Một tiếng rất nhỏ kia, như sấm bên tai, hai mắt Lý Thủ Quyền giống như bị ép buộc đặt lên người An Nhất, không cách nào nhìn về phía khác, cơ mặt hắn co giật, lời nói trong miệng ngừng lại.
Phóng viên truyền thông vây quanh trước người hắn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn: "An tiên sinh, xin hỏi anh sao vậy, thân thể không thoải mái sao? "
Lý Thủ Quyền cổ cứng ngắc, muốn quay đầu cũng không làm được, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày gặp An Nhất.
Bây giờ phòng làm việc của đối phương đang ở trong vụ bê bối sao chép, đáng lẽ trước tiên nên làm thế nào để giải quyết dư luận và cố gắng chứng minh bản thân được trong sạch, hoặc liên hệ với studio của họ và phía thi đấu, để điều tra vấn đề này, nên hoảng loạn, không biết điều gì, muốn giải thích muốn chứng minh.
Nhưng mà đối phương lại trực tiếp tìm tới.
Cho dù hiện tại xung quanh hắn có rất nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên, đối phương tới đây chỉ có thể càng tạo ra thêm dư luận và áp lực bất lợi đối với phòng làm việc của bọn họ.
Nhưng An Nhất vẫn đến.
Tức giận đùng đùng, giống như năm đó, như một giây sau một sẽ đem hắn đạp ngã xuống đất.
Lý Thủ Quyền nhìn An Nhất, trong lòng lo lắng hoảng sợ giống như dây leo che trời không ngừng lan tràn.
Trong lòng hắn tự nhủ bình tĩnh, nhưng chột dạ và áp lực tâm lý khi trộm đồ của người khác vẫn có chút khiến hắn không thở nổi.
Nhưng không sao đâu, không sao đâu.
Hắn có chỗ dựa sau lưng rồi.
Sau khi studio của họ giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi quốc tế, các nhà đầu tư và đối tác đã đổ xô đến họ, thậm chí ông chủ lớn còn nói rằng ông sẽ đầu tư lâu dài vào họ. Đó là công ty quản lý của bọn họ, hiện tại hắn đã có chỗ dựa. Nếu như mọi việc bị bại lộ, công ty cũng sẽ bảo vệ họ, bằng không công ty cũng phải chịu phí bồi thường hợp đồng một khoảng không hề nhỏ.
Huống chi hiện tại dư luận đều đứng về phía bọn họ, công chúng cũng hướng về phía họ, nếu phòng làm việc "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" mà lên tiếng thì chỉ cần xử lí liền, không để cho bọn họ có cơ hội phơi bày bất cứ cái gì, chuyện này rất nhanh sẽ dễ dàng qua đi.
Dù sao dân thường và tư bản, thắng thua đã định rõ.
Mà An Nhất bây giờ chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế trong phòng làm việc có chút danh tiếng mà thôi, giống như năm đó, cho dù là cậu ta phản kháng, cũng phải rớt mất một tầng ra mà cũng không có được kết quả gì.
Hắn đã sớm nghĩ kỹ đường lùi cho mình.
Cho nên sau khi hợp đồng với công ty, hắn mới dám đưa tin tức cho công ty và những phương tiện truyền thông kia, tạo ra dư luận.
An Nhất đang sống rất tốt, một ngày nào đó cậu ta sẽ nghĩ đến, ai có thể nói chính xác chuyện vận mệnh ở đời? Hắn vốn tưởng rằng An Nhất sẽ bị mắc kẹt trong ngọn núi cằn cỗi đó cả đời. Nhưng khi hắn bước ra ngoài, hắn lại cho rằng mình đã tách khỏi An Nhất, bọn họ thuộc hai đẳng cấp khác nhau, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên đối phương đã đứng trước mặt hắn.
