Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 208: Đồng Tước




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Quy Khư, một hòn đảo trở về nhân gian từ biển sâu, hiển nhiên có sự đặc sắc của một vùng biển bí mật, khắp nơi ẩm ướt, cỏ cây um tùm. Khốn nỗi chính vì sự um tùm đó mà hoa độc cỏ độc từ rừng Vu Cổ đi ra thậm chí là các loại trùng độc ma quỷ đều phân tán nơi nơi hệt dịch bệnh. Hơn nữa vì có hoàn cảnh đặc biệt, có linh khí hưng thịnh, chỉ riêng hòn đảo đã có tận 10 Cổng Linh Hồn lớn, mỗi tội chúng hệt mấy cái bánh độc trưng để đó vì có đủ các loại yêu vương chiếm cứ, trong đó hung danh nổi nhất là yêu vương Xương Trắng.

Dẫu cho cường giả của các thế lực khắp nơi đã đến đảo, đã so tài với những yêu vương này, mở đường hoang để một số tu sĩ lên đảo hệt mở đường làm đại lộ, độ an toàn cao hơn nhiều lắm, nhưng dù vậy nó cũng làm sự hung hiểm tăng lên khi có đám ma quỷ tụ tập từ mọi phía.

Những người bên Lộc Sơn được dự đoán sẽ bị người bên Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn đối phó, suy cho cùng hễ có A Điêu thì người ta còn e dè Lộc Sơn; nay A Điêu ẩn nấp tu luyện tận lực, người Lộc Sơn biến thành trái cà mềm.

Tránh thì chắc chắn phải tránh nhưng vẫn còn phải lập nhóm.

Ngay cả bọn người như Lạc Quang Ngư Xích Tố cũng cần lập nhóm hành động cùng với bọn Hàm Đan Cực Đạo. Bọn họ đi theo tuyến đường vòng quanh rừng rậm Vu Cổ, vừa tránh được phạm vi thế lực của Nam Tấn, vừa né tránh nước Liệt Tần. Gieo neo phải biết mới lên được đảo, bọn họ sẽ ở trên đảo đánh tài nguyên thật cẩn thận, từng bước tiến dần.

Có điều về sau nhanh chóng truyền ra chuyện Tống Linh Lộc Sơn đánh chết Phồn Linh Thanh Đồng Sơn. Trong phút chốc danh tiếng Lộc Sơn lan truyền, còn Thanh Đồng Sơn đầy xám xịt.

Thoạt nhìn là chuyện tốt, song rất nhanh nó làm cho người Lộc Sơn bị một đám người từ các ngả nhắm vào, ngay cả người Đường Tống cũng bị ảnh hưởng, chuyện tập kích xảy ra mãi tới mức quá quen thuộc.

Việc này hệt |andom trong giới giải trí, lúc đầu ai nấy đều như nhau, cũng xem như là cân bằng, chợt có một A Điêu xuất hiện phá vỡ thế cân bằng, lăn lộn trong hồ trước, làm cho một đám cá trạch ba ba gì cũng phải đi ra hết. Ban đầu vì A Điêu hung hăng, xử lý quá nhiều người liều lĩnh, thành ra cái xu thế này bị bóp nghẹt trong lúc nhất thời.

Nhưng bây giờ tự dưng Tống Linh quật khởi, khiến mọi người đều liên tưởng đến Trần A Điêu.

(P1)

Bấy giờ mới có kha khá người luống cuống, thế là hợp sức tấn công, tặng đủ các loại thêm dầu vào lửa, thổi phồng giết chóc, lén lút làm việc, nhấn mạnh sức uy hiếp, cuối cùng tạo thành tình cảnh ngặt nghèo của đệ tử Lộc Sơn.

Một thời đại cho phép một quái thai siêu phàm trấn áp Sao Trời nhưng lại không cách gì cho phép một đám quái thai cùng trận doanh nghiền nát toàn trường, tu sĩ nước Liệt Tần và Nam Tấn đã nhìn thấy chỗ có nguy cơ.

Vì vậy họ vô hình trung đoàn kết lại tấn công Đường Tống, nhất là nhằm vào Lộc Sơn.

Tuy nhiên tại thời điểm này, bất thình lình trên mạng xuất hiện hình ảnh ngày đó Phồn Linh và Bạch Tương Thủ bao vây cả đám người, kế đó Bạch Tương Thủ tụt lại phía sau một bước khi Phồn Linh bị giết, rồi truy đuổi cướp lấy thi thể Phồn Linh, quyết đoán dẫn người tránh né...

Video đầy đủ, không được dàn dựng, là sự thật.

Sử dụng sự thật cho nhân tâm chân chính nhìn thấy.

