Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 105: Thế yếu




Edit + Beta: Basic Needs

………..

Bọn Hàng Tú Kim đã hiểu, đặc biệt là Hàng Tú Kim và Xích Trình ưu tú nhất hiện nay là người thức thời nhất.

Hàng Tú Kim: “Cảm ơn anh đây đã cứu mạng, chúng em nguyện bỏ ra một nửa tài nguyên để đổi lấy an toàn.”

A Điêu liếc nhìn cô ấy rồi nói với vẻ hiền lành xen lẫn tủi thân: “Em gái gì này, trông tôi là người sẽ bắt chẹt mấy người và đòi tiền à?”

Đúng, vừa rồi anh hoàn toàn bảo thế còn gì.

Hàng Tú Kim ngây ngốc ba giây, trên khuôn mặt xinh đẹp có phần ngốc nghếch, Xích Trình lập tức nói đỡ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng. Anh vất quả rồi, vì cứu chúng em mà còn bị thương, chúng em muốn bù đắp tổn thất của anh, hy vọng anh tuyệt đối đừng chối từ.”

Từ Xích Trình +55555!

A Điêu: “Ôi, làm như thế không được đâu, tôi chính là quân tử… Cho bao nhiêu?”

Từ Xích Trình +66666!

Vừa cho tiền vừa tặng oán hận, chàng trai này trong ngoài không đồng nhất vô cùng.

Xích Trình cúi đầu dâng lên tài nguyên: “Tiền tài là vật ngoài thân, còn sống được đã rất khá rồi, em đưa hai phần ba.”

Cũng hào phóng.

Liếc qua biểu hiện đau đớn của những người này, A Điêu mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ bả vai cậu ta: “Cậu khách sáo quá. Nếu cậu đã khách sáo như thế vậy tôi sẽ không nhường nữa đâu.”

Từ Xích Trình +77777!

Từ...

Sau khi A Điêu liên tục lấy được 300,000, ngay lúc những người này nộp tiền mua mạng, nhất là khi Hàng Tú Kim đã phân bổ tài nguyên và là người đầu tiên bước lên phía trước đưa túi, A Điêu nhìn người ta thêm đôi lần và cười tủm tỉm hỏi: “Em gái đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Ánh mắt này, giọng điệu này, hệt mấy bác canh cổng trường.

Thây kệ tính tình của anh trai này thoạt trông là thiện là ác hay là trí trá, chung quy lúc ra tay vẫn tàn nhẫn và thực lực thì dữ dằn. Trong lòng Hàng Tú Kim e dè, trả lời lý nhí: “Dạ 18 tuổi.”

“Trông xinh xắn thế kia, lần sau ra ngoài mang theo nhiều người giỏi hơn đấy.”

Hàng Tú Kim ngẩn ra nhưng vẫn nói lời cảm ơn, và rồi chỉ thấy thanh niên với dung nhan phổ thông trước mắt này lấy một phần ba tài nguyên, để lại phần còn lại.

“Anh...”

“Đã nói rồi, trông em xinh lắm.”

Có cô gái trẻ đẹp nào chưa từng được khen ngợi, như Tống Linh được khen từ nhỏ tới lớn, Hàng Tú Kim cũng không khác là bao, thế nên từ lâu trong lòng cô ấy chẳng còn gợn sống gì cả. Tuy nhiên nếu kết hợp được khen với lợi ích thực tế, tâm tình của các cô sẽ biến động thật lớn.

Lần đầu tiên tiết kiệm được một khoản linh hạch lớn vì giá trị nhan sắc?

Thế là…

Từ Hàng Tú Kim +88888!

Than ôi, năng lực niệm của mỹ nữ cũng đẹp nữa.

A Điêu nói nhẹ nhàng thế thôi, tiếp đó cô nhìn sang người khác, ngón tay chỉ mấy lần.

“Mấy người các cậu thì để 1/3, còn lại thì 2/3.”

Từ Vương Uyển +66666!

Từ Chu Linh +55555!

Từ...

Đây là mấy người được chỉ.

Từ Xích Trình +77777!

Từ...

