Edit + Beta: Basic Needs
………..
A Điêu hỏa tốc mua vé phi thuyền đi tới Lăng Thành.
Một ngày mấy lần xài tiền như nước làm trái tim cô gần như tê liệt nhưng không thể thở hắt ra một hơi nổi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ của con tàu mà âm thầm trấn an mình.
Không tức không tức, chẳng phải đã sớm đoán được sao.
Ngay lúc tất cả các lá thư của mày bị trả lại, mày nên biết mới đúng.
Mày đã bị ném bỏ, A Điêu, mày bị ném bỏ.
Nhưng bây giờ vì tương lai của mình, mày phải tìm một lối thoát, phải đi học, mày chỉ có thể đi học.
Chỉ cần có thể đi học, có thể nắm chặt tương lai, tất cả những tủi thân khác là việc nhỏ không đáng kể.
.....
Kim Lăng và Lăng Thành cũng tính là gần, một ngày là tới nơi.
Vào lúc 7 giờ tối, trong phòng của phi thuyền, A Điêu ngồi trên sàn nhà khi tắm xong, nhìn 840 điểm năng lực niệm trên bồn cầu. Mặc dù vấn đề nhập học vẫn chưa được giải quyết nhưng cô biết sức mạnh chiến đấu của kỹ năng không nằm trong phạm vi kiểm tra trong tương lai.
Chắc chắn tố chất là thứ quan trọng nhất để triều đình sàng lọc.
Tố chất tương đương với tiềm năng bộc lộ. Tiềm năng là cố định, tố chất lại chưa chắc.
Tố chất = Tiềm năng được khai thác.
Tố chất tốt, điểm yếu ban đầu không quan trọng, dùng linh khí tẩy rửa nó, càng rửa nhiều càng tốt.
Cho nên cô không thể đổi kỹ năng nữa, phải giữ lại linh khí chạy nước rút cho việc nhận học và thi cử.
10 điểm năng lực niệm trong 1 phút, 840 điểm là 84 phút, thực sự không nhiều.
Trái lại A Điêu muốn tiếp tục kéo năng lực niệm, thế nhưng bấy giờ chẳng có ai đoái hoài tới cô.
Hao nhiều lông cừu, cả cừu cũng mệt mỏi.
Song, cô lại có một biện pháp tuyệt vời, đó là đăng video về vụ nổ hố phân đạo quán lên mạng, chắc chắn sẽ tạo ra doanh thu năng lực niệm khổng lồ, tuy nhiên đến cuối cô chẳng làm như vậy.
Là không muốn để cho nhà mình trở thành đề tài bàn tán trêu chọc của người khác?
Hay là không muốn để lộ chuyện của lão đạo sĩ?
Dẫu gì nợ cờ bạc của ổng cũng được coi là một khoản nợ, trước mắt sòng bạc đã tố cáo, ổng biến thành một người không đáng tin cậy.
Thật ra không phải.
Nỗi lo nghĩ của cô là sợ mình lộ ra ngoài sáng quá nhiều.
Hố phân, đạo quán, người sống trong đạo quán, lão đạo sĩ, cô, đây là những từ mấu chốt để tìm kiếm và suy ra.
Nếu cô thi vào trường trung học ở Kim Lăng, điểm số sẽ bị người ta chú ý tìm tòi, sau đó… Lỡ như bị người ta đoán cô có Thực Thể Gieo Linh, phường tham lam đổ xô đến, ai bảo vệ được cô?
Đây là chuỗi tai họa liên tục.
Khi con người còn yếu ớt mà kiếm được nhiều nguồn lực hơn là điều tốt, nhưng mở rộng thẳng thừng đến thế giới trực tuyến trên toàn quốc sẽ thu hút sự chú ý của cả những người mà cô không cách nào chống lại.
(P1)
Rủi ro trên mạng quá lớn, khả năng chống rủi ro của cô lại thấp tận cùng, quên đi thôi.
A Điêu xác định công dụng linh khí, cũng xác định phi thuyền phổ thông nghiêm cấm dùng Đồ Cấm Kỵ. Bởi sức mạnh của Đồ Cấm Kỵ quá mạnh, rất dễ quấy nhiễu tín hiệu của phi thuyền, hơn nữa một số Đồ Cấm Kỵ vẫn có tính năng tấn công, hiển nhiên loại phi thuyền vận chuyển sẽ không cho.
Trước khi lên tàu cũng có kiểm tra, phần lớn những Đồ Cấm Kỵ đã được tìm thấy và chuyển đến các bộ phận khác, vì vậy không ai có thể cảm nhận được linh khí cô phóng ra lúc này.
A Điêu yên tâm lấy bồn cầu ra, bắt đầu hấp thu theo phương pháp hô hấp.
84 phút, cô hy vọng sẽ hấp thụ xong tối nay, không biết liệu cô có thể mạnh mẽ hơn một chút vào thời điểm đó hay không.
Lăng Thành bên kia chẳng được bình yên lắm.
.....
84 phút là thời gian để linh khí được giải phóng liên tục, nhưng vì A Điêu thận trọng, giải phóng một sợi là hút ngay một sợi, thêm chuyện cộng với thời gian tiêu hóa sau khi hấp thụ linh khí, chuyện này kéo dài từ 84 phút đến 12 tiếng. Đoạn, cô mỏi mệt và ngủ thiếp đi.
Giữa trưa, đồng hồ báo thức reo, A Điêu thức dậy khỏi giấc ngủ, phản ứng đầu tiên là hôi thối và bẩn thỉu. Chỉ thấy da cô bám một lớp bụi bẩn nhờn, bụng vẫn còn quằn quại.
Cô vội vã vào nhà vệ sinh một trận.
Trong hơi nóng bốc lên, cô nhìn vào người trong gương thì ngạc nhiên: “Cuốn sách đúng là cái chắc. Hít phải linh khí trong một thời gian dài, ép buộc thể chất đạt đến giới hạn sẽ tạo thành một chu kỳ trao đổi chất mới trong sự đè ép mà cơ thể không thích ứng nổi, nhờ đó loại bỏ các tạp chất. Đây chính là tẩy tủy cấp thấp nhất, tẩy tủy nhiều lần, cải tạo sẽ rõ ngay, tố chất mới hiện ra.”
Cô quanh năm vất vả làm nông nghiệp ở vùng núi, đốn củi trồng trọt, hái dược liệu đủ loại nhảy lên nhảy xuống, đương nhiên cơ thể không mềm mại. Cô có rất nhiều vết chai, làn da cũng thô ráp, người gầy nhỏ thó.
Mặc dù bây giờ trông như một cô gái nông thôn nhưng vẫn tốt hơn trước đây nhiều.
“Cho dù không tính là phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng chả đến mức bị chế nhạo rồi.”
