Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 212: Nhượng bộ




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Luồng năng lượng của di tích phóng ra thì ngay cả tu sĩ bên ngoài ba khu vực còn cảm ứng được các thông số năng lượng nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.

“Chẳng lẽ chốn đó thật sự là vùng đất chôn cốt của tộc Trời?

“Nhưng trong lịch sử chưa từng có ghi chép mà?”

“Con à, ngay cả tộc Trời còn không được ghi chép lại trong lịch sử đâu. Chỉ e những người chín đỉnh mới tỏ lịch sử chân chính.”

Mà giờ phút này A Điêu nhanh chóng quan sát biểu hiện của mấy ông già thuộc các thế lực này, cô hiểu rồi!

Biểu hiện của một đám già họm hẹm của của ba Vương tộc thật vi diệu nha, ánh mắt trốn tránh dữ phải biết, trái lại ba Tông hoàng và vương tộc dị tộc lại đầy nghi ngờ.

Bồn Cầu: “Tôi dám cá ba vương tộc của ba nước biết mà đang giả ngu thôi. Có điều ba Tông hoàng lại không chắc chắn lắm? Chẳng lẽ chỉ có vương tộc ba nước tham dự chiến dịch trên hòn đảo này?”

A Điêu: “Trời mới biết, hệt như đám trộm.”

Với kinh nghiệm quanh năm làm trộm của cô, chỉ cần bấm tính toán là nhìn ra được chỗ chột dạ của đám lão già vương tộc ba nước này: hoặc năm đó tàn sát ba tộc Trời vì độc chiếm lợi ích; hoặc lần thảm sát này dễ dàng để lộ bí mật gì đó, mà bí mật này không nên để cho ba bênh Tông hoàng hay.

Thực chất với kinh nghiệm của A Điêu, ngó bộ trông cô như bị buộc phải chủ động tiếp cận chân tướng năm đó, song, cô hiếm khi chủ động khám phá những bí mật của quá khứ.

Đầu tiên, dẫu cô có tính bà tám nhưng không hiếu kỳ, nhất là cô có tâm lý né tránh theo bản năng đối với nguy hiểm.

Thứ hai, vì cô mưu cầu danh lợi kiếm tiền. Thị phi đời đầu tiên dính líu tới ân oán chứ không phải là lợi ích, lợi ích bị chia chát từ lâu, không đầy hứa hẹn, thành thử cô không hứng thú tới nó.

Thứ ba... Chủ yếu là không thể trêu nổi.

Bấy giờ cảm nhận được di tích tộc Trời tồn tại, phản ứng đầu tiên của A Điêu là đừng bao giờ để mình bị lộ.

(P1)

Đừng nhìn chín đỉnh ngại cục diện bèn tha cho cô, để cho cô giả bộ làm này làm nọ mà lầm. Một khi xảy ra cuộc đối đầu tuyệt đối giữa tộc Trời và tộc Người, mọi thứ cô có được bấy giờ sẽ hóa thành hư không; trừ phi tộc Trời còn tồn tại một thế lực đủ lớn mạnh, cô chẳng e dè việc mưu phản. Chung quy hễ ai không tha cho cô, cô sẽ chống lại người đó, tuyệt đối không để bản thân mình chịu thiệt.

Nếu không dù có chết cũng không thể phơi bày.

Trong lòng A Điêu cảnh giác, song, bề ngoài lại cố ý hé tỏ tư thế tò mò và phấn khởi, vừa chóng vánh ăn uống cho xong bánh rán và trà sữa trong tay.

Đúng lúc này, ba bóng người đột ngột hạ xuống.

A Điêu liếc mắt thấy ngay được một người đàn ông cao lớn khôi ngô vận bộ giáp nhung đồng thiếc, uy vũ hùng tráng, khí phách lồ lộ, vừa nhìn đã có khí thế của cường giả.

Tiếp đó thấy được một người lùn... ủa, ông già?

Ặc, bỏ qua bỏ qua người này đi.

A Điêu dùng vài phút bỏ lướt qua ông già Ngư, nhìn về phía người cuối cùng xuất hiện.