Những người không được chỉ thì uất ức: Ý gì, móc mỉa tụi này xấu xí?

(P1)

Xích Trình cho năng lực niệm vì cậu ta không được chỉ tới. Trong khi trong đám người được chỉ cũng có bạn nam sinh, nam sinh với khuôn mặt thanh tú tột cùng lúc ấy đã… vừa mừng vừa sợ.

Đây có phải là màn tra tấn xét xử giá trị nhan sắc thảm khốc?

Nhưng mình đẹp trai thật nè.

Xích Trình phát hiện mình không ưa gì cái anh trai này tột bậc nhưng nào dám gây sự.

Đánh ngã ba tên cấp A dễ như trở bàn tay, thế thì dù không phải Thầy Cấm Kỵ cũng là cao thủ đỉnh cao cấp A, cách Thầy Cấm Kỵ chỉ nửa bước.

Trường học bọn cậu còn chả được tới mấy người.

Dù gì A Điêu cũng thành công nắm bắt được cảm xúc của nhóm người này, từng phút từng phút kéo năng lực niệm ra gần một triệu.

Mặt ngoài cô bình tĩnh và trong nội tâm vui vẻ, thế nhưng tư duy lại rất bình tĩnh: Học phủ số 1 Vân Châu mạnh hơn Học phủ Kim Lăng, ít nhất trừ mình ra thì dù có là Xích Trình hay Lâm Hàng Cảnh này đều mạnh hơn bọn Minh Trạch Dã. Còn hiện tại sau khi Thác Bạt được hiệu trưởng dốc lòng dạy dỗ, thậm chí còn tiêu hóa tài nguyên đến từ hố đất, tu vi cậu ta đã lên cấp C, bàn về sức chiến đấu bùng nổ âu không thua gì người ta. Song chỉ sợ hai người này không phải là học sinh mạnh nhất Học phủ số 1 Vân Châu, có khả năng xếp hạng top 5 hoặc top 3?

Về phần dưới Thác Bạt, trình độ trung bình của những người khác còn thấp hơn mấy người học sinh này.

Là do học sinh ở Đam Châu có thiên phú và trình độ từ đầu đã bằng Vân Châu sao?

Không nên chênh lệch lớn như vậy chứ.

A Điêu lại cảm thấy: Đây là kế hoạch giảng dạy của hiệu trưởng và Khúc Giang Nam. Từ cách lên tiết học đã thấy được quan trọng nhất không phải là chuyện tu luyện và nó chỉ chiếm 1/3, chưa kể nó chỉ chiếm một ngày thay vì ngày nào cũng ôm ấp gà con.

Như thế đã hủy tương lai của học sinh à?

Không, thông qua tiến độ của mỗi gói học tập và các lần thi văn cùng với sự thay đổi thành tích của Tháp Điểm Qua Ải, A Điêu đã nhận ra một chuyện: tốc độ tu luyện của học sinh Học phủ Kim Lăng đang tăng nhanh.

Theo lý thuyết tu vi càng thấp thì biên độ tiến bộ càng rõ ràng, nhưng học sinh Học phủ Kim Lăng thì khác. Bọn họ tương đối ổn định ở giai đoạn trước, về sau mới bắt đầu tăng tốc. Bởi lẽ bấy giờ kỹ xảo chiến đấu cùng với học thức trải thảm các phương diện khác đã khiến tố chất tu luyện của bọn họ trưởng thành. Khi một người trưởng thành sẽ có kế hoạch đủ đầy cho chuyện tu luyện của mình, cũng hoàn thiện và nhận ra chính xác hơn về tài nguyên sử dụng, hiển nhiên sức chiến đấu cũng mạnh lên.

Còn ở đây… những học sinh Vân Châu này không đủ cảm giác khủng hoảng, cho nên không có sự chuẩn bị đầy đủ.

(P2)

Hồi nãy A Điêu lạnh lùng nhìn những học sinh Vân Châu này đối phó với bọn cướp bèn thấy nếu như đó là bọn Trung Xuyên Minh Tú hay Tống Linh gặp phải tình cảnh thế này, ắt họ sẽ quả quyết rời khỏi phi thuyền tại nơi xảy ra tai nạn, vứt bỏ tài nguyên và trốn thoát, còn lâu mới cho nó đậu xuống đất.

