Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 52: Mùa mưa




Hoắc Bắc Hành thấy An Nhất im lặng, nhíu mày, "Em thích đi làm như vậy sao? "

An Nhất da đầu tê dại, não bộ bắt đầu vận chuyển nhanh chóng, muốn dỗ dành tính khí chó sắp bùng nổ của Hoắc Bắc Hành: "Đi làm chẳng qua là cảm giác tương đối mới lạ mà thôi, nhưng so với anh đương nhiên không quan trọng bằng anh rồi."

Dù sao bây giờ cậu cũng tính là nửa người giám hộ của đối phương, liên hôn, An gia nhận được không ít chỗ tốt, trong thời hạn liên hôn Hoắc Bắc Hành đương nhiên phải xếp ở phía trước.

Hoắc Bắc Hành nghe được mình quan trọng hơn đi làm, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, tâm tình có chút vui sướng, cúi người nhìn thẳng vào mắt vợ nhỏ: "Thật sao? "

Hơi thở của đối phương xông vào chóp mũi, từ sau khi cậu đến Hoắc gia, cậu chưa từng thấy Hoắc Bắc Hành dùng loại nước hoa nam nào, nhưng trên người đối phương luôn tản ra mùi thơm nhàn nhạt, cậu cảm thấy có thể là Hoắc Bắc Hành trước khi ngốc thường dùng, lấy nước hoa ướp mình nên cho nên mới có mùi thơm quanh quẩn.

An Nhất nhìn đôi mắt đào hoa thâm tình của đối phương, nuốt nước miếng xuống: "Đương nhiên, nếu không phải mới lạ, tôi mới không đi."

Hoắc Bắc Hành hài lòng, anh biết đi làm không bằng lầm mình mà.

Hoắc Bắc Hành hỏi ngược lại: "Vậy đi làm có gì mới lạ? "

"Có thể cảm nhận được cảm giác của động vật nhỏ", An Nhất đưa ra ví dụ tại chỗ: "Ví dụ như trâu ngựa. "

Tất nhiên cũng có thể giống như trâu già cày ruộng, lừa kéo cối xay, bọn họ mỗi ngày đều mệt mỏi, thở thôi cũng thấy khó khăn, dù sao bọn họ con gì cũng giống, nhưng không giống con người.

Hoắc Bắc Hành ngẩn ra: "Cho nên mỗi em đi làm là đi trải qua cảm giác của động vật nhỏ"

An Nhất gật đầu: " Đương nhiên rồi. "

Hoắc Bắc Hành khen ngợi: "Bà xã, em thật có lòng nhân ái"

Ếch xanh nhỏ ngượng ngùng sờ sờ sau đầu.

Khen ngợi, khen ngợi.

An Nhất đi ra khỏi toilet trong ánh mắt sùng bái của Hoắc Bắc Hành, đi tới phòng thay đồ, cầm áo khoác âu phục khoác lên cánh tay.

Bây giờ là mùa hè, nếu không phải vì lý do công việc, An Nhất hẳn vẫn là mặc quần đùi áo ngắn tay, bây giờ mỗi ngày cậu đều mặc áo sơ mi, quần âu, áo khoác vest phải mặc ra bên ngoài không chừng sẽ nóng đến chết, nhưng chỗ làm việc mà thương hiệu phân chia cho bọn họ có máy lạnh cho nên cũng chỉ lúc đi làm và tan làm là ở bên ngoài sẽ cảm thấy nóng, mang theo áo vest cũng chỉ để làm màu.

Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất từ phòng thay đồ đi ra, định đi làm, trong lòng không nỡ.

"Bà xã, em sẽ nhớ tôi chứ?"

An Nhất vừa nghe thấy liền quay đầu lại nhìn đứa trẻ cao 1m9, "Đương nhiên, tôi một ngày nhớ tới anh rất nhiều lần"

Hoắc Bắc Hành nghe xong mới không tiếp tục dây dưa.

Bảy giờ, An Nhất vội vã ra khỏi nhà, chạy qua hai con phố đến trạm xe buýt.

