Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 44: Vẻ đẹp tâm hồn




An Nhất dứt lời, A Tiêu theo bản năng nhìn cánh tay Hoắc Bắc Hành, nếu thật sự bị tát một cái, mặt hắn phỏng chừng không khác gì đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Hắn hiện rất hài lòng với ngoại hình của mình, phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí là không cần thiết.

Nhưng không chừng đối phương nói như vậy cũng chỉ là dọa hắn, hiện tại xã hội pháp quyền, đánh người chính là đánh người, chỉ cần tạo thành thương tích trên da, bất kể là động cơ gì, đều phải chịu trách nhiệm.

A Tiêu giả vờ không thèm để ý ha ha vài tiếng: "Cậu thật sự hài hước, làm tiểu tam không phạm pháp, nhưng đánh người là phạm pháp, đây chính là phải gánh trách nhiệm pháp lý, có tiền án tiền sự thì phải mất việc. Thưa phu nhân, cậu có muốn chồng cậu mất việc không?"

An Nhất:...

Cậu có muốn nghe cậu đang nói gì với ếch xanh nhỏ không?

A Tiêu tìm lại cảm giác an toàn nhưng vẫn không tin hỏi ngược lại: "Anh ta thật sự sẽ tát tôi một cái sao? "

Mọi người đều phải cân nhắc những ưu và khuyết điểm, một phần của sự việc nhưng hầu hết mọi người sẽ xem xét hậu quả đầu tiên.

An nhất một tay chống cằm: " Anh ấy sẽ không tát cậu một cái đâu. "

A Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hắn biết ngay mà, làm sao có thể được.

An Nhất ở bên cạnh người tiếp tục nói: "Bởi vì khi anh ấy muốn động thủ tuyệt đối không chỉ có một cái tát. "

A Tiêu:....

Cái gì vậy? Là một kẻ ngoài vòng pháp luật ư?

Bãi đất dựng lều dựa lưng vào đá ngầm, cũng chỉ có một tầng đất bên ngoài tương đối mềm nhũn, đối phương vừa rồi một búa liền đem lều trại đóng cố định toàn bộ vào trong đất, vừa nhìn đã biết là một tên lỗ mãng chỉ biết dùng vũ lực.

Người kia có thể đập lều vào đất, và điều đó cũng có thể đập hắn vào đất!

A Tiêu chân trần lùi lại một bước, nói với An Nhất: "Luật pháp của Nam Đảo chỉ cần tạo ra vết thương trên da thì được tính là công kích cá nhân, chẳng lẽ hắn không sợ vi phạm pháp luật sao? "

An Nhất lắc đầu: "Người khác có thể sợ, nhưng anh ấy sẽ không." "

A Tiêu phát ra âm thanh nghi hoặc: "Hắn sẽ mua chuộc cảnh sát, ngồi tù ít hơn?" "

An Nhất ánh mắt kiên định: "Không, anh ấy sẽ được tòa phán vô tội"

Tóm lại, anh ấy bây giờ bị bệnh tâm thần nên có thể thoát khỏi một số trách nhiệm pháp lý.

2

A Tiêu:...

Người này thật đáng sợ, thật đáng sợ.

Trên thế giới này thế mà lại có người kiêu ngạo như vậy, ngâm mình trong sự ngầu đét, đánh người còn không cần ngồi tù.

Là hắn đã mạo muội rồi.

Bên kia vùi đầu vào việc đem lều trại trồng lên giá đỡ Hoắc Tiêu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy An Nhất đang cùng người khác nói chuyện cách đó không xa.

Hoắc Tiêu duỗi đầu nhìn vài lần: "Anh Bắc Hành, đó không phải là anh An Nhất sao? "

Hoắc Tiêu đưa tay chỉ một hướng.

Hoắc Bắc Hành nhìn theo phương hướng, lông mày sắc bén nhíu lại, ném búa trong tay, sải bước đi tới.

A Tiêu nhìn An Nhất, ảo não xoa tóc, vịt con đã đưa tới miệng còn bay, còn muốn gặp người hợp mắt như vậy chắc chỉ có đến kiếp sau.

An Nhất trấn an hắn: "Quên đi, nếu cậu thật sự ở cùng một chỗ với tôi, không chỉ trở thành tiểu tam bị người đời phỉ nhổ, hơn nữa còn sẽ bị thay đổi chủng loại. "

A Tiêu nghi ngờ: "Loại nào?" "

An Nhất: "Từ một người bình thường trở thành một người tàn tật."