Họ quyết đoán hơn hẳn.

Bởi vì cho dù đó là hiệu trưởng, là Khúc Giang Nam hay là mấy người Thạch Đại Cương, ai nấy toàn tạo ta người khác cảm giác quyết đoán, triết lý về giáo dục cũng có xu hướng: sống mới là điều cần phải làm, những thứ khác là hư vô.

Hiển nhiên học sinh phía dưới cũng làm theo.

Ví dụ mấy ngày trước Khúc Giang Nam đã được nhắc nhở: Không thể tin ai hết, hãy hợp tác.

Còn nữa coi như bọn Tống Linh bị bắt hay bị kiểm soát, ắt họ đã dùng camera cao cấp trên người lưu trữ hình ảnh lên đám mây lúc đàm phán từ lâu rồi, kế đó lại dùng thứ này uy hiếp đối phương.

Giết bọn họ, dữ liệu trên đám mây sẽ tự động gửi đi, quan phủ và Học phủ khóa chặt bộ dáng của những tên cướp này ngay, chờ bị người ta vượt đường biển tới bắt đi!

Đây chính là thủ đoạn.

Học phủ Kim Lăng khôn khéo hơn.

Bồn Cầu: “Tôi nghĩ do cô có công lao trong lĩnh vực này đấy.”

Nói đi cũng phải nói lại, giờ đây học sinh lớp A1 sợ xếp re nhất khi bị A Điêu lừa gạt tiến công ngầm, từng người một mang thần kinh phản ứng cực nhanh, thường mang theo chứng hoang tưởng mình bị hại…

A Điêu phớt lờ chuyện bồn cầu móc mỉa, thầm nghĩ bọn Tống Linh sẽ đuổi kịp đám người này qua một thời gian ngắn, tuy nhiên khó mà đuổi kịp người đứng đầu nổi, hẳn đây là sự chênh lệch trong thiên phú.

Nhưng cô đâu màng tới việc này, chỉ cân nhắc tố chất của mấy học sinh Học phủ ấy, kế đó… moi năng lực niệm.

Đến khi tiền và năng lực niệm đến hết vào tay, A Điêu thật lòng không nỡ để họ rời đi: “Hay mấy em ở lại mấy ngày đi?”

Sao bọn Xích Trình dám ở lại cơ chứ, chủ yếu anh trai này đâu giống người tốt tí nào, còn tính tình thì bất thường, quá quái dị.

Lời này muốn đuổi bọn họ đi hay đổi ý muốn giết bọn họ?

“Tạm biệt anh, chúng em đi đây.”

“Cảm ơn anh trai, chúng em đi ngay lập tức.”

Nhóm học sinh này rời đi trong nỗi sợ hãi. Khi Hàng Tú Kim bước lên công cụ bay quay đầu lại nhìn lại, cô ấy thấy ân nhân cứu mạng đòi tiền này dùng dao đâm vào vết thương tên cướp thủ lĩnh, làm y đau tới nỗi gầm gừ la hét.

Cô ấy nghĩ: Người này để người ta khắc sâu ấn tượng, trông có vẻ bi3n thái.

.....

Tất cả những gì A Điêu muốn là để gây ấn tượng thật sâu với những học sinh này, mỗi lần nhớ đến đều có thể sinh ra lòng oán hận.

Bồn Cầu: “Cứu được họ thì đòi tiền cũng không quá đáng. Cô hoàn toàn có hơi sức sử dụng diễn xuất để đòi tiền và danh tiếng, vì đâu muốn để họ phản cảm với cô?”

Vốn là ân nhân cứu mạng, chớp mắt cái là loại cảm kích này đã phai nhạt.

(P3)

A Điêu xem thường: “Cậu sai rồi, đối với hầu hết mọi người, lòng biết ơn không bao giờ kéo dài hơn ác cảm từ oán giận. Muốn họ thích tôi để làm gì, đâu có thể mang về làm ấm giường.”

