Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 229: Thằng già bi3n thái




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Người mạnh mẽ sướng thật, vào lúc yếu nhất mà muốn tránh một con ma quỷ cấp 1 là phải chạy vào đường hầm chui xuống đường ống, chật vật khôn cùng.

Bây giờ mới được bao lâu, chưa đầy hai năm, cô đã đủ sức định vị chính xác vị trí ngục giam dẫu cách mấy cái không gian thứ cấp cộng thêm ảnh hưởng không gian của hang quỷ, đoạn dịch chuyển trong không gian.

Bồn Cầu bây giờ đã hoàn toàn hiểu được, vừa cảm khái A Điêu cáo già vừa thở dài: “Thảo nào cô bủn xỉn cỡ đó mà vẫn đan tâm hao phí hơn non nửa của cải làm một cơ thể chính thế thân, thả con săn sắt bắt con cá rô. Có điều cô có cam đoan thắng nổi bọn hắn không? Có khi hai người kia mang sức chiến đấu cấp đại Linh Vương trong khi giờ cô còn kém hơn một chút, huống chi bọn họ còn liên thủ, ở ngay trong đại bản doanh hang quỷ.”

“Tôi đi đến đây lấy lại đồ của mình bằng kỹ thuật và sự bí mật chứ không phải làm cướp cạn đánh nhau với người ta.”

“...”

Bồn Cầu vừa nghe cảm thấy có lý, còn A Điêu vừa giấu mình xuyên qua không gian vừa bổ sung: “Tất nhiên, nếu thuận lợi tiêu hóa rồi mạnh lên hơn thì...”.

Tất cả mọi thứ đều không nói ra nhưng một người một Bồn Cầu đã cười hèn mọn một tiếng.

.....

Khi A Điêu tiến vào hang quỷ, tránh được khu vực ngục tối, giáng xuống khu rừng núi bên ngoài, cô đứng giữa thung lũng nhìn khu vực hang núi xa xôi. Nhắc tới cũng trùng hợp tới lạ, cô thấy được thằng chó Đạm Đài Nghiệp này rời đi.

Một người đi vào, một người đi ra.

Bồn Cầu: “Không phải hắn đi làm khế ước à? Mắc gì rời đi?”

Đôi mắt A Điêu khẽ híp lại: “Chuẩn bị đồ đạc định rình mò hoặc đơn giản là cắn nuốt ký ức của tôi phứt đi, như vậy không cần tôi đồng ý vẫn biết được phương pháp chế tạo vật chất biến dị.”

Tu vi dễ tu luyện nhưng thứ như đầu óc lại là độc nhất vô nhị, cho dù đại Ma Vương trong hang quỷ không làm được nhưng A Điêu, bọn người Trần Tốn và Khúc Hà Nhĩ vẫn làm được chuyện này.

(P1)

Kiến thức là sức mạnh lớn nhất và không thể thay thế.

Song y vừa đi thì thời gian còn dư cho cô cũng không còn nhiều nhặn gì, ba ngày là thời hạn dài nhất, còn ngắn nhất là khi y quay trở lại xuống tay với cơ thể chính thế thân của cô.

“Mặc dù rất giống với cơ thể chính, nhưng một khi bị y xâm nhập vào ký ức thì sẽ lộ tẩy.”

A Điêu vốn còn cảm thấy ba ngày là đủ, bây giờ lại dấy lên cảm giác cấp bách và cô đang bắt đầu lịu địu chuyện chính.

Cô đến có chuẩn bị.

Đoan chắc chỉ dựa vào tinh thần lực sẽ không tìm được tài nguyên Ngày Mặt Trời, giống như bên vực nước U Lan, ai tỏ tường hư thực bên trong chứ. Từ lúc làm cơ thể chính thế thân, A Điêu đã kết hợp vật chất Ngày Mặt Trời còn sót lại trước kia ở bên vực nước U Lan và sự trợ giúp của Khúc Hà Nhĩ, hai người hợp lực tạo ra một món Đồ Cấm Kỵ lần theo dấu vết, bên trong cất giấu một con Thú Ngày Mặt Trời nhỏ được hai người cố tình dùng vật chất Ngày Mặt Trời nuôi dưỡng. Dẫu rằng không dữ dằn hơn Thú Ngày Mặt Trời chân chính, nhưng từ đầu cô chỉ muốn lợi dụng khả năng lần theo dấu vết của nó đối với đồng loại.

Bây giờ con vật có kích thước bằng ngón tay cái này giống hệt một con thú nhỏ đang lắc lư đuôi và đầu bên trong cái chuông, và nhanh chóng có kết quả.

Dưới sự hướng dẫn của nó, A Điêu nhanh chóng đi tới phía sau ngọn núi.

“Sau lưng dựa vào Sơn Âm, đáy huyệt là nước Cửu Long, suối vàng có đường dẫn, U Minh tận vô cực, thật là tài. Phong thủy theo dạng cửu long kéo quan tài, tức là lợi dụng nền văn minh cổ xưa của tộc Người làm cho ngay cả Ma Vương còn không nhìn ra hư thực. Đàm Đài Nghiệp này thật là giỏi.”

Tìm được một nơi rồi, A Điêu mang theo cái chuông chui xuống lòng đất...

Bồn Cầu: “Mặc dù hắn không có huyết thống người ma sinh sôi chân chính, chỉ là phôi ma phát triển thay thế, nhưng dường như các giống loài lai tạp… đều xuất sắc. Cô nói thử xem đây có phải là một quy luật di truyền? Một khi đột phá cực hạn sẽ dẫn tới tiến hóa gen thăng tiến. Tôi thấy cô còn dũng mãnh hơn cả người tộc Trời bình thường.”

Chỉ là phôi ma thai nghén trong cơ thể tộc Người đã sinh ra được Đàm Đài Nghiệp đáng sợ ngần này, vậy A Điêu, người thật sự đột phá rào cản sinh sản gen của chủng tộc, thì sao?

Bồn Cầu khen rất trung thực, tuy nhiên đó cũng là sự thật, A Điêu từng nghĩ tới vấn đề này.

“Có lẽ, nhưng quá trình này nguy hiểm, phá vỡ giới hạn là kết quả nhưng lại có vô số người thương vong trong quá trình trước khi tới được bước ấy.”

Chưa kể đó còn là cái chết hàng loạt trong thời kỳ của trẻ nhỏ - dưới dạng phôi thai, tham khảo cụ thể từ kinh nghiệm từ thuở thiếu thời của cô. Cho nên A Điêu có một sự kiêng dè tự nhiên về điều này.

(P2)

Tuy nhiên đây là chuyện bậy tộc Ma làm ra, A Điêu chỉ lo lắng đến cùng thì có bao nhiêu người ma xen lẫn trong nhân gian.

Nếu không chỉ có một Đàm Đài Nghiệp...

A Điêu nhanh chóng kéo lại suy nghĩ của mình bởi vì đã tới nơi rồi.

A Điêu nhìn thấy lớp ngăn cấm trước mắt.

Đàm Đài Nghiệp có thể sửa chữa 38 lớp ngăn cấm chứng tỏ trình độ về lớp ngăn cấm của y rất cao, trước mắt hiển nhiên y đã phát huy trình độ đến cực hạn vì giấu đi tài nguyên Ngày Mặt Trời. A Điêu không mặc sức xuống tay, thay vào đó nhiều lần quan sát dò xét, cuối cùng từ đó phát hiện lớp ngăn cấm giám sát cảm ứng có ba lớp.