Hắn không thể để cho nỗ lực của mình bị hủy hoại trong chốc lát, sau khi vào đại học, hắn mới biết được thế giới bên ngoài rộng lớn vô tận bao nhiêu, mỗi một ngày đều có sự khác biệt mới, kỳ vọng mới, nếu lúc trước không có cướp đi thông báo nhập học đại học của An Nhất, hắn căn bản không cách nào có được những thứ này.
Hắn cũng biết nếu không chăm chỉ thì chỉ mắc kẹt trong một thế giới nhỏ bé, cho nên lúc học đại học hắn vừa học vừa làm chăm chỉ hơn bất cứ ai, vừa tốt nghiệp cùng với những người bạn có chung chí hướng thành lập phòng làm việc này, sau đó mới có ngày hôm nay.
Tất cả những điều này hắn sẽ không cho phép ai lấy đi cả.
Hắn không muốn quay lại, lúc cha hắn chết hắn cũng không trở về ngọn núi kia, hiện tại càng không có lý do gì trở về.
Chỉ khi hủy hoại An Nhất hắn mới có thể yên ổn sống cả đời.
Tất cả những gì hắn ta muốn là An Nhất sẽ không bao giờ trở mình được nữa.
Trên gương mặt Lý Thủ Quyền dần dần lộ ra nụ cười, trong lòng hắn lại xuất hiện sự tự tin, trước mặt mọi người, phóng viên truyền thông, vô số tầm mắt, dư luận trên mạng.
Hắn ta không tin An Nhất dám động vào hắn.
Hắn cười với An Nhất, vẻ mặt kênh kiệu.
Nhưng ngay sau đó, An Nhất liền bước ra khỏi đám đông, tiến lên một quyền đem hắn ném xuống đất.
Lực đạo và cảm giác đau đớn ập đến, cả người Lý Thủ Quyền choáng váng, hắn nhìn người phía trên
Hắn ta sai rồi.
Hoàn toàn sai.
Như thế nào hắn lại quên mất, An Nhất người này không nhận mệnh của mình.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, An Nhất đã sớm cùng Lý Thủ Quyền đánh nhau, An Nhất nghiến răng liên tục dùng nắm đấm đấm vào mặt Lý Thủ Quyền.
Truyền thông nhận ra đối phương là người của phòng làm việc bị tố sao chép, ở một bên liên tục nhấn nút chụp.
Đồng nghiệp của Lý Thủ Quyền nhìn thấy, ba bốn người tới kéo người ra, trên đường kéo người ra vì tức giận mà âm thầm đá An Nhất mấy cái.
An Nhất cắn chặt cổ Lý Thủ Quyền, cảm giác hít thở không thông khiến Lý Thủ Quyền khủng hoảng mà co giật tay chân.
" Mày dựa vào gì mà ăn cắp đồ của tao, trường đại học của tao, thiết kế của tao!!"
" Mày tên là An Nhất sao, An Nhất là ai? Mày nói đi An là ai?!! "
"Lý Thủ Quyền, không phải mày dùng tên người khác sống lâu, đến mình là ai cũng quên đi!"
Đồng nghiệp của Lý Thủ Quyền kéo An Nhất ra.
"Cậu bị bệnh à? Đồ sao chép, sao cậu còn dám đến đây?"
An Nhất hầu như không có lý trí, đi lên cho người nọ một đá: "Sao chép? Các ngươi có mặt mũi nói người khác sao chép! "
"Cậu..."
An Nhất căn bản không để ý đến những chuyện đó, đang muốn đánh nhau tiếp, thì Cố Linh Linh lao ra khỏi đám đông và ôm lấy An Nhất từ phía sau.
"An Nhất! Bình tĩnh lại. "
An Nhất vừa mới biết tin, thất thần căn bản không biết điện thoại chưa cúp máy, lên taxi Cố Linh Linh nghe được địa chỉ, trong lòng hoảng sợ lập tức chạy tới.
