Đám gà rù ở hết cấp độ G, nhưng chẳng bao lâu họ sẽ bước vào thời kỳ bùng nổ sức mạnh cao, nhất là khi nguồn lực theo kịp.

Mà số liệu ba phương diện của Viên Thuật như sau.

Sức mạnh tấn công: G0.

Tốc độ phản ứng của cơ thể: G1.

Tốc độ phản ứng ý thức: G0.

Khá ghê, quá khá luôn, hai mục 0!

Điều này có nghĩa là hắn tấn công không có hiệu quả, bởi vì sự thật là các đòn tấn công đều thất bại, chưa từng tung ra ngoài. Về phần phản ứng ý thức hẳn là kiểm tra năng lực tránh né của hắn, nhưng hắn lại chả né thành công được lần nào, hai lần chịu đạp, một lần bị đâm… Cuối cùng quang não tự động quyết định là A Điêu không muốn giết hắn, chứ không hắn chết là cái chắc.

Cho nên vẫn là G0.

G-A là mức cấp độ, ngay cả cường độ linh năng và sức chiến đấu tổng hợp cũng dùng tiêu chuẩn này, thuật toán cụ thể theo tiêu chuẩn thế giới. Trước mắt học sinh tay mơ mới chú trọng đến số liệu đó, có khi cao thủ chân chính dùng đao thật súng thật, đao đao thấy máu, chớp mắt đã thấy sinh tử, trái lại ý nghĩa của số liệu không lớn.

Giống như hiện tại số liệu này cho thấy thực lực chứ không phải bản chất của hắn. Trên lý thuyết đòn tấn công mạnh nhất của Viên Thuật còn dữ dội hơn A Điêu, thậm chí có thể đạt tới G4, bởi vì hắn nắm giữ linh năng. Song đáng tiếc là hắn không có cơ hội công kích thực tế đã bị sợi dưa chua dán lên mắt.

(P2)

Thật khủng khiếp, sợi dưa chua đó giờ đây cứ như vẫn còn ở đó… Mẹ kiếp, chúng nó vốn đã ở đây, khắp nơi toàn là chúng, trên mặt Viên Thuật còn vương mấy cọng.

Mùi đó... siêu chua.

Đối mặt với phán đoán của quang não, trong lòng mọi người lại nhấp nhô lần nữa. Thứ nhất là vì rung động trước sự mạnh mẽ của quang não mang trí tuệ nhân tạo, thứ hai là lần nữa xác định A Điêu nghiền ép Viên Thuật thật.

Nó không nên là thế.

Nó vẫn chưa nắm được linh năng.

Quan trọng nhất chỉ có một… chiêu pháp của nó bi3n thái dữ lắm.

“Đây là uy lực của hệ bi3n thái?” Không ít người nhìn về phía đám người mang thiên phú hệ bi3n thái như Nhiêu Tuyết Nhã.

Nhiêu Tuyết Nhã: Nhìn tôi làm gì, tôi chăn heo, chưa đổi sang dưa chua.

Rầm, cánh cửa bên cạnh mở, đám người Trung Xuyên Minh Tú đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt… phản ứng đầu tiên là bịt mũi.

Thối thế!!!

Thùng dưa nổ ở đâu?

Từ đầu đoán được hai cái gai là A Điêu và Viên Thuật sống mái với nhau, trong lòng họ xem như bình tĩnh. Song giờ phút này Khúc Giang Nam – người bị dưa chua tấn công làm tay chân chả đề phòng kịp – lui về phía sau một bước, đưa bàn tay trắng khẽ bịt mũi, vịn lấy cánh cửa, cau mày lại và liếc thoáng qua A Điêu.

“Trần A Điêu, đến phòng làm việc của tôi.”

Giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi khối u ác tính của lớp bằng giọng điệu thế này.

Viên Thuật chợt thở phào nhẹ nhõm, con chó A Điêu, đến phiên mày bị cô chủ nhiệm dạy bảo, cho mày chết!

....

Phòng tu luyện có văn phòng độc lập của Khúc Giang Nam, thuận tiện cho cô giáo xử lý vấn đề của học sinh. Dù gì phòng tu luyện này là nơi 50 người ở lâu nhất trong 9 tháng tới.

Cửa đóng lại, Khúc Giang Nam nhìn Trần A Điêu đang thận trọng nắm chặt tay áo và bày ra vẻ mặt trong sáng vô hại.

Có lẽ bởi vì tố chất cao, thể chất mạnh mẽ, trong cái nhóm 50 học sinh ai nấy đều khôi ngô cao lớn, có 18 cô gái nhưng họ vẫn cao nhồng thanh tú, có mỗi A Điêu này... đạt chuẩn đứa nhóc 18 tuổi, vóc dáng thấp hơn người khác nhiều mà người thì gầy đét.

Nhưng ngoại hình hơi khác so với thông tin đã đăng ký trước đó, rất nhỏ, tuy nhiên Khúc Giang Nam nhận ra ngay từ lần đầu tiên.

“Lên cân kiểm tra.”

“?”

Cô đã được đo bằng đồng hồ trong lúc thi, sao còn phải đo.