Trên thực tế xét theo tình huống lúc đó, lựa chọn Bạch Tương Thủ không sai, song, đương nhiên lòng người thường thiên về mặt tối. Như một đám người bao vây Lộc Sơn vì lợi ích của mình, hiện tại Bạch Tương Thủ của Thanh Đồng Sơn xuất hiện sơ hở, người bình thường, nhất là dân chúng Tam Quốc sống trên mạng, hiển nhiên sẽ âm mưu hóa việc này, từng phút từng phút gán cho Bạch Tương Thủ một âm mưu “lấy Phồn Linh làm lá chắn, mượn đao giết người sau khi bao vây Lộc Sơn”.

Nước trong hồ này càng đục, danh tiếng của Bạch Tương Thủ càng bị ảnh hưởng, chung quy Thanh Đồng Sơn nào có bền chắc như thép.

Cùng một lúc, bên Lộc Sơn truyền ra những thứ như “Tống Linh đáng gờm, một người đánh cả một đám, có thể sánh bằng Trần A Điêu.” Danh tiếng như vậy tạo thành tuyên truyền ngược chứng minh Lộc Sơn tài giỏi này nọ đâm khiến nhiều người không dò được manh mối, tuy nhiên có người suy đoán trong mơ hồ rằng việc này do người Thanh Đồng Sơn phản kích, muốn gác Tống Linh lên lửa nướng.

“Không thể nào, tố chất ngọn nguồn đặt ở đó, Trần A Điêu lại không phải là thần, sao cô ta có thể khiến Tống Linh lập tức trở nên tài giỏi bực này.”

“Đúng vậy, càng nghe càng thấy ảo, trái lại giống như Thanh Đồng Sơn cố ý.”

“Tình cảnh Bạch Tương Thủ ở Thanh Đồng Sơn tốt hơn Trần A Điêu nhiều. Nhà họ Bạch là nhà quyền thế số một của Liệt Tần, trước giờ giữa hắn và bọn Phồn Linh toàn là cảnh tôi chết cậu sống. Nếu muốn nói hắn là Thủ khoa mà không có lá bài tẩy, thật sự không cứu được Phồn Linh khi đó, là tôi không tin. Ngược lại anh muốn nói Trần A Điêu có thể bỏ được lợi ích, toàn lực giúp Tống Linh tiến bộ nhanh thế, thậm chí làm cho cô ta uy hiếp đến địa vị của mình, thì tôi càng không tin hơn nữa. Không lẽ trên đời này có thánh nhân như vậy?”

(P2)

“Trần A Điêu, thánh nhân? Ha ha ha.”

“Lầu trên này, tôi thà thừa nhận cô ta là thánh còn hơn chấp nhận cô ta là người. Xẵng ngay nói luôn tôi là người Đường Tống.”

Hướng gió thay đổi, biến thành cuộc thảo luận “Bạch Tương Thủ không phải con người” và “Trần A Điêu là thánh nhân”, mức độ phổ biến đang bắt kịp tìm kiếm nóng số 1 trên Internet của Tam Quốc.

Sự chó má và hung ác của Trần A Điêu đều được Tam Quốc công nhận. Tin tức này càng ồn ào càng bất lợi cho cô, càng hé tỏ điều sai sự thật đằng sau, khiến sức nóng phản tác dụng. Dù có là gì thì Bạch Tương Thủ của Thanh Đồng Sơn bị mắng thành chó, thanh danh tụt dốc cùng cực.

Mà đương nhiên Tống Linh là người nghĩ ra ý tưởng này.

.....

Khi sóng gió chuyển hướng, tại một chỗ trên hòn đảo, trên mặt đất, ở một đầu hẻm núi, tại vách đá ở đằng kia cách vách đá bên này khoảng bảy hoặc tám mét, thủy triều mãnh liệt che giấu hơi thở của mấy người ở hai bên.

Bấy giờ trên vách núi bên trái có một hàng người áo choàng đỏ, người cầm đầu vắt một cây loan đao Viên Nguyệt sau lưng, trên cổ hắn có vòng cổ vàng lơ lửng, xem ra trang phục đầy khoe mẽ, khuôn mặt với nét đặc trưng của người Tây Vực lại hiện vẻ hoang dã quỷ quyệt dưới ánh mặt trời. Đôi mắt màu xanh thẳm nhìn không rời mắt người con trai áo vận áo choàng đen có hoa văn sắc vàng ở trên vách núi đối diện: “Thanh Đồng Sơn có chút bản lĩnh thế thôi? Vậy Bạch Tương Thủ thế nào, hay là anh Đồng Tước giết nhanh luôn cho rồi?”

Đồng Tước ngồi trên tảng đá, hai tay khoanh lại, mái tóc đen như mực buông xuống, cười mà rằng: “Là người trẻ thì kiểu gì cũng phạm sai lầm mà thôi. Chắc gì chúng ta của năm đó tài giỏi hơn đám nhóc này là bao, cần gì hà khắc tới vậy. Có điều Đại nhân Thánh tử đã tới, không biết Điện hạ Thánh nữ có tới không? Có một số việc tôi vẫn hy vọng có Điện hạ Thánh nữ tự nói chuyện thì hay hơn.”

