Edit + Beta: Basic Needs
………..
Xác chết là xác chết, không sống nổi.
A Điêu tức tổ tiên người ta một đợt rồi bắt đầu tiếp tục kiểm kê quà tặng do anh em nhà họ Tiêu cũng như ngân hàng Hoa Diệu tặng cô.
Quà cảm ơn của anh em họ Tiêu: Thẻ chuyển khoản có 30 tỷ + 5,000 di cốt + một bia mộ.
Quà cảm ơn của ngân hàng Hoa Diệu Một thi thể (dường như cũng là thi thể của một vị tông sư đời đầu tiên)
A Điêu: “...”
Trong bối cảnh linh khí sống lại này, quà cảm ơn không phải là xương cốt thì cũng là bia mộ hoặc thi thể.
Nhưng cô một mực vui mừng lắm.
Có vẻ bi3n thái đấy.
“Để tôi xem thử cái bia mộ này thứ gì đây. Hình như chữ trên đó là câu chữ bay lượn thời cổ? Đậu xanh, mấy người Khúc Giang Nam chưa có dạy cái này đâu.”
Bồn Cầu: “Đây là đạo bia thượng cổ đời đầu tiên, được sử dụng để tìm hiểu ý của đạo. Khi tìm hiểu được đạo ý càng lớn sẽ càng mạnh thây kệ có là cấp Sao Trời bay bậc tông sư, và đột phá càng dễ dàng. Bởi lẽ sau khi đạo ý dung nhập vào chiêu pháp, sức mạnh được tăng thêm sẽ mạnh tột cùng… Không có tấm bia này thì người bình thường chỉ mới bắt đầu nắm giữ đạo ý sau khi đột phá cấp Sao Trời. Tuy nhiên có nó rồi, tố chất sẽ cao, người ở cấp Vi Quang đã có thể bắt đầu nắm giữ đạo ý. Hai anh em này còn tặng cho cô một khối thế này chỉ e trong tay họ không chỉ có một khối duy nhất.”
A Điêu cũng giật mình: “Vậy tôi hiểu vì sao Tiêu Cận và Tiêu Khiết La đều có mặt tại hiện trường và không nghe nói Đông Quách Giảo Thanh kia chết ra làm sao. Chỉ sợ hoặc nhà họ Tiêu còn có một cao thủ, hoặc lúc ấy một trong số bọn họ để một con rối ở đây còn cơ thể chính thì đi ra ngoài giết người.”
Bồn Cầu: “Cần gì là con rối, có thể là phân thân.”
A Điêu: “?”
Bồn Cầu: “Những câu văn bay lượn trên tấm bia này nói về phân thân, đạo ý phân thân. Khi cô hoàn toàn hiểu được nó, cô còn được nó công nhận ngoại trừ đạo ý cô tu luyện được khi trước và cô sẽ xây dựng được một cái phân thân. Hẳn Tiêu Cận đã nắm giữ cho nên tặng nó cho cô vì chính cô thật sự cần nó. Người này ghê thật.”
A Điêu cũng thán phục, thứ này đúng là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Chỉ cần có thân thể phân thân, Triệu Nhật Thiên và Trần A Điêu sẽ cùng tồn tại.
Ngặt nỗi đoan chắc không dễ tu luyện đồ chơi này.
“Vậy mà cậu còn hiểu ngôn ngữ bay lượn? Tôi cứ cho là trình độ văn hóa của cậu không cao.” A Điêu càng thấy thán phục hơn ở chỗ này.
Bồn Cầu: “Xì!”
(P1)
A Điêu cười ha hả. Vừa mở ra quà tạ ơn của ngân hàng Hoa Diệu, cô thốt phát hiện có một thứ rơi ra từ bên trong.
Một hạt nhân giáp chắn.
A Điêu ấn mở và ràng buộc nó xong, hạt nhân giáp chắn phóng ra một bộ giáp mềm mỏng như cánh ve.
Đồng thời ngân hàng Hoa Diệu gửi vào tài khoản của cô một tin nhắn văn bản: Khách hàng thân mến, thứ ngài nhận được bây giờ là Áo Giáp Ảo Ảnh do ngân hàng Hoa Diệu chúng tôi phát triển ra gần đây. Bộ giáp chắn này sử dụng đá sao không gian từ mỏ của hành tinh Thiên Tế 01 làm nguyên liệu và bắt đầu nghiên cứu rèn đúc. Sự đổi mới lớn nhất của nó là có thể biến công cụ bay thành cánh chim sau lưng, vận tốc đạt tới mức đỉnh cao nhất của công cụ bay ngày nay. Hiện tại nó là phiên bản đầu tiên, không bán ra, chỉ có khách hàng VIP cấp hạch tâm trong nội bộ mới đặt hàng trước được. Nếu một mai ngài có nhu cầu, ngài có thể tiến hành nâng cấp lên thế hệ thứ hai hoặc thậm chí là cấp cao hơn, mỗi tội khi ấy cần các chi phí nâng cấp khác. Món đồ trước mắt là quà tặng miễn phí, cảm ơn ngài đã giải quyết cuộc khủng hoảng cho Hoa Diệu. Chân thành chúc ngài Đô đốc tiền nhiệm có con đường làm quan rực rỡ.
