Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 220: Người ma




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Bí cảnh, nơi chỉ có thể bị phá vỡ ra một lỗ thủng nhỏ bằng đòn tấn công tổng hợp từ cả bên trong và bên ngoài, đang bắt đầu được sửa chữa và vá lại. Cho dù mỗi người tăng gấp đôi sức sát thương chí mạng thì họ vẫn không làm gì nó được.

Hóa ra, họ thật sự không làm gì được,

Trong vụ tai nạn lớn ngần này, rất ít người hãy còn nhớ tới ân oán cá nhân hay lập trường của phe mình trước đây; ngay cả A Điêu còn biết trong những tình huống như vậy cần nghe theo tình cảm nhân đạo để giúp đỡ đôi phần, dầu phần lớn những người tham lam di tích không lắng nghe hầu hết đều thuộc về một vài thế lực thù địch đối với cô.

Đúng về mặt chính trị cơ mà.

Bề ngoài A Điêu thật sự ra tay giúp đỡ nhưng trong lòng lạnh lẽo, chẳng có tí lăn tăn gì trước việc liệu mấy người này có chết hay chăng.

Tộc Người hao tổn sức mạnh, cô cảm thấy đáng tiếc quá thể - điều kiện tiên quyết là những người này không thể giết cô, hoặc đứng ở bên phe khác không giết cô, bằng không đó chính là kẻ thù.

Giả như là kẻ thù, quan tâm bạn tốt xấu ra làm sao, quan tâm bạn có phải là chiến sĩ tộc Người hay không chắc.

Mi là người đó chẳng lẽ ông đây không phải sao? Thi thể ma quỷ bị bà đây giết qua có thể quấn vòng quanh tất cả mộ phần của tổ tiên của mi ba ngàn lần!

Hơn nữa ông già Cá Ướp Muối từng nhắc nhở mà vẫn chưa cảnh giác thì trách ai?

Thành thử A Điêu thấy hòn đảo hoàn toàn chìm xuống là thu tay lại ngay lập tức, lạnh lùng nhìn hòn đảo biến mất trên mặt biển. Song có lắm tu sĩ không bỏ dự tính, vẫn còn xuống nước để điều tra.

Bao gồm ba ông lớn Sơn trưởng và một số ông già vương tộc – những người có thể xưng là các ông trùm hàng đầu – đều đã đi xuống. Nhưng A Điêu lại không, cô đứng trên bầu trời lấy ra trà sữa uống một hớp, vẻ mặt hời hợt.

Khối người mang tâm trạng khó tả, mơ hồ bất mãn, cảm thấy cô quá lạnh lùng hệt yêu quái, vẫn có sức thảnh thơi uống trà sữa, thậm chí còn chia thêm một ly cho Khúc Hà Nhĩ.

Đây là người bình thường sao?

(P1)

Có điều chẳng bao lâu họ đã thay đổi quan điểm của mình về A Điêu bởi vì...

Soạt… Đám người đồng rời khỏi nước, từng người một để lộ biểu hiện khó coi, hiển nhiên kết quả không lạc quan mấy. Ngư Huyền Cơ nói với A Điêu: “Nó đã biến mất, lão già kia không xuất hiện nữa, dưới nước không có hang quỷ nuốt chửng, ngược lại còn giống một loại thuật hơn.”

A Điêu đăm chiêu: “Thuật thay đổi thành thế giới nước?”

Sau khi sức mạnh và hệ thống kiến thức đã theo kịp, cô dễ nói chuyện với những Sơn trưởng này hơn nhiều, đó là trình độ nhận thức tương ứng của họ đã gần như nhau.

Ngư Huyền Cơ: “Đúng, không tìm được, toàn bộ đã biến đổi, trình độ làm được thế này đúng là sâu không lường được.”

Ông không nhạo báng mà là thật sự sầu lo về thứ vượt quá nhận thức hiện tại.

Đầu tiên, đối phương nắm giữ Quy Khư chứng tỏ có thủ đoạn kết nối với đời đầu tiên và biết tỏng bí mật.

Thứ hai, trên cơ sở xây dựng bí cảnh trên Quy Khư, hơn nữa lấy bản ghi bí mật chân chính làm mánh lới ra chiêu gậy ông đập lưng ông, nếu không thất bại, có khi đối phương có sức nuốt chửng một hơi hết non nửa lực lượng đỉnh cao đại diện cho sức chiến đấu hiện tại của tộc Người, bao gồm cả thế hệ trẻ nòng cốt, tiếp đó gây tổn thất nặng nề cho tộc Người.

