Cái gì hư?
Cái này có thể hư không?
Thận hư, con ếch nhỏ xanh sao còn có thể làm mãnh nam nữa?!
An Nhất nghe xong do dự vài giây, không lập tức trả lời, dù sao chuyện cũng liên quan đến tôn nghiêm mãnh nam, Hoắc Bắc Hành trong nháy liền mắt mất hứng. Ngón tay phải vì nghiện thuốc lá mà theo bản năng ma sát: "Bà xã, em không thích tôi!!"
An Nhất bị giọng nói nghiêm túc của Hoắc Bắc Hành dọa giật mình, đây là lần đầu tiên cậu nghe giọng nói của anh nghiêm túc như vậy. Bình thường Hoắc Bắc Hành nói chuyện đều mang theo một cỗ ngốc nghếch ngây thơ, giống như một con chó lớn đang vui vẻ trên bãi cỏ. Hiện tại ngữ khí đã thay đổi, phỏng chừng là không thuận theo ý của mình, tính tình con nít lại nổi lên.
An Nhất từ trong núi sâu đi ra nơi đó tình cảm tương đối dè dặt, kín đáo, yêu hay không yêu có ai lại treo suốt ngày ở bên miệng bao giờ, bình thường dỗ người vài câu thì được nhưng nói nhiều chính bản thân cậu cũng cảm thấy xấu hổ, cậu xoa xoa lỗ tai có chút nóng lên, giòn nói nhỏ đi một chút "Nào có... Làm sao mà không thích anh được"
Chẳng qua là mãnh nam không thể để thận hư mà thôi.
Tình yêu của ếch xanh nhỏ dành cho anh trời đất có thể làm chứng, khắp nơi đều là tình thương của cha dành cho con trai.
Há có thể dễ dàng phủ nhận bởi một câu nói!
Hoắc Bắc Hành không cam lòng, "Vậy em nói đi, cả thế giới chỉ thích tôi nhất, thích nhất là tôi! "
Vừa nghĩ tới ảnh Triệu Ninh Trác gửi cho hắn, Hoắc Bắc Hành liền khó chịu, không thể khống chế được cảm xúc, huống chi hiện tại tâm lý của anh năm đến tám tuổi, muốn khống chế cũng không được.
An Nhất nghe thôi cũng thấy mặt mình nóng lên, bình thường ở nhà hai người ở cùng một chỗ còn được, hiện tại cậu làm việc bên ngoài, ban ngày ban mặt, cách một cánh cửa chính là thế giới hào nhoáng.
Cho dù giữa hai người không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng mà An Nhất cũng có chút ngượng ngùng, thủ thỉ: "Tôi về nhà rồi nói với anh"
Hoắc Bắc Hành nhíu mày, nhìn hai con chim nhỏ trên cây đang ở cùng một chỗ, hận không thể ném một con về phương nam, một con ra tận phía bắc, lưu manh nói: "Không được, bây giờ tôi muốn nghe, còn phải gọi là đại bảo bối của em nữa!
Tình yêu không thể chấp nhận được sự chờ đợi, hãy gọi tôi là bảo bối ngay bây giờ.
Hoắc Bắc Hành không chịu buông tha, An Nhất không mở miệng sẽ không dễ dàng cho qua.
Tính chó của đối phương lại nổi lên, hiển nhiên không đáp ứng thì không xong, An Nhất đỏ mặt, trên mặt nóng như lửa đốt, nhìn xung quanh sợ có người bất ngờ đi ngang qua.
An Nhất đỏ mặt, tay nắm ống quần, vụng về mở miệng nói: "Cả thế giới thích anh nhất, thích nhất là anh. "
Hoắc Bắc Hành: "Thích ai?! "
An Nhất: "Hoắc Đại Bảo. "
Hoắc Bắc Hành vốn còn đang hừng hực lửa giận lập tức như bị dội nước đá, lửa giận hừng hực trong nháy mắt hóa thành một ngọn nến nhỏ lung linh, trên mặt lại xuất hiện nụ cười ngây ngô, cầm cầm điện thoại di động như cầm bảo bối, nếu phía sau có đuôi đảm bảo hiện tại không ngừng lắc lư vểnh lên đến tận trời xanh, nghe được lời muốn nghe Hoắc Bắc Hành liền thoải mái dỗ ngược lại An Nhất: " Bã xã, tôi cũng thích em nhất.