Bồn Cầu: “Má! Chỉ cần cô di chuyển những lớp ngăn cấm này, nó sẽ cảnh báo cho hắn ngay? Vậy thì cô phải nhanh lên, đừng bị cản lại.”

A Điêu: “Do đâu cậu lại thành ra thế này? Nhóc Cầu Cầu, tôi nhìn lầm cậu rồi!”

Bồn Cầu: “?”

A Điêu: “Tại sao lại phải cho y biết?”

Trái lại A Điêu không hoảng sợ, sau khi khịa Bồn Cầu một đợt, cô trầm tư một lát mới bắt đầu xuống tay.

Về cái thứ kỹ thuật này, Bồn Cầu có xem cũng chả hiểu, thế là nó ngủ gật. Chờ tới khi nó thức dậy đã vừa khéo thấy A Điêu đang vào giai đoạn kết thúc, nói chính xác thì cô đang chuẩn bị phá cửa.

Cửa là một lớp ngăn cấm, bên trên có hệ thống cảm biến, phải giải quyết nó bằng phương pháp gì đây?

Tháo rời nó bằng sạch, tránh tiếp xúc với hệ thống cảm biến bên trong. Mỗi tội sau khi tháo rời, nó sẽ đứt mất nguồn năng lượng, một khi điều này bị cắt đứt âu sẽ tương đương với mất liên lạc, sẽ làm bên kia phát giác. Thành ra cô phải tháo tất cả các hệ thống rào cản nằm bên ngoài lớp ngăn cấm này ngay lập tức, đoạn, bổ sung nguồn năng lượng một lúc để duy trì hoạt động cho nó.

Bởi vậy vào lúc Bồn Cầu mở mắt, A Điêu đã phân bố 30,000 sợi tơ tinh thần ở tại mép lớp ngăn cấm khổng lồ này, cô sẽ tháo rời và dẫn dắt nguồn năng lượng trong nháy mắt.

Bồn Cầu căng thẳng, trông thấy A Điêu dứt khoát lưu loát kiểm soát 30,000 sợi tơ tinh thần đồng bộ vận hành cấp kỳ.

Chỉ một tích tắc, đã có hàng ngàn ánh điện quang biến ảo, dẫn chuyền và kết nối tại lớp ngăn cấm.

Chỉ một tích tắc.

(P3)

Toàn bộ lớp ngăn cấm không gặp thiệt hại, nó đã được dời đi, để lộ một khoảng trống. A Điêu mang theo Bồn Cầu hóa thành tia sáng tiến vào, đoạn, khôi phục nó lại như cũ.

Mọi thứ đều hoàn hảo.

Trong không gian kho báu nhỏ, A Điêu và Bồn Cầu đều ngớ người.

Đại khái không gian này rộng một trăm ngàn mét khối, bên trong chất đống vô số hài cốt, đá Sao Trời, rất nhiều khoáng thạch và dược liệu quý hiếm cấp vũ trụ; đương nhiên có cả linh hạch, chúng đều là các dạng tài nguyên tu luyện cao cấp và thông dụng trong tộc Người. A Điêu đoán chừng những tài nguyên này đều đủ để mình tăng Bồn Cầu lên 2-3 cấp.

Tuy nhiên chúng nó toàn là thứ không quan trọng, lần đầu tiên A Điêu không thể hiện biểu hiện tham tài của con rồng bé ác độc. Đôi mắt cô bị thu hút bởi từng tinh thể vỏ trứng hình bầu dục lơ lửng trong hồ nước khổng lồ ở giữa không gian.

Mỗi tinh thể bầu dục đối xứng có chiều dài 50 mét, tổng cộng 99 hình bầu dục với lớp vỏ tinh thể óng ánh long lanh, bên trong có chất lỏng như thủy ngân là vật chất Ngày Mặt Trời được áp súc thành.

Số lượng này quá khủng khiếp, gần gấp trăm lần số lượng A Điêu và Khúc Hà Nhĩ đã thu được ở biên giới lần nọ.

“Con rùa già này ghê thật, thù lù vác cái lu làm giàu.” A Điêu tán thưởng Trần Khuê không ngớt. Bồn Cầu ngạc nhiên, vừa định khen bây giờ tính tình A Điêu đã trưởng thành, tới cỡ này rồi mà hãy còn ổn định, nhưng nó vẫn chưa khen thành lời…

A Điêu, người trông bề ngoài trấn tĩnh là thế, thực chất thân thể đã dán sát tới, một tay ôm lấy một hình bầu dục, tay chân mở ra, đu lên trên đó hệt gấu koala, thậm chí còn dùng má cọ xát.

A a a, hạnh phúc quá đi.

Của mình, của mình, của mình hết.

Bồn Cầu: “...”

Cẩu thả.

Tuy nhiên, A Điêu chưa trầm mê trong nỗi sung sướng phát tài được bao lâu thì cô đã cấp tốc tĩnh trí lại và mở con mắt Hoàng Tuyền để nhìn rõ... Cuối cùng quét qua 99 hình bầu dục này, cùng lúc cô đưa tay áo quét qua cuốn sạch những thứ khác.

Bồn Cầu nhìn thấy hầu hết mọi thứ đều bị gom mất nhưng cô hãy còn chừa lại mấy món, mà mấy thứ này đều được cô giữ nguyên đúng vị trí, không xê dịch mảy may.

“Mấy thứ này là?”

A Điêu: “Y cố tình để lại một lớp đồ cảnh báo cuối cùng. Nếu tôi chỉ cần quét sạch trong dòng một hơi thở, để cho chúng rời khỏi vị trí cố định ban đầu trong không gian, chúng sẽ cảnh báo y.”

Má ơi, thế này thì quá xảo quyệt.

Bồn Cầu văn vở than thở: “Giữa y với cô cứ như bọ hung gặp trúng đám phân tiêu chảy, cho dù có ngàn ngàn thủ đoạn cũng bó tay hết cách. Vẫn là cô tài giỏi hơn đó A Điêu.”

A Điêu: “???”

Hên sao còn lấy được đám chỗ tốt siêu bự của ngày hôm nay, A Điêu không so đo với Bồn Cầu, quậy một trận xong đã đi ra ngoài.

(P4)

Đi ra ngoài rồi, cô thu lại tất cả các dấu vết, khôi phục lại lớp ngăm cấm – y như khi Đàm Đài Nghiệp bày cái bản đồ.

Là người làm công tác văn hóa, kỹ thuật viên lành nghề, làm xong ba cái chuyện bốc vác rồi thì cần sửa chữa chứ.

Sau khi ra khỏi lòng đất, A Điêu tính toán thời gian, đã trôi qua hơn một tiếng và Đàm Đài Nghiệp vẫn chưa trở lại.

A Điêu lập tức chạy đến nơi khác ẩn nấp, đoạn đi vào 303 lấy căn phòng bí mật tăng nhanh thời gian ra.

Điều kiện tiên quyết để giết hoặc cứu người đều là thực lực.

Đã có được tài nguyên vậy thì chỉ còn lại việc phát triển.

Vừa vào phòng bí mật, trước hết A Điêu lăn một vòng trên mặt đất, vui mừng tới mức phát rồ, cả Bồn Cầu cũng bay ra và lăn theo cô.