Có chút giống Bách Việt Linh Tê nhưng thân cao chân dài, cả thân áo choàng đỏ đầy cứng nhắc tôn lên sự độc đoán và lạnh lẽo của bà ta, dung nhan lạnh lùng hơn rất, phong thái cũng lạnh căm, sắc bén như đao.

Người phụ nữ này độc ác và tàn nhẫn, khuôn mặt như bôi lấy độc, sức tấn công mạnh tới mức người ta mới nhìn thôi đã thấy run rẩy.

Ví dụ như có một số anh trai đẹp ngút trời nhìn đằng ấy một tí là đủ sức làm đằng ấy có thai.

Ví dụ như có một số chị đẹp ngút trời nhìn đằng ấy một tí là đủ sức làm đằng ấy trúng độc, trúng độc thật chứ không phải giả.

Có là gì thì A Điêu bị bà ta nhìn thoáng qua, lúc ấy đã…

“A a! Nhiều sâu bọ, ông già Ngư, chị gái có tuổi này ức hiếp con!”

Sau khi A nhìn thấy đám sâu bọ bò lên người, A Điêu vọt lên mất cả hình tượng, khóc hu hu chạy ra phía sau Trâm Xanh, ôm lấy cánh tay cô ấy trốn biến là thế mà miệng thì kêu tên ông già Ngư.

Vừa rén lại vừa hèn.

Ông già Ngư sao nỡ nhẫn tâm để con nhóc đồ đệ bị ăn hiếp trước mặt mình cho được. Thế là ông vung tay, những con sâu bọ kia đều bị lĩnh vực nghiền nát. Ông trừng mắt nhìn người phụ nữ thướt tha kiều diễm: “Chị Mạc Sầu, đừng làm quá đáng tới vậy, cần gì phải gây khó dễ với một con nhóc thế này. Con nhóc nhà tôi đủ lễ phép, thậm chí còn gọi một một bà già đã lớn tuổi như chị là chị gái nữa đấy.”

(P2)

Lúc bạn nói được thì cứ nói nhiều thêm đi, chung quy bạn đâu phải là người gặp nạn.

Sơn trưởng Vu Sơn, Bách Việt Mạc Sầu, nheo mắt, giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ về A Điêu.

Khi A Điêu nhìn thấy một đàn ong độc bay ù ù tới, cô vừa thầm tức chửi ông già Ngư không có ý tốt đã lửa cháy còn đổ thêm dầu, vừa dùng giọng mềm mại núp sau Trâm Xanh cầu xin tha thứ: “Chị gái đừng nghe ông Cá Ướp Muối này nói mò. Trên đời này đã là chị gái xinh đẹp còn có chuyện tính tuổi tác sao? Em gọi chị là chị vì chị trông giống như chị Tê Tê quá, chúng ta là người một nhà đấy.”

Bách Việt Mạc Sầu nhíu mày, mắt nhìn A Điêu giống như đang nhìn vào một tên lưu manh.

Lúc đầu Bách Việt Linh Tê thấy cô được dạy bảo đã thoải mái trong lòng hơn nhiều lắm. Tới khi nghe con nhỏ này muốn khôn lõi, cô ta nhấn vào mi tâm.

Trần A Điêu là một đứa cặn bã, chữa khỏi được luôn bệnh huyết áp thấp nhiều năm không khỏi của cô ta.

“Mẹ, ưu tiên chuyện chính trước.”

Bách Việt Linh Tê vừa nói như vậy đã khiến A Điêu ngẩn ngơ trước hết, không hiểu do đâu mà bầu không khí thật quỷ quái.

Cô nói chuyện riêng với ông già Ngư.

“Tình huống gì thế này? Hai người này là mẹ con? Đến cùng thì họ bao nhiêu tuổi? Thầy còn không biết ngại đi gọi người ta là bà già nữa?”

