Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 199: Vở kịch




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Quan hệ giữa Lộc Sơn và vương tộc xưa nay rất kỳ quái, trận doanh mơ hồ đối lập, lập trường chính trị trái nhau, vậy mà một khi dắt dây tới Đường Tống, đôi bên lại phải trói buộc cùng một chỗ. Cho nên vương tộc gây chuyện cũng là lề lối trước giờ.

Có điều họ chưa từng thử vượt qua lằn ranh đỏ xem hậu quả thế nào, bởi lẽ không ai trong các triều đại đâm khiến vương tộc mất kiểm soát như Trần A Điêu.

Song trọng tâm có thể không phải Trần A Điêu mà là – qua các triều đại cho tới nay, vương tộc chưa bao giờ lâm vào tình hình nghiêm trọng như bây giờ.

Rõ ràng nắm giữ cơ hội linh khí khôi phục, tuy nhiên bọn họ không bao giờ mường tượng được nó lại được khôi phục theo cách này, cũng không nghĩ tới các tu sĩ dân gian phát triển nhanh tới thế.

Số vận sẽ di chuyển nhanh cỡ đó.

Làm thì đã làm rồi, chung quy Trần A Điêu không chết, cho nên lão Lục vương tộc đang đại biểu vương tộc đến thu dọn mớ hỗn độn lúc trước, không có áp lực tâm lý quá lớn. Ông ta tuyệt đối không ngờ được một Ngải Phong lại làm hai con vua nổ, khẳng định Ngải Phong này có vấn đề, tám chín phần mười do Trần A Điêu gây ra.

Có điều họ càng không nghĩ tới họ Ngư sẽ đột nhiên ra tay.

Ùm, ba người lão Lục đều bị lĩnh vực tinh thần kiểm soát, chỉ một chút vậy thôi mà toàn bộ phần tinh thần đã bị thương.

Sắc mặt tái nhợt, hộc máu, uể oải như thể hai chân nhũn ra muốn quỳ xuống.

Ngay khi mọi người cho rằng ông lớn Lộc Sơn muốn một hơi tiêu diệt ba người, rốt cuộc người nào đó ẩn nấp ở chỗ sâu cũng xé rách không gian.

“Huyền Cơ, cần gì phải tức giận đến vậy, chẳng qua là địch quốc châm ngòi ly gián lực lượng đứng đầu Đường Tống chúng ta. Đoan chắc bọn chúng không biết từ khi hay công trạng nỗ lực cứu viện thành Khí Huyết của Trần A Điêu vì Đường Tống chúng ta, vương tộc Đàm Đài tôi đã khâm thử Trần A Điêu thành vị vương khác họ thứ tư của vương triều Đường Tống, cho Trần A Điêu hưởng thụ chức tước Vương tối cao; cha truyền con nối; đứng đầu trong bốn Vương, hưởng thụ tất cả đặc quyền và vinh quang tương ứng. Đồng thời tôi cũng đại biểu Chủ quân ban thưởng cho Trần A Điêu cơ hội đi vào kho tàng bí mật của Đường Tống chúng ta lựa chọn ba món chí bảo bất kỳ.”

“Vì vô tri nên bọn chúng mới ngông cuồng tới thế, còn anh là người đứng đầu Lộc Sơn, tuyệt đối đừng để mắc bẫy.”

(P1)

Không phải ông già này là No.1 trước đó đấy sao, ông ta nói chuyện từ tốn, có lý có chứng cứ. Theo những gì ông ta thốt ra, ai nấy ngỡ ngàng theo bản năng vì một đợt ban thưởng này.

Chức Vương tối cao, vậy có thể nuôi lính tư nhân rồi!

Ngặt nỗi ngay đúng lúc này, xoát một tiếng, người đang hấp hối đang xem trò vui lập tức dựng thẳng tấm thân bạc nhược, ôm lấy đùi sư phụ nhà mình.