Ha ha ha ha ha! Giàu rồi giàu rồi!

.....

Thân thể A Điêu đã trải qua một lần biến dị, sinh ra một thiên phú kiểm soát phân tử nhất định. Thiên phú này kh ủng bố tợn, có điều suy cho cùng nó chỉ là một lần biến dị quy mô nhỏ, trình độ không đủ. Sở dĩ A Điêu nhìn chằm chằm vào Ngày Mặt Trời vì muốn làm tăng sâu thêm sức biến dị, tăng cường năng lực thiên phú này – chung quy thiên phú là thứ không cách gì tu luyện.

Nhưng trừ điều đó, A Điêu còn mò mẫm thi thể của lão thái giám và ba yêu vương.

Hiển nhiên của để lại của lão thái giám đã hư hao, song tới khi A Điêu phá hủy thân thể của ông ta, cô phát hiện phôi ma của ông ta đã khô héo.

“A thằng chó, sợ mình nghiên cứu ra gì đó bèn cho phôi ma rác, vừa nhìn độ tuổi đã biết đây là cái bia đỡ đạn.” A Điêu biết phôi ma này không có giá trị nghiên cứu, thật là đáng tiếc, tuy nhiên cô vẫn nghiên cứu cơ thể của lão thái giám.

Ít nhất là cho đến lúc đó, vai trò của phôi ma đối với ông ta vẫn được thể hiện trong cơ thể, gián tiếp cho phép cô hiểu được thông tin về phôi ma.

Có điều cùng lắm chỉ được tới thế mà thôi.

A Điêu chóng vánh tập trung vào vật chất biến dị.

Mà vào lúc này… Đàm Đài Nghiệp trở lại hoàng cung Đường Tống, nhạy bén cảm nhận được những lão già vương tộc đang khuấy động cái gì đó thì khẽ nhíu mày và thầm nghĩ: Phải nhanh hơn, bằng không chờ những lão quái vật đời đầu kia tỉnh lại, chưa chắc mình đã đủ sức ẩn giấu hoàn mỹ. Giả mà bị nhìn thấu vậy thì toi ngay. Phải thừa dịp trước khi bọn họ thức tỉnh, biến vật chất Ngày Mặt Trời kia thành vật chất biến dị, đến lúc đó mình còn dữ dằn hơn cả Trần A Điêu.

(P5)

Giới hạn tối đa của cơ thể người ma vượt xa tộc Người và tộc Ma Quỷ.

Đàm Đài Nghiệp lẻn ngay vào kho tàng bí mật của vương tộc...

Ở một bên khác, Đạo Quang Tĩnh Từ nhìn như ở ngoan ngoãn trong cung chứ thực chất vẫn luôn quan sát vương tộc, bên tài khoản nhận được một tin tức bí ẩn: trong cung sẽ có biến đổi lớn, cẩn thận.

Người khôn ngoan không cần phải huỵch toẹt.

Đạo Quang Tĩnh Từ lặng thinh một lát, buông sách xuống, gửi tin nhắn về trong tộc.

.....

Vương tộc đáng sợ đấy nhưng lão quái vật còn chưa tỉnh lại, chỉ riêng đám Đại trưởng lão hãy còn chưa đủ sức ngăn trở Đàm Đài Nghiệp. Y không tham, trà trộn vào kho tàng bí mật xong đã cầm lấy một cây Vong Linh Thiên Đăng, hơn nữa còn bỏ vào lại một bảo vật thay thế. Từ khi tu vi của Trần A Điêu vọt lên như tên lửa, vương tộc sợ muốn chết, chung quy trước kia nó đã từng tới kho tàng bí mật, chỉ sợ cái con nhỏ thất đức này rinh hết toàn bộ kho tàng bí mật, cho nên một đám lão già liên hợp làm một ít cơ quan có lớp ngăn cấm. Chỉ cần bảo vật bị mất, tính linh của toàn bộ kho tàng bí mật sẽ chênh lệch quá lớn và dẫn tới phát ra cảnh báo.

Tất nhiên Đàm Đài Nghiệp tỏ tường việc này, bình thường sẽ không động đến nó, dù gì đám già vương tộc này khó đối phó lắm, nhưng chuyện lúc này là bất đắc dĩ.

Sau khi Đàm Đài Nghiệp lấy được Vong Linh Thiên Đăng, đang muốn quay trở về chực ngựa không ngừng vó, y lại gặp đúng lúc Lộc Sơn và các thế lực khác đến xin được gặp mặt, yêu cầu triều đình cử ra đợt quân thứ hai đến dãy núi Hoài Quang.

Nếu không một khi ma quỷ trong dãy núi tràn ra vào đường nước, Đường Tống nguy mất!

Bên Quân bộ sốt ruột lắm.

Chuyện này không có gì kỳ quái, suy cho cùng dãy núi Hoài Quang đã có chuyện thật, nhưng trước đây Đàm Đài Nghiệp nào có ngờ mình bị Trần A Điêu ép tới mức đi lấy Vong Linh Thiên Đăng... thời gian bị trì hoãn.

Một khả năng khác là Lộc Sơn có thể biết Trần A Điêu gặp chuyện không may, lúc này mới nóng nảy, muốn buộc các bên liên hợp lại cứu người.

Cũng nằm trong dự đoán, song thời điểm bắt kịp y lại thật tệ.

Đàm Đài Nghiệp vốn định dùng phân thân xử lý, kết quả biết được Ngư Huyền Cơ muốn đến.

Chuyện này đau đầu rồi.

(P6)

Đàm Đài Nghiệp phải đích thân đi qua.

Trong điện rất nhiều đại thần cùng ở đây, trong đó bao gồm cả No.1 ở Công bộ là Trần Tốn, anh và Ngư Huyền Cơ trao đổi bằng ánh mắt và rồi rời dời mắt đi không có gì.

.....

Dẫu có được thời gian tăng tốc 80 lần, mới có 13 khối hình bầu dục trong tổng 99 đã được A Điêu xử lý xong.

Số lượng này rất lớn, tuy nhiên thứ đâm khiến tâm trí của A Điêu muốn sụp đổ là: nhu cầu đột biến lần hai của cô thậm chí còn lớn hơn.

Mỗi hình bầu dục đều chứa chất lỏng nén, nồng độ rất cao, cứ như vậy còn bị A Điêu tiêu thụ hết 13 hình bầu dục. A Điêu mơ hồ cảm thấy tiến độ đột biến lần hai đã được thỏa mãn tới hai phần ba, còn một phần ba nữa.

Nhu cầu này đủ lớn, cao hơn 20 lần so với nhu cầu đột biến lần đầu tiên.

A Điêu đành phải tiếp tục.

Chạy đua với thời gian!

Thời gian trôi qua trong im lặng, một tiếng bên ngoài là 80 tiếng bên trong!

Trong căn phòng bí mật, trong 10 ngày, A Điêu tiêu hao tổng cộng 20 hình bầu dục, tổng số lượng và sức sát thương của đám vật chất Ngày Mặt Trời này đủ sức tiêu diệt trên trăm tiểu Linh Vương.

Tại thời điểm này, tiến độ biến dị của A Điêu đã đạt đến đỉnh cao, hơi thở toàn thân của cô đang biến hóa, rất nhanh, da thịt xương phát ra tiếng cạch cạch, gen trong cơ thể cô một lần nữa thay đổi đáng kể.