Cô ôm chặt lưng An Nhất, nước mắt không ngừng chảy xuống, khóc đến mặt mũi tèm nhem, cô gắt gao ôm cậu để cho đối phương bình tĩnh, đánh tiếp, bên kia báo cảnh sát, An Nhất liền xong rồi.
Tình hình bây giờ là hoàn toàn bất lợi cho họ.
"Thật là bệnh! Studio của cậu đúng là bị bệnh! Thật sự mẹ nó là bệnh hoạn! Một lũ điên, những kẻ điên sao chép!!"
An Nhất hét lên: "Chúng tôi không sao chép, người sao chép là các người! Là các người!!"
Một đàn anh trong phòng làm việc Cooy nhìn bộ dáng tê tâm kiệt sức của An Nhất, trong lòng có dự cảm không tốt.
Hắn nhìn về phía Lý Thủ Quyền ngã trên mặt đất, tay đầy máu tươi, ôm cổ, lại nhìn An Nhất.
Chờ Lâm Cứu vội vàng chạy tới, lúc này mới khiêng An Nhất đi.
Bọn họ đem An Nhất đang mất khống chế cảm xúc mang đến phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc, cho đối phương uống thuốc ngủ, lúc này mới quay đầu xử lý chuyện sao chép.
——
Khi chuyện khôi hài kết thúc truyền thông muốn rời đi, phía công ty tìm được truyền thông, chỉ để cho bọn họ phát video đánh nhau, những lời đạo văn lúc trước đều cắt hết, ông chủ lớn sau lưng công ty có tiền có thế, truyền thông đương nhiên cũng không dám đắc tội.
Phía công ty cũng tự nhiên biết cách kích động dư luận.
Lý Thủ Quyền không đến bệnh viện, chỉ gọi bác sĩ tới xử lý vết thương.
Đàn anh và những người đồng nghiệp khác đứng bên cạnh hắn ta.
Một trong những nam sinh mở miệng nói: "Đối phương quá đáng, chúng ta hãy báo cảnh sát đi. "
Lý Thủ Quyền vừa nghe trong lòng run lên, "Không được, không thể báo cảnh sát. "
Nếu báo cảnh sát, ngộ nhỡ tra ra chuyện trước đó của hắn thì làm sao bây giờ.
Kế hoạch trước đó của hắn căn bản không có báo cảnh sát.
Đàn anh đứng bên cạnh hắn nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Tôi nhớ rõ, phương hướng thiết kế của chúng ta cậu là người đầu tiên đưa ra, cũng đưa luôn bản thảo thiết kế đúng không? "
Lý Thủ Quyền gật đầu.
"May mà có An Nhất, bằng không chúng ta không nhất định có thể đoạt giải, còn có thể được công ty lớn nhìn trúng."
"Đúng vậy, An Nhất chính là đại công thần."
Đàn anh tiến lên, nhìn Lý Thủ Quyền: "Đều là do chính cậu nghĩ ra đúng không? "
Lý Thủ Quyền chột dạ: "Đương nhiên, đàn anh anh sao nói những lời kỳ lạ vậy?"
Đàn anh nhìn hắn: "Lý Thủ Quyền là ai, tôi thấy người vừa rồi gọi cậu như vậy?"
Năm phút trước, Cố Linh Linh từ phòng làm việc bên kia gởi cho anh một tin nhắn, cho thấy thời gian thiết kế ra bản thảo đầu tiên của bọn họ hoàn toàn trước Lý Thủ Quyềm.
Lúc ấy trong nháy mắt cả người anh đều đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thủ Quyền ấp úng.
Đàn anh rốt cục nhịn không được đi lên đạp người ngã xuống đất: "Cậu con mẹ nó đi sao chép bản thảo đầu tiên của người khác, rồi đưa lại cho phòng làm việc đi!! "
Lửa giận trong lòng ngày càng cao, hiện tại họ thắng cuộc, dẫn dắt được dư luận nhưng tất cả đều là nhờ ăn cắp của người khác.