A Điêu nhớ tới cô gái qua lại ở bến tàu Kim Lăng, nhất thời tự ti.
Với bộ dạng này của cô, để lấy chồng nhà giàu thay đổi số phận, ngoại trừ phẫu thuật thẩm mỹ âu chỉ có nước thi vào đại học tốt.
“Túi da không được, dựa vào tốt gỗ để giành chiến thắng, phong thái rất quan trọng.”
A Điêu nhìn vào gương để lộ nụ cười nhã nhặn ngoan ngoãn. Cô vừa cầm bàn chải đánh răng… cạch, bàn chải đánh răng vừa đụng trúng răng là gãy ngay.
A Điêu: “?”
Sức lực ngay lập tức mạnh lên dữ như thế?
(P2)
.....
Không có máy đo sức lực trên phi thuyền, A Điêu chỉ đành tạm thời lấy đồ trong phòng để kiểm tra.
Sau khi dễ dàng giơ bàn máy tính lên bằng một tay, A Điêu cảm thấy mình có thể mua một món vũ khí để phòng thân. Tuy nhiên cô thấy rõ ràng nhất vẫn là cơ thể linh hoạt hơn rất nhiều.
Vốn sở trường của cô là nhảy lên nhảy xuống né đòn.
Hệ thống bên trong phi thuyền nhanh chóng thông báo đã tới bến tàu Lăng Thành.
.....
Đã từng thấy bến tàu Kim Lăng, tất nhiên bến tàu Lăng Thành cũng ghê gớm khôn cùng. Tuy nhiên A Điêu đã không còn cảm giác sỡ hãi thán phục đã từng, cô vội vã ra khỏi cửa kiểm vé và đón ngay xe bay.
“Xin hỏi địa chỉ là?”
“Lăng Thành, số B-14 đường Thuần Hòa, nhà quan, phủ Trần.”
Sau 20 phút, chiếc xe bay đưa A Điêu đến nơi. A Điêu kéo hành lý xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ trước mắt chẳng hề có phong thái, nơi này có cửa phủ xinh xắn nhã nhặn.
Dù sao cũng là nhà quan, đại khái tam tiến viện* rồi. Hai bên trước cửa là cây đào mận xinh tươi, vô cùng đẹp đẽ, làm nổi bật phong thái khiêm tốn nho nhã của gia chủ.
*Tam tiến viện: Quy mô của tứ hợp viện, tứ hợp viện càng lớn càng có nhiều cách xếp. Nếu tứ hợp viện xếp theo hình chữ mắt (mục -目) thì được gọi là tam tiến viện. Tứ hợp viện có thể xếp theo nhất tiến, nhị tiến, tam tiến, tứ tiến, v.v…
Nhưng lạ lùng là bên ngoài đường náo nhiệt là thế, cửa lớn nơi này lại đóng chặt.
A Điêu tiến lên bấm chuông cửa, một hồi lâu mà chẳng có ai trả lời. Cô nhìn thoáng qua camera giám sát hai góc trái phải, mím môi, không nói lời nào, cứ tiếp tục ấn.
Lại qua một hồi, máy thông báo truyền ra giọng nói.
“Xin hỏi khách tới vì?”
A Điêu đã sớm xây dựng tâm lý, cho dù trong lòng đã chửi ** má, song trên trên mặt cô vẫn có thể lộ ra nụ cười dễ mến hiền hòa mà rằng: “Tôi là Trần A Điêu, người này chưa chết đâu đó, lại đây nhận người thân, bà nội và cha có ở nhà không?”
Cô đã từng luyện tập, giọng điệu em gái ngọt ngào tuyệt đối làm cho phần lớn quan phủ thanh liêm yêu thích.
Những người hầu ăn mặc áo choàng bông trong nhà ngớ cả người, theo bản năng hỏi: “Trần A Điêu là ai?”
Má!
A Điêu hít sâu một hơi, ngẫm lại tên cha ruột và mẹ ruột của mình... Cô đã quên tên của họ từ lâu, nhưng sau này cô lại có được từ bên Hộ bộ kiểm tra.
Cô tiếp tục làm cô bé ngọt ngào: “Chính là con gái thứ ba của ngài Trần Nhiên, xin đi hỏi người trong phủ một chút, chắc có người còn nhớ tới tôi.”
Nếu như mấy người hầu già đó không chết hết.
(P3)
Đại khái người hầu cũng biết chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, khách sáo để A Điêu chờ một hồi còn anh ta đi vào thông báo.
Đương nhiên A Điêu bằng lòng chờ đợi, vừa chờ vừa tìm kiếm thông tin.
Thông tin chi tiết của người nhà họ Trần không tìm ra được là cái chắc, nhưng ít nhiều gì cũng tìm ra được tên thành viên chứ.
.....
Người hầu tắt loa, cầm máy bộ đàm lên và liên lạc với một chỗ bên trong.
Ông chủ không ở nhà, loại chuyện lớn này sẽ không truyền đạt đến thê thiếp bên kia, người đầu tiên nhận được tin chính là phu nhân nhà họ Trần. Người này ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng chuyển tin sang mẹ già của Trần Nhiên, hỏi người ta nên xử lý làm sao.
Bà lão giàu có với mái tóc xám trắng và khuôn mặt khô héo phúc hậu không nhấc nổi mí mắt, nói với phu nhân một câu: “Bé ba đã chết yểu từ lâu, ở đâu ra con nhóc này. Đuổi đi là tốt rồi, cái khác đừng cho nó nói thêm.”
Ánh mắt phu nhân khựng lại, cúi đầu đồng ý.
.....
A Điêu nghe thấy động tĩnh bên trong cửa, cả người đang dựa vào cột cửa lập tức đứng thẳng và tới gần.
Nhưng cánh cửa vẫn chưa mở.
Người hầu lại đánh giá A Điêu từ trên xuống dưới từ trong màn hình, càng xác định phán đoán của chủ nhân; đây làm sao có thể là con cháu nhà họ Trần. Anh ta nói thẳng: “Phu nhân chúng tôi nói nhà họ Trần cũng không có Trần A Điêu, xin cô bé đi nơi khác khất thực đi.”
Khất thực? Khất thực!
Chỉ thiếu nói thẳng cô đến xin cơm.
A Điêu nghiến răng, lấy ra tài liệu đã chuẩn bị khỏi ba lô, tiếp tục ngọt ngào: “Tôi biết lời nói của mình không đáng tin, tôi có tài liệu ở đây và công văn của Hộ bộ cũng như giấy tờ xét nghiệm DNA có thể chứng minh danh tính của tôi. Phiền anh mang vào. Tôi không muốn lấy đồ từ nhà họ Trần, tôi chỉ muốn mấy anh đổi giấy ghi nhận ký tử vong của tôi. Tôi phải đi học, tôi...”
Lời nói còn chưa xong.