Vu Sơn chú trọng giới nữ, đạo Vu Cổ dữ dằn nhất là khi nữ giới tu cổ, cho nên nhiều đời Thánh nữ đã làm Sơn trưởng, còn người được gọi là Thánh tử sẽ xoàng hơn.

Lời này của Đồng Tước đã châm ngòi chia rẽ.

Một tay Thánh tử Vu Sơn giữ lấy loan đao, nơi đáy mắt lộ ra bất mãn, hắn nói nặng nề: “Trần A Điêu còn chưa ra mà anh Đồng Tước đã cảm thấy cần hao tổn sức lực của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn mới có thể đối phó với những người Lộc Sơn?”

“Ai cũng hay Lộc Sơn gặp tổn thất thảm trọng 300 năm trước, không còn được mấy anh tài ở lại.”

(P3)

Đồng Tước: “Thận trọng vẫn tốt hơn. Có điều nếu Điện hạ Thánh nữ đã không có ở đây, vậy nói chuyện với anh cũng được. Tôi đã tìm được vị trí bọn họ ẩn núp, chuẩn bị đi.”

Sau khi hai nhóm rời đi, nơi lúc trước Thánh tử đứng có một người con gái vận áo choàng đỏ xuất hiện. Người này kéo mũ áo choàng, ngồi xuống, lấy ra một cái bình giữ nhiệt... uống một hớp nước kỷ tử.

Phong cách cán bộ kỳ cựu thật mạnh mẽ.

Hộ pháp bên cạnh nói khẽ: “Đồng Tước này là hậu duệ dòng chính của người sáng lập Thanh Đồng Sơn, không thể khinh thường. Y vừa mới điều tra ở phụ cận, đang tìm tung tích của Điện hạ.”

“Tôi biết, trước kia Đồng Tước cũng mang bộ dáng trầm lắng kiểm soát thế này. Nếu tính tới các thế hệ con cưng của Thanh Đồng Sơn, những người mạnh nhất đều đi ra từ tộc họ Đồng, chẳng qua Đồng Tước không tính là người chỉ đứng sau người sáng lập.”

“Điện hạ nói tới chú bảy Đồng Hoàng của Đồng Tước?”

“Chính là ông ta, lúc ấy nghe người ta bảo tư chất tự nhiên đuổi sát Lang Gia Côn Luân. Không có ai bì nổi với ông ta, vênh vang tận xương, nhưng về sau không hiểu sao lại bị vua xác sống Yến Khê vừa mới quật khởi tới cấp tiểu Linh Vương đỉnh cao đánh chết khi còn sống sờ sờ. Sau đó ông ta được người sáng lập Thanh Đồng Sơn hiện ra cứu lúc lâm nguy mỗi tội vẫn không giữ được cái mạng. Giả như ông ta không chết, đúng lúc ấy Lộc Sơn mới điêu tàn, còn một dòng chính Vu Sơn chúng ta có cô tôi bị tình yêu phiền nhiễu, từ lúc nhốt mình trong hang trùng độc đã qua 300 năm rồi mà vẫn không chịu đi ra, chỉ sợ ba thánh địa đã bị Thanh Đồng Sơn của ông ta thống nhất.”

Thánh nữ cụp mắt, vặn nắp bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng mà rằng: “Bởi vậy Yến Khê kia mới bị Thanh Đồng Sơn truy sát, bắt đầu đoạn lịch sử vừa chạy trốn vừa trỗi dậy.”

“Lại nói tiếp, Trần A Điêu mà bọn họ vừa nhắc tới có sức chọi cứng với đại Tông Sư khi ở cấp Sao Trời đã thuộc cùng một đẳng cấp với nhóm người như ông ta. Bảo sao Đồng Tước lại thận trọng đến vậy.”

Hộ pháp: “Vậy Điện hạ có muốn tham dự không?”

Kể từ lúc cô Thánh nữ này thức tỉnh, tất cả các Thánh nữ thời nay đã bị bỏ phong tước, Vu Sơn không cần một vị Thánh nữ thứ hai.

Mà năm đó cô này từng giết đại Tông Sư ở cấp Sao Trời, thậm chí chính diện chọi cứng với tiểu Linh Vương vẫn bất bại.

Cho nên có một truyền thuyết trong đời đầu tiên rằng Vu Sơn chỉ có ba Thánh nữ, thế hệ đầu là người sáng lập, thế hệ thứ hai là cô của cô ta, thế hệ thứ ba là cô ta.

Nói Vu Sơn không bằng Thanh Đồng Sơn là quá khiêm tốn.