Bồn cầu không dằn lòng nổi bèn thở than: “Đúng là ăn cơm của chủ nghĩa tư bản rồi. Bộ này mà rao giá tới 20 tỷ vẫn có người mua đó, vậy mà còn là dạng không thể mua được. Theo tôi biết để thành VIP cao cấp của ngân hàng Hoa Diệu thì cùng lắm chỉ cần tiêu tiền tới mức nhất định là được lên cấp, còn VIP nòng cốt sẽ cần người ta xét duyệt địa vị và năng lực, không đơn thuần chỉ vì cô đã cứu người của họ, giải quyết khủng hoảng về uy tín.”
Hiển nhiên A Điêu cũng hiểu. Cô mỉm cười: “Giá cả của con người phụ thuộc vào giá trị.”
Tiếp đó cô cho Áo Giáp Ảo Ảnh nhập vào trong người, tháo ra lớp giáp chắn ban đầu, và xử lý cũng như bán đi tất cả các chiến lợi phẩm lộn xộn đạt được hồi trước. Dự kiến cuối cùng tài khoản của cô sẽ đạt được số dư 100 tỷ.
Bồn Cầu: “Cô còn một khoản vay 3 tỷ.”
Ghét ghê, không nhắc là chết à?
A Điêu âm thầm nâng giá của những trang bị tốt nhất được mình tính toán ban đầu, gom thêm được 3 tỷ.
Kỳ thi của Viện Lộc Sơn sắp đến, những thiên tài kia đang gắng sức đi đánh hố đất để tăng cường bản thân, chi thêm tiền để trang bị cho mình thì có làm sao đâu?
Cô làm vì muốn họ tốt hơn thôi.
Bồn Cầu: “...”
Chuyên gia moi tiền, trác tuyệt chỉ có một.
Sau đấy A Điêu chỉnh hợp tài nguyên trong tay, giữ lại 12,000 miếng di cốt. Có điều cô lại chuyển hóa toàn bộ 15,000 viên linh hạch cấp 5 thành điểm năng lượng, gom vừa đủ 300 triệu, nâng bồn cầu lên cấp 13. Đoạn, cô chuyển đổi tổng cộng 6,000 viên linh hạch cấp 6 (một viên trị giá 100,000 điểm năng lượng) thành 600 triệu điểm năng lượng. Khó dữ quá, càng lên càng khó thăng cấp.
Thành ra cho dù có được một đợt thu nhập này rồi, A Điêu chỉ có thể nâng bồn cầu lên cấp 13, để tới cấp 14 còn một khoảng chênh lệch rất lớn. Tuy nhiên điều này có dính líu tới thực tế khi lợi ích đến từ một đợt thu vào này không chỉ nghiên về phía linh hạch. Sau đó nếu không phải vì tinh thần khuếch trương làm bản thân hôn mê, cô mà tham gia chiến dịch cuối cùng vẫn đủ gom tới 2 tỷ điểm năng lượng. Dầu gì kỹ năng giết theo bầy của Điểm Binh Triệu Tướng đâu phải là chuyện đùa.
(P2)
Nhưng sự tăng lên của phần tinh thần mới là con đường đúng đắn. Nói tiếp, cô vẫn kiếm lời thật nhiều. Cô tăng những thứ như 404 tới cấp max, năng lực niệm tiêu thụ đến 1 tỷ 2 (vì danh tiếng đến từ trận chiến bờ biển phía Nam, năng lực niệm tiếp tục tăng lên).
Cấp độ: Cấp 13 (mức năng lượng hiện tại 600 triệu/2 tỷ, cần thêm 200 triệu điểm năng lượng để lên cấp 14. Lưu ý: cấp 13 còn có một không gian lưu trữ 30 ngàn mét khối. Cấp 13 có thể tự động hấp thụ linh khí trong môi trường đổi lấy tất cả các kỹ năng tăng lên +20 cấp.)
Năng lực niệm: 1 tỷ 2.
Cùng lúc giải phóng linh khí: 90,000 sợi.
Kỹ năng đã đổi:
Tất cả các kỹ năng như Điểm Binh Triệu Tướng còn có 101, 202, 303... Toàn bộ có max cấp tại cấp 30.