Ngư Huyền Cơ: “Xem cái miệng thúi của con đi, này thì gọi bậy bạ! Vu Sơn được xây dựng trên dòng chính đời đời của tộc họ Bách Việt, thiên phú họ tuyệt vời, lấy mẫu hệ làm đầu. Năm đó người sáng lập Bách Việt sinh ra một Bách Việt Tương Tư với thiên phú có thể sánh với người sáng lập. Đáng tiếc cô ta bị tình cảm vây hãm, không có người kế thừa, ăn nhiều thiệt thòi từ Thanh Đồng Sơn. Tiếp đó tộc họ Bách Việt mới đẩy Bách Việt Mạc Sầu lên ngôi, qua mấy năm nữa Bách Việt Mạc Sầu lại mang Bách Việt Linh Tê lên... nhờ vậy tộc họ Bách Việt mới một lần nữa phồn vinh. Vu Sơn có huyết thống truyền thừa gia tộc vô cùng khắc nghiệt, các thế hệ kết nối tâm linh toàn là người vạn độc bất xâm hoặc điều khiển vạn độc, chỉ có Thánh nữ mạnh mẽ không ngừng xuất hiện mới mới có thể sinh ra Đạo thầy pháp lớn mạnh, duy trì tài nguyên hệ độc mạnh mẽ. Nguyên do cũng vì sức mạnh của bọn họ có liên quan đến sinh vật và cổ độc, có thể tái tạo, truyền thừa được tích lũy qua nhiều đời.”

Cho nên có thể tỏ tường địa vị của Bách Việt Linh Tê cao tới đâu.

Tổ tiên của cô ta là người sáng lập, mẹ ruột là Sơn trưởng thời nay, cô mình là Thánh nữ mạnh nhất chỉ sau người sáng lập, tổ tiên trải thảm cho, không cùng một đường với hạng ngoại lai không chính hiệu như A Điêu.

A Điêu đăm chiêu, thành thử Vu Sơn và Thanh Đồng Sơn đều có người truyền thừa từ dòng chính, thực chất vương tộc cũng y thế, có mỗi Lộc Sơn tương đối cởi mở.

Nhưng không loại trừ việc huyết thống người sáng lập quá mạnh đâm khiến việc sàng lọc người ngoài không thể thực hiện được.

(P3)

Bồn Cầu: “Không phải vì Côn Luân không sinh con được à?”

A Điêu: “... Cũng đúng, may là ông ấy không sinh được, chứ không chả hay có chuyện gì xảy ra với tôi nữa.”

Một người một Bồn Cầu vô đạo đức, tuy nhiên ba Sơn trưởng này không đến đây chỉ vì xem trò vui.

Chỉ thấy Đại trưởng lão ba vương tộc cùng tới.

A Điêu đoán chừng những người này đều có cấp bậc trung Linh Vương, không thể trêu nổi, cô kiên quyết trốn ở phía sau Trâm Xanh.

Mà sau khi dòng năng lượng tộc Trời bắt đầu tản đi, mọi người rất nhanh nhìn thấy phía sau lớp ngăn cấm đã bị nghiền nát... là đống đổ nát.

Cái gọi là Quy Khư hóa ra là đống đổ nát (Khư) thật, chẳng qua nào có thể quay lại (Quy) cho được.

Tường đổ, xương cốt nằm trơ đó.

Nguồn năng lượng của tộc Trời ở ngay phía trước — một lối đi hư không ở đằng trước.

Cái lối đi này thật là, hai đầu trống rỗng nhìn như chỉ có một đoạn, vậy mà hai đầu nó lại phóng ra năng lượng.

Hình như năng lượng kia là mùi của hài cốt tộc Trời. Bộ hài cốt lớn mạnh trong suốt, lại mang theo một mảy ngát thơm từ gỗ thông, hoàn toàn không giống mùi xác chết đang phân hủy của người thường.

Vậy lối đi chỉ một khúc này sẽ dẫn đến đâu? Vì sao bỗng đâu giáng xuống nhân gian, đến cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì? Còn những hài cốt trên mặt đất thì sao?

“Đây là hài cốt của dòng chính tộc họ Lang Gia.”

“Dòng chính Lang Gia có cơ thể kiếm bẩm sinh, cô xem đám con nít này đi, lưng của bọn nó đều là gió kiếm hết.”

A Điêu cúi đầu nhìn thấy đốt sống cổ của đám hài cốt con nít trên mặt đất đã ngây người ngay, theo bản năng nhấc chân tránh đi, vậy mà cô vẫn thấy một số người ôm lòng muốn thu đám hài cốt này.

Cô nheo mắt nhưng không nói gì cả.

Bốp!

Người cố gắng thu lấy bộ xương đã bị ông già Ngư bắn bay bởi cái phất tay.