Sáng sớm anh thức dậy đã không nhìn thấy An Nhất, sau khi kết hôn mấy tháng nay hầu như mỗi ngày mở mắt ra đều nhìn thấy nhau, sáng nay không thấy An Nhất, Hoắc Bắc Hành còn có chút không quen.
Chung bá nói vợ đi ra ngoài làm việc, anh học xong buổi trưa về cũng không thấy bóng của An Nhất đâu cả.
Hoắc Bắc Hành cầm điện thoại di động hỏi: "Bà xã, khi nào em về"
An Nhất cũng không biết kết thúc show phía thương hiệu còn sắp xếp gì với phòng làm việc của bọn họ không nên cậu nói một câu tương đối an toàn "Khoảng giờ ăn cơm tối thì tôi sẽ về"
Lúc này còn chưa tới một giờ chiều, còn cách buổi tối ăn cơm tối còn nửa ngày.
An Nhất nghĩ rằng thời gian nhiêu đó là đủ.
"Được, bà xã vậy tôi ở nhà chờ em." Nói xong dặn dò: "Nếu có cô gái nào đến tìm em, đừng quên nói là thận em hư nha. "
An Nhất:...
Ai có thể nói điều đó!!
Chờ An Nhất nói hẹn gặp lại anh, Hoắc Bắc Hành lúc này mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Điện thoại cúp xong, tin nhắn WeChat không ngừng hiện lên.
Triệu Ninh Trác: 【Vợ cậu không cần cậu ~....】
Triệu Ninh Trác: 【Vợ cậu không cần cậu ~....】
Triệu Ninh Trác: 【Vợ cậu không cần cậu ~....】
Triệu Ninh Trác: 【Vợ cậu không cần cậu ~....】
Đôi mắt Hoắc Bắc Hành khẽ rũ xuống nhìn tin nhắn kia.
Một đầu khác Triệu Ninh Trác còn đang điên cuồng spam:【Vợ cậu không cần cậu ~....】
Gửi không thành công, các bạn không còn là bạn bè của nhau.
Triệu Ninh Trác:...
Nói là bạn tốt suốt đời đâu?
Đúng là tính chó không thể chơi được.
Đáng đời vợ cậu không cần cậu!
An Nhất cúp điện thoại đi ra, Lâm Cứu thấy người trở về liền đi đến bên cạnh An Nhất.
An Nhất nhìn xung quanh Lâm Cứu vài lần, không nhìn thấy Cố Linh Linh, mở miệng hỏi: "Cố Linh Linh đâu? "
Lâm Cứu giải thích: "Vừa rồi cô ấy nhận được thông báo, nói là phía thương hiệu có sắp xếp cho những phòng làm việc hôm nay tới, phòng làm việc của chúng ta không có ai ở sảnh tiếp đón phòng làm việc nên cô ấy đi đến đó nhận thông báo trước, bảo tôi ở đây chờ cậu, lát nữa chúng ta cùng nhau đi tìm cô ấy."
An Nhất hiểu rõ, hai người cũng không trì hoãn, cùng nhau đi đến đại sảnh tiếp đãi các phòng làm việc trước đó.
Vừa vào cửa lớn, liền phát hiện lúc trước trống không chỉ có mấy cái ghế sopha cho mọi người nghỉ ngơi lúc này kê thêm rất nhiều bàn, trong đại sảnh chia thành ba nhóm người thêm nhân viên của bên thương hiệu và nhà đầu tư.
Đại sảnh rất rộng rãi, chiếm diện tích lớn, nhưng có quá nhiều người, nhìn có vẻ chật chội, so với trước đông đúc hơn rất nhiều.
Trong ba nhóm người, đông nhất chính là trợ lý giám đốc sáng tạo bên thương hiệu, hình như anh còn xem xét cái gì đó, trước mặt anh có không ít người đang xếp hàng dài, đều đang tìm kiếm hình ảnh các tác phẩm do phòng làm việc của mình thiết kế được lưu trên điện thoại, để cho đối phương xem.
Những người vượt qua đánh giá đi đến bàn dài cách đó không xa để điền vào biểu mẫu, và những người không vượt qua đánh giá thì rời đi với phòng làm việc của mình.
Lúc sau làn người giảm đi rõ ràng thấy rõ, đại bộ phận đều dọn đường về nhà, chỉ có mấy phòng làm việc lẻ tẻ đang điền vào biểu mẫu, về phần vì sao chỉ có mấy phòng làm việc lẻ tẻ điền vào biểu mẫu, nhưng người bên kia vẫn rất nhiều, là bởi vì người trong những phòng làm việc đó đều tới đông đủ.