Kỹ năng chuyển đổi:
1: Chế độ tấn công tự tạo ra từ dung hợp Thực Thể Gieo Linh (để đổi cần 100 triệu, mỗi lần lên cấp cần 100 triệu năng lực niệm.)
2: Phương pháp tu luyện ý chí và năng lực niệm quyển 5 (không cần đổi, trí tuệ bồn cầu tự khơi mở.)
3: “Ghi chú không gian tập 2” (Bí pháp loại không gian, 1 tỷ năng lực niệm là đổi được.)
A Điêu mua tất cả 1, 2, 3, sau đó tích hợp các nguồn lực trong tay, đặt ra kế hoạch tu luyện cho tháng tiếp theo.
1. Lợi dụng hai Cổng Linh Hồn lớn + Trận Tụ Linh cổ + tuy luyện nhờ Bồn Cầu nhằm đột phá tu vi tới Cấp Vi Quang; dùng phương thuốc Đinh Bính Ất + chuyển xương tiếp tục rèn luyện cơ thể chính.
2. Tiêu thụ 12,000 mảnh di cốt; bóc sợi tinh thần lên 10,000 sợi; mở rộng gân mạch tới con số 1000; hoàn thành giai đoạn rời khỏi người để tấn công của Tinh Thần Nhập, thành công đạt được toàn bộ Tinh Thần Nhập.
3. Lợi dụng bí tịch Lửa Máu của tộc họ Hàn cùng với “Đan Nguyên Lỏng”, nghiên cứu hai thi thể + truyền thừa Huyết Thống Hóa Mắt cho Vua Tuyết Yêu cấp 13, đâm chọt thành sức mạnh huyết thống của bản thân.
4. Tu luyện bia cổ, tạo ra phân thân; để phân thân mang theo 20 bùa năng lượng cấp 7 đi đánh ba Cổng Linh Hồn lớn, gom góp thành 5 Cổng Linh Hồn lớn.
5. Công thức cho một liều dược liệu cấp Ất sẽ tốn đâu đó 300 triệu năng lực niệm, chuẩn bị 50 tỷ điểm để sử dụng, 50 tỷ khác dùng để mua sấm sét, không gian và mây đen, mua ba nguyên tố này để làm bảo vật.
Sau khi kế hoạch của A Điêu được thiết lập, hiển nhiên tài nguyên trong tay bắt đầu tiêu hao. Thứ cần cô chọn là ba nguyên tố sấm sét, không gian và mây đen. Rất khó để chọn, trước hết nguyên tố mây đen hầu như không có, ngay cả trong ngân hàng Hoa Diệu cũng không có hàng tồn kho. Còn không gian lại có, ngặt nỗi so ra hiệu suất chi phí* thấp, toàn là dạng bị hét giá. Hên sao nguyên tố sấm sét tương đối nhiều, thế là A Điêu lật tới lật lui, vừa liếc mắt đã nhìn trúng một Thực Thể Gieo Linh.
*Hiệu suất chi phí tính bằng: hiệu suất/chi phí. Giá trị thấp chứng tỏ hiệu suất thu được không xứng với số tiền bỏ ra.
(P3)
Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp: Giọt Sấm Ba Nguyên Tố.
Bồn Cầu: “Không thể nào, Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp không thể nào được bán rẻ như vậy, nhất là tính công kích của nó, chí ít có 80 tỷ chưa chắc đã mua được.”
Đồ cấp Giáp là dạng có tiền mà không mua được. Huống chi Thực Thể Gieo Linh cao cấp đều là thứ trời sinh, còn cao hơn cả một cấp so với Đồ Cấm Kỵ, cái thứ gần gũi với bản chất đạo tu linh hơn.
50 tỷ là bán phá giá.
Đồ tốt cần gì bán phá giá.
Cẩn thận kiểm tra một hồi, A Điêu và Bồn Cầu biết tại sao.
“Yêu cầu cho phần tinh thần và linh đan mang nguyên tố sấm sét cao thế này bảo sao không ai mua.”
A Điêu và Bồn Cầu tính lấy có, nhận ra món này đòi hỏi tố chất phần tinh thần có ít nhất 300 điểm, đồng thời còn yêu cầu tố chất linh đan có nguyên tố sấm sét mạnh khôn xiết. Điều này chẳng khác nào vô hạn thu hẹp phạm vi người sử dụng. Chưa kể với tố chất tinh thần cao nhường này, người ta đều tu luyện hệ tâm linh chứ chắc gì đã tu luyện hệ sấm. Phàm là người thỏa mãn cả hai điều thì về cơ bản cũng là quái thai đứng đầu khu vực Tam Quốc, có ai mà thiếu Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp? Bạn xem không phải cậu Thiếu chủ họ Đông Quách còn có cả một Trận Tụ Linh cổ à, dự đoán trong cơ thể Hàn Trạc cũng có một Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp. Dù sao tộc đâu phải họ Hàn tại thời kỳ đầu tiên chỉ đáng gờm như bao người, tổ tiên họ còn mạnh hơn cả nhà Đông Quách.