(P4)

“Nếu thiên tài có thể gài bẫy diệt trừ chỉ bằng cấp bậc này thì chẳng phải là thiên tài chân chính, nhưng tôi thức tỉnh muộn, Trần A Điêu kia thật tài giỏi bực này?”

Theo quan điểm của cô ta, Đồng Tước trông như muốn diệt trừ đám người Tống Linh để chặt đứt tương lai Lộc Sơn thế thôi chứ thực chất kiếm y đang chỉ thẳng về Trần A Điêu.

Đối với những thiên tài khôi phục lại của 300 năm trước, họ quá cần số vận thời nay, và gi ết chết con cưng của trời thời nay là cách trực tiếp nhất.

“Vâng, quái thai tuyệt thế.” Hộ pháp nói chắc như đinh đóng cột.

Đã tới mức này mà còn khinh thường Trần A Điêu tức đang tìm cái chết. Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn không phải đang chuyện bé xé to, cũng như vương tộc Đường Tống muốn giết Trần A Điêu không phải do họ thiển cận.

“Đường Tống sao, tôi mãi không thích chỗ này. Năm đó ba Quân tử… cô bị Côn Luân kia hại cực thảm, vừa thấy đã yêu, tình yêu sâu đậm, vậy mà hết lần này tới lần khác lại phải trở thành kẻ thù. Tới bây giờ người lớn đều khuyên Thánh nữ các đời tuyệt đối không nên bị vẻ ngoài đám đàn ông Đường Tống chó má mê hoặc, toàn là thứ tai họa.”

Hộ pháp cảm thấy xấu hổ nhưng thuận theo mắng đôi câu: “Đúng vậy ạ, cho dù có là Trường Đình, Trần Khuê hay Côn Luân, ai cũng đều ỷ vào bộ dạng đẹp trai lừa gạt mấy cô gái trẻ, đúng là đồ cặn bã, may sao Trần A Điêu là con gái.”

Thật ra Trường Đình và Côn Luân đều tránh xa nữ sắc, mỗi tội có thứ gọi là càng tránh xa thì càng hấp dẫn. Năm đó danh tiếng của ba Quân tử lan xa tột cùng, làm hàng ngàn người tay bay vạ gió, ngay cả nam tu cũng có nhiều người sụp hố, thành ra không phải không có nguyên nhân lịch sử làm Lộc Sơn bị Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn nghiến răng nghiến lợi nhè vào.

Thánh nữ cất bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng co hay: “Cô ta là nam hay nữ đều không có liên quan gì, tôi tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của các cô mình.”

Phía sau cô mình còn những người cô khác nữa, chứng tỏ Vu Sơn bị hại không nhẹ.

Đúng là một mối hận thù cũ.

.....

Giờ phút này đoàn người đang trốn trong hang động ngầm được những người kiểm soát nguyên tố như Nhiếp Viên Viên và Hạ Tam Lộc tạo ra, nhằm tránh mấy đợt ám sát gần đây không dứt. Có điều họ đâu ngờ nổi hành động trái ngược này của Tống Linh đã làm tan rã cuộc khủng hoảng.

Thực chất trước kia mỗi khi A Điêu ngoi đầu lên, cảm giác về trận doanh của cô và Tống Linh luôn rất rõ ràng, thậm chí Tống Linh chưa từng che giấu, sau này mấy người Từ Duệ, Đoan Mộc Thanh Ương và Tạ Tam đều ở trong đó. Do tác phong Tống Linh khiêm tốn, ít nói thận trọng, không bắt mắt bằng những người kia, dần dà cô ấy bị người ta bỏ qua.

(P5)

Song, bạn sẽ thấy người này có thể trở thành người bạn duy nhất mà Trần A Điêu công nhận cho đến nay là có lý do. Cả hai trông như có phong cách khác nhau lại có cùng một đặc điểm: bày mưu mới hành động, đã hành động là dữ dội.

Chẳng hạn như lúc trước đối phó với đám người Bạch Tương Thủ vây giết, Tống Linh biết rõ nhưng không nhắc nhở, chỉ ẩn núp rồi tung ra đòn tập kích, một đòn giải quyết nguy cơ, đặt vững vị trí của mình trong nhóm học sinh Lộc Sơn. Về nguyên nhân sâu xa đằng sau, âu thông minh như bọn Hàm Đan Cực Đạo đã rành rẽ trong lòng.

Nhưng đây lại là kế sách trờ trờ dù người ta có biết vẫn phải nhảy vào.

Chuyện lúc này cũng là kế sách trờ trờ cũng cô, như thể hình ảnh của cô đứng sừng sững ở Lộc Sơn ngay tức thì.

Trên thực tế, có một số tin tức trên mạng là đúng. Theo một ý nghĩa nào đó, dường như Tống Linh thật sự đang thay thế Trần A Điêu.

