Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, ông già Ngư và No.1 vừa đặt quân cờ càng lúc càng nhanh vừa trò chuyện vui vẻ.
Còn A Điêu nhanh chóng hoàn thành đợt chinh phục, phá vỡ lớp ngăn cấm trong tích tắc, lấy đi cuốn sách, bỏ lại vào đó một cuốn sách tương tự được cô tạo ra đâu ra đó trong quá trình này, gần như đồng thời thay đổi. Đoạn, cô mau chóng sửa chữa lớp ngăn cấm.
Lúc sửa chữa, cô lại giả bộ chọn hai đạo bia trung Linh Vương và một viên long đan trong đó.
Hoàn thành.
.....
Khi A Điêu đi ra ngoài, Thượng Tà quả nhiên đang chờ, có điều hai tiểu Linh Vương nọ lại lặng lẽ nhìn cô.
Sắp ra ngoài rồi thì vút! Hai người ngăn cô lại.
Nhướng mày, A Điêu cười gằn hỏi: “Có ý gì?”
Thượng Tà lại đây hòa giải: “Hẳn là phải ghi chép lại Điện hạ đã chọn bảo vật vào trong sổ mới được.”
Vừa dứt lời, No.1 và Sơn trưởng trở về.
No.1 nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của A Điêu trong nháy mắt bèn nheo mắt, mỉm cười: “A Điêu đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra theo thông lệ. Ta nghĩ kho tàng bí mật Lộc Sơn cũng có quy tắc như vậy.”
Không có đâu, suy cho cùng mấy tổ tiên đó chỉ ước gì cho tôi bằng sạch đám bia mộ và sản nghiệp đấy.
A Điêu: “À, tôi lấy cái này…”
Cô lấy chúng ra và cho No.1 xem, kết quả là người kia lấy ra một tấm gương, chính xác, là một cái gương soi.
“Không cần phiền toái như vậy, đây là Gương Chiếu Trời của Vương tộc họ Đàm Đài ta, được nghiên cứu phát triển vì kho tàng bí mật, chỉ cần là bảo vật lấy ra từ bên trong đó thì khi dùng nó quét qua, chúng sẽ được nhập vào trong hệ thống.”
Cái gì mà nhập vào hệ thống, rõ ràng vì muốn kiểm tra xem liệu trên người cô có món nào khác bị trộm hay chăng!
Hai thần giữ cửa nhìn thấy biểu hiện của A Điêu đã sáng cả mắt. Nó trộm đồ, nếu bị phát hiện thì tất sẽ ăn quả đắng.
Ông già Ngư vừa nhận thấy sự căng thẳng của A Điêu đã cho rằng cô thật sự đã ăn cắp gì đó. Ông nheo mắt, đang định phối hợp.
Tít, trên người A Điêu đã bị quét qua.
Không có.
Ngoại trừ ba món đồ đã lấy, chẳng có lấy phản ứng gì.
(P1)
Biểu cảm No.1 cứng đơ, hai Linh Vương khác cũng cau mày.
Thật không có? Trần A Điêu không trộm cắp thật?
Trong lòng ngạc nhiên, họ thấy A Điêu đang chơi với ngón tay của mình, chẳng hạn khều khều hai ngón trỏ với ngón áp úp vào ngau, còn ngón giữa thì chỉa thẳng.
Từ tiểu Linh Vương A +1 sao!
Từ tiểu Linh Vương B +2 sao!
Nhìn thấy ngón giữa phong cách ngời ngời, No.1 cho hay: “Ghi lại rồi, cô xem xem có phải tiện lắm không.”
Không biết xấu hổ!
Chung quy vẫn là địa bàn của người ta, hai thầy trò không bận tâm tới niềm sảng khoái trong lúc nhất thời, dợm rời đi.
“Bây giờ đang đêm khuya còn ngày mai thì nhận chức, hay là hôm nay hay người ở trong hoàng cung của tôi, thế nào?” Chợt No.1 nhiệt tình mời.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng trong cung truyền đến tiếng thét chói tai.
Vực thẳm yên tĩnh ban đầu nay lập tức sôi trào, bất thình lình A Điêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi cung nữ kia la hét, ánh mắt xuyên qua không gian đi thẳng đến một cung điện nào đó.
Trong cung điện này, cả cung nữ và thái giám đều sợ hãi tột cùng, còn cánh cửa điện rộng mở lại có đám khói đen cuồn cuộn lao ra.
“Là Quân thượng, Quân thượng có chuyện rồi!!”
Một tin tức hoảng loạn chực sấm sét thẳng thừng xé toạc màn đêm.