Lần này, ngay cả Bồn Cầu còn thấy một sợi gân mạch vàng nổi lên từ trong biển tinh thần của A Điêu. Sau khi nó xuất hiện, từng sợi tơ được tách ra từ sợi gân mạch đó và đi vào hai cuốn Sách Văn Minh nổi trên biển tinh thần.

Xem như... Mơ hồ phác thảo văn tự?

Mẹ kiếp!

Tơ vàng huyết thống đang phác họa văn tự?

A Điêu và Bồn Cầu ngạc nhiên quá đỗi, cũng xem như là mừng rỡ. A Điêu thừa thắng xông lên, phá vỡ tầng gen gông xiềng này.

(P7)

Đột biến.

Lần biến dị thứ hai!

Soạt!

Một lớp oai hùng vô hình nhưng dày đặc từ thân thể cô phóng ra, bỗng dưng biển tinh thần nổi lên sóng to gió lớn, hình thành một vòng xoáy sau suốt thời gian dài không có biến đổi gì lớn. Đồng thời, những biến đổi sâu trong gen cũng gây ra biến đổi lớn trong cơ thể A Điêu.

Hết thảy đều đang biến hóa.

Không biết bao lâu, A Điêu kết thúc trạng thái đau đớn, ngón tay cô đặt trên mặt đất khẽ cục cựa, độc tố Ngày Mặt Trời được tách ra từ vật chất Ngày Mặt Trời ban đầu đang tự động bay lơ lửng. Dưới sự điều khiển từ ngón tay của cô, nó biến ảo thành... một cây châm độc ở trạng thái rắn.

Bồn Cầu: “!!!”

** má.

Với một nửa nguyên tố, việc kiểm soát những thứ như trạng thái rắn, trạng thái lỏng dễ dàng hơn lắm, tới cấp độ Sao Trời đã đủ sức thích làm gì thì làm nấy. Song đó là nguyên tố, đủ điều kiện so sánh với thứ như vật chất Ngày Mặt Trời chăng?

Hiện giờ A Điêu đã đủ sức tổ chức lại các phân tử vật chất ở cấp độ này.

Thiên phú này quả là khiếp người.

Đúng lúc này, phần tinh thần A Điêu hơi dao động.

“Con chó kia vẫn chưa trở lại, tới lúc đi ra ngoài rồi.”

Có phòng bí mật thời gian thật là tốt, hiệu quả cao tợn.

“Mình lên cấp trước đã.”

Trước khi đi ra ngoài, A Điêu đã đổi hầu hết tài nguyên trong tay mình thành mức năng lượng, số lượng quá lớn, biến thẳng Bồn Cầu từ cấp 25 lên tới cấp 28.

Cấp độ: Cấp 28 (mức năng lượng hiện tại 0 sao / 15,000 sao năng lượng, cần 15,000 sao năng lượng để tăng lên cấp 29. Lưu ý: cấp 29 còn có một không gian lưu trữ 30 triệu mét khối và một không gian cho vật sống 2,000 mét khối. Cấp 28 có thể tự động hấp thụ linh khí trong môi trường đổi lấy tất cả các kỹ năng tăng lên +500 cấp).

Năng lực niệm: 1,200 sao.

Cùng lúc giải phóng linh khí: 1,000 sao.

Kỹ năng đã đổi:

...

Kỹ năng chuyển đổi:

1: “Ghi chú về phân tích tái tổ chức vật chất” (một bản ghi từ tộc Trời, trên đó ghi lại nội dung về thần thông tổ chức lại các phân tử vật chất ban đầu của Đạo tu Linh, để đổi cần 1,000 sao.)

Cấp nhiêu đây mà chỉ cho một bản ghi chú? Chưa kể để đổi còn đắt cỡ vậy!

Tuy nhiên A Điêu suy nghĩ trước sau, vẫn từ bỏ việc đổi lấy. Bởi vì hiện tại cô không có thời gian để tiêu hóa nó, chưa kể sau này còn phải chiến đấu, cô cần giữ lại nguồn năng lượng.

Năng lượng dự trữ của tu vi đại Tông Sư đỉnh cao vẫn kém xa những Linh Vương này.

(P8)

.....

Trong cung Đường Tống, Đàm Đài Nghiệp đã xử lý xong việc cứu viện, biểu hiện ra tình cảm vô cùng quan tâm đ ến các tu sĩ mất liên lạc, bày tỏ thái độ quốc gia nhất định sẽ cứu viện. Vương tộc coi như có đầu óc, một khi Hoài Quang sụp đổ, bọn họ sẽ không được ăn nó, vì thế chuyện này không gặp phải trở ngại quá lớn, vấn đề ở chỗ sắp xếp cứu viện ra làm sao.

Vương tộc hy vọng Lộc Sơn đi đầu, cử ra nhiều người hơn, Lộc Sơn không phản đối chuyện này, nhưng cũng yêu cầu vương tộc cử thêm nhiều người...

Lão tộc trưởng nhà họ Đoan Mộc hệt như một cái đồng hồ quả lắc, cứ nhìn đôi bên đánh võ mồm qua lại… Hên sao cuối cùng chuyện này đã được quyết định.

Đàm Đài Nghiệp xử lý chuyện này xong, xem thời gian, tỉnh rụi dùng một thân phận con trối để rút lui, đoạn, bí mật chuẩn bị xuyên qua không gian thứ cấp đi tới hang quỷ...

.....

Đi ra ngoài, Bồn Cầu hỏi bây giờ A Điêu tính sao, là cứu người trước hay ẩn mình chờ Đàm Đài Nghiệp tự chui đầu vào lưới.

A Điêu: “Giết con husky trước.”

Cô chạm vào cổ của mình, bày ra biểu hiện kinh tởm.

Bồn Cầu: “?”

.....

Trong ngục tối.

Ngân Dực một mình trông coi cơ thể chính thế thân của A Điêu, vốn đã nhàn rỗi nhàm chán, nhưng máu chảy ra trên người cô thật sự quá thơm đâm khiến gã nhịn không nổi. Thế là gã nhảy xuống khỏi ghế, xích lại gần A Điêu với cái miệng nhễu nhão nước miếng.

Thế thân ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào gã: “Anh muốn làm gì? Anh không nghe lọt lời y nói lúc rời đi à? Không sợ bị y đánh chết?”

Ngân Dực khó chịu: “Ta cùng cấp với cậu ta, lại không phải tay sai của cậu ta, huống chi cậu ta đánh không lại ta.”

Ôi! Có lẽ đánh không lại nhưng chắc chắn bị ám toán cho chết.

A Điêu cười gằn nhưng Ngân Dực mặc kệ cô, chợt cúi đầu vươn đầu lưỡi thật dài quét tới cổ cô, từng tấc từng tấc li3m đi máu trên người cô.

Cô bị làm cho mắc mửa, khuôn mặt đầy nỗi ghê tởm, nói: “Cho anh một gợi ý. Anh làm một thuật pháp để hút đám máu được không. Bằng không thì để tôi cắt cổ tay một chút rút tí máu cho anh. Trông anh thật ghê tởm.”

