Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Đã có ý tưởng, tất nhiên là bắt tay vô việc.
Chung quy cân nhắc ưu và nhược điểm, ích lợi hơn xa hơn tổn thất, huống chi cô còn có cơ sở.
A Điêu ngay lập tức từ bỏ việc tìm hiểu, bắt đầu tập trung vào mạng lưới tinh thần cao và phân liệt thần kinh.
Lúc đầu những người khác không nhìn ra mãi tới khi A Điêu, người hạng nhất, bị Linh Thứu vượt qua trong phần thứ 4.
Hả?
Vốn ngờ vực, cho rằng người này lại đang rắp tâm làm điều xấu gì đó, thậm chí cả Linh Thứu còn bối rối bởi lẽ hiệu suất tìm hiểu của ông ta không tăng lên đáng kể, nếu không do ông ta leo lên thì chính là con nhỏ này đã chậm lại.
Chẳng lẽ là tìm hiểu phần hiện tại không phải sở trường của nó?
Ban đầu cũng không có gì cả, thêm một tiếng nữa, thứ hạng phía sau đã dần dà có biến động, nguyên nhân chủ yếu là do ai nấy đào vàng trong đợt sóng dữ, chủ đề càng cao càng khó sẽ lọc ra được càng nhiều dân tinh anh.
Lúc này không dắt dây gì đến khả năng tích lũy kiến thức dựa vào xuất thân và và thời gian, nó thuần túy là một bài kiểm tra về sức hiểu biết.
Mà Đảng Thái tử vẫn luôn theo đuổi sít sao cũng được sàng lọc ra ai mạnh ai yếu ở giai đoạn này.
Rõ rành Đồng Hoàng, Đàm Đài Liêu Lạc và Thái Hạo Trinh mạnh hơn ba người còn lại, nhưng điều này cũng bình thường, lúc trước đã nhận ra được sự chênh lệch giữa sáu người. Ở đời đầu tiên, người ta công nhận ba người này mạnh hơn một mảy, chẳng qua hiện tại chênh lệch bắt đầu mở rộng.
Và rồi... Bách Việt Linh Tê và Thương Ngô nguyên bản xếp phía sau đã bắt đầu giết lên.
Bách Việt Linh Tê đuổi theo sau Ma La Thiên Cương, con cưng của trời đời đầu tiên và con cưng của trời hiện tại bắt đầu chém giết.
Lại thêm một tiếng nữa, Đàm Đài Liêu Lạc đã dẫn trước hai người Đồng Hoàng, vượt qua một số cao thủ xếp hạng phía trước, bắt đầu chóng vánh tiếp cận A Điêu.
(P1)
Những người khác sẽ không biết cô đã dừng việc tìm hiểu bởi cô đã dẫn đầu quá xa từ đầu. Ngoại trừ sự chênh lệch nhỏ giữa Linh Thứu và cô cho nên ông ta vượt qua được cô, hiện tại khoảng cách giữa cô và những người khác hãy còn.
Có điều cuộc chiến phía dưới khá nghiêm trọng, một người không tìm hiểu, một người đang đuổi theo sát. Trong mắt mọi người, bọn Đàm Đài Liêu Lạc và Thái Hạo Trinh tiếp cận Trần A Điêu một lần nữa.
Trước đây ai nấy đều cho rằng bọn họ thua chắc, đã nói không đuổi theo, tại sao bây giờ lại có hy vọng?
Hay Trần A Điêu lại giả chó, chờ đạp ngược lại cho một cú nặng nề?
Có là gì thì bọn Đàm Đài Liêu Lạc đều bị thao túng tâm lý tới nỗi có bóng ma tâm lý, hoàn toàn không ôm hy vọng. Song theo đà Trần A Điêu bị một cường giả khác vượt qua, Đàm Đài Liêu Lạc rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng. Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện trạng thái lúc này của A Điêu là trán liên tục túa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ... dao động của tinh thần lực không nhỏ.
“Cô ta đang tu luyện?”
“Không biết, có khi phần tinh thần gặp vấn đề, bảo sao cô ta cứ không tiến bộ.”
“Xem ra là phần tinh thần có vấn đề mới một mực không tìm hiểu.”
Những người này đã tìm ra câu trả lời, và theo đà thời gian thật sự trôi qua, vào lúc 12 tiếng ban đầu chỉ còn lại tám tiếng.
Xoát!
Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn Đồng Quang bước đến phần thứ 6 đầu tiên, sau đó ba người còn lại cũng nối gót vượt qua phần thứ 5, toàn bộ tiến vào phần thứ 6. Ngoại trừ Đồng Quang vẫn vững vàng đứng đầu, Bách Việt Mạc Sầu và Ngư Huyền Cơ hãy luôn quanh quẩn giữa hạng hai ba, còn Khúc Hà Nhĩ mãi trụ ở vị trí thứ tư, chẳng qua giờ đây cô đang lo lắng.
Nhìn thoáng qua tình huống của A Điêu, cô đăm chiêu: Chẳng lẽ Trần A Điêu đang chơi Tinh Thần Nhập?
Giờ phút này, vút, Linh Thứu cũng đi theo lên phần thứ 5. Cuối cùng ông ta đã xác định được Trần A Điêu bị mình bỏ xa xa, mối đe dọa từ cô đã không còn tồn tại. Nhìn thoáng qua Đồng Hoàng và ra hiệu người này nắm bắt cơ hội lớn, nhất định phải vượt qua Trần A Điêu.
Giờ đây Đồng Hoàng cảm thấy nếu Trần A Điêu có vấn đề thật, người mình muốn vượt thực chất là Đàm Đài Liêu Lạc và Thái Hạo Trinh.
“Hắn sắp vượt qua Trần A Điêu nhanh thôi.”
(P2)
Đồng Hoàng mơ hồ cảm thấy, những người khác cũng vậy, thậm chí Thái Hạo Trinh còn nghĩ có khi lần này Trần A Điêu sẽ đi sưởi ấm giường tới nơi.
Tuy nhiên một khi bị vượt qua thì số vận không thể chạy thoát.
Mà cô ta không dám để Đàm Đài Liêu Lạc bỏ rơi, một mình xưng hùng thiên tài có được hạng nhất, cướp đi phần lớn số vận, thành thử cô ta tập trung tinh thần và đuổi theo...
Đàm Đài Liêu Lạc nhìn A Điêu đứng thứ tư đang nhíu chặt lông mày, chực có dáng vẻ đau đớn tột cùng, rồi nghĩ về mình đang đứng hạng năm. Hắn cụp mắt, sau khi khoảnh khắc dậy sóng qua đi, khóe miệng hắn khẽ nhếch.
Trần A Điêu, lần này chính mày muốn chết.
Có lẽ là đủ động lực và cảm hứng dồi dào, tốc độ tìm hiểu của Đàm Đài Liêu Lạc tăng lên, từng tấc một, từng phần một.
Rất nhanh!
Khi một điểm khó khăn được Đàm Đài Liêu Lạc hiểu ra, hắn ngỡ rằng mình đã rút ngắn một khoảng cách thật lớn với A Điêu.
Thốt nhiên.
Tinh thần lực dao động bất ổn bên A Điêu chợt bùng nổ hệt bánh quai chèo xoắn lại, thậm chí ai nấy còn nhìn thấy lĩnh vực tinh thần của cô bị nổ tung thì dợm tránh né và phòng ngự; ông lão trên vách núi kia chấn động, chần chờ, cuối cùng vẫn ra tay phóng ra một lồng bảo vệ tinh thần.
Khoảnh khắc lĩnh vực va chạm với cái lồng bảo vệ.
Thế giới tinh thần của A Điêu có 14 mạng lưới tinh thần khác nhau nằm rải rác trên biển tinh thần, giờ đây tất cả chúng đều không đầy đủ và đứng độc lập cũng vì sợi tơ tinh thần chưa được kết nối đủ đầy. Giả dụ kết nối hoàn chỉnh, chí ít phải mất mười ngày nửa tháng.
Song A Điêu đã dùng vật chất biến dị còn sót lại trong cơ thể k1ch thích đám tinh thần, kế đó dùng bí pháp Tinh Thần Nhập đã được cải thiện của mình để thao tác. Nhằm tăng tốc độ sinh trưởng và phương hướng của nó, thậm chí A Điêu còn tạo ra Dấu Ấn Tinh Thần đặc biệt với các đầu và nút sợi, lấy dấu ấn dẫn dắt sợi tơ tinh thần theo hướng phân liệt sinh trưởng, cuối cùng...
“Nứt, sinh!”
Vô số sợi tơ tinh thần tự mình phân chia, và với sự hỗ trợ của biển tinh thần, chúng bắt đầu phát triển điên cuồng... sợi dây này đến sợi dây khác lớn lên và kết nối với nhau.