“Nghĩ như vậy với tu vi trước mắt của bọn họ, mang theo một Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp là căng hết cỡ, thêm một cái nữa là không chịu nổi, làm sao còn mua chứ. Nhìn Giọt Sấm Ba Nguyên Tố này đi, sao bảo nó có yêu cầu cao như vậy thì sức mạnh cũng dữ dội cho được. Sức mạnh chả hơn mấy món cấp Giáp khác, thuần túy ăn no rững mỡ mơ mộng viển vông muốn dùng giọt sấm nặng cỡ 3 gram để dự trữ nguyên tố sấm. Kết quả phát hiện chơi muốn nát, có thể dự trữ nhiều hơn thật nhưng phần tinh thần không điều khiển được... Hèn chi bị người ta chê. Người ta trả được 50 tỷ thì chắc gì không nỡ bỏ 80 tỷ để mua Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp tiêu chuẩn hơn.”
A Điêu bấm vào xem, đọc một hồi và mua thẳng thừng.
Không chịu nổi Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp thứ hai? Phần tinh thần không thể kiểm soát? Đoan chắc điều này không nói về mình.
(P4)
.....
Thời gian như nước chảy, 20 ngày sau, cuối cùng học sinh của Học phủ Kim Lăng đã có mặt đủ.
Ngặt nỗi đâu phải vì hôm nay lên lớp mà vì họ chuẩn bị đi tới Kinh Đô để tham dự cuộc thi tuyển tại Lộc Sơn.
Giờ đây năm châu như thể chân tay, sợ người khác ức hiếp, thế là họ thương lượng xong chuyện xuất phát cùng nhau, để Thuyền Mây lớn của Học phủ Thanh Châu đến đón người. Nó sẽ tới từng châu một và sáng nay sẽ hạ xuống Đam Châu.
Đám học sinh đang chờ đợi tại Đam Châu.
Thuyền Mây hạ cánh, bấy giờ giáo viên Học phủ Thanh Châu khách sáo với các giáo viên ở Đam Châu tột cùng, xem chừng vì nể mặt Khúc Giang Nam.
Nhưng hỏi ra mới hay Khúc Giang Nam không ở cùng một chỗ, mấy ngày trước cô ấy có việc rời khỏi Đam Châu mà không biết là đi đâu.
Trái lại hiệu trưởng có mặt và đang kiểm kê nhân số. Ông ất nhận ra có người không xuất hiện: “Người đâu? Đám cướp cạn kia đâu rồi?”
Lúc này bọn Tống Nhị Hồ ở trên boong tàu nhìn về Học phủ Đam Châu, nhìn đám học sinh trong Học phủ. Họ một lần nữa đoán nhất định Đam Châu là bên yếu nhất trong năm châu, ngay cả người của Học phủ Hàn Châu còn mạnh hơn bọn này.
Khốn nỗi lúc cả bọn đang nhìn, họ thấy hiệu trưởng nọ mất hình tượng tột cùng, cứ thế rống to lên với đám người ở một góc của con đường.
“Đã mấy giờ rồi, mấy em còn ở đây ăn sáng. Dậy sớm một chút sẽ chết à?”
Tại một góc của con đường, nơi đã thành căn cứ tụ tập hàng ngày cố định để một nhóm nào đó ăn cơm.
Bữa sáng, họ ngồi xổm.
Bữa trưa, họ ngồi xổm.
Bữa tối, họ vẫn ngồi xổm.
Hàn Trạc và những người khác đưa mắt ngó sang, khéo sao bắt gặp mấy người ngồi chồm hổm ven đường ăn uống không hề có hình tượng gì cả.
Đây là học sinh của Học phủ Đam Châu?
Đám người Thác Bạt cảm thấy rất oan quá, rõ ràng bọn họ đâu có vậy, chỉ có cái đám chày gỗ mười năm như một thế kia thôi.
Thật ra khi Thuyền Mây đến thì bọn Điền Trung Hương đã thu dọn đồ đạc, cho nên cả đám cứ thế từ tốn, thậm chí còn nhét bánh bao chiên vào miệng.
Vậy mà cô gái đang dựa vào cây bên cạnh đi sang, chủ động xách túi bánh bao chiên cho họ: “Đi lên rồi ăn sau.”
Thuận tay đưa khăn giấy cho Điền Trung Dã, động tác rất tự nhiên, rõ ràng đã thành thói quen.
Mấy người khác cũng nhẵn mặt.