“Mau cút đi, phường lừa đảo ở đâu ra, đã nói không có người này rồi. Nếu không đi, đừng trách hộ vệ trong phủ tôi xuống tay. Nhóc con không biết phủ nhà quan có quyền cho hộ vệ đánh chết người không đàng hoàng đúng không?”
Cửa lớn còn chưa mở, hộ vệ vẫn chưa ra, họng súng thông minh trên cửa đã mở ngay cổng, lộ ra lỗ bắn và nhắm vào A Điêu.
A Điêu: “...”
Mẹ nó, ngọt ngào không nổi nữa.
Cô cắn môi, má phồng lên một lần nữa, cuối cùng vẫn lùi lại một bước, không nói gì mà đi.
Thân người gầy kéo vali mình đi càng ngày càng xa.
Đằng sau cánh cửa, người hầu nơm nớp lo sợ nhìn về phía phu nhân đoan trang ung dung: “Thưa bà, con nhóc ấy đi rồi, nhưng nó để lại những tư liệu đó trên mặt đất.”
Người này hạ mắt, kế đó đưa sang một cái nhìn, người hầu ngay lập tức mở cửa ra ngoài lấy tài liệu, cẩn thận đưa cho phu nhân.
(P4)
Dáng người thanh tú khẽ nhúc nhích, phu nhân dẫn theo nha hoàn rời đi.
Vào nhà rồi, bà ta xem hết đám tài liệu này, nhưng sau khi ngồi xuống, bà ta lại ném nó vào lò sưởi.
Ngọn lửa từ từ nuốt sạch nó.
Pháo hoa ban ngày, khuôn mặt bà ta như ẩn như hiện trong ánh lửa, khá lạnh lùng không thay đổi.
.....
Bánh xe vali phát ra tiếng ma sát trên con đường đá xanh, thỉnh thoảng gặp phải hòn đá nhỏ còn xóc một chút. Bên đường phố đầy cửa hàng sầm uất, các cô gái chàng trai mô-đen qua lại, phong thái vội vã, hương thơm ẩm thực bồng bềnh, quầy tủ đầy mấy món thời trang đắt đỏ.
Một chốc sau, cô thực sự không thể đi bộ nữa bèn ngồi trên ghế công viên.
Cô khó chịu mờ mịt một lúc lâu mãi cho đến khi cô thực sự không thể chịu đựng được.
Quầy lòng nướng nhỏ đối diện thật quá thơm.
.....
Xúc xích là thứ muốn mua mà còn mua tận 3 cây.
Vừa ăn lòng nướng vừa uống trà sữa, A Điêu, người đang buồn bã, bắt đầu suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.
Cô mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phản ứng của nhà họ Trần... có điều lạ.
Thứ nhất, nếu nhà họ Trần thật sự nhận định cô không phải là Trần A Điêu, vậy với tư cách là gia đình quan khi gặp phải loại người mạo danh huyết thống này, tám chín phần họ sẽ báo quan bắt lại xử lý, tránh cho người này ở bên ngoài ầm ĩ ảnh hưởng đến thanh danh gia tộc. Thanh danh người làm quan rất quan trọng, nhất là đối với nhà họ Trần thanh liêm nhiều đời dựa vào đọc sách tiến thủ làm quan, hẳn là sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Thứ hai, nếu nhà họ Trần biết cô là Trần A Điêu nhưng từ chối nhận nhau, muốn đuổi cô đi, có thể có nhiều lý do. Song, khả năng lớn nhất vẫn là nội bộ nhà họ Trần không muốn cô trở về, ví dụ như người vợ hiện tại của Trần Nhiên, ví dụ như Trần Nhiên, ví dụ như… bà của cô.
Dù sao ba người này là những người có quyền quyết định lớn nhất về vấn đề này.
Nhưng dẫu có là ai, nếu họ thực sự không muốn chấp nhận cô, cô để lại tư liệu cũng vô ích.
Cô đặt cược vào tình huống khác – không liên quan gì tới cô, bản thân trạng thái của nhà họ Trần đã không đúng.
Người hầu đó là người mới, không hiểu nhiều quy tắc, đồng thời nơm nớp lo sợ, không đủ kinh nghiệm kỳ cựu, hiển nhiên tạm thời làm việc.
Một người hầu mới ở phủ không có gì đáng ngạc nhiên, và kỳ lạ là khi người hầu mới lại được sai tới quầy lễ tân ở cổng chính.
Đừng xem thường công việc này, cách xử sự với mọi người ở cửa quan trọng tột cùng. Người làm quan sợ nhất gây chuyện với người khác, một cánh cửa là bề ngoài, cũng là mặt mũi, cũng là sân khấu xã giao.
Lỡ như có khách quý gì tới mà người hầu mới không hiểu quy tắc gây chuyện với người ta, chủ nhà không có chỗ kêu oan rồi.
(P5)
Hơn nữa không phải là thời kỳ đặc biệt mà cửa phủ nhà quan đóng chặt. Đó thường là khi bên trong nhà xảy ra chuyện hoặc tránh rủi ro, còn không thì không để người khác rình mò bí mật.
Nhà họ Trần gặp chuyện?
Cho nên có rất nhiều người hầu lâu năm rời khỏi chức vụ vì tránh nguy hiểm, người nhà họ Trần không có đủ người để dùng bèn để cho người hầu mới đứng ở cửa chính. Dẫu gì gần đây sẽ không có khách quý nào tới nhà, chẳng lo làm phật ý người ta.
Vậy chuyện này cũng không nhỏ đâu, đừng nói là thảm họa diệt cả nhà chứ.
A Điêu nhai xúc xích trong miệng, vô thức nghĩ: Là bà nội biết mình tới nên muốn cho mình tránh họa à? Cho nên mới không nhận mình?
Nhớ đến bà già mập mạp cay nghiệt không quan tâm đ ến người khác, Đột nhiên A Điêu không ăn nổi nữa, ánh mắt đảo qua công viên.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng có rất ít trẻ em.
Trước đó cô cũng phát hiện ra người trên phố hơi ít, chủ yếu là trẻ em ít hơn, người lớn đưa con em ra ngoài chơi cũng ít.
Cô hạ mắt, rảnh tay lấy điện thoại di động ra và vào một số mạng xã hội ở Lăng Thành. Cô lục tìm và xem mấy bài viết, rất nhanh đã thấy tình huống.
Nguy cơ của Lăng Thành bắt nguồn từ ma quỷ quái đảng chưa được tìm thấy, trong khi nơi xảy ra vụ việc ở cộng đồng Kiếm Nam. Người phụ trách nơi này… quả nhiên, Tư mã châu của Lăng Thành chính là Trần Nhiên.
“Tới lục phẩm, chức quan không thấp đâu.”