Ông, ông, ông.
Từng đợt câu kết, cuối cùng thành hình hoàn chỉnh.
Mười hai mạng lưới tinh thần được sinh ra thành công cùng một lúc, tại thời điểm này, phần tinh thần biến động ban đầu chợt cuộn lại, tiếp đó đợt dao động ổn định, trạng thái vặn xoắn biến mất.
(P3)
A Điêu mở mắt, các đường xoắn ốc Hoàng Tuyền dày đặt trong mắt cô đã phức tạp hơn rất nhiều, chực tiến vào U Minh Hoàng Tuyền chân chính, phá vỡ không gian và thời gian, đi thẳng đến cuối nền văn minh.
Và lúc 12 mạng tinh thần khác nhau nhận được tất cả nội dung còn lại của phần thứ 4, chúng mau chóng phân chia thành 12 khối, mỗi khối tự tìm hiểu riêng.
Giờ đây chúng tương đương với 12 Trần A Điêu tự tìm hiểu riêng phần mình và chia sẻ phần tinh thần mạnh mẽ như nhau.
Hiệu suất là gì?
Hơn 12 lần!
Bồn Cầu phấn khích phải biết: Ha ha ha, biệt thự xong rồi! Có thể bắt đầu trang trí thôi ~~~~
Đàm Đài Liêu Lạc thấy thứ hạng của mình nhảy lên, hắn gần như cho rằng mình sắp vượt qua A Điêu, thứ hạng phía trước cũng bật cao.
Xoạt!
Trên thực tế là có ba cái tên nhảy lên.
Phần thứ 4, hạng ba, Trần A Điêu.
Hạng tư, Đàm Đài Liêu Lạc.
Hạng 5, XXX.
** má! Trái tim Đàm Đài Liêu Lạc đang nhảy lên cao đã bị một búa nện xuống, sắc mặt hắn cứng đờ, còn A Điêu quay đầu nhìn hắn, giọng điệu vi diệu.
“Anh trai, mỗi lần anh ngẩng đầu nhìn lên em có thấy đau mặt không?”
“Hứa với em, lần sau đừng ngẩng đầu nữa.”
Chát chát chát, mặt anh không đau?
Đàm Đài Liêu Lạc, người bị người ta khịa độc tới mức sắc mặt đen kịt, không buồn nói dù chỉ là một câu, thật ghê tởm.
Liên tục thất bại trong tám lần đánh lên, nhất là lần cuối cùng này, hắn gần như cho rằng Trần A Điêu cố tình xử mình.
Nhưng mà vẫn thua!
Tận!
Tám lần!
Dạ dày cuồn cuộn, đầu ù ù, trạng thái tìm hiểu của Đàm Đài Liêu Lạc hỗn loạn.
Những người khác không cảm thấy kinh tởm như hắn, thay vào đó họ sốc lắm.
Nó ổn rồi?
Đừng nói nó mắc bệnh đấy, ghẹo một hồi lâu chỉ vì muốn đấm bọn họ một tí?
Bách Việt Linh Tê thầm nghĩ: Thà rằng tin cô ta cố ý đấm người, chứ không chính là thủ đoạn gì đó mà cô ta đang chơi đùa có sức tăng cường hiệu suất tìm hiểu, hơn nữa hiện tại xem ra cô ta đã thành công.
(P4)
Tất nhiên là thành công, tất cả mọi người thấy rõ, bởi lẽ sau khi A Điêu vượt qua Đàm Đài Liêu Lạc, cô nhanh chóng vượt qua vị trí thứ hai.
Tiếp đó là hạng nhất.
Trong vòng 15 phút, cô liên tục vượt qua hai người, trở lại vị trí đầu tiên của phần thứ 4. Còn chưa kịp đ è xuống sự xao động và ngỡ ngàng của mọi người, xoát!
Qua tới phần thứ 5.
Cô nhảy tới sau lưng Linh Thứu.
Tại phần thứ 5, bây giờ chỉ có hai người bọn cô.
Linh Thứu, vốn mang mà tâm trạng sung sướng vì đã mất đi sự uy hiếp của A Điêu, thót trong lòng.
“Xin chào tiền bối.”
Từ Linh Thứu +12 sao!
Trong vòng chưa đầy vài phút, A Điêu thẳng thừng vượt qua Linh Thứu.
“Tạm biệt tiền bối.”
Từ Linh Thứu +20 sao!