Có điều lúc này Thẩm Họa Kính đang ở trên bờ sông ngầm bí mật nói chuyện riêng với Tống Linh: “Đương nhiên thủ đoạn như vậy của em sẽ giải quyết được nguy cơ trước mắt nhưng cũng có tai họa ngầm, chẳng lẽ...”

Tống Linh không phủ nhận, hỏi ngược lại: “Nhìn ra rồi còn hỏi tôi, sao không trốn đi? Làm quân cờ sẽ có chỗ rủi ro.”

Thẩm Họa Kính lại cười: “Thầy từng nhắc tới thế hệ của người sáng lập Lộc Sơn, người sáng lập mạnh mẽ tàn nhẫn giống hệt tác phong của A Điêu. Tuy nhiên đối với những người đi theo mình, ông ấy luôn che chở; đối với người chống lại phản bội mình, ông ấy diệt sạch từ đầu tới cuối. Trong số những người đi theo ông ấy không thiếu những người đã từng chiến đấu với ông ấy mà thất bại, nhưng ông ấy thủy chung chưa từng có khúc mắc hay đâm sau lưng, kiên quyết đầy ý chí quyết tâm, bấy giờ mới hứng chịu áp lực của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn để sáng lập ra và phát triển Lộc Sơn, từng mạnh mẽ áp đảo hai ngọn núi. Thậm chí sau này khi người sáng lập trở thành kẻ thù với vương tộc, vì không không muốn làm Lộc Sơn liên lụy, ông ấy tách mình ra khỏi Lộc Sơn, vậy mà Lộc Sơn khi ấy vẫn đi theo hết, theo ông ấy chinh chiến, dù có táng thân vì điều này cũng không hối hận.”

“Em nói xem nhóm thế hệ con cưng của trời đi theo người sáng lập có ngốc hay không? Hối hận hay không?”

Tống Linh: “Tôi không phải họ, A Điêu cũng không phải người sáng lập.”

Thẩm Họa Kính: “Cô ta không phải nhưng tôi có linh cảm rằng cô ta còn mạnh hơn cả người sáng lập.”

Tống Linh ngạc nhiên, niềm tin của cô dành cho A Điêu bắt nguồn từ thủ đoạn cô từng thấy A Điêu thể hiện ra trong những giờ phút yếu nhất, nhưng Thẩm Họa Kính này lại thật kỳ lạ.

“Những người học nghệ thuật thường cảm tính, thành ra chúng tôi có thể hiểu được cảm xúc của con người. Ngay cả là người sáng lập, trong mắt tôi đôi khi ông ấy vẫn có cảm xúc không thể kiểm soát được, thậm chí cái việc không thể kiểm soát này còn ảnh hưởng đến phần đời còn lại của ông ấy. Phải thừa nhận rằng chính nó đã chứng minh cho ta thấy ông ấy thật mạnh mẽ và kiên định, song tôi lại cảm thấy những người như A Điêu có nhiều... phong thái Đế vương hơn.”

(P6)

Phong thái Đế vương, bốn chữ như đang vén màn bí mật nào đó.

Tống Linh nheo mắt, đúng thật giữa cô và A Điêu có ăn ý trong vô hình trung. Do nhìn ra mưu tính của A Điêu, cô mới bắt đầu lấy mình để lung lạc lòng người. Song, cô họa sĩ đầy tình thơ ý họa tên Thẩm Họa Kính này lại là người thứ hai tỏ tường — đại đa số mọi người đều cho rằng A Điêu bị động chịu đựng ác ý của vương tộc, trước mắt chỉ có hai người bọn cô biết thực chất song phương đã chủ động từ sớm.

Đế vương, vô tình và tối cao, không có sơ hở.

“Bí thuật tâm linh của tôi và em có thể bổ sung cho nhau. Emthấy uy lực rồi đấy, tâm linh của tôi thiên về “cảnh” còn em là “ý”, hợp lại sẽ là ý cảnh Đạo diệt trừ thuộc hệ tâm linh mạnh nhất, có sức chấn nhiếp tiểu Tông Sư vượt quá cấp chúng ta, nếu phát huy tốt thì vây giết một tiểu Tông Sư cũng là chuyện không to tát. Coi như tôi đầu hàng đi.”

Thẩm Họa Kính ngồi trên viên đá bên bờ sông, áo choàng xanh trông như đã cũ nhưng nụ cười lại tươi mới.

“Có điều tôi không bỏ phiếu cho Đại nhân Thiếu tông mà là em.”

“Thiếu tông vô tình, không cần có tình cảm với cấp dưới, cùng lắm chỉ là vấn đề lợi ích cho phe cánh mà thôi. Tuy nhiên nhân cách và thực lực của em Tống làm tôi rất thích.”

Tống Linh khẽ gật đầu xem như đồng ý. Chính vào lúc này, thứ được đời sau khen ngợi là tổ hợp lãnh đạo điển hình cho ba phái tu luyện hệ tâm linh đã được thành lập như vậy.