Lúc trước biết được Bộ đầu Phong Đình qua một đêm nhảy ba cấp, nhưng đó là quan võ. Quan võ vốn là ăn cơm bằng thanh xuân, cơ hội đến có thân thể cứng rắn, biết đánh biết giết có công lao là đi lên ngay. Còn chuyện tăng chức thẳng một mạch từ thủ lĩnh nhóm đi tới thiếu tướng quân, chính là công việc đầu buộc trên dây quần*.
*đầu buộc trên dây quần: có thể rơi xuống bất kể lúc nào.
Huống chi còn có cơ hội khổng lồ khi linh khí phục hồi như vậy.
Quan văn lại khác, quan văn là cuộc sống mưu toan từ từ. Hễ không phạm sai lầm, thăng chức là chuyện cứ chờ nước ấm nấu ếch xanh. Thoạt nghe xong là thấy không tốt như quan võ nhưng lại rất ổn định và phạm vi hành nghề rộng rãi, dễ dàng mang lại lợi ích cho mấy đời sau; quan trọng nhất là sáu bảy mươi thì tuổi cao chí càng cao. Tuy nhiên quan võ thì thôi, quá tuổi thanh niên tráng niên không nắm bắt được cơ hội, tuổi đã cao sẽ không có ngày nổi danh, hơn nữa đãi ngộ và cấp bậc cũng chẳng bằng quan văn.
Thời đại linh khí biến mất, đọc sách là lối thoát đứng đắn, nhưng bây giờ… Cha ruột cô đã gặp chuyện.
Một quan văn đang quản lý khu vực Lăng Thành yên ổn thế rồi ma quỷ lao ra làm rối tung. Nếu như là đánh không lại, đơn giản sai tạm người ra và xin cử người bên phía triều đình là được rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được thủ phạm.
(P6)
Tội danh này thực sự lớn.
Tội không điều tra ra, tội bất tài, các loại đủ để chôn vùi đường làm quan. Thảm nhất là nếu cuối cùng còn chưa tìm ra nguyên nhân mà mấy đứa bé vẫn mất tích càng nhiều, dân oán than kêu ca lên thẳng tới các bộ, vậy rất có thể không chỉ là chuyện giáng chức.
“Xem phản ứng này của nhà họ Trần, chẳng lẽ sẽ mất chức, sa thải hoặc bị tịch thu tài sản?”
A Điêu là một người lạnh lùng, tám năm trước đã hết hy vọng với nhà họ Trần. Nếu không liên quan đến mấu chốt trong việc học hành, còn lâu cô mới tới nhà họ Trần gặp xui xẻo.
Vậy bây giờ đoán được nhà họ Trần sắp gặp họa lớn trước mắt, trong lòng cô vui sướng chăng?
Vui sướng cứt ấy, ngược lại cô có loại cảm giác nguy cơ “hố phân nổ tung đạo quán nhà mình gặp tai nạn”.
“Đơn giản có hai tình huống: Nếu nhà họ Trần chịu trách nhiệm, gây họa tới con cái, nhận mình, có khả năng mình còn chưa đụng tới sách được là bị liên lụy ngay. Không nhận mình, mình có thể đứng ngoài cuộc, nhưng chả đi học được nữa, từ đó chỉ có thể làm một người mù chữ có trình độ học vấn thấp.”
Bây giờ các trường đại học đã trở nên phổ biến, tuyển sinh đại học sẽ xác minh danh tính là cái chắc, đám mìn của cô sẽ lộ ra sớm thôi.
Nhưng không giải quyết thì nó cứ vĩnh viễn tồn tại.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Một bên là an toàn cá nhân, một bên là tương lai, nên chọn làm sao đây?
Nhất định chuyện của cô ở huyện Kỳ Sơn không giấu được, cộng thêm người đàn ông trên phi thuyền mà cô nghi là người nhà họ Tưởng... Cô không chắc rằng mình che giấu hoàn hảo.
Nhà họ Tưởng và sòng bạc chưa chắc sẽ buông tha cho cô.
Lỡ như lộ ra, không còn đường để học tập và khởi nghiệp, một bé gái học cấp 3 mồ côi không có người che chở như cô có được kết thúc tốt như thế nào?
Bây giờ thế giới này nguy hiểm khôn cùng.
A Điêu ợ một tiếng no nê, bỗng nhiên cảm thấy xúc xích cuối cùng trong tay không còn thơm nữa.
....
Chỗ máy tập thể dục cách công viên không gần không xa, một thanh niên mặc thời trang với sắc màu rực rỡ vừa rèn luyện vừa dùng dụng tai nghe để nói chuyện với người ta.
“Nó ăn xúc xích nướng trong công viên, ba cây.”
Giọng nói bên kia phẫn nộ lắm: “Vẫn còn ăn?! Tận 3 cây! Xứng với cái danh con nhỏ thôn quê… Anh có cảm thấy nó có Thực Thể Gieo Linh, hơn nữa còn từng hấp thụ linh khí không?”
Bây giờ đã vài ngày trôi qua kể từ khi linh khí phục hồi, mặc dù nhiều người thông minh kiềm chế ẩn nhẫn, che giấu sự thay đổi của mình, song cũng có rất nhiều kẻ ngu ngốc nói toạc móng heo. Bọn họ công khai khoe khoang sự thay đổi của mình trên mạng hoặc trước mặt mọi người.
Các loại sức mạnh lớn hơn, tốc độ nhanh hơn, đây là những biểu hiện trực quan nhất.
(P7)
Cho nên nếu Trần A Điêu có Thực Thể Gieo Linh, ngay cả khi cô che giấu được vết thương, vẫn rất khó để giấu nhẹm những thay đổi này một cách hoàn hảo.
“Chờ một chút, nó sẽ ném xúc xích nướng, xem lực ném của nó.” Thanh niên nhận thấy giờ đây trước mắt là một cơ hội tốt. Tưởng Xuân cũng thông qua máy quay trước ngực gã để xem A Điêu cách đó không xa… Cả hai đều trừng lớn đôi mắt đậu xanh.
A Điêu không ăn nỗi nữa thật, ngay cả hai cây xiên trúc cũng ném cùng lúc.
Thế là cô… đứng lên, đi đến thùng rác và nhẹ nhàng ném rác vào, tiện tay nhặt tất cả các chai nước khoáng bên cạnh thùng rác rồi bỏ vào.
Tưởng Xuân và thanh niên: “...”
Tố chất vẫn còn rất cao.
Đoạn, họ thấy A Điêu tiếp tục ngồi lại chơi điện thoại di động với biểu hiện rất nặng nề, cũng không biết cô đang xem cái gì.
Vừa lúc hai người có thể nói chuyện tiếp.
Tưởng Xuân: “Chương Trình, tất cả nhờ vào anh.”
Chương Trình: “Ông Tưởng có ân ơn với tôi, tôi nên làm vì tương lai của cậu.”