** má!
Sắc mặt Linh Thứu khó coi cùng cực, ông ta gắng sức đuổi theo một lần nữa, khốn nỗi ông ta như bị hàn chết ở hạng hai, có cố kiểu gì vẫn không vượt qua.
Đến cùng ông ta và cô chênh nhau bao nhiêu?
Một tiếng sau, ông ta biết.
Xoạt!
Tên của A Điêu biến mất.
Ông già vách núi hãi hùng, giọng nói run rẩy: “Phần thứ 6, Trần A Điêu lên cấp.”
“Má ơi!”
“Nó lên tới phần thứ 6, là cùng một phần với nhóm Sơn trưởng!”
“Thật khủng khiếp, nó chỉ mất một tiếng đã tìm hiểu xong phần thứ 5.”
Hiệu suất tìm hiểu này còn nhanh hơn ba bốn phần trước gấp bội.”
Sao lại có thể được?
(P5)
“Chẳng lẽ tinh thần nó biến dị?”
“Sao mà được, không biết là thủ đoạn gì, quá khủng khiếp.”
Không nói đến sự khiếp sợ của đám người, ngay cả ba Sơn trưởng cũng khiếp sợ.
Đám Quân vương ba nước và Đạo Quang Tĩnh Từ xem trận này từ xa cũng thấy hãi hùng.
“Điện hạ, bàn về tố chất, chỉ sợ Trần A Điêu này tuyệt đối không thua kém ba người sáng lập.” Cô hầu gái của Đạo Quang Tĩnh Từ đã thốt lên vì không dằn lòng nỗi trong cơn ngỡ ngàng.
Đạo Quang Tĩnh Từ lại thất thần.
Cho dù có là ba người sáng lập thì năm đó là thời đại chứa đầy bảo tàng nơi nơi để đặt nền móng. Hiện tại đại đa số bảo vật đứng đầu đều bị lũng loạn trong thế lực chín đỉnh, cho dù Lộc Sơn thì chúng cũng được dùng trên người những cường giả trước kia, thực chất để lại cho A Điêu chẳng nhiều nhặn gì. Suy cho cùng truyền thống của Lộc Sơn là không lấy tài nguyên đi nuôi dưỡng người thừa kế.
Trần A Điêu đáng gờm bực này đã vượt qua giới hạn gen của tộc Người.
Chẳng lẽ nó là…
Trong lòng Đạo Quang Tĩnh Từ đánh thót, có điều cô ta đã hoàn hồn ngay khi bị cô hầu gái gọi lần thứ hai và rồi rất bình tĩnh: “Số vận khổng lồ trong đời đầu tiên tập trung trên người bọn họ, sáng tạo ra các cường giả đáng sợ. Nếu thời đại này chỉ xuất hiện một Trần A Điêu thì cũng không tính là lạ.”
Câu này cực kỳ hợp lý, suy cho cùng đời đầu tiên có tận ba người sáng lập, còn có những quái thai khác không chênh lệch với họ là bao.
“Không biết cô ta có thể vượt qua thời gian thiếu tốn, vượt qua ba ông lớn Sơn trưởng không.”
Cô hầu gái hiếu kỳ, Đạo Quang Tĩnh Từ cũng hiếu kỳ, nhìn vào cảnh quay của nhóm A Điêu, trong mắt có ánh sáng nhạt.
.....
A Điêu chạy đến phía sau thứ hạng Khúc Hà Nhĩ, ánh mắt hai người nhìn nhau.
A Điêu có lòng thông báo cho Khúc Hà Nhĩ về phương pháp, nhưng người này đã truyền âm trước: “Tai mắt.”
Có thì có mà thôi.
Là tai mắt của ai đây?
Dù sao hòn đảo này đầy bí ẩn, mấy người Sơn trưởng như Đồng Quang có thủ đoạn giấu kín, vẫn phải cẩn thận là hơn.
A Điêu đang suy nghĩ có phải Khúc Hà Nhĩ này để Khúc Giang Nam đi điều tra cái gì hay chăng.
(P6)
Chung quy hiện tại không phải là lúc trò chuyện bí mật.
A Điêu tiếp tục tìm hiểu.
Phần bảy là mục tiêu của cô, người đầu tiên đạt được 50% tiến độ cũng là mục tiêu của cô.
A Điêu không còn lẩm bẩm khuấy động tâm tính những người khác nữa, hơn nữa cô còn không quậy nổi tâm tính mấy Sơn trưởng, chuyên tâm tìm hiểu thôi.