“Sư phụ, sư phụ, người đừng như vậy, đồ nhi thấp kém, sao có thể để cho người trở thành địch với vương tộc vì con cơ chứ.”

Trần A Điêu là người rất giỏi nói chuyện, chả là quan trọng không ở chỗ diễn xuất của cô chân thực tới cỡ nào, mấy ông lớn chân chính cũng không chú trọng cái này, đối với bọn họ mà nói chân tình hay giả dối đều không có ý nghĩa quá lớn; nhưng vấn đề nằm ở chỗ các ông lớn đều biết những lời này của A Điêu, bộ dáng này của A Điêu, là bày cho ai xem.

Cho họ? Cho mấy tu sĩ ở đây?

Đều không phải, là cho người dân Đường Tống nhìn.

A Điêu này tỏ tường mối liên hệ tinh tế giữa đất nước, người dân, vương tộc và thánh địa hộ quốc, đồng thời cô cũng nhạy về lòng người.

Trong các con vua nổ liên tiếp, cô đã nhiều lần nhấn mạnh hai từ khóa.

Đường Tống - Vương tộc, Đường Tống - Vương tộc.

Giả thử vương tộc thật sự là hạng vụng về, họ sẽ không trở thành người chiến thắng cuối cùng trong đời đầu tiên, thành ra hiểu ngay trong tích tắc. Đáy mắt No.1 tối tăm, chẳng nói chẳng rằng, còn ông già Ngư khẽ hừ, phất tay áo nói: “Do con dở quá, bị người ta lừa đến cửa cũng không biết phản kháng. Nếu không phải có ta và Đại trưởng lão cùng ở đây, không phải con sẽ chịu thiệt sao!”

A Điêu: “Đúng đúng đúng, sư phụ người nói quá đúng, A Điêu biết sai rồi.”

Có điều vương tộc cho quá nhiều mà vẫn không muốn nữa thì coi chừng ông già kia tức nước vỡ bờ.

Vì vậy ông lớn Sơn trưởng, người xưa giờ thích lôi kéo, đã tỏ vẻ hòa hoãn, mở miệng nói chuyện với mấy người bên No.1: “Cũng khuyên luôn mấy anh, đừng có dùng quốc gia để thề. Không lẽ lời thề của anh bị phá vỡ thì tôi đi trả thù quốc gia sao? Chỉ bằng mấy anh? Đừng bảo nhận định Lộc Sơn tôi sẽ nén giận, làm thịt cá mặc người xẻo vì Đường Tống đấy?”

“Thật ra suy nghĩ này không sai.”

Ông già Ngư vừa giải phóng từng vòng từng vòng ánh sáng chữa trị vết thương cho thân thể A Điêu vừa nói một câu sâu cay: “Nhưng cũng mang ý nghĩa rồi sẽ có một ngày, nếu cần thiết, Lộc Sơn chúng tôi sẽ liều lĩnh vì Đường Tống.”

(P2)

Ông nói về nước Đường Tống, không phải vương tộc.

Hệt như khi nãy lão Lục vương tộc nhắc tới Đường Tống, không phải vương tộc.

Ông ăn chả bà ăn nem.

Chung quy ông đây đã tìm được truyền nhân đáng gờm nhất, truyền thừa Lộc Sơn có hy vọng, vương tộc mấy anh có gì để dùng, toàn bộ đều nhờ vào mấy lão già tìm đường chết, còn bên này thì mỗi một đứa đời sau đều biết đánh đấm! Ha ha ha!

Lão Lục của vương tộc đối đầu ngay với người đứng đầu Lộc Sơn có thủ đoạn sâu không thấy đáy cho nên sao mạnh được bằng ông. Ông ta liếc mắt nhìn No.1, người không nói gì, bèn đành phải cười làm lành mà rằng: “Tất nhiên rồi, cùng vì Đường Tống.”