Thứ ba, thuật thay đổi thành thế giới nước siêu lớn này cần phải chuẩn bị, cho thấy người đứng sau màn này có tâm trí thận trọng, chuẩn bị tốt về tất cả các bên, tính luôn thủ đoạn trốn ẩn một khi thất bại.

Thứ tư, một người đứng sau có thể thỏa mãn ba điều kiện trên chắc chắn sẽ có ô dù không thua kém bất kỳ thế lực nào trong chín đỉnh, thậm chí còn mạnh hơn, song trước mắt họ hoàn toàn không biết gì về cả; hoặc giả là có người trong chín đỉnh tỏ tường, thậm chí còn tới đây cùng nhau mưu toan?

Chung quy bấy giờ giữa các bên trong chín đỉnh đều không tin tưởng lẫn nhau, ắt sẽ có lòng ngờ vực.

Trong thinh lặng, bất thình lình A Điêu thốt lên: “Thưa quý vị, có một điều tôi phải nói.”

Giờ đây cô có thân phận gì kia chứ, hễ cô có điều muốn nói thì cũng như là lời của mấy ông lãnh đạo thôi, cho nên tất cả mọi người đều đưa mắt sang.

Và rồi họ thấy... Thật ra không thấy rõ, động tác quá nhanh, bọn họ chỉ cảm thấy năng lượng xung quanh mình cuồng bạo, tất cả thủ đoạn khủ ng bố như Trận Tụ Linh và Cổng Linh Hồn bùng nổ ngay tích tắc, hơn nữa cô còn tức thời để vạn pháp hợp nhất cộng thêm thần binh từ tinh thần.

Liền kề là một đường vuốt rồng xoát xoát, vỗ sang.

(P2)

Sức mạnh bùng nổ quá khủng khiếp, bất ngờ nào có kịp chuẩn bị.

Đoạn, một người đã tung ra lớp phòng thủ cho cơ thể chính vào thời điểm đó nhưng... Ầm!!

Người còn sống sờ bị đánh bay, nện vào dãy núi cao dọc theo bờ biển xa biệt mù, trực tiếp làm sườn núi nổ tung.

Ai nấy khiếp vía không thôi, ngay cả mi tâm Bách Việt Mạc Sầu và Ngư Huyền Cơ còn nhảy lên.

Bởi vì người bị đập là Đồng Quang, Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn.

Người được công nhận là hạng nhất hiện tại trong tộc Người? Dù sao ít nhất ông ta vẫn là số một về mặt ngoài – chỉ cần một ít hiện hữu bí ẩn cũng như ba người sáng lập không hiện ra và mấy đại Linh Vương hãy còn chưa hồi phục, ông ta đã được công nhận là người mạnh nhất.

Có điều ông ta bị đập.

Nhân tài đập ông ta mới 19 tuổi.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đám người Triệu Phật Thú run rẩy. A Điêu đứng ở trên trời cao, trên móng vuốt rồng vặn vẹo từng sợi tơ năng lượng âm dương chực mấy con rắn nhỏ đang trườn bò.

Thực chất tại thời điểm này hẳn sẽ có rất nhiều người bảo vệ công lý, hoặc người trong Thanh Đồng Sơn cũng như thuộc các thế lực khác nhảy ra sỉ vả này nọ hệt bị thọc trúng ổ gà, trùm lên cái mũ đạo đức bảo tộc Người cần đoàn kết các kiểu.

Nhưng lại không có ai cả.

Bỗng dưng một người tốt vùng lên, ngàn người triệu người sẽ chỉ trỏ vì họ cảm thấy người tốt này sẽ không tổn thương tới mình.

Tuy nhiên Trần A Điêu lại không phải là người như vậy.

Chỉ thấy cô nhìn Đồng Quang đang hộc máu bay ra tại ngọn núi xa xa bằng nửa con mắt, khẽ mỉm cười: “Người sống một đời đều cần tới quy tắc. Nếu đã có quy tắc thì đừng nhắc tới ân tình đạo nghĩa. Việc làm ấm giường là do tôi đề cập, bọn họ không có bản lĩnh không lên được giường của tôi thì chớ mà còn tức giận xuống tay, tới khi đánh không lại thì gọi người. Đây là chuyện con người nên làm sao?”