Thậm chí Trình Chương còn đưa trà sữa cho Nhiêu Tuyết Nhã, bảo dùng để súc miệng...
“Con tàu này xịn ghê, còn tới sớm hơn tớ dự đoán một giờ.” A Điêu ngẩng đầu nhìn chiếc phi thuyền mà cảm thán tột cùng. Đồng thời cô còn hối hận vì lúc trước mình đã tiêu hết tiền thay vì nhớ tiết kiệm mấy tỷ để mua một con tàu bay tốt hơn.
Tống Linh biết điều A Điêu nghĩ: “20 tỷ nhưng không mua được, là đồ chỉ bán trong chính phủ.”
Ồ vậy cấp dưới… à quên đi, dù sao cũng không có tiền.
A Điêu nghĩ đến cảnh tay mình trống trơn, còn tiền lương làm Đô đốc Thanh Châu vẫn chưa được phát xuống. Hầy, khó quá đi mà.
(P5)
.....
Mặc dù người trên phi thuyền nhận định Học phủ Đam Châu yếu nhất nhưng vẫn cẩn thận. Họ chú ý quan sát mấy người ở Học phủ Đam Châu, phát hiện dường như người dẫn đầu hãy còn là Thác Bạt nhưng bắt mắt nhất lại là Tống Linh.
Tống Linh là người đặc biệt, ngay từ đầu đã có vẻ khác thường. Hồi gặp cô ấy tại bờ biển phía Nam trông cô ấy có đôi phần phong cách lạnh lùng của thiếu nữ, vậy mà mới chớm hơn 20 ngày, dung mạo đã nẩy nở hơn, có nét duyên con gái nhà người, và phong thái lại có sự chuyển vần lớn tột cùng.
Tướng mạo dịu dàng như trăng, trăng sáng tựa hoa trời băng giá.
Trước đây cô ấy không thích bị người ta quan sát bèn thu bớt tài hoa. Thế nhưng thời gian đã tới, hoặc vì tự tin hoặc do có lòng hăng hái, sự tài hoa này không còn bị kiềm chế, thậm chí còn mang lại cảm giác thêm phần thanh cao đáng quý.
“Người bên cạnh cô ấy là ai?”
“Là cô gái trẻ trông thanh tú ấy.”
“Không biết nữa, chưa từng nghe nói tới, hỏi bọn Viên Thuật đi.”
“Ồ, hình như là đứa xếp hạng hai của trường bọn họ, trước kia còn ở trước Tống Linh. Tuy nhiên có vẻ gây hấn với người khác làm người ta ám sát một lần, bị tổn thương căn cơ, nên cứ mãi nghỉ dưỡng và bỏ lỡ chuyện vùng biển phía Nam. Giờ nhìn vẫn có phần suy yếu.”
Là vô cùng suy yếu, là nhợt nhạt không có tinh thần, mang theo đôi mắt thâm quần ăn bánh bao hệt công nhân làm bạt mạng vì công việc, chuyển gạch ba tháng mà vẫn chưa có tiền.
“Nghe nói còn là học sinh Khúc Giang Nam, tự cô ấy dạy.”
“Ờ ha, cô ấy tới Đam Châu vì muốn ngụy trang mà đúng không, cho nên tìm đại người nào đó để ứng phó?”
“Chắc vậy rồi.”
A Điêu nhìn thần thái của những người này thay đổi mà thiết tưởng họ đang than thở trước phong cách biến đổi của Tống Linh. Thế là cô thầm trợn trắng mắt: Rành rành được Quận chúa dẫn theo bên người và dạy bảo lâu như thế thì có là heo nái còn biết lên trời huống chi đó còn là Tống Linh với tố chất tốt ngay từ đầu. Chưa kể phần tinh thần biến dị là biến dị từ trong ra ngoài, nếu không phải do cậu ấy vẫn thu bớt, e bọn người này đã bị hù chết từ lâu.
Đúng vậy, hiện tại Tống Linh vẫn ở trong trạng thái thu bớt, rất nhanh mọi người cũng rơi vào trạng thái thu bớt.
Khi A Điêu đi lên rồi mới cảm thấy rối rắm — Thuyền Mây lớn thế mà nơi cho học sinh lại bé tí ti?
Hơn một trăm người của 5 trường phải chen chúc với nhau.
Giang Chu thay hiệu trưởng Thanh Châu chủ động giải thích: “Các em, phi thuyền này không nhỏ nhưng hộ vệ và đồ đạc nhiều lắm, mấy em chịu khó lách vào một tí. Thịnh tình thế này tốt lắm đấy. Còn không được nữa thì lát để hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu các em đi mua chiếc thuyền bay cỡ lớn.”
Hiệu trưởng Thanh Châu xanh mét.