Trong lòng A Điêu ngạc nhiên, cô cụp mắt, ngón tay vuốt lấy chiếc nhẫn, hơi nheo mắt, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là — đêm hôm khuya khoắt thế này thì lão khốn đó sẽ có chuyện gì cho được?
Đây là hoàng cung, theo lý thuyết vẫn không cần Lộc Sơn đi theo làm tùy tùng. Mỗi tội khi A Điêu thấy No.1 mời xong, ông già Ngư dù do dự nhưng vẫn đi.
Cô bỗng nhận ra: Chỉ sợ trong vấn đề tương lai của đất nước Đường Tống, có lẽ mối liên lụy giữa Lộc Sơn và vương tộc còn sâu sắc hơn cô phán đoán từ trước.
Thực chất địa vị của vương tộc vẫn ổn định hơn nhiều người hằng nghĩ.
Bởi vì chỉ cần vương tộc không hoàn toàn trở mặt với Lộc Sơn, hoặc vương tộc không hoàn toàn làm trái với vận mệnh quốc gia của Đường Tống, Lộc Sơn cũng sẽ không đi bước cuối cùng.
Ông già Ngư đi, đương nhiên A Điêu cũng đi. Họ đến cửa điện thấy một đám người quỳ mọp dưới đất, bao gồm cả Hộ vệ, Cấm vệ quân, Thống lĩnh này nọ; thậm chí còn có một số người trong vương tộc chạy tới.
A Điêu liếc nhìn những người này và đi vào theo ông già Ngư, vừa nhìn đã thấy ngay một người đàn ông được mấy thái y vây quanh cấp cứu.
(P2)
Dẫu cho đã được che chắn bởi chiếc long bào, A Điêu vẫn nhìn thấy người này đang khỏa thân.
Đây là lão Hoàng đế sao? Vì đâu lại trở nên trẻ hơn rất nhiều!
Trông như ngoài 20, thừa hưởng giá trị nhan sắc cao của tộc Đàm Đài, bây giờ ông ta không tiều tụy như khi đã có tuổi lúc xưa, ngặt nỗi… Cảm giác của A Điêu vẫn còn khó chịu lắm. Ông ta đang thở nhưng toàn thân nhợt nhạt, nổi cả gân xanh, cơ thể tràn ngập một luồng khí đỏ thẫm đầy quỷ quái.
Cắn trả.
Khi được chữa trị, đôi mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào họ.
Miệng hơi nhúc nhích, máu chảy từ đó quá nhiều, trong đôi mắt ngập tràn nỗi thù hận.
A Điêu cau mày.
Hận cô làm gì, đâu phải cô hại, trừ phi… Ông ta không nhìn mình.
Khi A Điêu đưa mắt nhìn sang No.1 đã thấy ngay một… cái xác khô ở một bên giường bị người ta ngó lơ vì sơ xuất từ đời nào.
Xác chết khô đỏ lòm và lõa lồ.
Phụ nữ, còn trẻ, trên bình phong bên cạnh còn treo váy cung phi.
A Điêu cụp mắt như có điều suy nghĩ.
Lão Hoàng đế này đã hồi xuân từ khi thành hôn với Đạo Quang Tĩnh Từ, việc này ai nấy trên khắp thế giới đều hay, sau lưng còn có người bịa chuyện; có cả nam tu sĩ đưa ra phỏng đoán bẩn thỉu về Đạo Quang Tĩnh Từ, người mà họ không kính trọng lắm là bao... Có lẽ theo quan điểm của họ, người Quốc hậu này chỉ có vai trò thế này sau khi được gả tới đây.
Chuyện này được nghị luận lén lút từ lâu, hơn nữa dưới sự thúc đẩy của một số thế lực sau lưng hoàng tử, nó đã trở thành bí mật cả nước đều tỏ tường. Mỗi tội đại đa số mọi người đều không biết để lấy được thanh xuân, ông lão Hoàng đế này lại dùng tà pháp thái âm bổ dương hệt như đám tà giáo kia để đẩy nhanh tiến độ tu luyện.
A Điêu và ông già Ngư có trình độ cỡ nào cơ chứ, vừa thoáng nhìn đã thấy được mánh khóe thải luyện cái xác nữ kia khá vụng về.
Lộ vẻ lần đầu tiên làm nhưng lại lật thuyền trong mương.
Suy cho cùng cái dạng tà pháp này không dễ nắm giữ tới vậy, đòi hỏi sự phối hợp rất cao, sao lão Hoàng đế này… lỗ m ãng thế.