A Tiêu:...

Cậu thật biết so sánh.

A Tiêu có chút sốt ruột: "Cậu thích chồng cậu ở điểm nào? "

An Nhất tùy tiện suy nghĩ một chút: "Thích anh ấy trẻ tuổi, thích sức lực của anh ấy lớn. "

A Tiêu: "Tôi cũng còn trẻ và khỏe, tôi năm nay mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học, tuổi đẹp nhất, cậu có thể thử hẹn hò với tôi một lần, nhà tôi mở thủy cung, cậu đi với tôi có thể làm bạn với rái cá"

Hoắc Bắc Hành đứng sau lưng hắn "Anh đang nói cái gì vậy? "

A Tiêu:...

A Tiêu cứng ngắc quay đầu, đối diện với gương mặt đen đến dọa người của Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt khó chịu, trên mặt viết, cậu đang ở nói cái chó gì vậy? Cậu đang nói gì?

Hoắc Bắc Hành lại mở miệng: "Hỏi cậu lần nữa, cậu đang nói cái gì vậy? "

A Tiêu nuốt nước miếng, lúc nãy chỉ nhìn từ đã biết đối phương không dễ chọc, hiện tại hoàn toàn bị khí thế đáng sợ trên người đối phương trấn áp, hắn không dám múa mấy trước mặt chính chủ, thay đổi giọng điệu: "Tôi muốn kết bạn với cậu ấy, nói có thể cùng đi thủy cung chơi, làm bạn với rái cá. "

Hoắc Bắc Hành: "Cậu và rái cái nhỏ là bạn? "

A Tiêu gật gật đầu, "Đương nhiên, mấy con rái cá trong thủy cung nhà tôi đều là bạn của tôi. "

Hoắc Bắc Hành nghe xong liền kéo An Nhất trở về, "Bà xã, em không thể làm bạn với cậu ta, phẩm chất của người này có vấn đề. "

A Tiêu:???

Hoắc Bắc Hành: "Cậu ta thế mà là bạn của người bạo lực gia đình, thì cậu ta cũng chính là người bạo lực gia đình"

A Tiêu:!!!

Thế giới động vật, cậu một tập thành danh.

A Tiêu định cứu vãn hình tượng của mình, "Tôi không phải người bạo lực gia đình mà. "

Đồng chí Hoắc Đại Bảo tiếp tục bịa đặt: "Cậu chính là như vây, vật họp theo loài, rái cá là loại bạo lực gia đình cậu và nó là bạn thì đích thị cậu cũng là bạo lực gia đình".

An Nhất:...

A Tiêu:...

Hoắc Bắc Hành còn có kiến thức kết hợp giữa các loài vật.

Người bình thường đều không có loại logic thần kì này.

Đôi mắt đào hoa thâm tình của Hoắc Bắc Hành nhìn A Tiêu, tràn đầy cảnh cáo, A Tiêu rụt cổ, không dám tiến lên nữa.

Thấy người sợ hãi, Hoắc Bắc Hành lúc này mới hài lòng kéo vợ mình rời đi, lúc đi còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn người nọ.

Nếu lại trêu chọc vợ mình, liền đem người ném xuống biển làm đồ cho cá mập ăn.

Nhưng mà đi được vài bước, Hoắc Bắc Hành liền buông tay An Nhất ra trên mặt lộ ra vẻ tủi thân.

An Nhất nghĩ rằng anh đã hiểu lầm mối quan hệ của mình với A Tiêu, nên giải thích: "Tôi không có ý định làm bạn với cậu ta, đối phương vừa đến nói muốn làm bạn với tôi, tôi ngay lập tức từ chối. "

Nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn vô cùng sa sút, bộ dáng đau lòng giống như đêm nay chỉ ăn một chén cơm.

Hoắc Bắc Hành liếc An Nhất cái, nhưng cũng không vì đối phương trả lời mà vui vẻ, nhìn khuôn mặt tươi cười trắng nõn của vợ anh, nói thầm: "Tôi không phải vì chuyện này mà đau lòng. "

An Nhất nghi hoặc "Vậy thì bởi vì cái gì? "

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc, "Vừa rồi anh ấy hỏi em, thích điểm nào của tôi lúc đó em trả lời như thế nào?"