Cho nên chỉ có oán hận là cảm xúc lâu dài nhất.

Thế là…

A Điêu nhìn đám cướp đang nằm thoi thóp dưới đất, lộ ra nụ cười từ ái.

....

Trong phòng thẩm vấn tự nhiên tại hang động có đủ đầy các loại dụng cụ tra tấn, bên cạnh còn có phòng giam, A Điêu trông thấy mười nữ tu sĩ trông xinh xắn nhưng lại ăn vận lấm lem và đang còn sống.

Có người chết lặng, có người trong lòng hãy còn đầy kỳ vọng.

Dù sao khi nhìn thấy A Điêu, hầu hết các nữ tu sĩ nhất loạt đứng lên, từ nỗi kinh hoàng cảnh giác, họ nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên và trong mắt dấy lên hy vọng.

Bởi vì cơ thể của hàng trăm tên cướp bị dây thừng trói nghiến và bị kéo vào.

A Điêu tháo xuống giải tất cả tài sản của chúng, thứ còn sống vẫn có giá trị khi còn sống.

Đầu ngón tay thon dài cong lên, dây thừng tự động leo lên xà nhà, treo chúng lên thành từng xâu hệt như đám thịt khô gác bếp.

Nhằm đảm bảo chiến lực của kẻ địch sẽ tung ra tối đa, A Điêu đã khám phá tình huống ở toàn bộ nơi này trước khi động thủ, hiển nhiên cô biết có những nữ tu sĩ bị giam giữ chốn này.

Tống cổ bọn Hàng Tú Kim rời đi cũng vì chuyện này.

Đứng trên các bậc thang, cô nhìn xuống các nữ tu sĩ và hỏi: “Hận không?”

Có rất nhiều người rưng rưng nước mắt, vô thức gật đầu.

A Điêu mỉm cười: “Vậy thì đừng có tha cho tụi nó.”

Cô không làm gì cả, chỉ thả mấy nữ tu sĩ này ra, mặc họ muốn làm gì thì làm, tuy nhiên đừng giết luôn bọn chúng, có thể khiến chúng càng thống khổ càng tốt.

“Cho đến khi mấy cô hết giận hoặc cảm thấy vô vị thì có thể rời đi. Nhưng tôi đề nghị mấy cô thương lượng xong thì rời đi cùng nhau chứ khu vực bên ngoài không được an toàn.”

Không chết nhưng đau đớn kéo dài sẽ làm tiêu tan sự oán giận vô biên trong lòng mấy cô ấy.

Chỉ có nỗi đau mới giải quyết nỗi đau.

Những nữ tu sĩ này sẽ làm theo sao?

Sẽ!

Họ vốn là nữ tu sĩ nơi hoang dã, không nói từng người mang lòng dạ độc ác tuy nhiên phần lớn đã từng thấy máu. Họ cảm ơn A Điêu xong bèn bắt đầu…

Toàn bộ phòng tra tấn phát ra tiếng kêu thảm thiết khủng khiếp, một nữ tu sĩ từng là bác sĩ đứng một bên dạy mọi người cách cắt trăm đao trên thân một người để gây thương tích nhẹ ra làm sao… Sẽ không mất mạng nhưng lại mang đến cho chúng nỗi đau vô tận.

Một nữ tu sĩ ngỡ ngàng: “Chỗ đó cắt hàng chục nhát… mà cũng không chết?”

“Làm tốt công việc cầm máu thì không chết, không sao đâu, mấy cô cứ cắt đi, tôi sẽ dùng thuật chữa trị…”

Mấy cô ấy bận rộn là thế nhưng vẫn không quên cảm ơn A Điêu.

Họ không có nhiều tiền, tất cả đều bị đám tội phạm này lấy đi hết rồi.

(P4)

A Điêu không đòi tiền, chỉ hỏi bọn họ về tình hình trước đó, liệu những người khác bị giết rồi chăng.