Có điều hai người vừa đạt được sự ăn ý thì hang động ngầm bị ném bom.

Tới rồi.

.....

Khi Tống Linh ra khỏi hang động, bên trái là núi rừng, bên phải là biển trúc, giữa là khe núi, nơi đây vốn là vùng đất cực đẹp vậy mà cảnh chém giết lại đầy đáng sợ.

Đám người cao thủ Bạch Tương Thủ bên Thanh Đồng Sơn + người bên Vu Sơn vây hãm nơi này thành thiên la địa võng cỡ lớn. Mỗi tội họ sợ việc này dắt tới sự chú ý của mấy ma quỷ kinh khủng trên đảo cho nên họ còn dùng tới bảo vật siêu phàm cấp trung lấp kín hơi thở.

Toàn là Thủ khoa, không thiếu mấy món bảo vật này.

(P7)

Bạch Tương Thủ chịu thiệt thòi lớn cỡ đó trên mạng, bị chửi thành chó, vậy mà giờ đây hắn lại không chửi bới đám người Tống Linh đã là một sự kiềm chế quá cao siêu. Hắn không muốn dây cà ra dây muống, càng biết sẽ là kẻ si nói mộng khi nghĩ thực lực của bọn hắn đủ sức dùng bọn Tống Linh này dụ Trần A Điêu đến rồi gi ết chết. Hành động đúng đắn là chóng vánh xử lý một đợt sau đó rút đi, về phần liệu người lớn bên Thanh Đồng Sơn có sắp xếp người ngồi xổm chờ Trần A Điêu hay không đã là chuyện của người khác.

Một tiểu Tông Sư sẽ không dám bắt giữ tất cả mọi người dẫu đó có là Thủ khoa.

Thành thử mục đích của Bạch Tương Thủ rất rõ rành, hắn ra tay quyết đoán, thẳng thừng cho một đợt tiến công dữ dội, đồng thời khác có được sự ăn ý với người Vu Sơn cũng không kém hơn là bao.

Một làn sóng lao tới.

Người hai bên đến có chuẩn bị, trong khi bên Tống Linh chỉ có nhân số mấy chục, chung quy không chống lại đám người đông thế mạnh bên đối phương, toàn bộ lực lượng phòng ngự của cả nhóm đều bị nổ tan tành trong phút chốc.

Dưới sự ức chế của năng lượng...

Khoảnh khắc đó, Tống Linh ngẩng đầu nhìn thấy có chấm sáng vụ nổ rơi xuống.

Khoảnh khắc đó, Đồng Tước ẩn mình trong biển tre và Thánh tử giấu mình trong vùng rừng núi đều tập trung vào không gian này.

Đồng Tước bắt được tín hiệu dịch chuyển từ Tống Linh.

Cô ta đang bóp nát Bùa Dịch Chuyển, đang gọi Trần A Điêu tới.

Dẫn A Điêu lại đây?

Không, chặt đứt nó, bởi vì bọn Tống Linh phải chết. Đầu ngón tay Đồng Tước chụm lại, dùng bí thuật không gian Chém Hư Không chặt đứt tần số dịch chuyển mà Tống Linh triệu hồi, cùng lúc đó… Thánh tử trong rừng núi đan chéo hai tay, hai mắt sâu thẳm, trong miệng lẩm bẩm, trong cơ thể hắn phóng ra một con nhện linh cổ không gian có tám cái chân. Nó trong suốt, nắm lấy không gian, vô số mạng nhện xâm nhập vào vách tầng không gian, xâm nhập vào tần số dịch chuyển của Tống Linh, dùng tần số đồng bộ dây dưa ngược lại với đối phương.

Soạt!

Không gian bị xé toạc, một bóng đen bị kéo ra khỏi không gian, rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc đó Thánh tử và Đồng Tước tung hết đòn tấn công nện sang.

Choảng!!!

Nó nổ tung.

Phải, nó nổ tung.

(P8)

Là “nó”.

Sau khi nó nổ tung, một lượng lớn chất lỏng không xác định phun ra, đoạn, một làn khí bí ẩn hòa vào không khí chực bệnh dịch hạch... Tất cả mọi người sững sờ ngay.

Đây không phải Trần A Điêu, mà là cái chum dưa muối chao tương? Mà còn lại là phiên bản siêu bốc hơi.

Sau đó họ phát điên.

A!!

Có độc! Hôi quá.

Thánh tử và những người khác ở Vu Sơn gặp nạn sớm nhất, lập tức suy sụp và hãi hùng đồng loạt tung ra đủ loại cổ trùng nuôi trên người. Thánh tử gọi nhện không gian mang mình dịch chuyển tức thời rời đi, kết quả hắn phát hiện cơ thể nhện không gian vừa hiện ra đã rơi xuống đất và toàn chân run rẩy, đang nôn mửa ọe ọe không thôi.