Không nghĩ tới cuộc đối thoại giữa mình và A Tiêu, Hoắc Bắc Hành nghe được, An Nhất nói thật, "Nói thích anh vì tuổi trẻ và có sức khỏe. "

Đây xem như là ưu điểm của Hoắc Bắc Hành, cũng không tính là đáp án sai.

Nhưng mà đáp án này Hoắc Bắc Hành lại thập phần không hài lòng, "Chính là bởi vì câu trả lời của em, tôi mới tức giận. "

An Nhất:?

Hoắc Bắc Hành: "Tôi nghĩ em thích vẻ đẹp tâm hồn của tôi. "

Nói xong giống như là con gái nhà lành bị chà đạp, tuyệt vọng nói: "Không ngờ em chỉ muốn tuổi trẻ và sức lực của tôi"

An Nhất:...

Trời má, vẻ đẹp tâm hồn.

Xin lỗi là tôi nông cạn rồi.

Sau đó dẫn người chơi đùa trong lều trại một hồi, mới khiến Hoắc Bắc Hành quên đi vẻ đẹp tâm hồn của mình.

Đương nhiên Hoắc Bắc Hành cũng không quên chuyện muốn dạy An Nhất học bơi, sau khi trải qua gần một tháng sinh hoạt cá muối ở Nam Đảo, vào một buổi trời trong gió mát, Hoắc Bắc Hành vớt người từ trên giường lên, mang theo phao ra biển.

Phao rất to, toàn bộ người của An Nhất có thể ngồi trên đó chơi, Hoắc Bắc Hành mang theo An Nhất bơi vào trong biển, đem phao tròng dô người cậu.

"Bà xã, bây giờ chân em không nên giẫm lên mặt đất nữa, thử tự nổi lên."

Nước biển mát mẻ và thời tiết nóng trái ngược hoàn toàn, An Nhất đứng trong nước biển, thoải mái co duỗi chân.

Có phao và hoắc Bắc Hành là hai ô dù lớn ở đây, An Nhất không có gì băn khoăn, ngoan ngoãn làm theo lời người ta nói.

Chỗ này là vùng nước nông, xung quanh cũng có không ít người đang học bơi, chẳng qua đa số đều là trẻ em bảy đến mười hai tuổi, An Nhất rõ ràng đã quá tuổi.

Nhưng đây không phải là lỗi của ếch xanh nhỏ, giếng của ếch là giếng khô, không có nước nên không thể trách ếch được.

Dạy người bơi thì cần phải cho người xuống nước, Hoắc Bắc Hành đỏ mặt nắm tay An Nhất, trong lòng không khỏi đắc ý: "Bà xã, em dùng chân đạp nước đi, tôi dẫn em đi về phía trước. "

An Nhất gật đầu không ngờ Hoắc Bắc Hành dạy cũng rất biết dạy.

Lúc An Nhất bơi, thường xuyên khống chế được sự cân bằng, cơ thể nghiên sang một bên lúc này sẽ khẩn trương kéo tay Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu giống như cầu cứu.

Hoắc Bắc Hành thấy thế khóe miệng anh luôn bất giác cong lên, nhếch mép cười ngốc nghếch.

An Nhất cũng cười rạng rỡ "Anh dạy thật tốt. "

Hoắc Bắc Hành tim đập thình thịch, nhất thời càng cố gắng.

Rất nhanh, An Nhất liền cảm thấy mình bị Hoắc Bắc Hành mang theo bơi lên, nước biển hỗ trợ nâng cậu lên cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu nổi lềnh bềnh.

Dần dần đánh mất chính mình.

Đôi mắt An Nhất sáng lên: "Tôi cảm thấy mình đã học được. "

Nói xong vỗ vỗ vòng bơi, ý hiện tại không cần nó nữa.

Nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của An Nhất. Hoắc Bắc Hành hỏi: "Thật sao? "

An Nhất gật đầu.

Trời nắng đến mức cậu nghĩ mình đã rất giỏi.

Hoắc Bắc Hành nhìn hai người nắm tay nhau: "Không, em chưa học xong"

An Nhất: " Chỗ nào chưa xong?"

Đây còn không phải là bơi được rồi sao?