Bên này, trông thấy bầu không khí không đúng, A Điêu đỏ mắt, hấp hối kéo tay áo Sơn trưởng: “Sư phụ, người tốt quá bụng, đồ nhi cảm động lắm... Nhưng trên người người nhiều máu thế này, chẳng lẽ vì đóng cửa hang quỷ ở nơi khác nên bị thương nặng sao?”

Sơn trưởng: “Vì Đường Tống, không đáng nhắc tới, đồ nhi chớ đau lòng.”

Cô khóc trong xúc động: “Sư phụ... Sư phụ... Người quá vĩ đại, đừng quan tâm tới con nữa, mau đi đóng hang quỷ đi. Vì Đường Tống, vì… vì tất cả mọi người, ộc~~~”

Nói xong cô lại hộc máu.

Sơn trưởng cũng đỏ mắt, thận trọng nói: “Vì Đường Tống!”

Cả hai thầy trò đều cảm động khóc vì nhau, Sơn trưởng nhịn đau buông đồ nhi đang thoi thóp, chào hỏi bốn người còn lại, kế đó lại biến thành một người lãnh đạo Lộc Sơn uy nghiêm ác nghiệt một lòng vì Đường Tống.

Hai thầy trò thể hiện kỹ năng diễn xuất với nhau, nâng cao giá trị đạo đức của nhau, hiệu quả thật đáng kinh ngạc.

A Điêu thuận tiện kéo ra được rất nhiều năng lực niệm.

Mà mấy Linh Vương vương tộc nhóm No.1 xem hai thầy trò giống hệt ba tấn da heo chết chồng lên nhau.

Không biết xấu hổ!

Rõ ràng trên người họ Ngư dính máu của người khác, chứ chả rụng lấy một sợi tóc.

Ông cụ tiểu Linh Vương bên Lộc Sơn mang vẻ mặt đờ đẫn: Trước kia Sơn trưởng không như vậy đâu, cho nên vì trước kia không có ai diễn kịch cùng à? Thảo nào thích đồ nhi này như vậy, kỳ thi Lộc Sơn còn chưa kết thúc đã chọn trúng nó, đây là thần giao cách cảm để cùng nhau bitchy chắc rồi.

.....

Sáu Linh Vương, bao gồm No.1, nhất là Sơn trưởng và No.1 đích thân đến, làm việc đóng cửa hang quỷ rất dễ dàng. Một đám người trong thành Khí Huyết trở về từ cõi chết, thư giãn không ít trong một thời gian, và họ cũng nhìn thấy thủ đoạn ngất trời của các Linh Vương.

(P3)

Có điều... Linh Vương lớn mạnh như vậy rồi cũng bị người nào đấy đẩy vào hang quỷ mà thôi.

Nghĩ như vậy, mọi người nhìn Trần A Điêu còn ngồi trên mặt đất, vừa uống trà sữa vừa ói ra máu… mẹ nó chứ, với toàn là nỗi kính sợ trong cái nhìn.

Đây là quái thai?

Là nghiệt chướng.

Hiện tại ánh mắt mấy Linh Vương vừa rồi nhìn cô không thích hợp...

Ù!

Khi hang quỷ sắp bị che lại.

Đột nhiên!!!

Lồng năng lượng bên ngoài thành Khí Huyết kịch liệt. Nguyên nhân cũng do Tia Chiếu Mặt Trời bên ngoài bóp méo, năng lượng cao cấp khổng lồ khiến toàn bộ hệ thống năng lượng biên giới bị ảnh hưởng.

Do đâu Tia Chiếu Mặt Trời bị bóp méo?

Bởi vì... Nó đang bị hấp thụ.

Tới rồi.

Đáy mắt A Điêu lóe lên, ra vẻ kinh ngạc ngẩng đầu. Tại giây sau, toàn bộ tu sĩ thành Khí Huyết đều sởn gai ốc, ngay cả năm người Sơn trưởng cũng biến sắc.