Chất độc này… khủng khiếp đến cùng cực.

Ọe~~

Thánh tử vịn cây điên cuồng ói tới bủng beo cả mặt với ý muốn phóng ra cổ trùng dữ dằn khác trong cơ thể, vậy mà đám cổ trùng này thà rằng trốn tịt trong không gian nuôi cổ chứ không chịu đi ra.

Ghê quá, ghê quá!

Chúng tôi không ra ngoài, không bao giờ đâu!

Cây cỏ trong khu vực rừng rậm chỗ bọn hắn ở đang ủ rũ với tốc độ khủng khiếp, trong khi các quần thể ma quỷ sống trong khu vực đó la hét, dã thú phi nước đại, chim muông bay liệng cuồng điên...

Vừa chạy vừa nôn, vừa bay vừa ói.

Những thiên tài Vu Sơn tài giỏi bị một chum đậu phụ thối đầu độc. Nhìn thấy cảnh rừng rậm, Đồng Tước cau mày, quyết đoán muốn rút lui tránh né, đồng thời phát cả tín hiệu.

“Rút đi!”

Có điều sau khi tín hiệu phát ra, chợt đằng sau y tựa có một người vợ xinh đẹp hà hơi thở như lan. bảo một câu

“Đã tới rồi thì rút lui làm gì?”

.....

Choang!

Khi bình bạc vỡ có nước trào ra, thứ trào ra chính là dưa chua đậu hũ thúi cực đỉnh có khí độc.

Keng!

Tiếng đao thương của đội quân tinh nhuệ kêu vang, thứ làm chúng kêu vang là một luồng sấm sét hình rồng đâm xuyên thấu.

(P9)

Bên rừng rậm ủ rũ, ma quỷ điên cuồng gào thét chạy trốn.

Bên rừng trúc có cả một mảng trúc bị nghiền nát, sấm sét khuếch tán, là một đòn tấn công nửa sáng chói lòa nửa tàn phá trên diện rộng.

Hai bên bị diệt sạch?

Là Trần A Điêu, nhất định là Trần A Điêu!

Bên này, Bạch Tương Thủ nhìn thấy sấm chớp bên rừng trúc đã biến sắc, cả bọn đang muốn chạy trốn nhưng lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng.

“Tiếp tục giết.”

Bạch Tương Thủ ngạc nhiên, chợt phát hiện có nhóm người chân chính xuất hiện bên hồ.

Nói thật, bọn Đồng Tước và Thánh tử hoàn toàn không chia làm hai nhóm người, cơ thể thật của bọn họ giấu dưới hồ nước, như vậy hai thân người tách ra trong rừng rậm và rừng trúc đều là con rối? Phân thân? Hay là cái gì khác?

Chung quy hiển nhiên Trần A Điêu không nhìn ra.

Bỗng dưng Bạch Tương Thủ nghĩ đến một bảo vật — Gương Đồng Thật Giả.

Đây là món siêu phàm cấp thượng của Thanh Đồng Sơn, có khả năng mê hoặc thuật Nhìn Rõ của tiểu Linh Vương bình thường. Đồng Tước không bao giờ chiến đấu mà không chắc chắn, giống như nhiều người bảo y không bằng Đồng Hoàng, có điều người này đã chết còn y thì không.

Cho nên y lạnh lùng nhìn về phía rừng trúc, nhìn bầu trời rừng trúc bị y và Thánh tử Vu Sơn liên hợp điều khiển hai lớp phong tỏa bao vây.

Lưới Tôi Xanh Vu Sơn và Chuông Phủ Thanh Đồng Sơn.

Trần A Điêu không còn đường thoát.

Sau khi Đồng Tước nhắc nhở một tiếng, Bạch Tương Thủ cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương nhưng vẫn nghe theo, khẽ cắn môi, hắn tiếp tục dẫn người tiến công bọn Tống Linh dữ dội.

Đám người Hàm Đan Cực Đạo vừa ứng phó vừa nhìn về phía rừng trúc, Trần A Điêu cứ rơi trúng bẫy như vậy?

Coi bộ... Không thích nghi được cho lắm.

Đúng lúc này trong rừng trúc bị phong tỏa, một bóng đen giẫm lên mặt đất đi từ tốn xuyên qua sấm chớp. Cách cái lồng phong tỏa, mặt đối mặt, bóng đen nhìn nhóm Đồng Tước trên hồ.

Bởi vì ánh sáng sấm chớp quá chói lòa, người ta không thấy nổi khuôn mặt của cô, chỉ biết dưới chân cô là sấm sét, sấm sét leo quanh khắp người cô như sợi tơ, hệt sợi tóc được thần thánh giữ trong lòng bàn tay.

(P10)

“Tôi muốn hỏi một câu, những bảo vật siêu phàm trên người mọi người này này là được Sơn trưởng mọi người cho à?”