Hơn chục tỷ đấy.
Chó Giang Chu.
(P6)
.....
Thật ra đâu phải mấy hiệu trưởng cố ý, cũng không muốn để cả đám siết chặt tình cảm, lúc Lộc Sơn kiểm tra thì ai lên được sẽ lên, còn không thì rơi rụng, tình cảm có ích lợi chi.
Chỉ vì phía sau Thuyền Mây chở rất nhiều đặc sản Thanh Châu mà thôi.
Cụ thể là đặc sản gì e là bọn A Điêu nào hay, dù sao sẽ là thứ không thể cất trong đồ đạc trữ đồ này nọ.
A Điêu cho sợi tơ tinh thần leo lên nhìn thoáng qua, trong lòng có ngay ghi chép. Cô lười hỏi lại, chú ý ngồi nghỉ ngơi ở một góc.
Nói chen chúc vậy thôi chứ ai nấy toàn là kẻ hoặc có phi thuyền hoặc toàn ngồi trong phi thuyền to, cho nên giờ thấy không quen khi thoáng cái đã có hơn trăm người ở cùng một sảnh lớn. Chứ nó chẳng ảnh hưởng tới sinh hoạt gì mấy.
Đại để từng cùng chiến đấu một trận ở vùng biển phía Nam, phần lớn mọi người đều có tình cảm, thế là có kha khá người nói chuyện với bọn Thác Bạt.
Cảm thấy tố chất Của Đam Châu yếu nhưng trong lòng mấy người này tin chắc sức chiến đấu và đầu óc của Đam Châu cũng không yếu, đúng là tâm lý mâu thuẫn.
So ra mấy người cá biệt không tới bờ biển phía Nam đã bị ngó lơ, suy cho cùng đâu ai quen họ.
Dù là thế thì A Điêu vẫn vừa lấy ra bữa sáng tiếp tục ăn vừa hỏi Tống Linh vì sao cô ấy bỗng quay về.
Theo lý thuyết cô ấy có thể xuất phát từ bên tộc họ Tạ đi tới Kinh Đô, hoặc tộc họ Tạ hộ tống cô ấy tới Kinh Đô, nay bất thình lình trở về Đam Châu sớm hơn vài ngày, nghĩ kiểu gì vẫn thấy không hợp lý.
“Muốn đi cùng mấy cậu, vậy thôi.” Tống Linh chống cằm lật sách.
Nói chuyện với người khác bên cạnh thật lâu cũng không thấy A Điêu phản ứng lại mình, rốt cuộc Viên Thuật không nhịn nỗi nữa bèn đi tới, lẩm bẩm: “Mày có biết tụi tao gặp được gì ở vùng biển phía Nam không?”
A Điêu thấy hắn chủ động nhắc tới đã biết tỏ trong lòng. Cô dùng đũa kẹp bánh bao chiên và hỏi: “Cái gì?”
“Anh hùng hào kiệt trác việt, Triệu Nhật Thiên!!!!”
Ngón tay Tống Linh đang lật sách bên cạnh hơi khựng. Cô ấy ngước mắt nhìn Viên Thuật bằng ánh mắt có điều thương lại, nhưng tên này không hiểu, cứ mãi phấn khởi.
A Điêu: “Ai?”
Viên Thuật cười nhạo: “Mày chưa từng gặp. Cũng đúng thôi, mày mãi ở trường, bỏ lỡ rất nhiều, không biết thế giới bên ngoài lớn cỡ nào.”
Nhắc đến Triệu Nhật Thiên, Hàn Trạc và những người khác đều ghé mắt nhìn và thấy được cô gái thanh tú quê mùa kia vừa ăn bánh bao chiên vừa tò mò.
“Ồ, người này ghê dữ vậy?”
“Tất nhiên, anh ấy có xuất thân cao quý, thực lực dũng mãnh, trí tuệ có một không hai; chưa kể còn tốt bụng và chính trực. Để giúp đỡ người khác bèn bỏ ra hơn hai tỷ mà không thèm chớp mắt một cái.”
A Điêu: “Quaoooo”
Viên Thuật: “Biết ghê gớm rồi?”
A Điêu: “Vậy cậu có Wechat của anh ấy không?”
Sao có cho được, bọn hắn toàn toàn không có tư cách tụ tập trước mặt người ta. Phải biết ngay cả bọn Tống Nhị Hồ cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn với người ta, đừng nói chi tới Wechat.
(P7)
Viên Thuật xấu hổ, ấp a ấp úng: “Lúc đó có nhiều người lắm, tạm thời không bắt kịp. Mày muốn Wechat người ta làm gì?”
Tống Linh ở bên cạnh dự cảm A Điêu sắp bày chuyện, thế là dù bận vẫn thong thả khép sách lại và nhìn sang.