Hơi thở xác chết ngập trời bao trùm toàn bộ lồng năng lượng của thành Khí Huyết, nó đang cố gắng thẩm thấu, hay nói cách khác là – loại bỏ cái lồng?

Vua xác sống Khúc Hà Nhĩ vận áo choàng máu bay phấp phới đứng sừng sững trên bầu trời, vẫn còn vô số Tia Chiếu Mặt Trời xâm nhập vào cơ thể. Cô ấy tựa một khối ánh sáng Mặt Trời khổng lồ, có điều cô ấy nín bặt, đứng đó bất động, nhìn xuống họ.

Là người bị cô ấy nhìn trúng, dẫu A Điêu hợp tác với cô ấy, cô vẫn có một cảm giác đỉnh đầu bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo bắt giữ.

Cô ấy không phải con người.

Giết chóc là bản chất của riêng theo số trời cô ấy.

Và cô ấy muốn tiêu diệt toàn bộ thành Khí Huyết sao?

Bấy giờ bất kể là vương tộc hay Lộc Sơn, ai nấy cùng buông bỏ thành kiến, chủ yếu bọn họ đều đang kéo lại cửa lớn hang quỷ. Ông già Ngư đang muốn mở miệng... No.1 đột nhiên nheo mắt mà rằng: “Khúc Hà Nhĩ, là cô? Cô có thể hấp thu Tia Chiếu Mặt Trời, chỉ sợ hôm nay là âm mưu của cô. Quả nhiên cô cũng rắp tăm giết các Linh Vương Đường Tống chúng ta. Có lẽ bây giờ cô muốn tàn sát Khí Huyết chứ gì, đừng quên đồ nhi mà em gái cô yêu thương nhất ở đây, chẳng lẽ cô muốn làm cho em gái mình đau lòng?”

(P4)

Này! Lão khốn, vừa ban cho tôi chức Vương đã quay đầu gài bẫy tôi ngay.

Đây không phải ám chỉ tôi với dì cả cùng một giuộc cho người dân trên khắp đất nước hay sao?

Nếu cô ấy không giết tôi thì sẽ lộ ra tôi và cô ấy lập âm mưu tính toán hết thảy; nếu như cô ấy giết tôi, vậy thì ông ta kiếm hời rồi!

Mặt Khúc Hà Nhĩ không có biểu cảm, cô ấy thẳng thừng giơ tay… hai ngón tay khẽ nhúc nhích, hơi thở xác chết khổng lồ ngưng tụ thành một cây thương xương trắng, tay cô ấy lại nhẹ nhàng nắm lại.

Cây giáo phá không đâm xuyên.

Tức thì xuyên qua lồng năng lượng, bắn về hướng đầu của A Điêu.

Lần này khiến Sơn trưởng kinh ngạc, phán đoán trước kia của ông sao rồi? Rõ ràng ông nhìn ra Khúc Hà Nhĩ khi vừa mới lên cấp Xác Sống Linh Vương đã có đôi phần thiên vị cho A Điêu, sao bây giờ trí thông minh cô ta càng cao hơn thì cô ta lại vô tình thế này.

Xoạt!

Một tay Sơn trưởng nắm lấy cây giáo này, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khúc Hà Nhĩ.

Thấy vậy, No.1 chợt nói: “Chúng ta liên thủ giết nghiệt chướng này, tránh cho cô ta làm hại Đường Tống chúng ta ngày sau.”

Nhìn thấy ra ý đồ của ông ta, Sơn trưởng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là hang quỷ.”

Bốn người còn lại bị hang quỷ kiềm chế, khó mà thoát thân.

“Cho nên anh với tôi liên thủ là được.” No.1 khăng khăng muốn kéo Sơn trưởng xuống nước. Mỗi tội ông ta nói xong câu này thì cơ thể Khúc Hà Nhĩ tan ra, biến thành biển xác vô biên cuốn lấy những Tia Chiếu Mặt Trời. Khí thế tăng vọt bão tố bực này đã làm ai nấy ngỡ ngàng.