Hai câu đơn giản phơi bày một chuyện mấu chốt: Tưởng Xuân không chiếm được Thực Thể Gieo Linh, dĩ nhiên A Điêu là hy vọng duy nhất của hắn. Khó trách hắn điên cuồng nhìn chòng chọc A Điêu như vậy.
Tưởng Xuân: “Vậy với phán đoán và trực giác của anh, nó có khả năng không?”
Chương Trình: “Thật ra cậu Tưởng cũng coi như là một người tỉnh táo, sẽ không dễ dàng tức nước vỡ bờ. Có thể thấy cậu có điều hoài nghi nó, cần gì phải hỏi tôi.”
Từ đầu Tưởng Xuân không muốn nói, nhưng phải dựa vào người ta để có được Thực Thể Gieo Linh nên hắn mở miệng: “Nó là người huyện Kỳ Sơn, bỗng nhiên đi Kim Lăng rồi lại như ngựa không ngừng vó câu đến Lăng Thành. Từ phía huyện Kỳ Sơn có thể dò xét được nó có vấn đề về học bạ, hơn nữa bản thân nó có hộ khẩu của Kim Lăng. Vốn đây không tính là điểm đáng ngờ, vì học bạ nên nó vội vàng qua lại như vậy cũng là chuyện bình thường. Có thể là bởi vì hộ khẩu từ Hộ bộ bên Kim Lăng xảy ra vấn đề, nó phải đến Lăng Thành giải quyết, nhưng sơ hở lớn nhất chính là — tiền của nó tới từ đâu?”
Không bàn đến những thứ khác, chỉ riêng vé phi thuyền từ Kỳ Sơn bay tới Kim Lăng cũng chẳng phải là một con số nhỏ, huống chi tiêu sau này của nó không có 2,000 tinh tệ sẽ không dùng được như thế.
Sau khi nghe phân tích của Tưởng Xuân, Chương Trình nhướng mày: “Nếu một người vì thời gian gấp gáp mà tiêu tốn 2,000 tinh tệ, điều đó chứng tỏ số tiền trong tay nó có ít nhất cũng hơn chục ngàn. Điều này phù hợp với đường cong hiển thị mức tiêu dùng liên quan giữa nhu cầu sử dụng và năng lực kinh tế."
Tưởng Xuân cười lạnh: “Vụ án lớn về cây đa Cổng Linh Hồn ở huyện Kỳ Sơn đấy, chắc chắn có liên quan tới nó. Đồng thời từ đó nhận được rất nhiều lợi ích, nếu không tôi không nghĩ ra nó lấy được từ đâu.”
(P8)
Mà một người bình thường làm sao có năng lực tham dự vào trong đó?
Trước đó, A Điêu hỏi Phong Đình chuyện khen thưởng có giữ bí mật hay không bắt nguồn từ đây. Bởi lẽ cô biết nếu chuyện này bị lộ ra, nhất định cô sẽ bị nghi có giấu Thực Thể Gieo Linh.
Nhưng loại chi phí tiêu thụ này lại chẳng thể che giấu, cô không may mắn, đụng phải chú ruột miệng to của người ta, còn bị người ta dùng thiết bị theo dõi.
Thế là Tưởng Xuân biết.
Chương Trình hiểu: “Ồ, cho nên cậu Tưởng cũng không tính là con giun xéo lắm cũng oằn.”
Trong lời nói của người này mấy lần lộ ra sự khinh thường đối với mình, trong mắt Tưởng Xuân hiện lên nỗi lạnh lẽo: “Dù sao anh cứ giúp tôi nhìn trước đã.”
Chương Trình: “Sao thế, cậu muốn tự mình chạy tới? Được rồi, nó muốn đi rồi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”
Cúp máy rồi, gã cười lạnh: “Xem ra không yên lòng vì mình, cảm thấy mình không đưa Thực Thể Gieo Linh cho hắn.”
Cất điện thoại di động của mình xong, gã đi theo. A Điêu nào nhận ra mình bị theo dõi, bởi vì xét đến cùng cô chỉ là một cô gái trẻ bình thường.
Mà Chương Trình lại đáng gờm lắm, bằng không Tưởng Quảng sẽ không ủy thác và trọng dụng gã. Gã đi theo phía sau A Điêu, nhanh chóng phát hiện cô chạy về phía cộng đồng Kiếm Nam.
Nó đang tìm cái chết à? Kiếm Nam bên kia không yên bình.
.....
Nơi khởi nguồn ở cộng đồng Kiếm Nam, tuy nhiên A Điêu vừa kiểm tra tất cả các báo cáo mất tích trên mạng.
Hiện có 23 trẻ em mất tích, tuổi khác nhau từ 6 đến 12.
Quan phủ huyện Kỳ Sơn cũng tính là có người tài ba, cũng có nhân tài như Phong Đình, huống chi Lăng Thành là thành phố cấp hai. A Điêu tin tưởng chắc chắn nơi xảy ra vụ án không lưu lại bất kỳ manh mối nào, ít nhất bộ phận kiểm tra dấu vết của quan phủ Lăng Thành không điều tra ra. Vậy cô khẳng định cũng nhìn không tìm được mấy đóa hoa nào.
Tuy nhiên... Sau khi vào cộng đồng Kiếm Nam, A Điêu đã chọn một khách sạn trung bình có năng lực cảnh giới và phòng thủ.
Vào phòng rồi, A Điêu lập tức lấy ra bản đồ cộng đồng Kiếm Nam, dùng bút đỏ ra đánh dấu 23 chấm đỏ nơi xảy ra vụ án; đồng thời ghi lại thứ tự thời gian xảy ra vụ án kế bên chấm đỏ.
Vụ thứ nhất xảy ra vào ngày thứ ba linh khí khôi phục, và trường hợp thứ 23 xảy ra ngày hôm qua, mỗi ngày có một số trường hợp tương đồng.
(P9)
7 ngày, 23 vụ án.
“Tập kích dày đặc trên diện rộng như vậy, nếu như là ma quỷ e dưới lòng Lăng Thành có hố đất. Lấy tập tính gây án của con Giun Nằm Giấu có thể thấy được thói quen của những sinh vật dưới lòng đất này. Chúng hoàn toàn dùng thức ăn để lấp đầy dinh dưỡng nhằm tăng tốc độ sinh sản, cũng như triệu hoán bọn cùng tộc chạy tới. Lại lấy số lượng tăng thêm mở rộng phạm vi đánh úp, thế là phạm vi lây lan ra ngoài của chúng sẽ phân tán.”
Nghĩ như vậy, A Điêu đổi sang bút màu khác, theo khoảng thời gian một ngày để nối các chấm đỏ, rất nhanh nó đã xuất hiện một cái… bản đồ rực rỡ đầy đường chéo nhau hỗn loạn.