“Mi chê ta ghê tởm?” Ngân Dực trông nổi đóa chứ không thật sự nổi đóa, gã nhìn A Điêu từ trên xuống dưới, “Nhưng kỳ lạ thật, hình như con người như mi thơm ngọt hơn tất cả nhân loại ta từng thấy, ngay cả máu cũng ngọt, thật sự khiến cho ta muốn ăn mi từng miếng từng miếng một.”

(P9)

Dứt lời lại dùng lưỡi li3m xương quai xanh bị đâm xuyên của cô, đầu lưỡi chóng vánh chui vào trong quần áo.

A Điêu: “Vậy anh trở thành một chàng trai trẻ trên 18 tuổi đi chứ... Cái dáng vẻ y như thằng nhóc còn hôi sữa của anh đúng là trông như quay lưng lại với đạo đức.”

Ngân Dực: “?”

A Điêu: “Biến thành người đẹp trai một tí hoặc biến thành con gái cũng được, đẹp là được, ma quỷ bọn anh trông chả đẹp mắt gì.”

Cô phách lối lắm.

Ngân Dực cười lạnh ha hả: “Không tự lượng sức mình, tộc Người bọn mi mới xấu đau xấu đớn. Nếu Ma Vương tộc ta biến hình thì còn đẹp cỡ tộc Trời, khắp thiên hạ chỉ có tộc Người bọn mi xấu xí nhất.”

Dứt lời, bụp, gã biến thành một người.

Với vẻ ngoài này, A Điêu chỉ nhìn thoáng qua và cho hay: “Cái này thì cũng tạm được.”

Nếu dùng thơ cổ để hình dung, đại khái là:

Vui chân Quân tử qua chơi,

Trang nghiêm áo gấm phủ ngoài áo lông.

Mặt người mơn mởn hồng hào,

Xứng là vua chúa anh hào muôn dân.

Quân tử sáng ngời đầy phong nhã, gió thốc mạnh mẽ đầy điềm tĩnh. Một công tử tuyệt vời như vậy vừa có phong độ khiến người tôn sùng, vừa có tính yêu tà độc đáo của tộc Ma Quỷ, nhìn đích xác là cảnh đẹp ý vui. Cho nên khi người có tướng mạo ngần này nhào vào người mình li3m máu, A Điêu rõ ràng không còn thấy gớm như đã từng. Tuy nhiên cô tò mò: “Đây là ai? Là một Ma Vương khác mà anh quen biết?”

Ánh mắt Ngân Dực chợt lóe: “Không phải.”

A Điêu lại cố gắng suy đoán: “Người này bất hòa với anh nhưng địa vị cao hơn anh, anh ôm lòng ghen tị tuy nhiên công nhận sự mạnh mẽ của hắn. Nếu như tôi không đoán sai, người này tên nổi bật nhất trong 24 tiểu Ma Vương đúng không.”

Ngân Dực phớt lờ cô, thở hổn hển si mê li3m máu. Cô rất yếu ớt, rất thống khổ, theo sự thống khổ mà r3n rỉ. Ngân Dực nghe được tiếng r3n rỉ này chực như bị k1ch thích, gã tự dưng nắm lấy cánh tay bị thương của cô, li3m m út vết thương. Lưỡi đụng phải thịt, gã không dằn lòng nổi, răng nanh bén nhọn đã cắn xuống.

Khi đó, đôi mắt của gã long lên sòng sọc.

Gã dùng một tay đè cô xuống ao máu, vẻ mặt A Điêu thay đổi như đang hãi hùng. Đúng lúc này có một người xuất hiện.

“Anh làm gì đó!” Ai bảo anh đụng tới cô ta!”

(P10)

Đàm Đài Nghiệp xuất hiện nhìn thấy A Điêu bị nửa c ởi quần áo, bị li3m máu cắn thịt, khi đó sắc mặt y âm lệ tợn, sát khí hiển lộ, đột nhiên ra tay...

Chiêu này quá bí ẩn, một khối chất lỏng màu đen trực tiếp bao quanh Ngân Dực.

Ngân Dực kinh hãi đến biến sắc, kêu thảm một tiếng. Gã đang muốn phản kích thì Đàm Đài Nghiệp đã bổ sung một chiêu lớn bí hiểm, có là gì thì cũng tối đen như hũ nút, không nhìn rõ được gì là gì sất. Ngân Dực đâm hoảng hét lớn: “Đàm Đài Nghiệp, cậu điên rồi! Chỉ vì một người con gái, tôi…”

Gã muốn truyền thông điệp gửi về cung Ma Vương, nhưng một đòn tinh thần kh ủng bố đã ập đến: thần binh tinh thần xoắn giết.

Lớn mạnh như Ngân Dực, thực lực gã còn mạnh hơn Đàm Đài Nghiệp, khốn nỗi đầu óc gã lại chả tốt bằng Đàm Đài Nghiệp đâu. Ngay từ đầu vật chất Ngày Mặt Trời được Đàm Đài Nghiệp nắm lấy, ngay cả tài nguyên giấu kín đằng sau cũng chỉ có Đàm Đài Nghiệp biết, bằng không đằng ấy cho rằng vì sao tên kia lại ngầm nghe theo y.

Phải biết mặc dù ma quỷ không sợ vật chất Ngày Mặt Trời ban đầu, song đó là ánh sáng ở trạng thái khí bình thường, còn đây là thứ được nén lại thành thể lỏng với nồng độ cao, sức sát thương không thể diễn tả, có là Ngân Dực cũng bị thương nặng.

Khi nãy Ngân Dực bỏ lỡ một bước – gã nằm sấp trên người A Điêu, hút máu ăn thịt điên cuồng hệt thằng oắt hỉ mũi chưa sạch bị mỹ nữ mê hoặc, lập tức mất hết cảnh giác. Lúc này gã mới bị Đàm Đài Nghiệp xuất hiện bất thình lình tung cho một đòn bất ngờ, trước hết gã trúng độc bởi một lượng lớn vật chất Ngày Mặt Trời, bị thương nặng rồi gặp đánh lén.

Và rồi...

“Không!

Ngân Dực cố gắng tự nổ, ngặt nỗi gã bị Đàm Đài Nghiệp tiến thêm một bước kiểm soát, trực tiếp giam cầm, ngay sau đó là đóng kín linh hạch của gã.

Bấy giờ Ngân Dực ngã xuống ngay, nằm mềm nhũn trên mặt đất. Trong lúc mê man, gã nhìn thấy thằng đồng bọn của mình xông tới ôm lấy con nhỏ nhân loại kia, ôm nó hệt của báu và nói một câu.

“Trần A Điêu, trên đời này ngoại trừ Đàm Đài Nghiệp tôi, không ai có thể làm tổn thương cô.”

“Cô là của tôi.”

Ngân Dực: “!!!”

Biểu hiện của A Điêu giống hệt Ngân Dực, trong sự thoi thóp là nỗi khó tin: “Là anh? Anh thật sự thuộc về tộc Ma... Không đúng, anh là người ma cùng một cơ thể, anh là con cờ bí mật của tộc Ma đặt ở Đường Tống tôi?!”

(P11)

Rõ ràng cô vô cùng sốc và tức giận không sao kể xiết.

Có điều Đàm Đài Nghiệp đã vuốt v e má cô, tháo mặt nạ của mình và để lộ đôi mắt trìu mến: “Đúng, tôi là một quân cờ, nhưng tôi điên mất rồi, từ rất lâu tôi đã phát điên vì em.”