Người nọ là vệ sĩ bên người của Thái tử nước Liệt Tần, hắn hộc máu sắp chết khi bị đánh bay. Thái tử nhìn về phía ông già Ngư tựa muốn nói gì đó, song, ông đã đánh đòn phủ đầu, cười gằn: “Chưa từng thấy đồ tốt? Thiếu tay như vậy cơ à? Không biết sau khi linh khí cắt đứt thì hòn đảo này bặt thinh, nay chợt tái hiện thì hoặc là có người lập kế, lôi kéo chúng ta vào bẫy; hoặc là bản thân nó sinh ra trí tuệ sau khi linh khí sống lại bèn lấp kín nơi này. Với một chỗ như vậy, mặc sức đụng vào đồ của người ta có khác gì đưa tay chạm vào cơ quan, tới lúc chết còn không biết vì sao mà chết!”

Lời này có lý, ngay cả Sơn trưởng Thanh Đồng Sơn và Bách Việt Mạc Sầu không phản đối, chỉ liếc mắt nhìn ba vương tộc.

Ba Đại trưởng lão vương tộc cùng lườm người nhà mình, để họ tem tém lại trong chốc lát và tránh những bộ hài cốt ấy.

(P4)

Tuy nhiên A Điêu phát giác được ánh mắt của những người này nhìn Lộc Sơn thật khó tả.

Dòng chính Lang Gia đó, nếu Lang Gia Côn Luân ở đây, nhất định ông ấy sẽ tàn sát toàn bộ.

Mấy lời ông già Ngư vừa nói có ít nhiều sự thiên vị trong đó, song nó cũng có lý.

“Nhìn kìa, đó là gì?”

Chẳng qua vào thời điểm này, ai nấy bỗng dưng nhìn thấy có một vách đá khổng lồ xuất hiện phía sau lối đi đằng trước.

Một khối đá này trông thật kỳ lạ, ánh lên ánh sáng xanh đen mang lại cảm giác ổn định, độ dày trông như cũng đủ, mặt ngoài như gương…

Mặt ngoài của nó xuất hiện luồng sáng bóng, một tính linh cứ thế xuất hiện đầy mờ nhạt. Nó trôi nổi giữa không trung, sau đó hiện ra lơ lửng.

Một ông già trầm tĩnh có phong cách cổ xưa.

Ánh mắt ông ta quét quanh, kéo dài giọng mà rằng: “Rốt cuộc tộc Người đã được toại nguyện, hưng thịnh không dứt, hiện giờ vẫn giết đến dòng chính tộc họ Lang Gia ta, chẳng lẽ là còn mơ ước hài cốt hồn thiên tộc Trời hay là muốn đi vào Cổng Trời?”

“Chuyện 300 năm trước chưa đạt được hãy còn muốn kiên trì, đáng đời tộc Người bọn mi phản bội tộc Trời thành công, trở thành bá chủ.”

Ngay sau khi thốt ra lời này, nhiều người có mặt đã thay đổi biểu hiện, có điều sự “thay đổi” này thật khó tả.

Có người tức giận vì chột dạ, có người tức giận vì chẳng tỏ tường, có người lại…

“Mi là tàn dư của tộc họ Lang Gia? Ở đây nói xằng xiên chỉ vì muốn rửa sạch tai tiếng của tộc họ Lang Gia, bằng chứng thép năm đó như núi cho thấy mi đã ẩn náu một cách vô ích!”

(P5)

Đại trưởng lão Đường Tống giơ tay tung một đòn đánh sâu vào tính linh, hình hài dựng lên của tính linh ông già kia tứ tán để rồi ngưng tụ lại thật nhanh, có chăng hòn đảo chấn động một cái.

Trong khi mặt đất rung chuyển, ông già mỉm cười: “Tất nhiên mi có thể tiêu diệt ta, bất cứ ai cũng có thể tiêu diệt ta, nhưng ta nắm giữ tất cả các tính linh ở đây. Chỉ cần ta bị diệt, hòn đảo sẽ chìm xuống biển sâu một lần nữa. Dưới biển sâu là vô tận ma quỷ hội tụ, cứ thử xem bọn mi có năng lực dính vào nó một lần nữa không?”