Giọng nói của A Điêu là lạ, chua chát, dường như chú ý chuyện này phải biết.

Đồng Tước cau mày, không trả lời, thẳng thừng ra hiệu cho Thánh tử bắt đầu xuống tay.

Hai người khởi động hai bảo vật, liên hợp tấn công... Đều là đại Tông Sư đỉnh cao và kết hợp bảo vật trên người, như vậy sức mạnh của họ đã đủ sức thể g iết chết Trần A Điêu. Cô ta chỉ có cấp Sao Trời, giới hạn của một người không có khả năng vượt qua giới hạn tộc Người.

Chỉ cần đánh trúng… cô ta chết chắc!

Vu Sơn có bí thuật, ngâm hàng ngàn độc để thành cổ, vô số côn trùng độc nhỏ bé bò lớp ngớp trong hàng ngàn dòng máu. Chúng bay xuyên không gian, lao về gần A Điêu.

Đồng Tước tung ra một vật tổ huyết thống.

Đó là một chiếc chuông đồng, tiếng chuông vang lên làm linh hồn rung chuyển.

Món này có thể thúc đẩy sự bùng nổ của những con trùng độc trong dòng chảy chứa cổ này, biến thành chất độc càng khủng khiếp hơn làm cơ thể của Trần A Điêu bị hủy diệt bởi độc tố trong tích tắc.

Thì ra là một lần hợp tác ám sát.

Toàn bộ không gian đều bị sức mạnh lớn mạnh chiếm giữ...

Và rồi, bùng nổ!

Ầm!!

Tiếng chuông vang lên, ngàn độc phát tác.

Vô số độc tố nổ tung thành sợi tơ dày đặc bao vây và xâm nhập vào từng dòng sấm chớp bên cạnh A Điêu, cố gắng chui vào trong cơ thể cô.

Kết quả là A Điêu vẫn không nhúc nhích.

Chẳng hiểu sao sự bất động này khiến Đồng Tước và Thánh tử bất an, đoạn… những sợi tơ độc tố đột nhiên bị bóp méo, đột nhiên chống ngược lại.

(P11)

“Không xong, cô ta khống chế bọn chúng!”

Khi Đồng Tước ngạc nhiên và kịp sốt sột xoay người hóa thành một con diều hâu không gian bắn vào vách tầng không gian, những người khác lại không kịp. Tại bên này sau khi tơ độc bị Tinh Thần Nhập kiểm soát và bắn ngược lại, nhóm Thánh tử muốn chạy trốn, khốn nỗi họ phát hiện đằng sau đã bị khí độc dữ dội trào lên từ khu rừng rậm chiếm giữ từ bao giờ.

Cô kiểm soát cả thảy, bao gồm cả mọi thứ thuộc về bọn hắn.

Khủng khiếp.

Khi Thánh tử bị độc tố chống ăn mòn và cố gắng bóp nát Bùa Dịch Chuyển trên người, cổ tay hắn bị tơ độc xâm nhập, gân mạch bị ăn mòn, hắn không thể dùng sức, đành phải trơ mắt nhìn Bùa Dịch Chuyển rơi xuống đất. Để rồi hắn ngã xuống, nhìn thi thể của bọn hắn bị một cơn gió đen cuốn đi trong cơn co giật.

Gió đen gào thét.

A Điêu đuổi theo Đồng Tước, không cho bọn Hàm Đan Cực Đạo được một câu.

Bạch Tương Thủ hầu như không ngờ được mình lại chạy thoát trong cõi chết, để rồi khi da đầu tê dại, chợt hắn cảm nhận được…

Lúc hắn bị đồng bọn phía sau đâm một nhát xuyên tim, ngoại trừ Tống Linh, ai nấy đều sững sờ.

Đệ tử Thanh Đồng Sơn phía sau hé tỏ diện mạo.

Mặc Dư Ngã đối diện với Tống Linh với đôi mắt bí hiểm.

Xưa nay A Điêu tự có đường cho Tống Linh phát triển vì cô không kiểm soát bạn bè, tuy nhiên cô vẫn mài giữa cho mình một cây đao.

Và cây đao này phải sắc bén..

Cho nên Mặc Dư Ngã đã tới tiểu Tông Sư.

Ngay từ đầu đây là một đợt tàn sát Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn.

Có điều so với vị trí thứ yếu của Thánh tử ở Vu Sơn, Đồng Tước, người thừa kế chân chính của Thanh Đồng Sơn với vô số bảo vật trên người, mới là mục tiêu thật sự của A Điêu.

Người này đã mắc kẹt ở đại Tông Sư đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng đột phá lên tới tiểu Linh Vương.

Cô đang truy sát y!

Tuy nhiên Tống Linh đang suy nghĩ: Tại sao y muốn trốn? Thực lực của y không chỉ dừng lại ở đó, nên là...