Cái tội sao chép nặng như thế nào trong giới thiết kế không ai biết rõ hơn họ.
" Cậu con mẹ nó đúng là súc sinh, cậu có biết cậu đang làm cái gì không?!"
" Coi phòng làm việc là gì? Lúc trước khi thành lập phòng làm việc cậu có nhớ mình nói gì không? Cậu con mẹ nó muốn tương tai của chúng tôi bị phá hủy phải không?"
Chuyện này nếu thật sự đưa ra ngoài, phòng làm việc của bọn họ liền xong đời, và những người như bọn họ đừng mơ đến có chỗ đứng trong giới.
Vừa nghĩ đến sau này không có đường sống, đàn anh cũng không có lý trí, xách Lý Thủ Quyền nện về phía bàn trà thủy tinh bên cạnh.
1
Kính vỡ khắp sàn, Lý Thủ Quyền ngã xuống đất, đầu đầy máu la lên.
"Chúng ta... Bây giờ tất cả chúng ta là những châu chấu trên một sợi dây thừng. "
Lời này ra khỏi miệng, những người còn lại mới hiểu được.
Đối phương là trộm thiết kế của "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", để cho bọn họ đoạt giải thưởng.
Đột nhiên mọi người đều rùng mình.
Chưa kịp thoát khỏi niềm vui vượt qua giải thưởng và thắng lợi, giây tiếp theo đã rơi xuống địa ngục.
"An Nhất, lời của Quý đàn anh nói đều là thật sao?"
" Ngươi trộm của người khác, chúng ta là sao chép, đừng quá vớ vẫn như vậy chứ?!"
" An Nhất, cậu mẹ nó nói coi, có phải là thật hay không? Là thật hả?"
Lý Thủ Quyền từ trong đám mảnh thủy tinh đứng dậy, trong lúc nhất thời cảm thấy mạng mình sắp mất rồi: " Ừ"
Lời vừa nói ra lại hứng thêm trận đánh mới.
" Cậu điên rồi! Chúng ta phải làm gì giờ, sau này chúng ta sẽ ra sao?"
Mỗi người đều thập phần sợ hãi, trời đất đảo lộn.
Đàn anh nhìn không vừa mắt: "Hiện tại chúng ta chủ động xin lỗi. "
" Đàn anh anh điên rồi, như vậy chúng ta sau này không còn làm trong ngành được nữa?"
Lý Thủ Quyền còn chưa mở miệng, đã có người sợ hãi.
" Không thể như vậy, tác phẩm cuối cùng cũng là do chúng ta thiết kế ra, chúng ta cũng có năng lực!
"Công ty sẽ bảo vệ chúng ta."
Đàn anh nhìn bọn họ: "Các ngươi đều điên như hắn có phải hay không, chính là vì sau này mới muốn nói ra, hiện tại không nói chờ sau này dư luận đào ra, chúng ta mới thật sự không có tương lai. "
Nhưng căn bản không có ai nghe, trong đó có người lập tức đi tìm giám đốc điều hành công ty, sau khi biết được chuyện này nháo ra động tĩnh thật lớn, nhưng giống như Lý Thủ Quyền nghĩ, sẽ bảo vệ bọn họ.
Dù sao vừa mới ký dự án lớn không có khả năng bởi vì dư luận nho nhỏ mà buông tha cho những con cá lớn kia, chỉ cần mạnh mẽ đè chết phòng làm việc của đối phương, sẽ không có bất kỳ đảo ngược nào.
Đàn anh nhìn bọn họ: " Bây giờ tôi sẽ đi, có ai đi cùng không?"
Hắn ta là người đầu tiên nói muốn thành lập phòng làm việc, nhưng mà hiện tại không phải như ngày trước, không ai đi theo hắn.
Hắn nhìn Lý Thủ Quyền đầu chảy máu, xoay người rời khỏi công ty.