Từ khi bắt đầu tham gia thiết kế, cậu không để tài xế Hoắc gia đưa đón mình nữa, đi làm đến tòa nhà thương hiệu cũng đi xe buýt, buổi tối tan tầm lại đi đón buýt trở về.

Dù sao xe sang của Hoắc gia quá mức nổi bật, không phù hợp với người bị bỏ rơi lại trong núi, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, nếu ở trước mặt Cố Linh Linh lộ tẩy thì xong đời.

Đến tòa nhà thương hiệu, An Nhất đi thang máy lên tầng 21, tầng này chính là nơi bọn họ làm việc.

Bởi vì hai studio là quan hệ hợp tác và cạnh tranh, vì vậy công việc rất hướng nội, trước mặt nhà thiết kế trưởng điên cuồng thể hiện khả năng của họ.

Mỗi người trên đầu đều có ba chữ to, nhìn tôi này, nhìn tôi đi, mỗi ngày đều điên cuồng thể hiện kỹ năng của mình.

Khoảng 11 giờ sáng, trợ lý thiết kế đứng ở giữa vỗ tay, lớn tiếng nói: " Các bạn thân mến, lát nữa sẽ có truyền thông đến phỏng vấn tổ thiết kế của chúng ta, mọi người không cần quá khẩn trương, cứ coi như là nói chuyện phiếm, ngoại trừ không tiết lộ thông tin của bộ sưu tập ra thì phóng viên hỏi cái gì nói cái đó là được rồi. "

Hai phòng làm việc hiểu rõ, nghe tin này cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc trong tay mình đang làm.

Rất nhanh truyền thông đi thang máy đi tới tầng hai mươi mốt, cửa thang máy vừa mở ra liền thấy bầu không khí bên trong bận rộn ngất trời, trong lúc nhất thời không thể xuống tay, giống như quấy rầy ai cũng có tội.

Nhưng cuộc phỏng vấn vẫn phải tiến hành, bọn họ tìm Sky Studio trước, sau khi phỏng vấn kết thúc đến phiên "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng".

Phóng viên chĩa micro vào mặt An Nhất: "Xin hỏi các anh có tin tưởng vào thiết kế của mình lần này không? "

An Nhất:...

Cố Linh Linh lập tức trả lời: "Cũng may, bởi vì phòng làm việc của chúng tôi mới ra mắt, bản thân khẳng định còn có chỗ thiếu sót, nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức."

Phóng viên: "Vậy là bạn vẫn cảm thấy hơi mất tự tin và lo lắng phải không?"

Lâm Cứu khoanh tay đứng ở một bên: "Vậy cũng không đúng. "

Phóng viên: "Vậy tại sao lại trả lời như vậy? "

An Nhất nói thêm: "Cho có vẻ khiêm tốn một chút. "

2

Chúng tôi chỉ thuận miệng nói, vậy mà các cậu còn hùa theo làm trò.

Phóng viên:...

Cố Linh Linh hít sâu một hơi, cười nói với ống kính: "Hai người bọn họ chính là thích đùa giỡn, mọi người đừng để ý. "

Lâm Cứu: "Chúng tôi không có..."

Cố Linh Linh liếc mắt một cái.

Lâm Cứu: "Chúng tôi vừa đùa thôi, ha ha ha. "🙂

Phóng viên cười hai tiếng: "Các cậu thật hài hước. "

Nói xong tiếp tục chĩa micro vào mặt An Nhất: "Vậy một ngày làm việc của cậu cảm thấy thích và mong chờ điều gì nhất?"

Cố Linh Linh ở một bên điên cuồng nháy mắt cho An Nhất, An Nhất sau khi tiếp nhận được tín hiệu đối phương truyền đạt, tỏ vẻ mình đã biết, tôi làm việc, cô cứ yên tâm, sau đó tự tin cười, phun ra hai chữ.

"Tan tầm."

Cố Linh Linh:...

Tại sao cuộc sống của cô lại khổ như vậy.