“Chúng tôi không rõ, dù sao chúng tôi đã cho chúng bằng sạch của nả với tâm thái giữ mạng nhưng chúng ăn nói đơn sai… Tiếp đó có mấy người nữ như chúng tôi bị nhốt, còn mấy người khác bị đưa đi chứ không đánh chết tại chỗ. Nhưng có lẽ sau đó cũng bị giết cả rồi.”

A Điêu đăm chiêu: “Nhốt toàn bộ giới nữ lại?”

“Không... chúng chọn mấy người có dáng vẻ được được.” Nữ bác sĩ có đôi mắt ảm đạm, khẽ nghiến răng.

Bởi vì cơn cớ tham sống sợ chết này làm trong lòng mấy cô ấy cũng buồn nôn.

A Điêu nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, tiện thể nói luôn một câu: “Vậy thì nhìn thẳng vào vẻ đẹp của mình đi.”

Nữ bác sĩ: “?”

A Điêu cười: “Ít nhất mấy cô còn sống để chờ tôi tới đấy.”

Anh trai trẻ này cười thật ngọt ngào đấy, không có phần ác ý gì, thậm chí còn chia đồ ăn cho mấy cô. Những nữ tu sĩ này sinh hảo cảm trong phút chốc, lau nước mắt nói cảm ơn, đồng thời hỏi một ít tình huống bên ngoài từ phía A Điêu.

Đã còn sống thì cần dấn bước cho ngày sau.

Đám cướp này không phá hủy khối tròn có linh của họ, đó là nơi duy nhất để họ thấy may mắn.

Toàn bộ phòng tra tấn là một luyện ngục nhân gian, thế mà anh trai có dung mạo bình thường lại lấy ra một quả táo, ung dung nhìn vào hình ảnh đẫm máu bên dưới, mặt mày cong cong, nhai nuốt trái cây sột sột.

.....

A Điêu ngồi trên bậc thang gặm táo nhìn một hồi, xác định rằng những nữ tu sĩ này có thể tạo ra linh lực ổn định cho cô, còn những tên cướp muốn chết mà không chết được này lại khắc sâu hơn lòng oán hận bởi vì cô ở đây.

Năng lực niệm liên tục vận chuyển dù có khoảng cách, ước tính cô sẽ có tiếp trong nhiều ngày.

Đúng là bọn cướp đáng yêu.

A Điêu đi ra ngoài, giẫm lên công cụ bay nhìn xuống hố đất, đoạn, cô lấy điện thoại di động của tên cướp thủ lĩnh, gỡ thẻ ra khỏi đó để Chim Sẻ kiểm tra.

Bồn Cầu: “Cô đang nghi ngờ điều gì?”

“Phạm vi sinh hoạt của Chim Cắt Canh Biển thường nằm trong khu vực trăm dặm. Khu vực sương mù này bao quanh tầm 50 dặm, trong khi ranh giới phi thuyền va chạm lại không thể kiểm soát với độ lệch lên tới hàng chục cây số, có đẩy nhanh tốc độ tới đâu vẫn không cách gì đảm bảo các tu sĩ gặp cảnh phi thuyền va chạm sẽ đứng yên tại chỗ hay không, họ sẽ không ở đó với xác suất lớn. Cho nên làm sao chúng bắt chính xác được những tu sĩ hoang dã như vậy? Thậm chí còn không để tin tức truyền về các châu và bờ biển? Hiện tại quan phủ năm châu đang cần dùng người, trong đám người được triệu tập lại có một tuyến đường phải đối mặt với tình huống bị đánh chặn từ cả bầu trời và mặt đất như vậy tất sẽ làm quan phủ nổi giận, phái đại một Thầy Cấm Kỵ tới cũng đủ san bằng nơi này thế mà tới giờ nó còn chưa bị vạch trần. Như vậy tôi có xu hướng nghĩ rằng có khá nhiều hang ổ của nhóm tội phạm phân bố trên một khu vực rộng lớn này, và chúng hoặc thuộc về một nhóm hoặc liên kết lại với nhau để độc chiếm nơi đây.”

(P5)

“Dù có bằng cách nào, kiểu gì dấu vết của đối phương vẫn tiết lộ vị trí của các hang ổ khác.”

Chưa kể còn hai điểm đáng ngờ.