A Điêu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi qua kiểm tra. Cân nặng, chiều cao, thậm chí tỷ lệ cơ trên mỡ trong người đều hiện ra bằng sạch.

Khúc Giang Nam nhìn một chút, đuôi lông mày nhướng lên.

“Cao hơn một cm, gần đây ăn gì?”

Đương nhiên A Điêu biết cơ thể mình có thay đổi nhưng nguyên nhân đến từ bồn cầu cho nên chả màng tới lắm, thế là cô thành thật báo cáo ghi chép ăn uống ở khách sạn Lưu Quang.

“Cô ơi, cô thấy em queo quắt quá, muốn cho em bữa ăn dinh dưỡng y như vậy sao?”

(P3)

Ánh mắt Khúc Giang Nam chuyển, liếc mắt nhìn cô: “Em nghĩ hay thật.”

Khách sạn Lưu Quang hào phóng đấy, trong vài ngày mà đã cho nó ăn những thứ tốt tới chục ngàn tinh tệ, Học phủ Kim Lăng không nuôi nổi.

Tuy nhiên đồ ăn tốt thì tốt nhưng tiềm chất của nó cũng tốt. Có khả năng thể chất con bé này còn tốt hơn số liệu đo được, tiềm lực càng cao.

A Điêu lập tức thất vọng, khẽ thở dài mà chẳng nói chẳng rằng, nhìn bộ dáng rất đáng thương.

Từ lúc quỳ trước ba lô khóc tang khi ấy, Khúc Giang Nam đã nhìn thấu lòng dạ đen tối của con nhóc này, làm sao chịu tin nó. Thế là cô giáo nói lạnh căm: “Đôi mắt hồi nãy em để cho nó phun ra dưa chua đầy bão tố… cũng phun đầy sợi khoai tây được?”

“Dạ, đúng vậy.” A Điêu biết không thể giấu được giáo viên nhà trường nên thành thật thừa nhận.

Khúc Giang Nam: “Dùng với tôi một lần.”

Mẹ kiếp!!!

A Điêu giật mình, nhưng cô biết chẳng qua Khúc Giang Nam chỉ thấy kỹ năng này rất dị hợm… Lúc ấy cô cố tình dùng linh khí, chứ thật ra hai kỹ năng đều chỉ dùng năng lực niệm là đủ. Cô có được năng lượng không cần tiêu hao linh khí dự trữ thế này rất đáng sợ, lỡ đâu bị nhìn ra...

Bồn Cầu: “Cô ấy không nhìn ra. Khi cô sử dụng năng lực niệm, hơi thở năng lượng phóng thích có cấp bậc chả khác mấy linh khí đến từ linh năng. Bằng không cô cho rằng năng lực niệm là số liệu đồ chơi à? Không có động lực thực tế thì làm sao có sức mạnh. Năng lượng cô học được không tệ lắm sao lại bối rối? Từ đầu chúng đều là nguồn năng lượng, mà linh năng giữa những người khác nhau còn thay đổi khôn lường, mỗi người đều có nét riêng, sao cô ấy phân biệt được.”

Như vậy sẽ ổn.

Sau khi A Điêu bị bồn cầu dạy cho một trận, cô lập tức nghĩ thông suốt bèn sẽ sàng hỏi: “Nhiều lắm cô ơi, vậy cô thích sợi khoai tây hay là dưa chua?”

Khúc Giang Nam: “...”

Dưới ánh mắt ngây ngô của A Điêu, Khúc Giang Nam trả lời lạnh lẽo: “Tùy em.”

Mình không cần mặt mũi của giáo viên chủ nhiệm à? Con nhóc chết bầm này.

Úi chao, tự tin dữ nha, xem ra nắm chắc ánh mắt nối tơ của mình không có hiệu quả với cô giáo?

Trong lòng A Điêu sinh ra ý ác, muốn cho nổ tung năng lực niệm của quý cô có thể tiến công với cấp cao này thật. Thế là… sợi dưa chua!

Kỹ năng khởi động!

Một giây, hai giây.

Vô hiệu.

A Điêu ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng nói: “Thưa cô, nó không có hiệu quả với cô.”

Khúc Giang Nam đưa đầu ngón tay chỉ ngay mắt: “Năng lực này của em nhằm vào mắt, cho nên nơi này dùng linh năng trước đó chống đỡ là đủ, nhưng cần nhiều linh năng và thao tác làm sao cho thích hợp. Dù sao bình thường linh năng tụ tập nơi đan điền* chỗ khối tròn có linh, muốn vận hành đến mắt cần thời gian cố định, trừ phi từ đầu cường giả đó đã có linh năng che kín toàn thân.”

*Đan điền: vùng dưới rốn.

A Điêu: “Thì ra là thế, vậy cô có muốn thử khi không chống đỡ không?”

Khúc Giang Nam: “...”

Đúng là gan chó thật lớn.

“Được, em thử xem.” Từ đầu Khúc Giang Nam đã có ý này, vì thế rút linh năng về…

A Điêu lại thúc giục kỹ năng, kết quả chính là... lại không có hiệu quả?!

Vì sao thế này?