Ánh mắt của cô đảo qua mọi người, nhất là Thanh Đồng Sơn và vương tộc Đường Tống, ai nấy đều rùng mình, da đầu tê dại, còn Thái Hạo Trinh may mắn sống sót ước gì trốn được vào trong khe nứt không gian.

“Đúng rồi xẵng ngay nói luôn, sau này mọi người đừng học theo cách làm ấm giường bằng giường than sưởi, không lành mạnh đâu.”

“Ngược lại nên đi sưởi ấm cho phần mộ hoặc đi tảo mộ thì hơn.”

Cô trợn trắng mắt, cầm ly trà sữa hút một ngụm lớn, uống xong, cốc cháy thành tro bụi. Cái ly này cháy tốt quá, tới lớp tro tàn thôi mà còn trông y như hình trái tim.

(P3)

Ai nấy: “?”

Tự dưng Hạ Tam Lộc nhảy ra, nịnh nọt nhạy bén bảo: “Tôi đã quay xong rồi, Thiếu tông xem thử đi?”

“Xem cái gì mà xem, chả lẽ tôi còn không ăn ảnh chắc, đi thôi.”

Ý của câu này là: có là gì thì tôi vẫn ăn ảnh nhưng Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn chắc chắn sẽ không ăn ảnh.

Có gửi video này đi không?

Phải phát là cái chắc rồi. Hạ Tam Lộc được công nhận là người có phong thái rễ cỏ nhất ở Lộc Sơn, dẫu cậu ta đã ở cấp Sao Trời nhưng khó mà thay đổi vẻ quê mùa đầy khôn khéo lúc nào cũng tìm ông chủ đầu tư nơi nơi.

Song, người này có một lợi thế lớn, đó là vừa biết cách giao thiệp vừa biết nên chọn hay bỏ, là một nhân vật bên ngoài bên trong đều chu toàn. Cho nên khi A Điêu có xu thế quật khởi như tên lửa, cậu ta đã đứng vững trong trận doanh này từ lâu; thế là cậu ta quyết đoán gửi video ra khắp quốc tế.

Gây hấn Thanh Đồng Sơn?

Sợ cái gì, bà chủ của tôi là Trần A Điêu!

Bây giờ, A Điêu nhìn thoáng qua một cơn bão năng lực niệm đến năm trăm sao mà trong lòng thõa mãn tợn.

Ánh mắt nhìn về phía Đồng Quang cũng có tí lòng mến thương.

Cảm ơn ông già đã phối hợp diễn xuất.

Ngặt nỗi bên trên còn có một người sáng lập... cộng với không biết liệu trên người người này còn có bất kỳ của báu bảo vệ tính mạng hay chăng, cô không cách gì ra tay. Chứ không cô đã làm thịt ông ta, có lẽ còn cho nổ được cả ngàn sao.

.....

Kết quả của sự kiện hòn đảo chỉ hai điểm nóng.

Thứ nhất, cuối cùng số tinh anh không trốn thoát có tận ba trăm người với tu vi thấp nhất là cấp Sao Trời, chiếm một phần ba tổng số người đi vào từ đầu. Một đợt này tuyệt đối là vết thương khá nặng cho tộc Người.

Thứ hai, Trần A Điêu.

Điều đầu tiên dắt dây tới sức mạnh quần thể tộc Người, điều thứ hai liên quan tới vinh quang của tộc Người thời nay và thậm chí vượt qua đời đầu tiên + đương thời.

Chí ít đối với phần lớn người trong tộc Người mà nói, điểm nóng thứ hai đáng để phấn chấn. Họ vô thức nghĩ đây là một biểu hiện cho của số vận của tộc Người chưa từng suy yếu, được coi là việc bù đắp cho những lắng lo về điểm nóng đầu tiên.

(P4)

Về chuyện hòn đảo, đương nhiên đám người Ngư Huyền Cơ vẫn đang ở bên đó xử lý điều tra, song A Điêu lại thẳng thừng đem chị em Khúc Hà Nhĩ và Tiêu Cận về Lộc Sơn, chung quy bọn Tống Linh cũng cùng trở về.