Ngược lại, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" từ chủ tịch đến lao công tổng cộng chỉ có ba mạng 🙂
Tận dụng tối đa sức lực của từng người trong phòng.
An Nhất và Lâm Cứu ở trong đám người xếp hàng không tìm được Cố Linh Linh, vậy chứng tỏ đối phương đã bị phán xét xong.
Hai người nhất thời khẩn trương nuốt nước bọt, đột nhiên có loại cảm giác thi xong sắp muốn xem xét thành tích.
An Nhất nói: "Cậu nói phòng làm việc của chúng ta đã qua chưa? "
Lâm Cứu hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy thế nào?"
An Nhất: "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tự tin hơn."
Lâm Cứu: "Ý cậu là Cố Linh Linh tự biết thân biết phận, không chờ kiểm duyệt mà trực tiếp rời đi. "
An Nhất:...
Ngay khi hai người định quay về cửa phụ để tìm Cố Linh Linh thì cổ áo đột nhiên bị kéo lại.
Cổ họng hai người bị bóp nghẹt không thở nổi.
Lâm Cứu nắm chặt tay An Nhất, "Quêu quêu, cổ họng tôi. "
An Nhất:...
Hai người quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Linh Linh biểu mẫu nhìn bọn họ, hai người nhìn biểu mẫu trong tay đối phương sửng sốt.
Cố Linh Linh mặt mang sắc vui mừng lắc lắc biểu mẫu trong tay.
Lâm Cứu kinh hãi: "Cô cướp của ai, nhanh chóng trả lại, không là bị đánh đó! Không chừng còn bị kiện nữa!"
Cố Linh Linh cắn răng giơ tay cho Lâm Cứu một phát, "Cái gì cướp mà cướp, đây là phòng làm việc của chúng ta đã qua rồi! Hai người đến đây để điền vào biểu mẫu cho tôi"
Qua rồi!
An Nhất và Lâm Cứu ngoan ngoãn đi theo Cố Linh Linh, cầm bút điền thông tin cá nhân vào biểu mẫu.
An Nhất giơ tay lên: "Thưa cô, tôi có vấn đề. "
Cố Linh Linh: " Cậu nói xem. "
An Nhất: "Thưa cô, bên thương hiệu yêu cầu điền vào biểu mẫu để làm gì?" "
Cố Linh Linh từ từ kể: "Là như thế này, gần đây bên thương hiệu đang tuyển chọn nhân tài, vừa vặn nhà đầu tư cũng vậy nên hai bên liền hợp tác tổ chức một cuộc thi tuyển chọn chung luôn, hiện tại phòng làm việc nào đã điền vào biểu mẫu thì được xem như là có tư cách tham gia dự thi. Các phòng làm việc sẽ dựa theo yêu cầu của bên thương hiệu thiết kế trang phục nhưng mà hoàn cảnh tham gia cuộc thi là khép kín, phải ở cùng nhau một chỗ trong nửa tháng, phải giao nộp thiết bị liên lạc, buổi tối bên tổ chức sẽ cho chúng ta cầm điện thoại nửa tiếng. Thời gian còn lại chính là tìm kiếm cảm hứng thiết kế.
2
An Nhất: "Ở một chỗ trong nửa tháng? "
Cố Linh Linh gật đầu, "Cũng giống như tập huấn, nhưng cuộc thi lần này vô cùng quan trọng, quy mô và phong cách cũng không nhỏ, nghe nói còn có thể được giới truyền thông giải trí chú ý, nói không chừng đến lúc đó còn có thể được phỏng vấn, đây là cơ hội tốt để tuyên truyền phòng làm việc của chúng ta!! "
Cố Linh Linh càng nói càng kích động, nói một hơi mà không cần nghỉ lấy sức.
"Nếu trong cuộc thi này có thể giành chiến thắng, thì phòng làm việc đó có thể tham gia vào thiết kế trang phục mùa xuân năm tới với nhà thiết kế chính của bên thương hiệu!"
Ba người khoác vai nhau, cúi đầu, mặt hướng đất, Cố Linh Linh: " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng khi tham gia cuộc thi này có ý nghĩ như thế nào không? "
Chỉ cần chiến thắng thì sự nổi tiếng và giàu có, giấc mơ đều nằm trong tay.
Lâm Cứu: "Đậu móa, có thể coi như là thuê một giúp việc tẩy trắng luôn phòng làm việc"* bên trung dùng í dùng là lột xác đó.