Với quai hàm đang nhai, A Điêu bảo: “Vốn cảm thấy đằng ấy và anh Thác Bạt đã là người con trai ưu tú nhất mà mình thấy được từ trước tới nay, không ngờ còn có người hùng dũng tót vời có tiền có thực lực như vậy. Chứng tỏ tầm mắt mình vẫn quá thấp, nên kết bạn Wechat để xem cái anh này có thiếu người yêu hay không.”
Câu trả lời thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Khóe miệng Lý Chiêu Vũ khẽ cong, cười nhẹ. Cô em gái này tự tin ghê, chuyện cả tôi còn làm không được thì một con nhóc bình thường như cô em đây sao làm được?
Mặt Viên Thuật thưỡn cả ra và đỏ lựng lên, cả người khó chịu: “Mày nằm mơ đi, người ta đã có người thương rồi, không phải chị dâu của ảnh thì cũng là…”
Hắn còn muốn nhìn về phía Hàn Trạc, chợt thấy Hàn Trạc giữ chặt chuôi kiếm trên thắt lưng, hắn bèn dời tầm nhìn, cứ thể lẩm bẩm: “Dù sao người được người ta thích có bộ dạng hoa thường nguyệt thẹn, sẽ không thích mày đâu.”
Mấy hiệu trưởng ngồi phía trước vẫn đang nói chuyện phiếm, Giang Chu còn đang thổi phồng ai nấy trong đám học sinh trường mình đều thông minh, mang trái tim thuần khiết, tính cách thanh lịch, kết quả nghe được đứa học trò mình hằng vênh vang nào đó nói thế này.
“Sao lại thế. Nếu anh chàng hùng dũng họ Triệu đấy thích chị dâu nhưng không chiếm được chị ấy thế nội tâm tất sẽ trống rỗng, không phải sẽ cần một kẻ thế thân à? Khéo sao mình là người như vậy, tuổi còn nhỏ dễ điều khiển chưa kể không có kiến thức gì, đơn giản lương thiện, tất nhiên chấp nhận được chuyện trong lòng anh ấy có người. Nói không chừng mình còn đau lòng vì anh ấy mất đi người yêu thương, càng có thể an ủi tâm hồn đau đớn của anh ấy. Hơn nữa khi cùng ra ngoài, người ta nhìn thấy một cô dâu trẻ tầm thường thế này dám cá họ sẽ nghĩ không phải là tình yêu đích thực, xem ra anh ấy vẫn si tình chị dâu mình tột cùng đấy. Cậu xem đi, có vợ, có người mình thương, thậm chí thanh danh của người đàn ông tốt cũng có. Tính toán như vậy quả thực là một vốn bốn lời, mắc gì anh ấy không cưới mình?”
Viên Thuật: “????”
Không phải chứ, còn tính được thế?!!
Chiêu Quang ngồi đối diện co quắp, nhịn không được cho hay: “Triệu đại ca không phải là người như vậy, hơn nữa cô gì ơi… Cô nương Trần, thế cũng bất công cho cô lắm.”
A Điêu: “Gì thế, đừng nói anh ấy đi ra từ nhà họ Triệu, giới dư dật tại Kinh Đô ấy? Má nó, là nhà họ Triệu trong truyền thuyết? Vậy tôi gả vào sẽ thành con dâu nhà họ Triệu rồi. Anh Triệu cao quý còn chị dâu số một kia sẽ tương đương như chị dâu của tôi; anh trai mạnh mẽ của anh ấy cũng là anh của tôi; đồng nghĩa với những gì của anh ấy cũng là của tôi. So ra mà nói những gì anh ấy có phải có tầm vĩ mô hơn bản thân anh ấy, cho nên tôi không thể có được anh ấy nhưng lại gián tiếp có được gia đình anh ấy, vậy tôi kiếm bộn rồi. Tính toán thêm sẽ thấy, coi như tôi không chiếm được bọn họ, thế thì tôi trưng ra thân phận con dâu nhà họ Triệu tới gặp mấy cậu, có phải mấy cậu toàn sẽ hành lễ với tôi hết? Bao gồm mấy thầy cô hiệu trưởng luôn, mấy thầy cô đều phải hành lễ với em.”
Còn chưa ăn hết bánh bao mà cô đã xây xong cái biệt thự rồi.
(P8)
Trong lúc nói chuyện, ai nấy như thể thấy được hình ảnh mình và các hiệu trưởng xếp hàng để hành lễ với con nhỏ này.
Mẹ kiếp!
Từ Hiệu trưởng Thanh Châu + 666666!
Từ Hiệu trưởng Lâm Châu + 555555!
Từ...
Từ Tống Nhị Hồ + 333333!
Từ Hàn Trạc...