Đến Lộc Sơn, tất nhiên nhóm người Thẩm Họa Kính e ngại trước Khúc Hà Nhĩ, suy cho cùng vẫn có sự cách biệt trong chủng tộc. Nhưng đối với Khúc Giang Nam, rất nhiều người đã nói lời chia tay trong tiềm thức khi tạm biệt.

“Tạm biệt cô Khúc.”

“Cô Khúc, tạm biệt.”

Khúc Giang Nam không khác gì trước kia, bên trong đoan chính, tính người không mất đi, hơn nữa ký ức khi trước hãy còn; thế nên cô ấy ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía đám người Thẩm Họa Kính.

Tính ra bên trong đám con trời này chỉ có Tống Linh và A Điêu là học trò của cô, trái lại những đứa trẻ này…

“Cô giáo đừng có ngại, bọn họ đều là lốp xe dự phòng của em, nên là còn chưa gọi cô thành mẹ vợ đã là tốt lắm rồi ấy.”

Phụt!

Một câu nói khiến Nhiếp Viên Viên và những người khác bức xúc, nội tâm hùng hổ muốn bộc lộ.

Con chó A Điêu, một ngày không chiếm ưu thế là không thoải mái.

Chờ những người này đi rồi, Khúc Giang Nam tức giận búng tay lên đầu A Điêu: “Tuổi còn nhỏ mà suốt ngày cứ nghĩ gì thế?”

Khúc Hà Nhĩ liếc nhìn A Điêu.

Suy nghĩ cái gì?

Tới dì cả mà con nhóc này còn muốn chinh phục, nó sẽ tha cho sư phụ của mình chắc?

Nhưng… cũng coi như đáng yêu.

A Điêu ở trong bếp lục lọi tìm đồ ăn, Tống Linh không nói gì với cô, tiện tay làm một phần salad lớn, để lên bàn ăn, A Điêu cầm nĩa cắm cà chua ăn, vừa ăn vừa nướng thịt lừa, vừa hỏi Khúc Giang Nam và Tiêu Ẩn về tình hình bên hai người.

Toàn là nữ, ngoại trừ A Điêu, hầu như ai cũng có khẩu vị thanh đạm thành ra họ cũng ăn salad. Tiêu Cận nói mình phát hiện dưới khe nứt có vấn đề, sau khi bọn A Điêu đi vào, cô ấy mang theo Khúc Giang Nam đi tới khe nứt. Có điều dẫu Khúc Giang Nam không tìm thấy hài cốt ở phía dưới nhưng vẫn bắt được một khí xác khác.”

“Thời điểm đó chúng tôi đoán có một lối vào nữa.”

Sau một hồi hợp sức, hai người tìm được lối vào từ bên ngoài, trùng hợp làm sao lại đụng vào đám người muốn đi ra.

May mắn thay việc này nằm trong phạm vi chấp nhận được, suy cho cùng người trong nhà không gặp trúng chuyện gì cả.

(P5)

Nhưng mà… Tiêu Cận quan sát thần sắc A Điêu: “Theo lý thuyết chắc mẩm em không vui vì không lấy được lợi ích thực chất, lên trúng cái bẫy mang tên di tích, đạt được hạng nhất trên bản ghi bí mật cũng như công cốc, vậy mà em vẫn chưa cho chỗ đó nổ tung, thậm chí còn có tâm tư ăn uống… Em có chuẩn bị?”

Suy nghĩ của cô ấy cũng là sự nghi hoặc của Tống Linh, vì vậy Tống Linh cũng nhìn về phía A Điêu.

A Điêu nuốt xuống miếng dưa vàng Hami, uống một hớp nước, không trả lời ngay mà nói thế này: “Bản ghi bí mật là thật, Quy Khư là thật, đương nhiên di tích cũng là thật.”

“Em đang tự hỏi đến cùng mục đích của người đứng sau màn là gì?”

Hả? Tống Linh ngạc nhiên: “Không phải vì làm suy yếu lực lượng tộc Người sao?”

Khúc Hà Nhĩ: “Có thể khôi phục Yến Khê, hơn nữa còn có thủ đoạn kiểm soát gã, vậy hoàn toàn không cần bày trò văn vở trên hòn đảo Quy Khư. Có thủ đoạn tài nguyên như vậy ắt có sức khôi phục Yến Khê quay trở về cấp đại Linh Vương, đủ sức thẳng thừng bắt được tất cả mọi người một cách ổn thỏa. Động cơ không phù hợp với thủ đoạn.”