“A Điêu, đầu hàng tôi, làm người phụ nữ của tôi!”

“Đồ điên, tôi là tộc Người, đời này nguyện chết vì nhân sinh; còn anh là người ma, có chết anh cũng không đầu hàng. Ngay cả khi anh chiến được thể xác của tôi cũng không chiếm được trái tim tôi... Hu hu hu...”

Sau đó cô được đặt xuống bên cạnh ao nước, bị hôn lấy.

Vừa hôn y vừa nói: “Vì em, đến cả Ngân Dực mà tôi còn giết, em không cảm động sao?”

A Điêu phát ra tiếng th ở dốc khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch, cô vừa giãy dụa vừa phát ra âm thanh: “Tên điên... Không sợ bị mấy Ma Vương kia giết à?”

“Không sợ, tôi có thể giết thêm một, giết thêm vô số Ma Vương vì em! Người ma mới là chúa tể của thế giới này, tôi là vua trong người ma!”

Sau chót Ngân Dực nhớ cảnh này, đoạn trừng to mắt, chết không nhắm mắt.

Mẹ kiếp, cặp nam nữ chó má!

Gã chỉ nghĩ như vậy trước khi bỏ mình.

Ngân Dực triệt để đi bán muối... Ba giây sau, trong cơ thể Quân vương độc tài tà mị Đàm Đài Nghiệp có một quả bóng mập trắng bay ra, đây không phải là Bồn Cầu sao.

Một quả cầu sứ mập mạp trong sáng như vậy mà bề ngoài lại lộ ra biểu hiện: ngẫn ngờ ngu ngốc.

Nhìn hai người trước mắt hôn đến nỗi khó bỏ khó rời… quả là một cảnh về một tổng giám đốc độc tài và cô vợ nhỏ được viết hoa.

“Này, tên kia chết rồi, cô tính khi nào mới chấm dứt đây. Tự mình và cơ thể chính thế thân ngụy trang diễn trò thú vị cỡ đó à?” Nó nhịn không được hỏi, giống như một gã mập phị nặng 200 kg đầy ngô nghê.

Có điều bên trong nó đã sụp đổ, nhất là khi A Điêu biến thành Đàm Đài Nghiệp rồi ấn lấy A Điêu hôn môi.

Thế nói mấy câu trên là có bệnh rồi à?

Nó thấy mắt mình mù rồi.

(P12)

À, Đàm Đài Nghiệp dừng lại, sờ bờ môi đỏ bừng như có điều suy nghĩ: “Tôi vốn tưởng không có nghĩa lý gì, đâu ngờ còn thú vị tới thế…”

Bồn Cầu: “?”

A Điêu: “Hầy, cậu nói xem về sau tôi có thể để cơ thể chính và phân thân làm chuyện đó, có khả năng đột phá chướng ngại sinh sản, sinh ra một đứa bé tộc Trời siêu thứ dữ thuần huyết không? Là cái dạng kế thừa vẻ đẹp tuyệt thế, tài năng thần sầu, có bộ não siêu nhiên.”

Cô nói bậy bạ, thật hay giả cũng không ai xác định nổi, ít nhất ngay cả Bồn Cầu còn không biết cô có đùa hay chăng.

Bồn Cầu: “!!!”

Đây là ý tưởng bi3n thái gì vậy, mặc dù không hiểu nhưng nó vẫn bị sốc nặng.

Có điều Bệnh cũ của A Điêu lại đến, đã tự cải tạo biệt thự: “Cùng gen, hôm nay không có rào cản chủng tộc, lại không có trói buộc đạo đức, cũng chả lo lắng thay lòng đổi dạ; quan trọng nhất là muốn người ta biến thành dạng gì là sẽ biến thành dạng đó. Úi trời, nghĩ tới thôi đã sướng rên... Cậu có biểu hiện gì thế này?”

Cô chỉ mới 20 tuổi mà đã nghĩ sâu xa tới vậy.

So với cô, rất nhiều người trên thế giới này còn không bằng.

Có điều Bồn Cầu vẫn cảm thấy mình già nua dữ lắm, cho nên khuôn mặt nhăn nhúm thành một nhúm, nó hỏi sang chuyện khác: “Tại sao cô lại muốn làm chuyện này, giết ngay luôn không được à? Chẳng lẽ muốn hắt nước bẩn cho Đàm Đài Nghiệp?”

A Điêu thuận miệng nói một câu: “Chơi vui chứ sao.”

Dừng đi! Bồn Cầu còn lâu mới tin, nó biết cô chắc chắn có ý tưởng quỷ quái. Song tiếp đó A Điêu không giải thích, khi đã thu thi thể Ngân Dực và cho cơ thể dung nhập với thế thân, cùng chia sẻ tố chất cơ thể biến dị lần thứ hai xong, cô tách ra thế thân một lần nữa, để cho cô duy trì trạng thái thân thể ban đầu nhưng bên trong lại giữ vững sức chiến đấu dũng mãnh hơn. Đoạn, cô cấp tốc dọn dẹp dấu vết, cơ thể chính dự định rời đi.

Đi đâu?

“Husky bị giết, tin tức gã chết sẽ tự động bị Ma Vương khác cảm ứng được, nhất định có Ma Vương sẽ chạy tới. Mà cam đoan cái tên gần nơi này nhất là Ma Vương bọn Đàm Đài Nghiệp sợ nhất khi trước.”

Hắn vốn đang trên đường tới.

Bồn Cầu giật mình: A Điêu muốn giá họa cho Đàm Đài Nghiệp rồi, cơ mà để làm cho nó tự nhiên hơn, cô ấy còn cố tình chặt đứt tin tức của Ngân Dực chính vì để cho nhóm Ma Vương tự mình sục sạo ra, như vậy mới đáng tin.

Và bây giờ A Điêu lấy ra một thứ.

Là một lá bùa.

Linh hạch cấp bậc trung Yêu Vương của xương trắng đã bị cô luyện chế ra Bùa Dịch Chuyển.

Bùa Dịch Chuyển thế này đủ cho cô đột phá chướng ngại mật độ không gian, cưỡng ép dịch chuyển trong phạm vi nhất định của cõi hang quỷ này.

Ngón tay A Điêu chạm vào mi tâm, mắt Hoàng Tuyền bí ẩn hiện ra, tiếp theo cô sẽ đi một nơi.

Giết mục tiêu kế tiếp.

(P13)

.....

Tại cõi hang quỷ, trong nơi tù mù, tại thời điểm này có ba tiểu Ma Vương đang nói chuyện, dịch ngôn ngữ của họ có thể được hiểu như sau đây:

“Bên phôi ma biểu hiện ra làm sao?”

“Không tệ, phản hồi nói rằng vẫn nằm trong kế hoạch.”

“Nếu kế hoạch phôi ma này thành công, khoảng cách tới việc chúng ta nuốt tộc Người không còn bao lâu nữa.”

“A, tộc Người, không có tộc Trời che chở, bọn chúng vốn không kiên trì được bao lâu...”

Ba người không nói đôi câu, bỗng nhiên đồng loạt khiếp sợ.

“Ngân Dực chết rồi!”

“Đáng chết!