Trong hai tiếng đếm ngược cuối cùng.
Xoạt!
A Điêu vượt qua Khúc Hà Nhĩ.
Khúc Hà Nhĩ rất bình tĩnh, làm vua xác sống vốn không có cảm xúc quá lớn.
Và sau khi vượt qua Khúc Hà Nhĩ có nghĩa là cô rất gần với ba ông lớn Sơn trưởng.
Bởi vì ngay cả ba ông lớn Sơn trưởng cũng suy đoán khoảng cách giữa Khúc Hà Nhĩ và bọn họ không xa là bao – vì tư chất tự nhiên của cô ta quá kh ủng bố.
Vậy thì... Lúc này Ngư Huyền Cơ đang xếp hạng ba bỗng đâu bảo: “Chị Mạc Sầu, chị cho tôi một cơ hội, để cho tôi vượt qua chị, tránh cho tôi bị đồ nhi mình vượt qua quá sớm, thế thì tôi mất mặt biết bao.”
Trông như sợ mất mặt nhưng thật sự lại đang khoe mẽ.
Hơn nữa nói xong lời này, Ngư Huyền Cơ chợt vượt qua Bách Việt Mạc Sầu, người này chỉ nhíu mày liếc ông già Ngư.
Một già một trẻ đều là phường man trá, vì lôi kéo Vu Sơn mà đĩnh đạc khách sáo tột cùng, cố tình để người ta cho rằng bà đồng ý cho tên này đi qua?
Dùng cái này không làm tổn thương mặt mũi bà?
Không, thật chất cung cấp cho người ngoài một cảm giác: Lộc Sơn xác thật có cấu kết với Vu Sơn.
Bách Việt Mạc Sầu chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng cố gắng tự tìm hiểu, có điều lòng hiếu thắng của bà đã được khơi dậy.
Xưa nay Ngư Huyền Cơ này giấu nghề, bị hắn vượt qua không có gì lạ, nhưng Trần A Điêu là thế hệ sau, nếu bị nó vượt qua thì…
(P7)
Bách Việt Mạc Sầu thuần túy xuất phát từ lòng hiếu thắng mà mỗi người tu luyện đều có. Chực như nắm bắt được cơ hội nào đó, cổ linh trong lòng chợt phóng ra vật chất bí ẩn, làm cho suy nghĩ của bà ta rõ rành hơn gấp nhiều lần, hiệu suất cũng lên cao.
Còn nửa tiếng đếm ngược.
Bách Việt Mạc Sầu thành công vượt qua Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ: “?”
Đồng thời Ngư Huyền Cơ bị A Điêu vượt mặt.
Dù sao vẫn là sư phụ mà, hãy cần thể diện chứ, sao có thể vượt qua mà không ân cần lễ phép chào hỏi cho được.
A Điêu vượt qua ông còn nói một câu: “Sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết tại trên bờ cát, sư phụ, ngươi có phải là cơn sóng hay không?”
Sóng cái đầu mi!
Ngư Huyền Cơ thiện hơn về “thuật quỷ chế tạo và Cổng Trời”, không chiếm được đề mục chủ đạo trong bản ghi bí mật, thành ra bị Bách Việt Mạc Sầu vượt mặt cũng không phải là chuyện lạ, khốn nỗi đồng thời bị hai người cùng nhau vượt qua thì…
Mặt mo hơi sưng rồi đấy.
Ngư Huyền Cơ lẩm bà lẩm bẩm, nhưng cũng chờ mong khi nào A Điêu vượt qua Bách Việt Mạc Sầu, và rồi liệu vượt qua được Đồng Quang hay chăng?
Đồng Quang này cực kỳ kh ủng bố.
Ngư Huyền Cơ như có như không đảo qua Đồng Quang đang bặt thinh, đoạn, truyền âm cho A Điêu một câu: “Ta vẫn hoài nghi quan hệ giữa Thanh Đồng Sơn với ba vương tộc 300 năm trước không phải là mối quan hệ thông thường. Có lẽ trong ba Tông hoàng lớn, người sáng lập Thanh Đồng Sơn biết rõ chuyện năm ấy. Chắc con nhìn ra rồi đúng không, chuẩn bị của Thanh Đồng Sơn trước linh khí bị cắt đứt vượt qua Vu Sơn và Lộc Sơn, có số cao thủ nhiều nhất. Theo lý thuyết năm đó thì Vu Sơn mạnh nhất, hiện tại ngược lại Thanh Đồng Sơn đã đứng hạng đầu, chỉ có người đầu tiên nhận được tình báo mới có năng lực phản ứng như vậy.”