Cô ấy có tiếng nói lớn nhất trong lĩnh vực này.

Vừa nghe như vậy, ba người Tống Linh cũng cảm thấy có vấn đề.

Tống Linh: “Cho nên chẳng lẽ mục đích của người này nhắm vào chính là hòn đảo, ví dụ như của báu chân chính của tộc Trời và tộc họ Lang Gia, mà mở ra chúng cần phải dẫn tới rất nhiều người tới… Có khi nào vào lúc chúng ta tìm hiểu thì nó đã phù hợp với mục đích của đối phương rồi không?”

Lời này không tính là khai sáng mọi người bởi vì ở đây ai nấy toàn là thiên tài, đều cùng lúc nghĩ tới, thậm chí Khúc Hà Nhĩ đã tìm tòi ra từ trước. Cô ấy không ăn mà chỉ uống nước.

Ngón tay nắm lấy cốc nước, chất lỏng trong cốc lắc lư, đôi mắt của cô ấy liếc sang, nói: “Nếu muốn làm chuyện thật giả lẫn lộn đầy rườm rà, vậy mục đích cuối cùng phải liên quan đến mặt thật. Đời đầu tiên có một loại trận tu đắp có sức tụ tập lực lượng ý chí tìm hiểu, tương đương với việc tập hợp thiên phú tinh thần của tất cả mọi người. Có lẽ bản thân cái thứ tu đắp này đã dẫn dắt chúng ta tìm hiểu, gom góp sức tìm hiểu này lại và dùng vào một mặt nào khác, chẳng hạn như như mở khóa một số kho tàng bí mật. Phải biết dòng chính Lang Gia là gia tộc mạnh nhất đời đầu tiên, cho dù bị nhiều bên tộc Người hợp lực vây giết năm đó, Trường Đình vẫn là người phát ngôn, có khi đã học được thủ đoạn gì đó từ bên tộc Trời, thế là ông ta đã đóng chặt kho tàng bí mật.”

(P6)

Cho nên mục đích chân chính không phải di tích chiến trường, chung quy di tích là tài sản của người chết, có khi người giật dây luôn mong mỏi tới một ít của báu của tộc Lang Gia và tộc Trời.

Mà những thứ này lại là thứ các thế lực vương tộc Tam Quốc đó không thể có được năm đó.

Dù sao bây giờ họ không thể nhìn thấy chân tướng, đành phải xem A Điêu có thủ đoạn gì.

A Điêu lại uống nước, chẳng nói chẳng rằng.

.....

Sau khi thay đổi thành thế giới nước, Quy Khư biến mất, trở lại không gian thứ cấp mà nó từng được giấu kín.

Trong bí cảnh, nơi từng có di tích xuất hiện, di tích này có thật, tất cả đều có thật, thậm chí phân thân của A Điêu còn ở trong đó thật.

Cô trốn trong bóng tối, và đây là một cây cọc ngầm được cô bố trí đâu ra đấy từ đầu.

Tại thời điểm này cô thấy những tu sĩ bị bỏ lại phía sau đã hôn mê ngã xuống đất, không chết, chỉ hôn mê mà thôi.

Ông già vách núi từng ra tay tàn nhẫn đang giơ tay thu lại khí đen tàn sát, lướt đôi mắt nhìn quanh quất.

Ánh mắt này đâu còn phong thái trách trời thương dân khi trước, rõ rành âm lãnh vô tình.

Mỗi một nơi đều được ông ta lia mắt qua như thể ông ta đang dõi theo một bí ẩn gì đó.

Ông ta đang nghi ngờ.

Nghi ngờ điều gì?

Không hoàn toàn thu lại khí đen, ông lật hai tay, giải phóng chúng lên không trung.

Soàn soạt, toàn bộ không gian của hòn đảo biến thành một thế giới tối tăm, và trong thế giới âm u này, ông già giơ tay lên tìm kiếm, từng sợi khí đen quay cuồng... Ông ta đang làm gì?

Bầu trời mở ra vô số con mắt đỏ bí ẩn, lít nha lít nhít, thoạt nhìn giống như một trái lựu khổng lồ.

Nó đang sục sạo, xem xét toàn bộ hòn đảo.

Con ngươi của ông già cũng chuyển sang màu đỏ.

Bồn Cầu: “Đang tìm Yến Khê?”