“Ở bên cực Đông! Đó không phải là nơi mở lối vào nhân gian... Ai gần đó nhất? Chẳng lẽ là có người bên tộc Người giết vào?”

Chúng không cách nào dịch chuyển tức thời đi sang, đành phải liên lạc với nhau để xem ai gần nhất.

“Đừng nóng vội, Bạch Vân đã đi sang rồi.”

“Nhưng không đúng, nếu tộc Người có người xâm nhập, trừ phi người đó có cấp bậc người sáng lập, bằng không chả có ai giết được gã nhanh tới vậy, ngay cả động tĩnh còn không có, chuyện này thật bất thường.”

Ma Vương Bạch Vân đứng thứ bảy trong 24 tiểu Ma Vương, thực lực dũng mãnh, thân phận địa vị của hắn vốn cao hơn Ngân Dực và Đàm Đài Nghiệp. Ban đầu hắn muốn cắn nuốt thiên tài tộc Người thuận tiện tiếp quản chức Thống soái trong chuyện hang quỷ lần này, giờ phút này hắn cũng cảm ứng được, toàn lực gia tốc bay về phía khu vực cung điện dưới lòng đất với sắc mặt lạnh lùng.

Vẫn còn một ngày rưỡi thời gian bay để đến đó, nhưng hắn đủ sức rút ngắn thời gian xuống còn nửa ngày bằng cách sử dụng hết nguồn năng lượng của mình.

Tuy nhiên hắn nào nghĩ tới trong khu rừng rậm bên cạnh dòng suối cách hắn năm mươi mét, có một người ẩn núp.

Là A Điêu.

Sau khi biến dị lần thứ thứ hai, cô đã cảm nhận được chuyển động phân tử của vô số vật chất thông qua mắt Hoàng Tuyền. Cô nhằm vào gió dốc lòng cảm nhận, thế là cô biết được có một cường giả tới gần trong làn gió, đợt bay của hắn gây ra những dao động trong gió.

Chực một con bướm bay qua biển và gây ra sóng thần.

A Điêu nắm bắt được sự hiện diện của người thông qua những thay đổi trong gió, theo dõi chuyển động của hắn bất cứ lúc nào.

Cách cô bao xa, hắn đang bay theo hướng nào, cả thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Mà trong sự kiểm soát tỉ mỉ vi mô bực này, động tác trên tay cô lại không ngơi nghỉ, cô đang cầm thi thể Ngân Dực, rút thành phần và năng lượng rồi đưa vào trong cơ thể, tiến hành các loại thao tác trên cơ thể mình.

Bồn Cầu: “Cô đang?”

A Điêu: “Giết được Ngân Dực nhờ bất ngờ, có được lợi ích từ Ngày Mặt Trời, mỗi tội tiểu Ma Vương này lại không được. Hắn mạnh hơn, cảnh giác hơn, cho nên phải cứng rắn chính diện, năng lượng phơi bày ra phải có tính ma.”

Cũng đúng hen.

(P14)

A Điêu chóng vánh chuẩn bị xong những thứ này, liền kề bắt đầu điều khiển vật chất Ngày Mặt Trời, liên tục tổ chức lại và nén chúng thành dạng lỏng, biến chúng thành hàng trăm cây châm độc. Mỗi cây châm độc có thể dễ dàng đâm thủng lớp giáp mạnh nhất của cô, đằng ấy nói xem nó khủng khiếp cỡ nào?

Phải biết hiện tại sau khi biến dị lần thứ hai, toàn bộ thể chất của cô khi hóa rồng xong đã đủ sức sánh nổi với đại Linh Vương.

Nhưng những cây châm độc Ngày Mặt Trời có vẻ giống như chả bận tâm tới lớp phòng thủ.

A Điêu cẩn thận bỏ những cây châm độc này vào hộp ám khí của món Đồ Cấm Kỵ siêu phàm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, rồi lắp đặt chúng nó ở một chỗ…

Không lâu sau, nhân vật mục tiêu Bạch Vân xuất hiện trong tầm nhìn mai phục của A Điêu.

Và hắn đang đến gần.

Cho đến khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ là 300 mét...

Trong tích tắc ấy, hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm do A Điêu điều khiển bùng nổ.

Ù ù, đợt mưa châm dày đặc bắn về phía Bạch Vân.

Ảo ảnh nhiều chứ thật ra chỉ có 100 cây là thứ gây tử vong chân thật.

Đây là cấp độ ám sát cỡ nào?

Cấp kh ủng bố!

Khi đó Ma Vương Bạch Vân kinh hoàng, phản ứng trước hết là né tránh + phòng ngự, sau đó nhanh chóng khóa chặt nơi công kích phóng ra, ngặt nỗi chỉ khóa được một vật chết.

Không xong!

Phòng thủ giáp chắn của hắn bị châm độc Ngày Mặt Trời khủng khiếp đâm trúng hơn 20 cây trong khoảnh khắc, chúng đi vào cơ thể.

Nhập cơ thể thì tan ra, biến thành chất lỏng Ngày Mặt Trời...

Bạch Yến bị thương bên trong ngay lập tức, hộc máu ngay.

Bồn Cầu: “???”

Phật của tôi ơi, đây là mẹ nó trực diện chọi cứng mà cô nói đấy hả?

A Điêu nghiêm trang chạy ra ngoài và giải thích: “Đúng vậy, là bắn trực diện chứ còn gì. Trạng thái cố định của châm độc đó mang lại cho nó độ cứng sánh được với khoáng thạch cứng nhất, cậu nói xem có cứng hay không?”

(P15)

Bồn Cầu: “...”

Khi A Điêu chạy ra ngoài, cô cố tình biến thành bộ dáng của người khác, đoạn, chạy ra bộc phát ma khí kinh khủng, kiểm soát phân tử không gian trong không gian, bùng nổ 1,200 sao năng lực niệm cộng thêm phần lớn năng lượng trong khi cơ thể Bạch Vân đang cuồng điên áp chế thương tổn từ châm độc trong nháy mắt …

Hợp nhất!

Một lưỡi đao không gian thứ cấp kh ủng bố vô hạn được tổ chức lại lao thẳng về phía Bạch Vân…

Bạch Vân cảm thấy táng đởm bởi lẽ hắn thấy không gian mình đang ở đã bị các phân tử không gian thay đổi, nó trở thành một lỗ đen giam cầm hắn. Tất cả các lực lượng không gian đã bị rút đi, biến thành một lưỡi đao dao sắc bén, là một dạng hình thái của không gian.

Xoạt!

Đành phải dùng tới thời gian sử dụng để giải thích từ lúc nó xuất hiện đến khi biến mất.

Khi đó, hắn thấy bóng hình của Đàm Đài Nghiệp.

“Đàm Đài Nghiệp!”

Ngay cả khi cơ thể bị giam cầm, hắn cũng hóa thành cơ thể chính là một con rồng đen dang rộng hai cánh đầy kh ủng bố trong không gian. Miệng rồng mở ra, dưới tiếng rồng gầm, một chùm ánh sáng đen xuyên qua không gian.

Hướng về phía lưỡi đao không gian vừa nãy…

.....

Bấy giờ, Đàm Đài Nghiệp chân chính đã trở về cung điện dưới lòng đất, lặng yên tiến vào hầm giam, nhìn thấy có mỗi A Điêu, quần áo xốc xếch. Khi ấy y ngờ vực, đến gần xem xét, nhìn thấy vết cắn trên đó, rõ rành vết cắn này do Ngân Dực gây ra.