Là một Sơn trưởng, Ngư Huyền Cơ có nguồn tình báo riêng, ông biết nhiều về hai Tông hoàng khác hơn cả A Điêu.
Đột nhiên A Điêu biết chuyện này, để nó trong lòng, sau đó tiếp tục tìm hiểu.
Vẫn còn nửa tiếng nữa.
20 phút sau
(P8)
Bách Việt Mạc Sầu nhìn thấy xếp hạng của mình nhảy về phía sau một vị trí.
Bà ta đứng thứ ba, còn Trần A Điêu có hạng hai!
Đồng thời Khúc Hà Nhĩ đã vượt qua Ngư Huyền Cơ.
Khúc Hà Nhĩ kề sát Bách Việt Mạc Sầu.
Hai người liếc nhau.
Ngư Huyền Cơ nhìn hai người phụ nữ này, vuốt râu khẽ thở dài: “Phụ nữ gánh một nửa trời mà, thế hệ này thật khó lường.”
Trong đời đầu tiên, cường giả nữ giới ít hơn hẳn nam giới, một địa bàn của Vu Sơn đã chiếm một nửa giang sơn có cường giả giới nữ trong toàn thiên hạ.
Chỉ cần hướng về điểm này, Ngư Huyền Cơ chả có mấy ác cảm với những cô thầy pháp ở Vu Sơn này.
Song, thế hệ này rất đặc biệt.
Ông cảm nhận sự thức tỉnh từ phụ nữ.
Bất kể là A Điêu, chị em Khúc Hà Nhĩ, hay Tống Linh, Thẩm Họa Kính, họ đều đang quật khởi ngược dòng.
Và trong thế giới ngày nay bị quyền lực phong kiến kiểm soát, sự trỗi dậy của họ khó khăn vô vàn, mà sự trỗi dậy sau khi để lộ tố chất tự nhiên lại vượt qua những người khác.
Món châu báu được mài giũa ngược dòng chảy sẽ luôn rực rỡ hơn so với món châu báu thông thường.
Có điều dẫu mấy người Khúc Hà Nhĩ tranh đấu thế nào, người đời vẫn chú ý A Điêu và Đồng Quang nhất.
Sau khi A Điêu leo lên vị trí thứ hai, Đồng Quang mở mắt nhìn A Điêu.
Hai người nhìn nhau.
Một người là Sơn trưởng được công nhận là lãnh đạo của Tông hoàng mạnh nhất hiện nay, quyền cao chức trọng, quyền lực trải dài qua đời đầu tiên tới thời nay; một người là thiên tài 19 tuổi thời hiện tại.
Họ tựa như đại diện cho góc cạnh bén nhọn của hai thời đại, nếu có va chạm tất sẽ có các cạnh cắt nhau gây tổn thương.
Nhưng hai người chỉ đối chọi bằng ánh mắt, Đồng Quang không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, không có tí dậy sóng gì; còn A Điêu lại không biểu lộ phách thiếu niên, thay vào đó lại rất tĩnh trí.
(P9)
Kế đó hai người đồng thời chuyển dời tầm nhìn.
Ngược lại, những người khác lại sôi trào, người của ba vương tộc thấy trong lòng phức tạp, cho dù đấy là vương tộc Đàm Đài cũng không bằng lòng để A Điêu lên ngôi với đủ kiểu.
Đây có khi vì lý do lịch sử, cũng bởi vì Trần A Điêu này nguy hiểm tột cùng.
Không biết liệu Đồng Quan có đè nó được không.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đáy mắt Đồng Quang thu lại sự lạnh lùng. A Điêu lại uống một hớp trà sữa lớn như chuẩn bị trước cảnh chiến đấu, quai hàm nhai sừng sực, vừa nhai sago mọng nước, vừa nhìn chằm chằm vào nội dung còn lại của phần thứ 6.
Nửa tiếng nữa, xoát!
Thứ hạng của Đồng Quang đã bị A Điêu vượt qua.
!!!
Tất cả hãi hùng! Thậm chí đám người Hạ Tam Lộc đang tìm hiểu còn sợ tới mức nhảy dựng.
Trời đất ơi!
A Điêu thật sự vượt qua Sơn trưởng rồi!