A Điêu: “Yến Khê chia hạch xác làm hai nửa, một nửa có vấn đề ở bên Khúc Hà Nhĩ. Có vẻ gã đã thoát khỏi sự điều khiển cho nên ông già này đang tìm gã, nhưng cũng có khả năng là đang tìm tôi.”

(P7)

Bồn Cầu: “Gian trá xảo quyệt khắp người.”

Nó biết tại sao bỗng dưng A Điêu điên tiết nện vào Đồng Quang.

Bởi vì trong tình huống đó cô không thể giết đối phương, nếu đã như vậy còn không bằng nhẫn nhịn, chờ ngày sau ám sát, tránh cho người trong thiên hạ để lại dị nghị.

Nhưng cô vẫn làm như vậy.

Mặc dù tất cả mọi người đều nghĩ cô vẫn luôn muốn giành được danh tiếng trong thiên hạ như mọi khi, tuy nhiên Bồn Cầu hiểu cô nhất, chẳng lẽ vì năng lực niệm?

Không, một đợt này không phải vì năng lực niệm.

Cô làm để người giật dây nhìn.

Cam đoan đối phương chú tăm về bên này, chú ý tới những người như bọn A Điêu.

A Điêu làm cho đối phương biết cô đã đi ra ngoài thật sự, chí ít một trong số mấy mục đích chính là như vậy.

Trong khi hai người đang nói chuyện phiếm, đôi mắt đỏ đã lục soát tới nơi A Điêu ẩn náu, đáng tiếc nó chỉ nhìn thấy một khối đá vụn trong hàng ngàn viên khác.

Bây giờ A Điêu không chỉ dùng thủ đoạn “Cha mẹ không nhận ra” mà còn dựa vào thể chất sau khi biến dị của mình: cô phát hiện cơ thể chính mình không có gì biến hóa đặc thù, song nó có thể thay đổi cấu trúc phân tử một mức độ nào đó.

Nghe thì thấy chả là gì nhưng thực chất đáng sợ dữ dằn.

Chẳng qua trước mắt cô vẫn đang trong thời kỳ mò mẫm, thành thử chỉ biết mô phỏng đại khái thành một tảng đá. Ít nhất vỏ ngoài của cô hoàn toàn làm từ chất liệu đá, không có bất kỳ sơ hở nào, ngay cả đại Linh Vương cũng không phát hiện ra cô được.

Vì vậy A Điêu rất tự tin rằng mình có sức trốn khỏi sự dò xét của ông già này.

Ông già không nghi ngờ y như dự đoán, tuy nhiên ông ta vẫn cẩn thận điều tra, lặp đi lặp lại nhiều lần, gần như toàn bộ hòn đảo đã bị rình mò. Sau chót ông ta cau mày, nhưng vẫn khởi động một Trận Dịch Chuyển.

Trận Dịch Chuyển này chỉ có một chiều: truyền từ một nơi nào đó đến đây.

Bấy giờ A Điêu và Bồn Cầu mới căng thẳng.

Người đứng đằng sau màn?

A Điêu: “Dịch chuyển vượt thời gian và không gian? Cừ thật, thủ đoạn không gian của người này mạnh hơn tôi.”

Bồn Cầu giật mình.

(P8)

Rốt cuộc là ai đã thiết kế một âm mưu như vậy?

A Điêu thật sự khá tò mò, sự tò mò gần như lên đến cổ họng.

Dưới sự chú ý của một người một bồn cầu…

Trong trận có một người mặc áo đen xuất hiện.

Vừa khéo người ta quay lưng về phía A Điêu, A Điêu chỉ có thể nhìn ra đối phương cao hơn một mét tám và còm nhom dưới lớp áo đen, mà ông lão này lại cúi người khi đối mặt với đối phương, cung kính khiêm tốn.

“Chủ thượng, hiện tại mất liên lạc với Yến Khê và gã đang chạy trốn nhưng gã vẫn còn ở trong đảo, không tìm được sự hiện hữu của Trần A Điêu.”

“Hạch xác của gã bị nứt ra, người này quả là xứng đáng với danh tiếng hung tàn của mình ngày trước, vừa nhìn thấy Khúc Hà Nhĩ chặt đứt nửa hạch xác đã dứt khoát để lại nửa kia hạch xác bên Khúc Hà Nhĩ ngay lúc hạch đang nứt.”

Ông lão: “Vậy Điện hạ có thể gián tiếp điều khiển Khúc Hà Nhĩ?”