Hoắc Bắc Hành: "Tôi cảm thấy em chưa được. "

Ếch xanh nhỏ: Tôi không cần anh cảm thấy, chỉ cần tôi cảm thấy là được.

Ông đây hiện đã học được.

Cậu hiện tại chính là tra nam cặn bã muốn vứt bỏ gánh nặng của mình.

"Thật sự là tôi đã học được"

An Nhất vẫn đang ở vùng nước nông, đứng thẳng dậy, cởi phao trên người ra, không tin tôi bơi cho anh xem.

An Nhất vừa rồi đã học được những gì Hoắc Bắc Hành dạy mình, kiểm soát được cân bằng cơ thể, đẩy nước nổi lên... và ngâm mình trong biển.

Ọc ọc... ọc ọc

An Nhất:...

An Nhất ở trong nước biển tứ chi điên cuồng quẫy,, Hoắc Bắc Hành nhìn vội vàng vớt người lên.

"Bà xã, em không sao chứ."

An Nhất được người đỡ, yên lặng vớt phao về trồng lại lên người.

Là cậu ngạo mạn rồi.

Thần phao, tôi sẽ luôn luôn tôn trọng bạn.

An Nhất giống như gà chết đuối mới được vớt lên, toàn thân đều là nước, Hoắc Bắc Hành giơ tay xoa xoa mặt cậu có chút lo lắng: " Bà xã, em bị sặc hả?"

An Nhất lắc đầu, "Không có. "

Hai người trước đó đã luyện tập gần một tiếng đồng hồ, An Nhất vừa rồi lại uống nước, Hoắc Bắc Hành muốn đưa người về nghỉ ngơi, một tay cầm phao, một tay nắm cổ tay An Nhất trở về khách sạn.

Một số sự ngây thơ không thể giải thích, không dạy bơi nhưng vẫn nắm tay.

Đi đến cửa sổ của khu vực nghỉ ngơi VIP ném phao sang một bên, đưa người tới cầu thang.

Trong khu nghỉ ngơi VIP đều là người của Hoắc gia, hai người tới bên này cũng đã một tháng, xuất hiện đã không còn khiến cho mọi người chú ý nữa.

Hoắc Bắc Hành đưa An Nhất đến góc ngồi, nơi này tương đối yên tĩnh một chút.

Chủ yếu cũng là không ai sẽ quá chú ý nơi này, không có người làm phiền.

Nhân duyên chủ yếu của Hoắc Bắc Hành ở Hoắc gia chính là những đứa con nít, mỗi lần nhà tổ có tiệc anh không có sở thích gì ngoài đi trêu mấy đứa nhỏ, làm mấy đứa rất thích chỉ cần thấy anh xuất hiện sẽ có đứa đến tìm anh chơi cùng.

Hoắc Bắc Hành chỉ muốn ở cùng vợ, nhưng thằng nhóc này cứ năm lần bảy lượt đến tìm anh, làm anh không thể trải qua thế giới của hai người, Hoắc Bắc Hành tâm trí tám tuổi lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp của mấy đứa con nít.

Số lần đã quá nhiều, cũng rút ra được bài học, cho nên bây giờ mỗi lần Hoắc Bắc Hưng dẫn người tới, đều chọn ngồi ở một góc, phát hiện đứa nhỏ này không tới quấy rầy cũng rất hài lòng.

Không hổ là mình mà.

Bây giờ đã là buổi trưa, đã đến giờ ăn cơm, An Nhất ngồi xuống bàn ăn.

Hoắc Bắc Hành đứng ở một bên, cúi người hỏi, "Bà xã, em muốn ăn gì để tôi đi lấy cho em. "

An Nhất suy nghĩ một chút, quả nhiên ăn cái gì, là vấn đề khó nhất trên thế giới.

" Tôi cái gì cũng được, anh lấy món anh muốn ăn, thuận tiện mang cho tôi luôn một phần là được rồi."

Cả hai đều không muốn làm phiền người phục vụ cho lắm, nên phần lớn thời gian đều là đi đến khu vực tự phục vụ để lấy đồ ăn.

Hoắc Bắc Hành gật gật đầu rời đi.

An Nhất cả người thả lỏng, mềm nhũn như thạch dính vào ghế.

"Phì ha ha ha, nhìn hắn này, thật đúng là không khác gì một tên ngốc."