Bọn mình còn đang chạy marathon chứ cậu ấy đã du lịch trong vũ trụ rồi?
Bầu không khí toàn cảnh trở nên nóng bỏng, các đệ tử của Thanh Đồng Sơn không chịu tin, và các thành viên của Đảng Thái tử có phần ngẩn ngơ.
Nó… nó cứ mạnh như thế sao?
Lên đ ỉnh hạng nhất?
Ngay khi mọi người nghĩ hết thảy đều kết thúc.
Bất thình lình hệ thống mạng lưới tinh thần khổng lồ phức tạp của A Điêu cảm giác được trên người Đồng Quang có dao động quỷ quái, ngay sau đó... Xoát!
A Điêu lại bị vượt mặt.
Ai nấy: “?”
A Điêu ngạc nhiên, người này tự dưng vượt qua? Chẳng lẽ thoáng cái tỏ tường gì đấy?
Bồn Cầu: “Kỳ lạ, vừa rồi do tôi nhạy cảm?”
A Điêu sa sầm nét mặt, cười khẩy: “Nhạy cảm cứt, tôi nghi ông ta có ngoại lực hỗ trợ.”
Bồn Cầu: “Lực lượng bên ngoài? Chẳng lẽ là món chí bảo siêu cao gì đấy? Nhưng cho dù có là Chuông Đông Hoàng cũng không giúp người tăng cường năng lực tìm hiểu đâu.”
A Điêu: “Có lẽ là... Người sáng lập Thanh Đồng Sơn. Trừ phi ông ta có thủ đoạn giống như tôi, nếu không khả năng lớn nhất là người sáng lập Thanh Đồng Sơn để lại một tinh thần ý chí, ẩn nấp trong biển tinh thần của ông ta, tới lúc cần thiết sẽ móc ngoặc giúp nhau suy nghĩ, giúp ông ta tìm hiểu. Sở dĩ lúc trước ông ta không để lộ vì nếu mà lộ ra sớm e là ông ta sẽ bị người sáng lập Vu Sơn phát hiện, hoặc bị lão già vách núi này phát hiện... Thật là bị tôi ép tới mức hết cách mới ra tay.”
(P10)
Bồn Cầu: “Thế không phải là gian lận hay sao? Bọn họ bẩn thỉu, không biết xấu hổ, rành rành là người sáng lập thế mà chỉ được có vậy thôi, hừ!”
A Điêu: “Không tính, người ta có bản lĩnh giấu mình ở biển tinh thần mà hãy còn chưa bị phát hiện, cậu có làm được gì đây?”
Nếu hồn phách của Côn Luân không quá suy yếu, cô còn muốn mời ông ấy hỗ trợ từ xa, thế nhưng lại không được!
A Điêu liếc nhìn ông già vách núi, trong lòng từng có một giây nôn nóng.
Cứ như vậy nhận thua? Sao cô bì được với người sáng lập?
Nhưng mà cơn cớ gì không thể so bì?
Bồn Cầu động viên cô: “Người sáng lập thì sao, cùng lắm chỉ là một sợi tinh thần ý chí không trọn vẹn, không phải cơ thể chính. Huống chi dù ông ta có dữ dội tới đâu, chẳng phải năm đó cũng bị Trường Đình và Côn Luân đè ép à.”
“Còn cô chính là Trần A Điêu đó.”
“Cô là Trần A Điêu!”
Sự khuyến khích của Bồn Cầu thật giản dị tự nhiên, là niềm tin siêu mạnh mẽ của bác gái Đông Bắc về đứa con yêu của mình: Con sẽ xếp hạng nhất, con chắc chắn có hạng nhất! Cực cưng à, lên đi!
A Điêu rất muốn chửi bới cái thằng này, nhưng không hiểu sao cô lại bị xúi giục.
Hừ hừ hừ.
Hiện tại người ta cũng nói cô không kém gì ba người sáng lập hàng đầu.
Vậy thì cô đối chọi một chút thật đấy thì sao.
Vượt qua ông ta, nhất định phải vượt qua ông ta!
Hơn nữa nếu không vượt qua, người sáng lập sẽ đẩy Côn Luân tới mức hoàn toàn ngã xuống hoặc bị thương nặng suy yếu thật, không có sức phân chia tinh thần ý chí, vậy không ổn cho Lộc Sơn chút nào.
Trước đó A Điêu cố tình để lộ đạo bia Lang Gia chính vì làm như có như không khiến Thanh Đồng Sơn và đám vương tộc không cách nào phán đoán hư thực của Lang Gia Côn Luân.