Người này bật cười: “Sao mà được, người phụ nữ đó khó đối phó phải biết, đừng nói hạt giống phát triển bên trong hạch xác, cộng sinh với nó, mà sau khi hạch xác bị nứt thì hoạt tính của nó đã bị cắt giảm hơn non nửa. Đó là chưa kể lúc nhìn thấy hạch xác, cô ta không hoàn toàn hấp thụ, ta đành phải để cho hạt giống tự chết, cắt đứt phương pháp điều tra của cô ta, tránh để mình bị lộ.”

Ông lão nhíu mày: “Nào có ngờ Trần A Điêu và Khúc Hà Nhĩ lại khó giải quyết như vậy, thế hệ này xuất hiện hai tên dị giáo, khó đối phó trốn tránh so với phán đoán ban đầu, nhất là Trần A Điêu, vốn chúng ta còn những tưởng có thể dùng nó như một quân cờ. Chủ thượng chuẩn bị đối phó như thế nào?”

“Mỗi thời đại đều có những người khác thường. Giống như Yến Khê này, năm đó nếu gã không bị Tam Quốc đâm sau lưng âu sẽ không chết thảm sau khi thành công vây quét Lang Gia… Trái lại tạo ra điều kiện thuận lợi để ngươi thành công.” Người này nói xong lặng thinh một lát mới nói tiếp, “Trần A Điêu mang theo uy hiếp quá lớn, đích xác không thể cứ mặc sức để nó mạnh lên nữa. Ta nghi đại Linh Vương còn chưa sống lại là nó đã trưởng thành đến mức này trước. Không biết vì đâu mà người này cứ mang lại cho ta một cảm giác sợ hãi, có khi đứa này không phải là con người.”

“Không phải người?” Ông lão câm nín, “Người này quá quỷ quái, các xét nghiệm DNA khi trước đã không còn giá trị, lần này hẳn nó có để lại máu trên đảo, chờ lát nữa tôi sẽ thu thập lại đi điều tra.”

Người đàn ông này đồng ý, song lần này y tới không phải vì muốn thảo luận về việc này.

Ở một bên khác, A Điêu và Bồn Cầu nghe thấy máu đâm khiến Bồn Cầu lo lắng, song A Điêu không có tí bận tâm gì, trái lại còn muốn biết người áo đen này trông như thế nào.

Tuy nhiên cô biết hai người này đáng gờm, không dám sử dụng thuật pháp để rình mò, đành phải lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

Quay lại, quay lại, quay lại...

Giây tiếp theo, người mặc áo choàng đen này đã quay lại.

(P9)

Tiếp đó hé tỏ một cái mặt nạ đơn giản màu trắng.

A Điêu và Bồn Cầu: “...”

** má!

Mặt nạ này không phải là hàng đơn giản, ít nhất là cũng là món siêu phàm cấp thượng, bởi lẽ ngay cả đôi mắt Hoàng Tuyền của A Điêu còn nhìn không thấy chuyện ẩn giấu. Khi cô hãy còn đang khó chịu…

Người này quay lại, đối diện với đám tu sĩ hôn mê đầy đất, hai tay duỗi ra, lòng bàn tay xuất hiện vết nứt, hai xúc tu cứ như vậy vươn ra.

A Điêu và Bồn Cầu đều ngỡ ngàng tại khoảnh khắc ấy.

Ma quỷ!

Dĩ nhiên người này là ma quỷ nhưng lại khác với đại đa số ma quỷ, A Điêu nhất thời không nói được, chỉ cảm thấy quái dị.

Người không ra người, ma không phải ma.

Đây là sinh vật gì? Dạng lai như giữa Người-Trời hệt mình chăng?

Có điều người ta lại lai giữa Người và Ma.

.....

Người đàn ông mặc áo choàng đen thả lòng bàn tay ra, những xúc tu rơi xuống thân người, phụt, chúng găm vào, ùng ục ùng ục một tí hệt như A Điêu hút trà sữa thông thường, cái thân người đó đã khô quắt, các thứ như máu thịt xương cốt bị xúc tu nuốt vào trong khoảnh khắc. Thậm chí A Điêu cảm ứng được tính linh cùng với số vận bé nhỏ mà những người này mang theo đều bị hút đi.

Cái này…

A Điêu và Bồn Cầu hãi hùng khiếp vía.