“Khối tròn có linh của những nữ tu sĩ này không bị hủy diệt, chuyện này bất hợp lý.”

“Thi thể của các tu sĩ khác bị mang đi lại không nằm trong hang động, cũng không có dấu vết đốt cháy gì cả. Sự việc không tự nhiên biến mất, chứng tỏ thứ biến mất là con người và họ đã được chuyển đi.”

Để lại một vài nữ tu sĩ đẹp để đáp ứng nhu cầu của đám cướp này, thế thì song song với nhu cầu tình d*c còn có d*c vọng khác, chẳng hạn như lợi ích.

Tu sĩ còn sống bị lột hết tài sản rồi còn lợi ích gì nữa sao?

Khối tròn có linh.

Linh năng trong cơ thể những người này là lợi ích lớn nhất, nhưng không biết đến cùng đối phương muốn cầm lấy làm gì.

A Điêu rất hứng thú với điều này, dứt khoát đi khám phá đám hang hổ hết một lượt.

Đây không phải là hang ổ của bọn cướp, mà là chuồng cừu đó!

Cô đã mường tượng ra cảnh một đám cướp ngang ngược hung hăng bị cô treo giữa không trung, nổ cho cô năng lực niệm.

Chục triệu năng lực niệm chỉ trong tầm tay!

.....

Ở một bên khác, phi thuyền của bọn Hàng Tú Kim đã bị phá hủy mà họ lại không có kinh tế như A Điêu để mua Đồ Cấm Kỵ loại phi thuyền. Song bên tụi cướp lại có kha khá tàu thuyền rơi, thế là họ chọn một chiếc lái đi cũng như di dời nhu yếu phẩm.

Lần này dù tổn thất không ít đồ tốt nhưng vận chuyển nhu yếu phẩm là công việc của bọn họ, thậm chí còn nhặt lại được một cái mạng, âu vẫn là chuyện may mắn tột cùng. Mọi người còn đang thảo luận chuyện trước đó trên phi thuyền, trong lời nói về anh trai kia vừa toát ra vẻ sùng bái do anh ta mạnh mẽ nhưng lại kính yêu không nổi.

Ngay trong lúc họ đang thảo luận, tín hiệu điện thoại di động của Xích Trình chợt truyền tới từ trong quang não.

Tin nhắn của một người.

“Mấy cậu gặp nạn rồi? Ở đâu?”

Bọn người yên bặt, là ai khiến họ ngoan ngoãn như vậy?

Ánh mắt Xích Trình lia qua mọi người, Hàng Tú Kim ra hiệu, Xích Trình nghe theo cô ấy và nói thật.

Mặc dù che giấu sự thật có khi làm giảm khả năng bị nhà trường chỉ trích, nhưng lỡ như bị biết được e sẽ để lộ vẻ bất tài và đạo đức kém của bọn họ.

“Sau khi người đó buông tha cho tụi này, giờ tụi này đã đi ra và đang áp giải mọi thứ qua đó.”

Có vẻ bên kia đã đoán được cả đám gặp chuyện ngoài ý muốn từ đầu nhưng lại không hay được chuyện chứa trong đó, người này nói bằng giọng nhạt nhẽo: “Biết rồi, bây giờ chúng tôi sẽ qua, mấy cậu cứ theo kế hoạch ban đầu đưa chúng tới bờ biển.”

Cúp điện thoại, Xích Trình cau mày nói với Hàng Tú Kim: “Cậu cảm thấy tên này sẽ đến một mình?”

Hàng Tú Kim lắc đầu: “Tôi không xác định được thực lực của hắn bây giờ, nhưng với tình huống bên này mà chưa tới trình độ Thầy Cấm Kỵ thì vô cùng hung hiểm khi đi một mình. Chắc hắn không tới mức liều lĩnh như vậy.”

(P6)

Xích Trình: “Trời mới biết, hắn quá kiêu ngạo, làm cho tôi dù biết bản thân không bằng hắn vẫn không muốn chấp nhận.”

Đương nhiên ai nấy đều cảm thấy như vậy, thế nên họ hoàn toàn không có thiện cảm với thiên tài hạng nhất, một mực xếp hạng đầu tại Vân Châu này.