An Nhất:...
Cố Linh Linh:...
Có hơi kì... mà hình như cũng đúng.
Sau khi nộp đơn lên, nhân viên thương hiệu nói rằng khoảng một tuần sau bên phía nhãn hàng sẽ liên lạc sau với các phòng làm việc, nhắc bọn họ luôn chú ý đến tin tức, đừng bỏ lỡ.
Xong việc, bọn họ từ cửa hông đi ra, đã gần bốn giờ chiều, trong tay ba người còn ôm ba con búp bê xấu xí do nhà đầu tư tặng, Cố Linh Linh định đưa bọn họ đi liên hoan để ăn mừng có thể tham gia cuộc thi,.
Thấy mọi người vui vẻ, An Nhất không cự tuyệt, cúi đầu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hoắc Bắc Hành, bảo anh không cần đợi cậu nữa, cúi đầu nhìn điện thoại gõ chữ, lúc này Lâm Cứu chặn được một chiếc taxi, nơi này đông người xe cộ không thể dừng lâu, Lâm Cứu kéo An lên xe, An Nhất cuống quít nhét điện thoại vào túi quần.
Chờ ăn uống phủ phê xong thì đã hơn mười một giờ đêm, An Nhất bắt xe mang theo con búp bê xấu xí, có chút chân nọ đá chân kia về đến nhà, tuy rằng huyền quan Hoắc gia cùng đèn lầu một vẫn còn sáng, lúc này chắc Hoắc Bắc Hành đã ngủ rồi.
Người giúp việc thấy cậu trở về, tiến lên hỏi có cần gì không, An Nhất khoát tay bảo đối phương mau đi nghĩ ngơi.
An Nhất ở huyền quan thay giày xong, sau đó rón rén đi lên lầu trở về phòng, trên đường sợ phát ra tiếng động làm phiền người khác.
Cảm giác làm trộm trong chính ngôi nhà của mình là gì?
Một đường bình an vô sự, An Nhất hài lòng vỗ ngực, ếch xanh nhỏ thân nhẹ như chim én là vậy.
Cậu vặn tay nắm cửa phòng nhẹ nhàng bước dô như một tên trộm chuyên nghiệp, ai ngờ vừa đóng cửa xong xoay người lại liền đụng phải một bức tường người.
Đầu bị đập đến đau, An Nhất khịt mũi xuýt xoa..
Trong phòng không có ánh sáng, bóng người cao lớn trước mặt quay lưng về phía ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, không thể nhìn rõ khuôn mặt, thân ảnh một màu đen.
An Nhất hoảng sợ, tiếng kêu cứu còn chưa kịp kêu lên thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, bóng đen trước mặt đã khom người động tác thuần thục khiêng An Nhất lên.
An Nhất uống rượu, có chút ngà ngà say, bị người khiêng lên theo bản năng muốn giãy dụa, còn chưa động hai cái, đã bị người ta ném đi theo một đường parabol lên giường.
À hú, ếch xanh nhỏ bay
Hoắc Bắc Hành không mặc áo, trên người chỉ có một cái quần thể thao màu xám, không nói gì, cúi người đè xuống, cúi đầu bắt đầu ngửi mùi ở cổ áo An Nhất.
Cổ An Nhất bị chóp mũi của đối phương khẽ trượt qua trượt lại làm cho cậu nhột muốn đẩy người ra, ai ngờ lại bị Hoắc Bắc Hành không vui nắm lấy cánh tay, thật sự nhột quá nên An Nhất ngửa đầu lên tránh anh, ngay sau đó mông liền bị nhéo một cái.
Hoắc Bắc Hành: "Còn động! "
Mông đột nhiên đau nhức, An Nhất sợ bay hồn "Anh... Anh..."
Hoắc Bắc Hành xem nhẹ lời nói của đối phương, giọng điệu bất mãn "Tôi tức giận! Em có mùi nước hoa của một người phụ nữ khác!! "
An Nhất:???
Anh có chắc về điều đó không?
Người phụ nữ nhà ai sử dụng bia làm nước hoa.
Về muộn đã đành thế mà trên người còn có mùi nước hoa khác, làm cho Hoắc Bắc Hành nhớ tới nam phụ pháo hôi số bốn trong " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?" vợ của người đó chạy như vậy.
An Nhất muốn đứng dậy giải thích với anh.
Ánh trăng yếu ớt chiếu lên mặt Hoắc Bắc Hành, vẻ mặt viết rõ mồn một rằng tôi đang không vui.