Cô muốn cướp đoạt số vận thì phải đánh tan đối phương, hơn nữa còn phải áp chế đối phương ở phương diện tín ngưỡng sinh linh của tộc Người. Có điều cách này tương đối phiền toái, làm sao thẳng thừng hút đi được như cái tên này.

Thế này là bình thường chắc?

Chưa kể ma quỷ có thể hấp thu số vận của tộc Người?

Bồn Cầu: “Không thể nào đâu, thủ đoạn này bất hợp lý phải biết.”

A Điêu: “Đây là giống loài mới, lai giữa người và ma, cho nên y mới có khả năng nuốt chửng số vận của tộc Người nhưng vẫn chiếm chỗ tốt của ma quỷ. Đời đầu tiên không có loại bi3n thái này.”

(P10)

A Điêu táng đởm, càng không dám để lộ, chính vì cô mơ hồ cảm thấy mình của hiện tại không phải là đối thủ của đối phương – Phải biết bản ghi bí mật đáng gờm kia có khi ở trong tay đối phương nhiều năm.

Đâu nào hay người này đã tiêu hóa được bao nhiêu, có khi học xong hết cả 10 phần rồi cũng nên.

Giờ đây A Điêu đành phải ngoan ngoãn ẩn náu trong nỗi hoảng loạn.

Không lâu sau đó, hơn 300 tinh anh tộc Người cứ biến mất như vậy.

Phải biết bọn họ là những người ưu tú được sinh ra trong không biết bao nhiêu tỷ dân của tộc Người + vô số tài nguyên.

Họ cứ biến mất như thế.

A Điêu và Bồn Cầu suýt nữa run rẩy... Người này còn đáng sợ hơn cả Yến Khê.

Người ma, cái tên mất vài phút để ăn hàng trăm người, phun ra một hơi.

“Tuy rằng cũng tạm được nhưng dẫu gì vẫn xem như là đạt được mục đích.”

Y mạnh lên hơn, có lẽ đã thỏa mãn một mức độ nhất định nào đó cho nên ngón tay nhợt nhạt tuấn tú làm thành dấu ấn.

Chuyện chính tới rồi!

Mọi thứ đang đến!

A Điêu mở to mắt, nhìn thuật ấn của người này đánh vào hư không một chưởng.

Vùng đất di tích ban đầu chỉ ù ù một tí, bí cảnh móp méo biến dạng, mau chóng biến thành một đống đổ nát. Trong đống đổ nát có cả di tích, hài cốt đầy đất và tất cả các loại di vật để lại.

Song, ông già và người này đều không quá chú ý vì những thứ này toàn là những món nằm trong tầm tay, mục đích thật sự của họ ở phía trước: một tòa lầu gác bằng gỗ gụ cổ điển nhưng không bao giờ bị hư hại xuất hiện trước mặt họ.

Cửa ra vào và cửa sổ đóng chặt, đầu trên dày đặc những đường vân vàng bí ẩn cổ xưa.

Nó bị niêm phong.

Chưa từng được mở trong 300 năm sau.

Vạt áo đen khẽ phiêu động, người ma nhìn lầu đỏ trước mắt, khẽ thở dài.

“Lầu Đỏ Lang Gia, phủ bụi trăm năm, Trường Đình này thật tàn nhẫn... Ngã xuống mà không quên liều chết canh giữ tất cả.”

Ông lão cúi đầu, khom người mà rằng: “Trong lầu có long tuyền, cất giấu long mạch số vận, hơn nữa tất nhiên còn có toàn bộ những thứ Thần nữ từng ban cho Trường Đình. Trước tiên nô chúc mừng Chủ thượng làm việc thuận lợi, từ nay về sau cười ngạo nghễ trên đời.”

Người ma từ chối cho ý kiến: “Còn không biết ý chí bản ghi bí mật thu thập được khi trước có đủ sức mở nó ra không…”

Y đưa tay ra, toàn bộ vách núi đá khi trước đã biến thành một khối ngọc đá ghép, lơ lửng trong lòng bàn tay, tất nhiên trên nó đã cô đọng ra ý chí mà cả bọn A Điêu từng hợp sức phát ra để tìm hiểu.

Nhìn thấy cảnh này, A Điêu và Bồn Cầu đều thầm mắng một câu.

** má!

Thằng chó, đào cái hố lớn quá.