Đến "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng phấn", Cố Linh Linh sau khi nhìn thấy hắn, sững sờ tại chỗ, cô vừa rồi nhắn tin như đá chìm biển rộng, cô cho rằng sẽ không có đáp lại.
Không nghĩ tới đối phương trực tiếp tìm tới.
Đàn anh: "Tôi đã nắm rõ tình hình rồi. "
Nói xong cúi đầu thật sâu trước mấy người trong phòng nghỉ: "Tôi nguyện ý trợ giúp các ngươi. "
Nhưng mà chờ hai người chỉnh lý chứng cứ đăng lên mạng, lại trong nháy mắt bị xóa bỏ, Cố Linh Linh thử hết lần này đến lần khác, căn bản không gửi được.
Một cảm giác bất lực và hoảng loạn cực lớn bao trùm lấy cô, trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng An Nhất mất đi lí trí cùng tranh cãi với họ vừa rồi, nhưng mà đối phương lại thờ ơ, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao đối phương lại có biểu hiện như vậy.
Họ không có chỗ dựa vững chắc và không thể lật ngược tình thế được.
Sắc mặt Lâm Cứu khó coi, trên người cũng không còn khí chất cà lơ phất phơ bình thường, kéo Cố Linh Linh cùng đàn anh lên: "Các cậu đi theo tôi tới một nơi"
Cố Linh Linh không biết hắn sẽ đi đâu.
Lâm Cứu nhìn An Nhất còn đang ngủ say trong phòng nghỉ ngơi, dẫn người ra ngoài đi đến dưới tòa nhà cao chót vót: " Lâm Cứu, cậu dẫn chúng tôi tới đây làm gì. "
Lâm Cứu: "Tìm anh trai tôi. "
Tòa nhà Thời đại này là sản nghiệp của Lâm gia, Lâm Cứu là một sinh viên đại học nghèo khổ, đến đây tìm anh trai cậu ta?
Cố Linh Linh: "Anh trai cậu đang dọn dẹp ở đây à? "
Lâm Cứu:...
Lâm Cứu là người trung nhị, nhưng vẫn ở trước cửa lau giọt nước mắt, cậu đến nhờ sự giúp đỡ của anh trai.
Lúc trước cậu cho rằng dựa vào nhiệt huyết của mình, ai cũng không dựa vào, chỉ dựa vào chính mình là có thể tạo ra một vùng trời riêng của mình, nhưng hiện tại sự thật hung hăng tát cho cậu một bạt tai, là cậu sai rồi.
An Nhất và Hoắc Bắc Hành ly hôn, đối phương chưa chắc sẽ giúp cậu ấy.
An Nhất và Cố Linh Linh là bạn bè của cậu, trong mắt cậu, bọn họ là loại người ở thời cổ đại cùng nhau ra xông pha chiến trường, không bao giờ bỏ cuộc, nhưng mà An Nhất và Cố Linh Linh đều kiệt sức cả về tinh thần và thể chất vì sự việc này. Lâm Cứu thường là người không hiểu chuyện, tuy nhiên lúc này cậu phải trưởng thành lên, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm không đáng giá của cậu ở trước mặt sự thật không đáng nhắc tới.
Chờ Cố Linh Linh được Lâm Cứu đưa đến phòng làm việc của chủ tịch, cằm đều rơi xuống đất.
Khoảnh khắc ngồi trên ghế sopha da thật dường như đang ngồi trên một căn hộ xa xỉ.
Mắt Lâm Khảo cũng không nâng lên: "Sao lại tới đây.
Lâm Cứu: "Anh ơi, em sai rồi. "
Lâm Khảo ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của Lâm Cứu, hắn sớm biết Lâm Cứu sẽ trở về tìm hắn.
Dù sao đứa em trai này của hắn, chỗ không đáng tin quá nhiều, nhưng hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ ngạo mạn quay lại kiếm cớ ngụy biện, nhưng bây giờ Lâm Cứu thật sự cúi đầu trước hắn.