An Nhất giãy dụa đứng dậy, vừa định xuống giường đã bị Hoắc Bắc Hành ôm vào lòng cậu ngồi trên đùi anh, thân trên dán sát vào lồng ngực Hoắc Bắc Hành, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người đối phương nóng đến dọa người, An Nhất cảm thấy tư thế này quá mức thân mật, có chút không thích hợp, muốn động đậy, ai ngờ sau một khắc mông lại bị anh hung hăng nhéo thêm một cái nữa.
Lần này, bàn tay của Hoắc Bắc Hành cũng không di chuyển mà để yên tại chỗ cách một lớp vải phủ lên mông cậu.
An Nhất 🙂
Này người đàn ông kia, tôi khuyên anh nên thu tay lại.
Anh không biết mông hổ không thể chạm vào sao.
An Nhất hơi ngửa người ra sau muốn kéo dài khoảng cách với anh, nhưng Hoắc Bắc Hành không cho cơ hội, An Nhất uống rượu cộng thêm nhiệt độ cơ thể đối phương cao, trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ trong người bị kéo cao không ít, cậu đỏ mặt "Không phải, không phải mùi nước hoa của người khác. "
Hoắc Bắc Hành nhíu mày nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc hơn trước rất nhiều, "Vậy tại sao em lại về trễ như vậy?! Em đã hứa sẽ về ăn tối với tôi?"
An Nhất:!
Cậu nhớ rõ ràng rằng mình có nhắn tin thông báo với anh là sẽ về trễ mà.
An Nhất không hiểu ra sao: "Tôi có gửi tin nhắn cho anh mà "
Hoắc Bắc Hành giơ tay cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, mở tin nhắn cho An Nhất nhìn, đúng là không thấy tin nhắn mình gởi tới.
An Nhất da đầu tê dại, chẳng lẽ lúc trước cậu không gởi đi?
Tin nhắn không gởi thì tính là thất hứa, nhìn khuôn mặt tức giận của Hoắc Bắc Hành, An Nhất nuốt nước miếng, một tay yên lặng gỡ cái tay Hoắc Bắc Hành đang đặt trên mông.
Đối phương tay to, nhéo một cái, thiếu chút nữa bóp ch.ết luôn ếch xanh nhỏ.
Nhưng mà gỡ nửa ngày, căn bản không gỡ ra được.
An Nhất mở miệng giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi đã định gửi tin nhắn, nhưng không kịp gửi nó." "
Hoắc Bắc Hành mới không nghe những lời này, một ngày không phát hiện An Nhất, cả người anh cực kì nóng nảy, cánh tay nhấc bổng An Nhất lên, thấp giọng ở bên tai cậu nói: "Lần sau tôi sẽ ném em vào thùng rác. "
An Nhất bị hơi nóng của anh dọa tới rụt cổ.
Bình thường lời này anh căn bản không muốn nói với vợ mình, nhưng hôm nay anh chở cả một đêm cho rằng vợ không cần mình nữa, cực kì đau lòng.
Nếu để vợ sợ mình, lần sau vợ sẽ không dám bỏ mình đi nữa.
Nhìn bộ dạng dầu không ăn muối không chịu của Hoắc Bắc Hành lúc này, An Nhất biết nếu muốn giữ lại cái mông của mình thì có có thể dỗ dành người.
Cậu dùng bộ não say khướt nghĩ ra một cách, sau đó vỗ vỗ cánh tay Hoắc Bắc Thần, ngẩng đầu nhìn anh " Tôi không cố ý."
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn cậu vợ nhỏ đang đỏ bừng mặt, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn không quên hù dọa, ôm chặt cậu vào lòng: "Thế em đã làm gì?!"
An Nhất: "Tôi đi sinh bé con cho anh"
Nói xong đem con búp bê linh vật xấu xí bên cạnh nhét vào trong ngực Hoắc Bắc Hành.
"Đây là bé con tôi sinh cho anh."
Dứt lời, nhất thời cảm thấy áy náy, không biết đối phương có tin hay không nữa.
Hoắc Bắc Hành nhìn con búp bê xấu xí kia sửng sốt một chút "Bà xã..."
An Nhất trong lòng đánh trống lảng " Ừm? "
Hoắc Bắc Hành: "Bé con trông giống tôi. "
Có mũi và mắt.
An Nhất:...
~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Đại Bảo: Hù dọa bà xã, khiến bà xã không dám có lần sau.
Ếch xanh nhỏ: lần sau vẫn dám 🙂