Lâm Cứu giơ cổ tay lên, nhìn thời gian, thấy cuộc phỏng vấn đã được rồi, mở miệng nói: "Các huynh đệ phóng viên, phòng làm việc của chúng tôi chỉ phỏng vấn đến đây thôi, chúng tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm"

Các phóng viên hiểu rõ: "Được rồi, được rồi." "

Thời gian chính là tiền bạc, huống chi dự án lớn như vậy, phỏng vấn như vậy cũng được rồi, không thể làm chậm trễ đến công việc của bọn họ.

Ai ngờ phóng viên vừa thu micro lại, chỉ thấy ba người đi vào thang máy, vừa đi vừa nói: "Hôm nay ăn gì? "

" Đến căn tin của nhân viên đi"

"Nhưng tôi muốn ra ngoài ăn."

"Căng tin của nhân viên miễn phí."

" Vậy thì đi căn tin của nhân viên vậy"

Các phóng viên:...

Vì vậy, mau kết thúc cuộc phỏng vấn không phải để làm việc mà đi ăn phải không?!

Vương Mãnh dùng xong bữa trưa trở lại tầng hai mươi mốt, đẩy cửa đi vào phòng nghỉ ngơi, đặt mông ngồi xuống sopha, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa chợp mắt không bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Lý Tiểu Mục mang theo hai người trong phòng làm việc Sky đi vào, đưa tay đẩy Vương Mãnh: "Tỉnh, đừng ngủ nữa, có chuyện gấp muốn nói. "

Vương Mãnh mở mí mắt lên: "Chuyện gì, không thể để tý nữa rồi nói?"

Lý Tiểu Mục vỗ cánh tay đối phương một cái: "Nếu có thể đợi một hồi rồi nói sao còn là việc gấp. "

Vương Mãnh đau đến nhe răng trợn mắt, cơn buồn ngủ bay sạch: "Được rồi, chuyện gì nào? "

Lý Tiểu Mục lôi kéo một nam sinh khác tiến lên: "Tiểu Phùng, cậu nói đi. "

Tiểu Phùng lộ vẻ khó xử: "Vừa rồi lúc nghỉ trưa tôi là người cuối cùng đi, trước khi rời đi tình cờ nhìn thấy phóng viên đang phỏng vấn nhà thiết kế, phóng viên hỏi nhà thiết kế, trong hai studio tham gia, thấy thích bên nào hơn, nhà thiết kế nói là "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng. "

Vương Mãnh lập tức đứng lên: "Hắn thật sự nói như vậy? "

Tiểu Phùng gật gật đầu: "Chính tai tôi nghe thấy, không có khả năng nhầm, Vương ca, nhà thiết kế vừa ý là "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" kia, có phải sau đó tư cách dự thi cuộc thi quốc tế cũng sẽ cho bọn họ hay không. "

Hiện tại đang là giữa mùa hè, nhưng chỉ còn một tháng nữa là đến mùa thu, hiện tại thiết kế cũng sắp kết thúc, ai có tư cách tham gia cuộc thi sẽ được công bố sau một tháng nữa, hiện tại nhà thiết kế thích studio kia, làm chuông cảnh báo trong lòng hắn reo vang.​

Xem ra tỷ lệ đối phương đạt được tư cách thi đấu so với bọn họ cao hơn rất nhiều, Vương Mãnh trong phòng nghỉ ngơi đi tới đi lui, sau đó đứng lại tại chỗ nói: "Vậy chỉ có thể để cho bọn họ chủ động từ bỏ tư cách thi đấu. "

Tiểu Phùng: "Làm sao có thể, phòng làm việc của họ sẽ không nhường. "

Vương Mãnh hận sắt không rèn thành thép: "Vậy dùng chút thủ đoạn, bọn họ không nhường cũng phải nhường"

Nói xong hít sâu một hơi, nhìn về phía Lý Tiểu Mục: "Trước đây không phải cậu sai người đi điều tra hoàn cảnh gia đình của ba người kia sao, mọi chuyện thế nào rồi? "