Có một số người kiêu ngạo là có vẻ thanh cao lạnh lùng, còn người này kiêu ngạo sẽ bày ra bên ngoài, hoàn toàn không đặt ai vào mắt. Vì vậy khi nãy Xích Trình hoàn toàn không muốn nói vì quá mất mặt.

Thật ra cậu ta còn nghe được tiếng cười lạnh của đối phương, chẳng qua cậu ta không muốn nói ra khiến mọi người khó chịu.

Hiển nhiên Hàng Tú Kim đã từng trải nghiệm chuyện này, đành cười khổ: “Trước kia cảm thấy hắn ngạo nghễ, kiêu ngạo tới mức làm người ta ghen ghét, nhưng thật ra ngẫm lại thì kiêu ngạo như vậy không tính là gì, hẳn chúng ta sẽ nhớ cả đời bài học hôm nay.”

Trước kia từ mấy châu còn lại họ cũng biết tình huống Học phủ, tự nhận trình độ học sinh của Học phủ Vân Châu bọn họ không bằng Thanh Châu, nào ngờ…

Đúng là vả vào mặt.

“Nhưng những học sinh Học phủ khác chắc gì đã tốt hơn chúng ta, họ chênh lệch quá lớn với bọn cướp này.”

Thua ở tuổi tác và kinh nghiệm thì khó mà bù đắp nổi trong một thời gian ngắn, đó là chưa kể bọn cướp này có nhiều tài nhiên hơn cả họ. Suy cho cùng giết người cướp của là nghề mang lại lãi to, nếu không làm sao có nhiều người tham gia như thế, dù có cấm đoán nhiều vẫn không dứt.

Nhưng họ vẫn không cam lòng.

Không ai phản bác điều này mà cũng không ai đồng ý.

Vì trước mắt bọn họ không biết tình huống các Học phủ khác. Sau khi khai giảng không bao lâu, những người xếp hàng đầu, ví dụ như người hạng nhất ở Học phủ, toàn bị hiệu trưởng mang đi giảng dạy riêng, có thể nói hưởng thụ tài nguyên giáo dục cao nhất, không tuyên bố mạnh yếu ra ngoài. Ngoại trừ thành tích từ Tháp Điểm Qua Ải, hoàn toàn không đoán ra thực lực của vị trí thứ nhất.

Hàng Tú Kim khẽ thở dài đánh thượt: “Nghe nói người đó bên Học phủ Thanh Châu đã sắp cấp A rồi. Nếu người này ở đây tất có năng lực đánh cùng một trận; người này chênh lệch với chúng ta dữ lắm, không biết các Học phủ khác ra làm sao.”

Sau khi linh khí sống lại, không tranh cũng phải tranh giành, có một số việc phải để ý.

Xích Trình nghe vậy nhíu mày, nhưng tiếp đó vẫn bổ sung một câu: “Sợ cái gì, vẫn không nhiều người như chúng ta. Bết bát nhất cũng có Hàn Châu và Đam Châu đứng chót bên kia, nghe nói đứa đứng hạng nhất còn không bằng hai chúng ta, không vào nổi top 5 tại Học phủ chúng ta, không cần bàn tới đám gia súc bên Thanh Châu nữa, tụi phía dưới càng không đáng nhắc tới.”

Theo cậu ta thấy, nếu cậu ta và Hàng Tú Kim còn có hơi đại biểu cho top 5 của Học phủ Vân Châu đi tranh với người của Học phủ Thanh Châu để giành 10 vị trí đầu, như vậy người bên Hàn Châu và Đam Châu không có ngày ló mặt ra nổi năm châu.

Ví dụ như ở Đam Châu, nội bộ tự giết lẫn nhau quá thảm thiết thời kỳ đầu để rồi truyền thừa để lại và nội tình quá ít, bây giờ sợ là yếu hơn cả Hàn Châu.

Bây giờ anh hào năm châu tập trung dọc theo tuyến đường vùng biển phía Nam, nhưng có ai đã đề cập đến Đam Châu là ai?