Lộn xộn như vậy?
Cái này không phù hợp với thói quen xâm lược của ma quỷ lắm.
Hình vẽ trước mắt trực quan hơn nhiều so với chữ ghi chép lại, và A Điêu ngạc nhiên.
Ban đầu cô chỉ muốn vẽ phạm vi tấn công tiếp theo của nhóm ma quỷ nhằm chuẩn bị cho tốt, nào ngờ cho ra kết quả thế này.
“Hẳn là không phải là cá thể ma quỷ mạnh mẽ cho lắm, nếu không sẽ chẳng khiêm tốn nhường này mà đã điên cuồng giết chóc dân chúng trên mặt đất từ lâu, và không che giấu không để lộ manh mối.”
“Nếu chủng tộc ma quỷ cấp thấp cùng loại Giun Nằm Giấu, lại bởi vì chỉ số thông minh không cao, chúng sẽ luồn cúi và có đặc tính đánh úp, âu sẽ không hỗn loạn như vậy...”
Suy nghĩ A Điêu vừa lóe, rất nhanh lại lục ra được nhiều video do người dân Lăng Thành trong cộng đồng Kiếm Nam quay vụ án này. Phần lớn trong đó là mấy trăm gần một ngàn sai nha của quan phủ Lăng Thành bày đủ loại kiểm tra tập kích với quy mô lớn.
Dựa theo thời gian để xem xét, hoàn toàn có thể tìm ra ngày đó quan phủ điều phối sai nha, tìm kiếm mục tiêu cùng bọn họ.
Lại lấy hành động của quan phủ để so sánh với những chấm đỏ này.
Nhìn vào nó, A Điêu vô thức viết một số từ khóa trên giấy: không để lại manh mối, biết điều, lập kế hoạch cẩn thận, dự đoán được khi phạm tội.
Cho nên thứ bắt mấy đứa trẻ rất có thể không phải ma quỷ mà chính là con người!
Hơn nữa có khả năng cao nhóm người này có gián điệp trông nom trong nội bộ quan phủ, dự đoán trước hành động của quan phủ. Do mục đích lục soát của quan phủ không theo quy luật cho nên nơi bọn họ đối phó cũng không theo quy luật.
Cuối cùng tạo ra hình ảnh trông như dày đặc có trật tự trên bản đồ bấy giờ, nhưng thực sự lại có nhiều chỗ gây án hỗn loạn.
“Thì ra là người, khó trách thật. Hiện tại đoán chừng quan phủ thấy gì đầu tiên là nghĩ nó chính xác, nhằm vào ma quỷ đang điều tra, ngược lại bỏ qua con người. Ma quỷ trốn dưới mặt đất còn người lại trốn ở trên, hiển nhiên bọn họ không tìm ra được.”
(P10)
Vừa rồi A Điêu vừa tiến vào cộng đồng Kiếm Nam đã nhìn thấy rất nhiều địa đạo đào bới, có thể thấy quan phủ Lăng Thành đã ra sức, đáng tiếc chẳng làm được gì.
“Nhưng khẳng định bên trong quan phủ cũng có vấn đề.”
A Điêu nói không phải là gián điệp mà là một nhóm chính trị nhỏ có vấn đề.
“Đội ngũ này trực thuộc phủ Tư mã châu, thuộc về đội cảnh vệ trực thuộc lão khốn Trần Nhiên. Nhưng nhóm sai nha lại thuộc châu phủ, cũng chính là Thứ sử quản lý điều phối. Quỹ đạo hoạt động của hai nhóm người khác nhau hoàn toàn, có thể thấy hoặc bọn họ tin tưởng lẫn nhau, tiến hành đồng bộ; hoặc chia rẽ lẫn nhau, có khoảng cách rất nhiều.
Đột nhiên A Điêu nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt nghi ngờ.
Nếu như là cái sau… Trần Nhiên bất hòa với Thứ sử Triệu Du của Lăng Thành, cục diện ấy còn bết bát hơn so với dự đoán ban đầu của cô.
Thứ sử có ngũ phẩm, hoàn toàn nghiền ép Trần Nhiên.
Khó trách trạng thái nhà họ Trần không ổn như vậy.
Da đầu A Điêu tê dại, có nỗi xúc động quay đầu rời khỏi Lăng Thành. Nhưng đến cuối cô vẫn khôi phục tâm tình, bắt đầu xem xét trang ωeb chính thức của quan phủ Lăng Thành.
Bởi vì cục diện khó coi vô cùng, thật ra tất cả quan viên quan phủ Lăng Thành đều có cùng một tình cảnh, chỉ cần xem một khi triều đình giáng tội thì ai có kết quả thảm hại hơn mà thôi.
Nhưng thái độ của quan phủ vẫn phải có, và đó là treo thưởng.
“Chỉ cần đưa ra đủ manh mối giúp quan phủ điều tra vụ án này, sẽ thể nhận được phần thưởng nhất định, thậm chí còn treo thưởng không ít.”
“Để mình xem một chút… Nếu manh mối có lợi cho phá án, có thể lấy được 50,000 - 200,000 tinh tệ đúng không?”
Nhiều như vậy!
Đôi mắt của A Điêu thiếu điều biến thành màu xanh lá, chẳng còn tí điểm do dự về việc tham gia vào chuyện này.
Nhưng chỉ bằng manh mối này sợ rất khó có được chứng cứ. Cho dù có thể cho quan phủ linh cảm nhưng chắc gì người ta đã bằng lòng nhận, xem xong thì thôi, nói với bên ngoài là không áp dụng.
Những quan chức thành phố này... có thể phức tạp hơn nhiều so với huyện nhỏ.
Cô phải có mục tiêu cung cấp manh mối thay vì đi thẳng tới chỗ giải thưởng của quan phủ.
Vì vậy... Trước hết A Điêu mua một tài khoản bỏ đi từ Taobao, kế đó sử dụng tài khoản này chủ động gửi một tin nhắn cho một hộp thư.
Gửi nó cho ai? Tất nhiên là cho ông cha giàu như chó của cô.
Còn chưa kịp nhận người thân, trước tiên lừa một khoản tiền rồi nói sau.
Nhưng cô phải nhớ lại địa chỉ hộp thư của người này ở đâu… có vẻ như đã từng thấy khi còn tấm bé.
(P11)
.....
Văn phòng Tư mã châu Lăng Thành, thật ra Trần Nhiên nào khủng hoảng bất an như người bên ngoài phỏng đoán. Ông ta là lão già xảo quyệt, trên có quan trên đối địch bài xích, dưới có nguy cơ bức ép. Ông ta biết nếu mình không ổn định được tâm tính, tuyệt đối cách chết không xa.
Ông ta đã mơ hồ nhận ra điều là lạ ở chỗ nào đó bởi vì nó quá khó để kiểm tra.