Lúc ấy y sa sầm nét mặt, đột nhiên bóp cổ A Điêu dưới nỗi nghi ngờ.

“Chuyện gì đã xảy ra, Ngân Dực đi đâu rồi? Có phải cô lại bày ra chiêu trò gì không?”

Song thế thân A Điêu này đã mê man vì mất máu quá nhiều – bị Ngân Dực hút quá nhiều máu.

Ánh mắt Của Đàm Đài Nghiệp lóe lên, cảm thấy sự tình vượt quá tầm kiểm soát, y theo bản năng muốn chạy trốn ngặt nỗi không cam lòng bỏ lại tài nguyên ẩn giấu nơi đây, vì thế ánh mắt y chợt lóe.

Bây giờ y có ba lựa chọn.

1. Giết ngay Trần A Điêu và sau đó bỏ chạy.

2. Đi trước xem tài nguyên Ngày Mặt Trời quan trọng nhất, có thể lấy đi bao nhiêu sẽ mang đi bấy nhiêu.

3. Sử dụng Vong Linh Thiên Đăng dùng trên người Trần A Điêu, nhận được kỹ thuật, tiếp đó lấy đi tài nguyên Ngày Mặt Trời.

(P16)

Có mục đầu tiên là tận dụng thời gian để giữ mạng hết mức có thể; lựa chọn thứ hai và thứ ba chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, cuối cùng không chắc thoát thân nổi.

Y gian ngoan cẩn thận, hoài nghi hoặc Ngân Dực bị Trần A Điêu tính kế gì đó nên đã gặp chuyện; hoặc bên Ma Vương Bạch Vân hay biết gì đó đâm khiến Ngân Dực lo lắng bị lộ bèn chạy trốn từ lâu…

Dù bằng cách nào, y không muốn bị lộ, chỉ cần không có bằng chứng tuyệt đối, với danh tính đặc thù của y, y vẫn còn chỗ.

Mà xem như đám tài nguyên bên dưới bị nhóm Ma Vương tìm thấy, bọn họ cũng chả có cách gì sử dụng.

Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Đàm Đài Nghiệp quyết định bắt A Điêu đi, nhưng đúng lúc này y cảm nhận được sóng xung kích ghê gớm.

Ầm!!!

Toàn bộ hố đất rung chuyển kịch liệt.

Rất nhiều ma quỷ cùng với đám Trâm Xanh bị giam giữ trong hang đều cảm ứng được, giật mình không rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Rồng gầm, vừa rồi là rồng gầm chăng?”

“Đúng vậy, tiếng rồng gầm, chẳng lẽ là A Điêu?”

“Không đúng, không phải nó bị nhốt bên trong rồi à? Tiếng rồng gầm này đến từ phương xa.”

“Hẳn là tộc Ma Quỷ, tộc Ma Quỷ có tộc Rồng, trong đó có đủ Giao long và Ma long, hơn nữa còn là dạng Ma Vương… Chẳng lẽ là Ma Vương đang chém giết lẫn nhau?”

Mọi người bàn tán lao nhao.

Trâm Xanh lại âm thầm đoán trúng: Là A Điêu giết rồng ở bên ngoài? Rồng giết rồng?

Sâu trong ngục tối, Đàm Đài Nghiệp chỉ cảm thấy sởn gai ốc.

Tất nhiên y biết bên trong Ma Vương có tộc Rồng, ví dụ như Bạch Vân chính là một trong số đó, hơn nữa tiếng rồng gầm thê lương cỡ này minh chứng hắn bị tập kích.

Chẳng lẽ Côn Luân còn sống, cố tình tới cứu Trần A Điêu?

Điều đó thật khủng khiếp.

Hôm nay thay đổi quá bí ẩn, y không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện xảy ra đột nhiên tất có điều quái đản làm y cảm thấy sẽ gây ra bất lợi tột cùng cho y. Tốt nhất y phải cam đoan về chứng cứ ngoại phạm của mình, tuyệt đối không thể để lộ khoảng thời gian vừa rồi y trở về hang quỷ.

Y có một lớp thân phận Quân vương Đường Tống để bảo vệ - trước đó y còn còn bàn chuyện quốc gia với Ngư Huyền Cơ và những người khác ở Đường Tống.

Thế là y lặng lẽ mang theo thế thân của A Điêu đi xuyên qua không gian.

Tuy nhiên y nào tỏ tường hiện tại thế thân của A Điêu đang mỉm cười trong lòng: Tôi muốn anh che đi dấu vết của mình thế này, bởi vì như vậy mới chứng minh được người ở bên ngoài mai phục giết Bạch Vân là anh đó, vua của tôi ơi!

Thực chất vẫn có thể lợi dụng tâm lý xảo quyệt và thận trọng bực này.

(P17)

.....

Tại thời điểm ấy Bạch Vân rơi xuống đất, hơi thở đang tiêu tan, nhưng A Điêu cũng đang máu thịt be bét, hơi thở yếu nhược.

Đây không phải giả mạo, cô thật sự bị thương nặng, tuy nhiên cô thu lại mùi máu của mình, thay vào đó để lại thứ chứa DNA của Đàm Đài Nghiệp.

Bồn Cầu: “Cô lấy nó từ đây? Không phải nói người này chưa bao giờ để lại sơ hở và dấu vết?”

A Điêu: “Khi y ôm tôi theo kiểu công chúa đã để lại.”

Lúc ấy Đàm Đài Nghiệp không bi3n thái đến mức cho rằng lúc đó cô còn dư sức để lấy đi dấu vết mình… Một cái ôm này là y sơ múi được nhưng A Điêu cũng không chịu thiệt.

Bồn Cầu: “...”

Cô thật sự độc hại.

Chẳng bao lâu A Điêu cuốn đi cái xác của Bạch Vân, dùng một lá Bùa Dịch Chuyển siêu cấp một lần nữa... Cô trở lại bên đám người Trâm Xanh, một cơn gió đen cuốn qua, tất cả đám Ma quỷ và nhóm Trâm Xanh đều bị cơn gió quỷ quái này cuốn vào không gian vật sống.

Biến mất không còn tăm tích.

Về sau không biết cô muốn làm gì, nhưng chung quy hiện tại thì chắc chắn đang trải thảm.

Chẳng qua tấm thảm này có vẻ mịt mờ lại hung tàn.

Bồn Cầu: “...”

Đơn giản gọn gàng, mây trôi nước chảy, kín kẽ không lọt cả giọt nước, điên rồ.

Bà cụ non gian xảo chưa đầy 20 tuổi đã gi ết chết hai tiểu Ma Vương bằng việc ám sát hèn hạ.

Trước sau không quá một tiếng.

Trong vòng chưa đầy một tiếng, các Ma Vương thứ dữ tại cung Ma Vương đã nhận được tin hai cái chết liên tiếp.

Rung chuyển.

Toàn bộ cõi hang quỷ rung chuyển.

Thật đáng sợ, trời sắp sụp đổ sao?

Chẳng lẽ thế giới của chúng nó có con yêu ma đáng sợ trà trộn vào?

Chẳng lẽ là tên bi3n thái Côn Luân lại tiến vào?

Cái thằng già bi3n thái, sao hắn còn chưa chết?!