Nếu chỉ lỗ m ãng thì thật đáng thương cho cô phi tần này.
Nếu không chỉ lỗ m ãng vậy thì vẫn đáng thương cho cô phi tần này.
Trong khi A Điêu trầm tư, No.1 và ông lão Ngư còn chưa ra tay, tự nhiên cơ thể lão Hoàng đế co giật, ông ta nắm chặt lấy chăn giường màu vàng óng, nhìn chằm chằm vào phía A Điêu và vươn tay ra… Có thể thấy da thịt và xương chợt già đi bằng mắt thường, đoạn, miệng phun ra máu đen ồng ộc, đồng tử nổ tung cái bụp.
Máu đen tràn ngập.
Ngoại trừ ba người A Điêu, tất cả mọi người đều câm như hến.
Và No.1 lạnh lùng nhìn vào vết máu đen trên áo choàng của mình, thản nhiên nói: “Quân thuợng băng hà… Cả nước đau thương.”
Hoàng đế của một đế quốc cứ vậy rồi đời?
Vừa ồn ào náo động lại yên tĩnh tột cùng.
(P3)
Hoàn toàn không có hiện tượng thiên văn khi tu sĩ với tu vi cao ngã xuống.
Phải, ông già này chỉ một người trần thế.
A Điêu âm thầm cười khẩy.
Băng hà? Thế không phải sẽ cho con rối lên ngôi sao?
Vương quyền Đường Tống càng tập trung nhiều hơn vào tay những lão già này.
Hơn nữa còn chọn đêm nay giết vua, thẳng thừng mượn chuyện cô nhận chức trói buộc cái chết của lão Hoàng đế với cô và Lộc Sơn.
Không biết từ trên xuống dưới sẽ thảo luận ra làm sao.
Đám già này xảo quyệt khôn cùng.
.....
Cung đình xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng tin tức vẫn đang được bịt kín, nội bộ vương tộc cần xử lý chuyện người thừa kế và quốc tang đâu ra đó xong mới công bố. Thành thử A Điêu và ông già Ngư không tiện rời đi.
Đúng lúc này, người của cung Khôn Ninh đến mời.
Hoàng hậu mời A Điêu.
Ông già Ngư liếc qua A Điêu, cô cân nhắc một hai mới đồng ý. Vậy là ông già Ngư ôm lấy No.1: “Dòng chính Đàm Đài của anh chết mất tộc trưởng thế này chắc anh đau đớn lắm, vậy hai chúng ta ngồi đó đầu sát bên đầu trò chuyện cho thật lâu đi?”
No.1: “...”
.....
Cung Khôn Ninh.
Sa mỏng bay múa, ánh cam ấm áp, Đạo Quang Tĩnh Từ đang đánh đàn ngước mắt nhìn A Điêu và mỉm cười.
Một màn này khiến A Điêu thiếu chút nữa cho rằng mình mới là Quân vương được hưởng giai nhân hậu cung không lâm triều.
Có điều vua vừa băng hà.
Còn chưa kịp để A Điêu hành lễ, người hầu phía sau đã lui xuống ngay.
Toàn bộ trong điện chỉ còn lại hai người họ.
A Điêu đi qua, ngồi lên bồ đoàn thật mất hình tượng, sờ s0ạng món tráng miệng ngon lành và trà sữa đã chuẩn bị đâu ra đấy trên bàn: “Mời tôi ăn khuya?”
Đạo Quang Tĩnh Từ: “Tôm hùm đất, có muốn không?”
A Điêu: “Ông chồng nhà cô chết rồi.”
Đạo Quang Tĩnh Từ: “Chuyện này có liên quan gì đến tôm hùm đất à?”
A Điêu: “...”
Cũng phải, không dính dáng gì cả.
Tôm hùm đất xào tỏi tươi và nóng hổi được nhanh chóng đưa lên, A Điêu vừa cầm ăn vừa hỏi: “Do mấy cô làm?”
Đạo Quang Tĩnh Từ không giật mí mắt dẫu là một cái, cứ thế đánh đàn và nói bằng giọng điệu bình thản dịu dàng: “Thời đại nào cũng có người chết, không phân biệt trên dưới, không phân biệt sang giàu, nhất là một người quyền cao chức trọng, sống không dời vị trí, cuối cùng rồi cũng chết.”
(P4)
A Điêu m út thịt tôm hùm: “Hình như không phải cô chiếm được món hời lớn nhưng chắc chắn cô là người chịu thiệt nhất; đương nhiên còn tiện thể kéo theo tôi.”