Khó tìm như vậy, thật sự là chuyện một ít ma quỷ cấp thấp có thể làm được?
Làm thế nào mà ông ta thấy…
Giờ phút này ông ta cũng nhìn vào bản đồ trước mắt, nhìn một chút, đột nhiên hộp thư trên điện thoại di động có tin nhắn.
Công việc quan chức bận rộn, ai còn trả lời hộp thư. Nhưng phương tiện truyền thông xã hội của quan chức được kiểm soát, được dùng chung và có cấp dưới để xem xét, xử lý, thậm chí tự sử dụng... Nói chung thường là người quen mới dùng được.
Chẳng lẽ thân tín điều tra ra và có kết quả?
Ông ta ngay lập tức nhấc điện thoại lên xem xét, thế nhưng lại thấy một tin nhắn văn bản thế này.
“Tôi có manh mối về cuộc khủng hoảng Lăng Thành lần này, có lẽ có thể mở ra cục diện bế tắc hiện tại trong chốn quan trường Lăng Thành. Nhìn tới nhìn lui, cảm thấy tình cảnh không tốt. Trần đại nhân, ngài cần làm giao dịch với tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Trần Nhiên là kẻ này là phường lừa đảo. Tuy nhiên tên này lấy được hộp thư cá nhân của mình, bản thân điều này đã xác minh năng lực nhất định, phường trộm cắp nhỏ bé không có bản lĩnh tới nhường ấy.
Thế là ông ta hỏi: “Manh mối gì? Giá cả thế nào?”
“100,000 tinh tệ.”
Giá này không cao nhưng cũng không thấp, ấy nhưng nó lại nằm trong phạm vi mà một quan viên như Trần Nhiên chấp nhận được.
Các quan chức chủ yếu kinh doanh có tài sản tư nhân, không phải dựa vào bổng lộc ăn cơm.
Trần Nhiên đồng ý, và nhắc nhở người ta: “Tôi có thể đặt cọc cho bạn trước nhưng bạn nên chắc chắn rằng manh mối của mình hữu ích, nếu không…”
“Không cần tiền đặt cọc.”
“Tôi gửi thẳng đến cho ông, có đáng giá hay không do chính ông tự phán đoán.”
“Đương nhiên tôi cảm thấy đại nhân Trần Nhiên sẽ không quỵt nợ. Dẫu gì ảnh chụp màn hình của tôi lỡ lọt ra ngoài, mặt mũi ngài cũng không đẹp.”
Khóe miệng Trần Nhiên hạ xuống, còn chưa giao dịch đã uy hiếp ông ta trước?
Ở phía bên kia, A Điêu đã cẩn thận chụp ảnh tất cả những manh mối mà mình tìm ra. Đoạn, cô viết thư, trên đó mô tả kỹ lưỡng phỏng đoán của mình, cuối cùng sau khi gửi thư đi còn chụp toàn bộ ảnh lại để lưu trữ.
Trần Nhiên nhận được tin nhắn bèn nhìn ngay. Lần đầu tiên đúng là ông ta mắt sáng lên, nhưng sau khi đọc xong rất bình tĩnh mà trả lời: “Cứ như vậy mà bạn đã muốn 100,000 tinh tệ? Không đáng giá.”
Úi cha, quả nhiên.
Trần Nhiên còn đang chờ người ta đáp lại, nào ngờ người ta trả lời ngay chỉ trong vài giây mà còn như thể dự đoán được lời nói của ông ta.
(P12)
“Hoàn toàn chính xác không phải cách tuyệt vời làm người đời hãi hùng gì, nếu không nào chỉ có 100,000. Trần đại nhân còn trông cậy tôi thay ngài tiêu diệt những kẻ thù chính trị của mình sao?”
Trần Nhiên biến sắc.
“Có lẽ thật ra trong lòng ngài đã sớm có nghi ngờ, chẳng qua không có chứng cứ xác thực, cũng không có khả năng thuyết phục các quan viên Lăng Thành khác bên ngoài làm lính lác dưới trướng ngài phối hợp với mình. Nếu ngài bàn bạc trên đó, chỉ e bị một số người đàn áp vạch tội, hoặc lại để người ta ngồi mát ăn bát vàng, cho nên ngài lâm vào bế tắc.”
“Nhưng với manh mối tầm thường này, ít nhất nó có thể cho ngài sức mạnh thuyết phục các đồng nghiệp không muốn chết trong vụ án này.”
“Trời muốn sập, tương lai của ai không phải là tương lai chứ? Chỉ là cọng cỏ cứu mạng mà thôi, không cần bằng chứng quá sắc, chỉ là một cơ hội.”
A Điêu chưa bao giờ dám xem thường nhân tài khắp nơi, cũng chưa từng xem thường Trần Nhiên. Cô chỉ biết ngay cả khi dưới tay Trần Nhiên, người bị Thứ sử áp chế, có vài người tài, chỉ sợ sức chú ý nhiều ít gì cũng bị phủ Thứ sử phân chia, dùng nhiều thời gian đối phó với với chuyện Thứ sử gây khó dễ cũng như gài bẫy. Dẫu ông ta có chút ý nghĩ đối với những vụ án này âu chẳng còn cách nào biểu lộ. Quan trọng hơn là bọn họ kiềm chế phương hướng tư tưởng lẫn nhau. Ai nấy đều rơi vào cái hố hung thủ thật sự là ma quỷ, cũng ở trong cái hố này thi nhau xem ai đào sâu hơn.
Đối với Trần Nhiên mà nói, cho dù ông ta nghĩ tới nguyên nhân hiểm họa không phải ma quỷ, cũng chẳng thể trực tiếp báo cáo với Thứ sử. Bởi vì lỡ như không điều tra được cái gì, ông ta nhận tội thay người khác; còn trong trường hợp tìm ra được cách hóa giải, xác suất lớn nhất là người kia sẽ cướp công, hơn nữa còn loại ông ta ra ngoài.
Nếu không thể áp chế Thứ sử, cục diện chính trị bế tắc của ông ta ở Lăng Thành không giải quyết được. Cho dù vấn đề này liên quan đến sự an toàn của người dân Lăng Thành, nhưng ông ta cứ mãi là người thiệt thòi. Điều này không phù hợp với lợi ích chính trị của ông ta.
Muốn làm, ông ta phải tránh con đường bên Thứ sử, một mình mình làm, giải quyết cuộc khủng hoảng, giành trước công lao với Thứ sử, không để cho người ta ngồi không mà hưởng; thậm chí để người đó… Nhưng một mình ông ta không thể làm một việc lớn như vậy.