Lý Tiểu Mục: "Trong ba người bọn họ, nữ sinh tên Cố Linh Linh kia ở ngoại tỉnh, là một gia đình khá giả, hai người còn lại điều tra tương đối mất thời gian, tiểu tử họ Lâm là một sinh viên đại học nghèo khó, cha mẹ mất sớm, chỉ là một đại ca làm ruộng ở một thôn nhỏ đến chim cũng không thèm ỉa. Người thân của hai người này đều ở nơi khác, không tiện đưa tay ra. Người duy nhất có gia đình ở thành phố này, cũng chỉ có người tên An Nhất. "

2

Vương Mãnh: "Vậy thì ra tay ở hắn"

Lý Tiểu Mục: "Nhưng tôi đã nhờ người điều tra các thành viên trong gia đình cậu ta mà không tra được, chỉ điều tra người này đã kết hôn. "

Vương Mãnh đau đầu: "Vậy tiếp tục cho người nhìn quan sát, đến lúc đó có cơ hội trói lại đây, up hiếp để cho bọn họ từ bỏ thi đấu. "

Bọn họ đều có bối cảnh và quan hệ nhất định, nếu xảy ra chuyện gì đều có thể dễ dàng giải quyết, không cần lo lắng gì.

  ——

Mùa hè cũng là mùa mưa, An Nhất 4 giờ tan tầm, đi thang máy xuống tầng một, thì bên ngoài trời đang mưa to.

Cố Linh Linh thò đầu ra: "Trời mưa rồi sao? "

An Nhất: "Trông cũng không nhỏ." "

Trong thùng ô công cộng ở bên cửa chính, chỉ còn lại duy nhất một cái, An Nhất và Lâm Cứu nhất trí quyết định để lại ô cho Cố Linh Linh, nhìn bóng lưng Cố Linh Linh đi xa, Lâm Cứu quay đầu nhìn Về phía An Nhất: "Bây giờ sao cậu về được? "

An Nhất nhìn bầu trời xám xịt: "Chờ mưa nhỏ một chút, ngồi xe buýt về, còn cậu thì sao? "

Lâm Cứu vừa định trả lời, một chiếc xe sang dừng lại ở ven đường trước cửa tòa nhà, tài xế cầm ô đi tới, nhìn Lâm Cứu: "Thiếu..."

Lâm Cứu giật giật chân mày: "Thiếu gia!! "

Tài xế:???

Lâm Cứu nắm bả vai tài xế: "Thiếu gia không nghĩ tới anh lại có lòng tốt như vậy lại đây đón tôi, tôi thật sự rất cảm động. "

Rồi quay đầu nói với An Nhất: "Đây là thiếu gia nhà tôi, ba mẹ tôi làm việc ở nhà anh ấy, anh ấy tiện đường tới đón tôi, đúng không?"

Tài xế: "... Vâng. "

An Nhất cũng không chọc thủng cậu, nhìn Lâm Cứu mở cửa xe cho tài xế, sau đó tự mình chạy đến ghế lái lên xe rời đi.

An Nhất đứng trong tòa nhà, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng thời, hôm nay nếu cậu về sớm một chút, có lẽ có thể cùng ăn cơm với Hoắc Bắc Hành.

Trong đầu hiện lên gương mặt cười ngây ngô của Hoắc Bắc Hành, An Nhất cởi áo vest ra cầm trên tay

Ngay khi An Nhất cầm áo khoác che đầu chạy vào trong mưa thì giọng nói gọi cậu lại.

"Bà xã!"

Bước chân An Nhất cứng đờ, theo giọng nói nhìn qua chỉ thấy Hoắc Bắc Hành cầm ô đứng trong màn mưa, tươi cười xán lạn: "Tôi đến đón em về nhà."

~~~~~~~~~~*

Editor: Cứ tưởng tượng một ngày có anh chàng đẹp trai này cầm dù đón mình trong mưa, chắc miệng không khép được lại quá mấy bà!