Đạo Quang Tĩnh Từ bật cười: “Kéo theo cô? Cũng do đêm nay hai thầy trò các cô cũng ở trong hoàng cung, ta nghĩ mấy người dùng đại một tí thủ đoạn là vứt bỏ được hiềm nghi rồi, có khi còn làm thế nhân cho rằng vương tộc cố ý kéo hai người xuống nước. Chung quy dẫu có ra sao cũng sẽ không vì ta đâu.”
A Điêu trợn trắng mắt: “Tại sao không thể vì cô, trong mắt nhiều người, tôi đã cấu kết với cô từ lâu.”
Câu này cũng có lý.
Âm thanh từ cây đàn trên đầu ngón tay Đạo Quang Tĩnh Từ thật êm dịu, cô ta nói thong dong: “Vậy kế tiếp cô có hai lựa chọn, thứ nhất là cấu kết với ta; hai là cấu kết với Thái tử sắp lên ngôi.”
Cô ta báo cho biết rõ ràng, chứng tỏ Thái tử này đã bị những lão già vương tộc điều khiển.
A Điêu đã sớm đoán được, cô vặn đầu tôm hùm: “Vậy tôi chắc chắn sẽ chọn Thái tử rồi.”
Đạo Quang Tĩnh Từ không phản ứng, chỉ nhìn cô.
A Điêu thật sự muốn xem phản ứng của người này, ngặt nỗi người này đã đoán được.
“Ngoài mặt chọn anh ta, âm thầm chọn cô, thấy vui không?”
Đạo Quang Tĩnh Từ: “Vì sao? Cô tin một dị tộc như tôi chứ không phải một tân đế vẫn luôn có thiện chí với mình?”
A Điêu nhai thịt tôm hùm, tay miệng đầy dầu mỡ, không tao nhã chững chạc tí nào. Cô cười với Đạo Quang Tĩnh Từ: “Tầm nhìn của cô hạn hẹp rồi.”
Đạo Quang Tĩnh Từ: “?”
A Điêu: “Sao cô không nghĩ tôi có thể vừa muốn làm Thái hậu, vừa là Hoàng đế.”
Ôi trời ơi ** má!
Bồn Cầu điên cuồng: gửi like like like like.
Mặc dù quyền hành bên triều đình vẫn còn trong tay của đám lão già nọ nhưng ai mà không biết giả vờ giả vịt đây? Thái hậu sắp nhậm chức này chính là một đối tượng lôi kéo của cô.
Nỗi ngạc nhiên qua đi, Đạo Quang Tĩnh Từ bật cười, ấn xuống dây đàn.
Tiếng đàn dừng lại.
Cô ta nói: “Vậy bổn cung xin chờ Điện hạ ghé tới.”
.....
Vừa ra khỏi Khôn Ninh, A Điêu thấy ngay mưa gió cuồn cuộn đến bên ngoài, toàn bộ cung đình bị cơn mưa lớn như thác nước bao trùm.
Mà cô cũng nhìn thấy Thái tử đội mưa từ Đông Cung chạy tới.
Thượng Tà dẫn đường bên cạnh.
Đụng nhau, Thái tử nhìn cô cách vài bước, đoạn khom lưng cúi đầu.
Ôi thiên tử tương lai, đây là lần duy nhất anh ta khách sáo với cô.
Bắt đầu từ mai anh ta sẽ là Đế vương.
Nhưng tới khi đôi bên quay đi, biểu hiện vốn hiền lành khách sáo của A Điêu đã nặng nề hẳn.
Cô đang suy nghĩ: Khi trước Thái tử này mạo hiểm nhắc nhở cô chuyện nguyền rủa, liệu anh ta có hay hài cốt Trần Khuê ở trong tay những lão già kia?
Nếu anh ta biết...
Cho dù cô có chết hay chăng, cô sẽ khuấy động bão táp, như vậy tình hình vương tộc bất lợi trong khi lão Hoàng đế và đám lão già vương tộc này đang phân chia quyền lực với nhau, không có lợi cho việc giải quyết tình hình. Như vậy nó chắc chắn sẽ thúc đẩy mấy lão già này tăng tốc hành động.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Mà người được lợi nhất định là vị Thái tử gia không có căn cơ, lại không thể tu luyện, nghiễm nhiên chiếm được một vị trí chính thống, nào khiến người trong thiên hạ bàn tán; là vị Thái tử gia sẽ nhận được quyền chuyển giao trở thành con rối vương quyền một cách thành công.
Thế là anh ta sắp trở thành một vị vua mới.