Trần Nhiên nhìn vào bức thư không nhiều nhưng cũng không ít chi tiết, suy tư đôi chút. Chợt ông ta nhướng mày, trả lời A Điêu: “Nghe có vẻ không tệ, nhưng 100,000 tinh tệ vẫn còn cao. Tôi cho bạn 50,000, bạn là người có tài, nếu còn có manh mối có thể hợp tác lâu dài.”
“Nếu bạn đồng ý, cho tôi tài khoản.”
A Điêu vừa nhìn thấy tin tức này đã biết ngay Trần Nhiên đang thử cô.
Để thăm dò điểm mấu chốt của cô, thăm dò mục đích của cô.
(P13)
Nếu vì tiền, 100,000 hay 50,000 chẳng khác gì nhau. Ông ta phải đoán được lập trường của cô.
“50,000 cũng được, coi như là giảm giá lần đầu tiên hợp tác. Lần sau thì chưa hẳn.”
“Tài khoản là..”
A Điêu đưa một tài khoản tiết kiệm trên phương tiện truyền thông xã hội. Cứ như vậy, thông qua phương tiện truyền thông xã hội cao cấp này, một quan chức lục phẩm như ông ta không có khả năng tìm thấy tài khoản ngân hàng của cô.
A Điêu không có ý định bại lộ thân phận để cho chó nhà giàu này biết.
Qua mấy giây, hệ thống đưa tin, tài khoản có 50,000 tinh tệ gửi vào.
A Điêu nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình một lần nữa, bây giờ tất cả tài sản của cô đã nhảy lên 80 ngàn.
Trong khoảnh khắc đó, cô hơi thất thần.
“Quả nhiên, hỗn loạn cũng mang tới cơ hội, khó trách luôn có một số người thích chiến tranh.”
A Điêu không nghĩ đến những chủ đề đạo đức chiến tranh và hòa bình kia, cô chỉ chú ý: Mẹ kiếp, ngân sách trong lòng mình là lấy được 5,000 tinh tệ. Nào ngờ được lão khốn này lụn bại như thế, chả chút nào hiểu được tin túy của việc rao giá trên trời trả giá liền ngay. Cứ thế cho mình 50,000 tinh tệ, phát tài phát tài!
.....
Sau khi tự thấy phất nhanh, A Điêu vô thức muốn vào Taobao điên cuồng mua và mua, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và kiềm chế.
Sở dĩ lựa chọn Trần Nhiên cũng không phải hoàn toàn bởi vì lợi ích của cô có liên quan mật thiết với đối phương, mà do cô có sự hiểu biết về Trần Nhiên.
Chỉ riêng từ cục diện hiện tại của Lăng Thành, Thứ sử Lăng Thành Triệu Du với tư cách là người đứng đầu lại vô cùng tầm thường. Thậm chí trong mắt A Điêu, lòng dạ ông ta đôi phần hẹp hòi đồng thời chẳng giỏi giang là bao, phỏng chừng dựa vào quan hệ để lên chức. Loại người này cho dù đủ độc ác cũng tuyệt đối không ngồi đó lâu dài — bởi vì cho dù ông ta có chơi được Trần Nhiên, cũng không thể giải quyết được nguy cơ Lăng Thành lần này.
Nhưng Trần Nhiên... Tất nhiên cô chẳng có thiện cảm với Trần Nhiên, cũng chỉ nhắm vào ấn tượng khi còn bé. Đó là ý kiến cá nhân, không thể không nói người này có bản tính xảo quyệt. Ông ta biết chân lý hàng đầu của chuyện làm quan là không phạm pháp; tiếp theo che chở quản lý cục diện không làm địa bàn chính trị mình tổn thất; thứ ba là biết cân nhắc ưu và nhược điểm để đưa lựa chọn có lợi nhất cho mình.
Những người như vậy có đường làm quan theo xu hướng đi lên một cách trơn tru.
(P14)
Còn có một nguyên nhân khác. A Điêu thủy chung nhớ rõ dẫu tổ tiên nhà họ Trần có tí thanh danh trong sạch nhưng đã suy yếu từ lâu. Đến thế hệ Trần Nhiên đi học đã sớm không còn ai có chức quan trong người, chẳng bằng phú hộ bình thường. Ấy vậy người tên Trần Nhiên này thông qua chuyện tự mình vươn lên, đọc sách nâng cao giá trị bản thân thành công, lọt vào mắt xanh con gái nhà quan. Vợ cả bệnh chết rồi, kế đó cưới phu nhân cũng có chút vốn liếng, cho nên nhà họ Trần cũng có tí nền móng.
Hai lần thông gia liên tục, hẳn ông ta có thể lăn qua lăn lại tạo ra một chút động tĩnh. Dẫu gì nếu không dày vò, e là sau này chẳng còn cơ hội.
“Ngay cả phần thưởng của huyện Kỳ Sơn cũng đã đưa xuống. Thưởng phạt công tội có nhiều mặt, chỉ sợ việc xử lý Lăng Thành sẽ đuổi tới rất nhanh. Nếu không phá vỡ cục diện...”
Thứ sử + hung thủ đằng sau hậu trường tương đương với hai nhóm người, Trần Nhiên chưa chắc có thể phá được tình hình trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa cho dù ông ta làm được chắc gì theo kịp chuyện mình nhập học.
Đương nhiên việc cô có nhập học hay chăng chả quan trọng đối với Trần Nhiên, sau này người này cũng tuyệt đối sẽ không vì mình mà sốt ruột mà làm thủ tục quan hệ.
A Điêu suy nghĩ tới lui, cuối cùng vẫn thay đổi một bộ quần áo đơn giản.
Thật ra cô có đồ hack và và khả năng trinh sát của cái thứ hack này vô cùng cao cường.
“Mặc kệ có năng lực ẩn nấp nào, chỉ cần xuất hiện ở bên cạnh mình trong một phạm vi nhất định, bồn cầu có thể cảm ứng được. Hơn nữa còn có thể căn cứ vào thực lực của đối phương bao nhiêu để ra phán đoán đại khái.”
Đã có thể bùng lên năng lực niệm, còn có thể tinh chỉnh cấp bậc.
Chắc chắn là một BUG siêu cấp.
A Điêu thay quần áo xong đi ra ngoài. Lúc xuống thang máy, vốn chỉ có một mình cô... Nhưng khi cửa thang máy sắp đóng lại, một người đàn ông đột nhiên vội vã chạy đến.
“Chờ một chút, tôi xin lỗi.”
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở.
Đối tượng có thể tiến công với cấp thấp.
Hầy, vẫn là cấp thấp.
Không đúng, trước kia những người đó toàn là đối tượng có thể tiến công với cấp cực thấp, chỉ có mỗi thanh niên đội mũ lưỡi trai này là cấp thấp.
A Điêu chỉ thấy bông tai của người ta lóe lên, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng phổ thông và trung thực dưới vành mũ của người ta.
Cửa thang máy đóng lại.