Hiện tại dưới lợi ích cốt lõi, nếu Lang Gia Côn Luân để mặc bọn họ âm thầm làm này nọ nhưng không xuống tay thì có thể xác định trạng thái của chú ấy không ổn.
Áp lực và động lực cùng ra sức, tham vọng mở ra một đóa hoa, sức mạnh của sự tự tin là vô tận.
Tư duy ý chí của A Điêu phấn khởi tợn, bắt đầu cuồng điên tìm hiểu câu hỏi hóc búa của phần thứ 6.
Bấy giờ nếu có hai đường tiến độ đại diện cho Đồng Quang và A Điêu, có thể thấy hai người đều đang dùng tốc độ vượt qua trước đó liên tục chinh phục tiến độ phần thứ 6.
Khi hai người điên cuồng tìm hiểu, những người khác nhận ra thân người hai bọn họ giải phóng sức mạnh bí ẩn.
(P11)
Nó không phải là thực chất, không phải phần tinh thần, mà là một dạng… sức mạnh tới từ tri thức.
Uyên bác vượt qua biển núi, biển núi vô biên dẫn dắt khắp gầm trời, thời gian như thoi đưa, nền văn minh được sinh ra như thiên thạch, rơi xuống sáng tạo thế giới mới.
75%, 76%, 79%...
98%!
99%
100%!!!
Ù!!
Khi tên của một người đột nhiên nhảy vọt.
Mọi người đều giật thót, thậm chí ngay cả tất cả mọi người đang tìm hiểu đều đồng loạt nhìn về phía bảng xếp hạng.
Người Thanh Đồng Sơn thở phào nhẹ nhõm theo bản năng.
Hạng nhất, Sơn trưởng nhà mình vẫn là người đứng đầu.
Tuyệt vời!
“Không đúng, hình như không đúng, mẹ kiếp!”
Bấy giờ, ông lão trên vách núi xuất hiện bất thình lình.
“Phần thứ 7, Trần A Điêu đi vào, người hạng nhất đạt được hai điều kiện.”
“Vừa là người hạng nhất vừa đạt được tiêu chuẩn tìm hiểu 50%, chúc mừng mi, Trần A Điêu, mi được chọn rồi.”
** má ** má ** má!
Từ Đồng Quang +30 sao!
Từ...
Năng lực niệm điên cuồng nổi lên, chớp mắt đã có mấy trăm sao lao tới.
Vượt qua, bị vượt qua, sau đó lại vượt qua!
Có điều không có lần đảo ngược xếp hạng lần thứ tư bởi vì cô đã nhảy thẳng đến phần thứ 7.
Mọi việc đã kết thúc, hahahaha!
“Ha ha ha! Bà cô của tôi ơi, bà cô thắng rồi! Yay yay yay!” Hạ Tam Lộc hay thật, tâm trạng trơn trượt vô cùng, từ đối thủ cạnh tranh đến người con rể muốn ôm đùi quý cô giàu có tới nhà người ta ở rể, rồi đến bây giờ người ta đã thành bà cô nhà mình, mỗi lần thay đổi đều không khó chịu tí gì.
Song, quái lại ở chỗ dường như bị cậu ta kéo cho trật đường ray, ngay cả những người cao ngạo như Hàm Đan Cực Đạo cũng vô thức thay đổi hệt vậy.
Lốp dự phòng?
Mình xứng à?
Thế chắc mẩm là không xứng rồi, nhưng cam đoan cô ta cần một người tùy tùng như anh ta.
Trong đầu Tào Quyện Chi lọc ra các cửa hàng ẩm thực trong Đường Tống, tới nỗi phát ra một mệnh lệnh cho cơ quan tình báo gia tộc từ xa.
“Tìm kiếm thức ăn ngon, bất kể đánh đổi!”
.....
Đồng Quang sửng sốt một thoáng, nhận được tin tức truyền tới từ một đường ý chí sâu trong linh hồn.
“Người Vu Sơn nọ lại tới kiểm tra ta, ta phải rời đi. Nhớ kỹ đừng để nó sống sót rời khỏi Quy Khư bằng mọi giá.”
“Người con gái này, khủng khiếp.”
Có thể làm cho người sáng lập nói khủng khiếp thì tuyệt đối khủng khiếp khôn cùng.
Đáy mắt Đồng Quang lóe lên, mau chóng lấy lại bình tĩnh.