"Phụt ha ha, ngươi xem bộ dáng kia của hắn, thật sự cùng kẻ ngốc không có gì khác nhau."

" Quá vụng về, hắn sẽ không ngốc cả đời chứ."

"Ai biết được, nhưng đã ngốc hơn một năm cũng không thấy tốt, chắc sau này cũng cứ như vậy."

"Không nghĩ tới a, Hoắc gia còn có một kẻ ngốc."

"Anh ấy không phải kẻ ngốc!

Một giọng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của nhóm thanh niên này, An Nhất đứng bên cạnh với vẻ mặt bất mãn không hài lòng.

Cậu biết những người này, đều là người nhà họ Hoắc, tầm hai mươi ba tuổi, gần như cùng thế hệ với Hoắc Bắc Hành, hơn nữa còn là họ hàng.

Hoắc Bắc Hành là người nhạy cảm, không thích cũng không chấp nhận người khác gọi mình là kẻ ngốc, những người này không có khả năng không biết.

Với tư cách là người thân, gọi anh ấy như vậy thật là phản cảm.

Mấy người nhìn vợ nam của Hoắc Bắc Hành đi ra phản bác bọn họ, nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng không coi trọng đối phương.

Hoắc Bắc Hành ngốc, thế lực ở Hoắc gia tuy rằng vẫn còn nhưng đã bị thu hẹp hơn một chút dù sao ít ai sẽ đứng về phía kẻ ngốc đâu.

Người nọ chế nhạo câu nói của An Nhất rằng Hoắc Bắc Hành không phải là một kẻ ngốc.

"Anh ta không phải ngốc, thì là cái gì?"

An Nhất: "Là người, chẳng qua là tuổi tâm lý nhỏ hơn một chút mà thôi. "

Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ: "Sau này mong các cậu đừng gọi anh ấy như vậy. "

Thực sự sẽ khóc rất nhiều, được chứ!

Một người trong đó đứng lên: " Tôi cứ thích gọi như vậy đó thì sao? Cậu bịt miệng được tôi à?"

An Nhất lắc đầu: "Tôi sẽ không bịt miệng cậu. "

Người nọ cười lạnh một tiếng, cho rằng người vợ nam này có đại năng lực gì.

An Nhất: "Tôi sẽ xé miệng cậu. "

Một tiếng va chạm đột ngột vang lên trong khu nghỉ ngơi VIP, vả lại không ngừng vang lên, xen lẫn là tiếng kêu la cùng tiếng va chạm, mọi người nhao nhao hướng phía âm thanh đi tới, nhìn thấy ở một góc hẻo lánh của khu nghỉ ngơi có hai người, bọn họ cùng nhau vật lộn trên mặt đất.

Mọi người cả kinh, vội vã vây quanh.

Phát hiện là An Nhất cùng một tiểu bối trong nhà Hoắc gia đánh nhau trên mặt đất, không đúng, không phải đánh nhau, mà là An Nhất cưỡi trên người đơn phương đánh đập, tiểu bối vung tay lung tung kéo quần áo An Nhất, muốn đánh trả lại nhưng tay trói gà không chặt nên không làm được gì ngoài nằm làm bao cát cho đối phương đánh.

Tiểu bối bị đánh nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi muốn anh đánh anh thì anh xong đời rồi"

An Nhất giơ tay lên chính là một tát.

Tiểu bối: " Tôi đã tức giận!! Anh nên buông tay!! "

Gương mặt lại bị đánh một lần nữa.

"Mẹ nó, tôi nói là thật sự tức giận!"

Tiểu bối muốn lật người đứng lên kết quả bị An Nhất mạnh mẽ đè ngược trở về.

Tiểu bối:...

Tôi không muốn mặt mũi sao?

Tiểu bối máu mũi chảy ròng ròng, mọi người nhìn thấy liền chạy tới ngăn cản, kéo nữa ngày mới túm được An Nhất xuống khỏi người.

Hoắc Tiêu chứng kiến ​​toàn bộ quá trình lại nhìn tiểu bối đang lau máu mũi ở một bên, lắc đầu.

Ngươi nói ngươi không có việc gì lại đi chọc anh ấy làm gì nếu anh ta đánh nhau là thật.

~~~~~~~~*

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Đại Bảo: Ếch không thể làm bạn với rái cá nhỏ được!!!!