Lâm Cứu: "Anh, lúc trước là em không hiểu chuyện, lần này xin anh giúp em. "
Lâm Khảo thở dài, trợ lý lúc nãy cũng nói cho hắn biết, phòng làm việc của Lâm Cứu xảy ra chuyện.
"Việc này anh không giúp được mi rồi."
Lâm Cứu sửng sốt: "Tập đoàn Vương thị của đối phương trâu bò như vậy sao? "
Sau đó nghi ngờ nhìn Lâm Khảo.
Đồ con gà lớn xấu tính!*
*Tiếng lóng của đồ xấu xa ác độc hay là khốn nạn, tùy trường hợp nha.
Lâm Khảo:...
Lâm Khảo thấy có người ngoài, không tiện tức giận với tên em trai mới cảm động không quá ba giây này: "Có người giúp rồi, không cần anh mày nữa. "
Lâm Cứu: "Ai vậy? "
Lâm Khảo: "Hoắc Nhị, Hoắc Bắc Hành. "
Lúc hắn sai người đi xử lý, trợ lý nói bên Hoắc gia bên kia cũng biết được tin tức, đã sai người làm việc.
Lâm Cứu trợn tròn mắt, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bọn họ tới đây mất hơn mười phút mà dư luận đã sớm thay đổi.
Tin tức phòng làm việc đối phương sao chép tràn lan, thậm chí có cả giáo viên lúc trước thi đấu quốc tế họp với bọn họ, cũng công khai để lộ mặt mình, khẳng định từ đầu đã nhìn thấy ý tưởng là xuất phát từ phòng làm việc "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng".
Cố Linh Linh cả người ngây ngốc tại chỗ.
Còn chưa từ trong sự thật Lâm Cứu là đại thiếu gia đi ra, lại gặp phải một đả kích khác.
Mụ nội nó, Hoắc Bắc Hành là ai, vì sao người nọ lại giúp chúng ta.
Cố Linh Linh cả người lâng lâng, cảm nhận được thế giới không ngừng đổi mới.
Đầu kia, An Nhất từ trên ghế sopha tỉnh lại, liền nghe thấy một tiếng mắng khẽ.
"Ấm đun nước rách nát này sao không đun sôi được nước?"
An Nhất yên lặng quay đầu nhìn.
"......"
Phích cắm không cắm làm thế nào để đun được?
Nhưng nhìn bóng lưng Hoắc Bắc Hành, An Nhất có chút không hiểu được.
Giọng nói khàn khàn: "Sao anh lại ở đây? "
Hoắc Bắc Hành thấy người tỉnh lại, cầm ly nước dùng một lần bưng nước tới.
" Đàn ông không về nhà, liền đi ra tìm." Oán phu khuê phòng oán phu phát biểu.
"Những chuyện kia em không cần lo lắng nữa, tôi sẽ cho người xử lý"
Cũng không đợi An Nhất ngồi dậy, Hoắc Bắc Hành liền ôm An Nhất đến bên người, đau lòng nắm lấy bàn tay bị rách da của cậu.
" Em đánh nhau cũng không biết cầm thêm một cây gậy."
An Nhất:...
Giọng nói của cậu khô khốc: "Anh có biết chuyện của tôi không? "
"Biết rồi."
An Nhất ủy khuất: "Tôi không sao chép. "
"Tôi biết."
" Anh không có gì muốn hỏi sao?"
"Hỏi cái gì?"
Tất nhiên là nguyên nhân.
An Nhất còn chưa mở miệng, Hoắc Bắc Hành cúi người nhìn vào mắt cậu: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía em. "
An Nhất nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Hoắc Bắc Hành, những lời này vừa ra khỏi miệng, mới cảm thấy thì ra Hoắc Bắc Hành và Hoắc Đại Bảo là một người.
Ủy khuất cùng không cam lòng vào giờ khắc này trong lòng tràn ra, ôm cổ Hoắc Bắc Hành, chết không buông tay.