Nhóm Linh Vương khó lòng tin nổi.

Xác Sống Linh Vương mạnh như vậy? Có thể hấp thụ Tia Chiếu Mặt Trời?

No.1 đột nhiên nín lặng.

Bây giờ thật sự bọn họ có thể đối phó Khúc Hà Nhĩ, khốn nỗi cô ta nuốt nhiều Tia Chiếu Mặt Trời và ẩn trong biển xác chết thế thì mối đe dọa là quá lớn đối với bọn ông.

Ngay khi cục diện đang lúng túng, biển xác ngưng tụ thành cây giáo đáng sợ một lần nữa, và toan đâm lần nữa vào A Điêu.

“Chị ơi! Đừng làm tổn thương A Điêu!”

(P5)

Đột nhiên có một người phụ nữ áo xanh yếu đuối xuất hiện.

Ba người Giang Chu trừng to mắt, mừng như điên, những người còn lại cũng khiếp sợ.

Là Khúc Giang Nam đã chết? Cô... Cô ta sống lại rồi? Cũng đi theo đạo Xác Sống sao? Nhìn hơi thở xác chết trên người cô ta trông như là vậy.

Có điều... Hình như cấp bậc cũng ở tiểu Linh Vương.

Không ít người ganh tị cùng cực — sau khi chết đi sống lại, đi mẹ theo đạo Xác Sống Linh là thành tiểu Linh Vương ngay?

Thứ mình thiếu là dũng khí chết đi ư? Thứ mình thiếu chính là thủ đoạn và tài nguyên để mình leo lên cấp Xác Sống Linh Vương thành công đó!

Khuôn mặt Khúc Hà Nhĩ không có biểu cảm gì, lạnh lẽo bảo: “Em, muốn làm trái lời chị vì nó?”

A Điêu: “Con? Dì cả ơi, dì tội gì phải thế, sao con so bì được với dì! Sư phụ chỉ đau lòng cho con thôi chứ dì mới là gười thân nhất của cô ấy.”

Khúc Giang Nam: “Em chỉ không mong chị lạm sát người vô tội.”

A Điêu: “Đúng vậy, không phải vì con quan trọng hơn dì, dì không được hiểu lầm.”

Khúc Hà Nhĩ: “Nếu để em lựa chọn giữa chị và nó, em chọn ai?”

Khúc Giang Nam: “Chị!”

A Điêu: “Dì ơi! Dì cứ thế thì con đập đầu chết ngay!”

Khúc Giang Nam và Khúc Hà Nhĩ cùng đồng loạt nhìn về phía cô: “Câm miệng lại.”

A Điêu lập tức bịt miệng.

“Từ nay về sau chị không còn là chị của em nữa.” Khúc Hà Nhĩ cụp mắt, xoay người hóa thành biển máu bắt đầu rời đi.

Khúc Giang Nam đỏ mắt, hóa thành tia sáng đuổi theo.

Biến cố xảy ra quá nhanh, từ khi bùng nổ đến khi kết thúc chỉ là một chốc lát nhưng vẫn để cho mọi người get được rất nhiều thông tin.

1. Khúc Hà Nhĩ Có thể nuốt chửng Tia Chiếu Mặt Trời, thậm chí để cho một khu vực không bị ảnh hưởng, thực lực của cô ta còn đâm khiến Lộc Sơn và vương tộc e dè.

2. Khúc Hà Nhĩ ganh tị với Trần A Điêu, đôi bên không hợp nhau.

3. Khúc Hà Nhĩ có thể được kiểm soát, ít nhất Khúc Giang Nam có sức ảnh hưởng tới cô ta.

4. Gián tiếp tương đương với: miễn là Trần A Điêu không bày mánh lới, Khúc Giang Nam có thể để Khúc Hà Nhĩ giúp Đường Tống.