Từ Thác Bạt...
Từ Viên Thuật + 222222!
Giang Chu xấu hổ, lau mồ hôi lạnh trên trán, quật cường tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Mấy anh chị xem đi, là thông minh, là không bao giờ chịu thiệt, một vốn bốn lời. So với nó ấy à, học sinh mấy anh chị yếu ghê…”
Vừa dứt lời, ông ấy lại nghe A Điêu nói thẹn thùng ngoài kia: “Tôi nói mò thôi mà ai nấy khiếp sợ như vậy. Có người nói dao động nội tâm xuất phát từ suy nghĩ của linh hồn, xem ra các cậu thật sự đang suy nghĩ tính khả thi của chuyện này rồi. Thế là gián tiếp chứng minh mấy cậu ở vùng biển phía Nam lâu thế mà không lung lạc được người ta. Không sao đâu.”
Mắc gì không sao?
“Thầy cô từng nói với tôi về anh Triệu này rồi, còn đẩy Wechat của anh ấy cho tôi, để sau này anh ấy dạy tôi một ít thuật pháp nguyền rủa, dẫn cả người chị dâu Quận chúa nọ tới gặp tôi. Thế tôi có được tính là ở chùa ăn lộc Phật không? Mấy cậu có cần tôi giới thiệu giúp… Ôi này, sao mặt mấy cậu trông khó coi thế?”
A Điêu nổ ghê gớm, nổ tới mức không cần có bản nháp, dù gì mấy người này đâu có bề nào chứng minh, chỉ biết hâm mộ ghen tị, dốc hết tâm huyết rót năng lực niệm cho cô.
Năm hiệu trưởng: “...”
Học sinh năm Học phủ: “!!!”
** má, sao miệng nó độc dữ vậy!
Bốn châu khác: Cái mỏ hỗn ác trên dáng vẻ tầm thường?
Học sinh Đam Châu: Xin trân trọng giới thiệu đây là đặc sản địa phương của Đam Châu chúng tôi – con quỷ mánh khóe!
Sự thật chứng minh trong không gian hẹp, chen chúc không chỉ vắt ra được tình cảm mà còn có cảm xúc oán hận.
Tống Linh phát hiện trước đây tâm tình của học sinh Đam Châu dựa hết vào A Điêu.
Bây giờ có khi tâm tình của học sinh năm châu cũng phải dựa vào A Điêu.
Cô ấy cúi đầu chống trán thở dài, bất thình lình nghe thấy một thông báo phát trên màn hình phía trước.
Không gian vốn nháo nhào bỗng chốc yên tĩnh.
Thông báo này được phát trên toàn quốc.
Cả nước thương tiếc.
Phản ứng đầu tiên của A Điêu là lão Hoàng Đế kia băng hà? Nhưng nhìn kỹ mới biết Hoàng hậu vừa mới qua đời tại cung Trung*.
*Cung Trung (Trung cung): Khi xây dựng cung thành, phần lớn sẽ xây dựng cung thất của Hoàng hậu trên đường Tử Ngọ, nằm ở trung tâm hậu cung, do đó gọi là cung Trung.
Không ai trong số những người ở đây có dòng dõi với tới thẳng cấp bậc của Hoàng hậu, cho nên không có lợi ích liên minh trực tiếp, không có quá nhiều ấn tượng đối với bà Hoàng hậu nhiều năm ở ẩn này. Song phản ứng đầu tiên của bọn họ vẫn liên quan đến lợi ích của mình — Hoàng hậu chết, cuộc thi của Viện Lộc Sơn có bị đình chỉ hay không?
A Điêu và Tống Linh trao đổi ánh mắt.
Không tới mức đình chỉ nhưng dám cá sẽ có một số ảnh hưởng.
Qua chuyện chết tại cung Trung, địa vị Thái tử vốn không được đế vương yêu thích sẽ bất ổn, các hoàng tử như hổ rình mồi, hiển nhiên triều đình và nhóm quyền quý dậy sóng.
Bên cạnh đó e rằng chỉ cần dựa vào đoạn thời gian trước là có thể thấy được manh mối cho cái chết tại cung Trung, cho nên Tam hoàng tử nọ mới không còn phách lối, thay vào đó cấu kết thẳng thừng với họ Khúc nhằm uy hiếp Khúc Giang Nam.
Trước đây đã thế kế tiếp có lẽ hoàng tử khắp nơi sẽ có động tĩnh càng lúc càng lớn, sự liên lụy trên bàn cờ lợi ích cũng ngày càng rộng.
Và các cô đều ở trong đấy cả.
A Điêu chợt nhớ tới mấy ngày trước Khúc Giang Nam nhận được như mật xong bèn vội vàng rời đi, có liên quan gì đến chuyện này?