" Cám ơn anh đã tin tôi"
An Nhất đem nước mắt nước mũi chùi vào áo sơ mi của Hoắc Bắc Hành, hoàn toàn không còn khí thế đơn thương độc mã đánh người lúc trước.
Bên cạnh không có khăn giấy, Hoắc Bắc Hành đưa tay lau cho An Nhất.
An Nhất cảm giác được hình dáng của mình đã thay đổi:...
Bây giờ hai mắt An Nhất đỏ như mắt thỏ, Hoắc Bắc Hành nhìn thấy liền đau lòng: "Trước tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."
An Nhất ngoan ngoãn nghe lời.
Vừa nhắm mặt lại đã bị người ta hôn trộm một cái.
An Nhất lập tức cảnh giác: " Nén hôn êm? "
Hoắc Bắc Hành không biết xấu hổ: "Thương nhân làm việc, dù sao cũng phải cho chút lời lãi chứ, tôi cũng không thể làm không công được. "
An Nhất: " Anh muốn gì có thể nói với êm"
"Tôi muốn thân thể em, thì làm sao có thể mở miệng nói với em được"
An Nhất:...
Anh xem anh đang nói gì kìa?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cậu cũng rất đắt, một quả thận mấy trăm ngàn đấy.
Hoắc Bắc Hành lại đi đâu nghiên cứu cái bình nước rách vụng về, An Nhất nhìn bóng dáng anh, ngực không ngừng nhảy lên.
"Hoắc Bắc Hành."
Hoắc Bắc Hành xoay người nhìn cậu.
An Nhất: " Anh còn muốn có thêm lợi ích nào nữa không?"
Hoắc Bắc Hành không coi là thật: "Hôn nồng nhiệt với tôi mười phút. "
An Nhất:...
Không khí im lặng trong vài giây.
"Được."
Tay Hoắc Bắc Hành cầm ấm đun nước dừng lại, không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
An Nhất nuốt nước bọt: "Đến đây đi. "
Hoắc Bắc Hành sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó giống như là gia tốc tốc tộ, nhanh chóng đi tới bên cạnh An Nhất, hai tay gắt gao ôm chặt An Nhất, không cho cậu lộn xộn, ánh mắt đều thay đổi.
"Em nói rồi đó"
An Nhất nhìn ánh mắt như sói đói như hổ thèm của đối phương, trong nháy mắt liền hối hận.
Nhưng vẫn kiên trì nói: "Ừm. "
Trong lòng Hoắc Bắc Hành tru lên một tiếng, hầu kết lăn lộn vội vàng muốn hôn ngay.
Tuy nhiên, ngay khi Hoắc Bắc Hành đang di chuyển, cánh cửa phòng chờ đột nhiên được mở ra.
Lâm Cứu nhảy vào như một cơn gió: "An Nhất, phòng làm việc của chúng ta đã được cứu..."
Dứt lời liền thấy Hoắc Bắc Hành.
Bầu không khí trong phòng nghỉ ngơi cực kì kỳ quái, An Nhất đỏ mặt, hai người hiện tại vẫn là chồng chồng hợp pháp chưa ly hôn, vừa mới muốn làm gì có thể tưởng tượng được.
Lâm Cứu theo bản năng tránh ánh mắt Hoắc Bắc Hành.
Quả nhiên ánh mắt muốn giết một người là không giấu được.
Nhưng lại cảm thấy bầu không khí xấu hổ, không nói gì đó thì cậu cũng không dễ rời khỏi sân khấu.
"Thật trùng hợp a, hai người đang hôn môi à?"
Hoắc Bắc Hành lạnh lùng nhìn Lâm Cứu.
"Ban ngày ban mặc không thích hợp đi." Lâm Cứu ha ha hai tiếng, sau đó kiên trì nói: "Xấu hổ. "
Hoắc Bắc Hành:...
Xấu hổ, xấu hổ mẹ nó chứ!