Nếu nhà riêng của bạn có cháy thì ngay cả khi có kẻ đi ngang qua là một tên tội phạm giết người, bạn sẽ không để ý và cầu xin sự giúp đỡ của người ta để cùng dập tắt đám cháy; bởi lẽ người bị người ta giết không phải người thân của bạn, chưa kể điều đang bị đe dọa bây giờ là lợi ích liên quan tới bạn.

(P6)

Cho nên con người có thể vô kỷ luật miễn là có đủ lợi ích.

Khi các cô ấy rời đi, bầu không khí của mọi người nhất thời là kỳ lạ.

Người vừa rồi thiếu điều đã bị đâm chết, A Điêu, đã đổi một ly trà sữa, hút một ngụm, phồng má: “Thế, không bịt lỗ hổng hang quỷ à?”

Tất cả đều ngỡ ngàng cái gì chứ, cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào người khác mà không lo chuyện chính, đúng là một đám già họm hẹm.

Hai mỹ nữ nghiêng thành là người để mấy người nhìn chắc?

Tất cả thuộc về tôi hết!

.....

Khúc Hà Nhĩ và Khúc Giang Nam rời đi rất xa...

Chợt Khúc Hà Nhĩ nói: “Nó vẫn luôn như vậy à?”

Khúc Giang Nam: “?”

Khúc Hà Nhĩ: “Diễn kịch, kịch bản viết tới nỗi mất hết mặt mũi. Em thường xuyên phối hợp với nó?”

Thực chất Khúc Giang Nam cũng ôm lòng xấu hổ nặng nề. Hai chị em họ đều thông minh tót vời, kể từ khi cô sống lại, Khúc Hà Nhĩ nói cho cô hay kế hoạch của A Điêu, cô mới ý thức được mục đích của A Điêu.

Đầu tiên, cô sẽ không đặt tất cả những lá bài tẩy của mình ở Lộc Sơn, cô cần phải tìm một chỗ dựa khác cho Khúc Hà Nhĩ để đôi bên cân bằng nhau, làm tất cả các bên đều e dè cô ấy, câu giờ cho cô phát triển đến cấp tiểu Linh Vương.

Thứ hai, đi Đạo Xác Sống Linh Vương chưa chắc đã cắt đứt với tương lai, bị người bị thần vứt bỏ, chỉ cần xuất hiện cứu viện vào thời điểm quan trọng của tộc Người. Không cần lòng cảm kích vĩnh cửu, chỉ cần lúc đó đâm khiến đối phương ý thức được họ cần bạn, như vậy sự tồn tại của Khúc Hà Nhĩ ở Đường Tống được xem như có chỗ dùng, ít nhất các bên đều sẽ cảm thấy cô ấy đáng giá lôi kéo, tránh để cô ấy bị mấy cường giả này bao vây diệt sạch.

Thứ ba, nhưng A Điêu và Khúc Hà Nhĩ không thể duy trì mối quan hệ thông đồng quá ổn định ở mặt ngoài, phải có người trung gian, hoạt động linh hoạt, như vậy có thể tránh được vương tộc trói hai người lại buộc tội.

Thứ tư, sở dĩ đồng ý vì Khúc Hà Nhĩ hy vọng Khúc Giang Nam tranh thủ được không gian sinh tồn ở nhân gian; Khúc Giang Nam cũng hy vọng như thế. Thành thử đôi bên nhượng bộ nhau, đồng thời phối hợp với vở kịch của A Điêu.

Có điều…. mất mặt dữ lắm.

“Không phải, trước kia nó thường không cần người khác phối hợp, một mình đủ hoàn thành một vở kịch. Đại khái bây giờ đẹp lên rồi nên nó mới bỉ ổi hơn.”

Khúc Giang Nam ung dung trả lời.

Khúc Hà Nhĩ cau mày, không nói gì, cứ thế bước đi.