“Khi ta đề cập đến Cổng Trời, ta thấy sự thèm khát trong mắt bọn mi.”

“Thừa nhận đi, 300 năm trước, 300 năm sau, những gì bọn mi muốn vẫn không thay đổi.”

“Bởi vì là con người, từ đầu tới cuối chỉ là con người.”

Đầu đề thế này rất nguy hiểm, ở đây toàn là tộc Người, nếu rơi vào trạng thái tự nghi ngờ tự phủ định về tộc Người vậy thì họ cách ngày cả tộc bị diệt không còn xa; đáng sợ nhất là người đặt câu hỏi trước lại là người ngoại tộc.

Thành thử giờ đây không ai thốt lấy một câu.

Đây cũng là một mặt của nhân tính.

A Điêu thầm nghĩ: Cho nên Côn Luân siêu thoát nhân tính. Do ông ấy thuần khiết, dám nghi ngờ tất cả, dám vứt bỏ tất cả.

Và trong đó chẳng có lấy một ai có khí phách như Côn Luân, bao gồm cả chính cô.

“Mi tái hiện nhân gian với mục đích gì?” Ông già Ngư trực tiếp hơn rất nhiều, cứ thế chuyển đề tài câu chuyện sang đề tài đứng đắn hơn ngay, tránh cứ mãi dây dưa về quá khứ.

Ông già nhìn ông: “Lang Gia từng là người quyền quyết định cho tộc Trời, là người khai sáng Linh tu trong tộc Người. Mặc dù bị bọn mi hô hào gán cho cái danh là kẻ phản bội, nhưng ta là linh thể sinh ra nhờ các tính linh tụ tập lại trên các xác người dòng chính Lang Gia, tự có số mệnh mang theo trách nhiệm — sự quan trọng của truyền thừa.”

“Gần đây ta cảm ứng được bên trong hang quỷ có Ma vương đã bắt đầu thức tỉnh, nó tập trung vào nơi này. Nếu không dời truyền thừa đi, toàn bộ nơi đây sẽ vị hang quỷ cắn nuốt, kế đó biến thành đại nạn nhân gian.”

(P6)

“Nhưng, ngại việc ác của bọn mi tàn sát Lang Gia năm đó, ta không muốn để cho bọn mi cầm được quá dễ dàng — có tư cách hay không tự xem chính bản thân.”

Ông ta giơ tay lên, chỉ vào vách đá phía sau.

“Dù bọn mi đã phản bội tộc Trời nhưng hẳn có biết năm đó Thần nữ từng dùng ‘thuật tấn công vào núi đá Côn Trạch’ để truyền Đạo năng lực Linh tu. Năm đó bản ghi bí mật hoàn chỉnh được cô ấy truyền xuống được nhóm người Linh tu đầu tiên quan sát, bao gồm Trường Đình, Đại đế dựng nước của Tam Quốc, còn có cả người sáng lập Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn. Bọn họ đều cường giả quật khởi của thế hệ đó.”

“Mà bọn mi không biết nơi bọn họ quan sát khi trước là ở Quy Khư. Lúc ấy Thần nữ từng nói người đầu tiên tìm hiểu ra quá trình là sẽ là người có quyền quyết định; người đạt tới 50% sẽ được cô ấy cho phép đi vào Cổng Trời.”

“Vào thời điểm đó chỉ có một mình Trường Đình thỏa mãn hai điều kiện, vừa là người đầu tiên cũng như đạt được 50%.”

“Cũng chính là vách núi này, vách núi như gương, có thể đọc được lịch sử, biết chiếu rọi lòng người. Nếu bọn mi không muốn vậy ta sẽ mang theo bọn chúng chìm xuống biển sâu; còn muốn: thì cứ dốc hết tư chất tự nhiên của bọn mi ra, xem thử ai có năng lực vào Cổng Trời đi.”

Ông già mỉm cười nghiêng mình, làm một cử chỉ mời.

Nhất thời ai nấy trong tộc Người bên này lúng túng.

Vừa phản bội tộc Trời vừa tham đồ của người ta?

Đây hoàn toàn là một đòn giết ngay và luôn vào hiểu biết và nhận thức, giống một sự nhạo báng tột cùng.

Có điều A Điêu biết... chắc mẩm người ở nơi này sẽ nhượng bộ.