Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

Chương 81: Liễu Mười Ba: Gõ bát!




Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui "hot"

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Chuyển ngữ: Dú

Beta: 紫

Chương 81: Liễu Mười Ba: Gõ bát!

Nhìn ánh mắt khát cầu của Liễu Mười Ba, Lan Hà thật sự không nói nên lời, lẽ nào nói đùa đã đành, anh còn phải tự tung hint sìn rps* của mình nữa à. Thế là... Anh diễn.

(*Rps: Real person slash – Ghép đôi người thật.)

Anh đứng dậy: "Đệt, Liễu Mười Ba đâu rồi, sao tự dưng biến mất vậy?"

Liễu Mười Ba: "???"

Trông ánh mắt anh rất chân thật, y cũng bị cuốn vào, chưa kể là y chưa bao giờ ăn cú lừa từ anh, không có kinh nghiệm, còn đáp nghiêm túc: "Ta đứng đây mà, ngươi làm sao vậy?"

Bạch Ngũ: "......"

Anh giả vờ đến cùng: "Liệu có phải em bị tước thân phận quỷ sai đột ngột không nhỉ, em không thấy y nữa." Anh nói xong, kéo Tống Phù Đàn vào cuộc, "Anh thì sao, anh còn nhìn thấy nữa không?"

Tống Phù Đàn: "... Ơ, anh cũng chả thấy đâu."

Sao bỗng dưng khó hiểu vậy, Liễu Mười Ba thắc mắc. Thế nhưng anh diễn như thật, rặt vẻ "mất hết võ công", còn kéo Tống Phù Đàn diễn cùng, bảo hắn đi lên lấy bút lông sói vẽ bùa thử xem còn vẽ được không.

Y ngồi dưới nhà đợi tròn mười phút.

Hồ Bảy Chín đã làm việc xong trả điện thoại cho y, nghe y thốt bằng giọng nghiêm túc: "Tại sao hai người họ vẫn chưa xuống nhà nhỉ? Ta nghĩ mãi nghĩ hoài cũng không biết tại sao đột nhiên mất linh tính."

Hồ Bảy Chín: "..."

Ngươi bị đần à.

Song không thể trách y được, tôn gia thích diễn sâu lắm...

Cô nàng chớp mắt, xoa tay: "Ta sẽ cho ngươi biết lí do vì sao, và Phù Lan Minh Cáp nghĩa là gì."

Muốn đu hint đúng không, fan CP cũng là fan, cô nàng phổ cập hết cho y hay.

Liễu Mười Ba: "Hả?"

Y nói bằng giọng kiêu căng: "Đừng bảo ngươi muốn đùa bổn long nhé."

Hồ Bảy Chín: "..."

... Đám Liễu tiên này gây ức chế thật sự, đứa nào cũng mắc bệnh đa nghi, không có cảm giác an toàn, nhất là khi đối mặt với Hồ Môn lại càng cảnh giác hơn.

Hồ Bảy Chín: "Ta đùa ngươi cái gì chứ hả em tư. Phù kia là Phù trong Tống Phù Đàn, Lan là Lan trong Lan Hà."

Liễu Mười Ba: "Ta không đứng hàng thứ tư nhé. Ý ngươi là Phù Lan Minh Cáp nghĩa là hai người họ?"

"Phải, nên thật ra ban nãy họ ngượng quá, muốn lên tầng thôi." Cô nàng leo lên bàn ăn cơm, ngồi xếp bằng với tư thế kể chuyện.

Y hơi mất hứng nghe, "Chuyện giữa họ lại chả phải chỉ là chuyện yêu đương giữa hai con người thôi à?"

Kể từ khi Liễu Mười Ba quen họ, tức là cái lần bị họ bắt tay đánh túi bụi, cho đến sau này cũng theo tiềm thức chẳng muốn nhìn cảnh họ ở bên nhau, chưa kể họ cũng chỉ thi thoảng thủ thà thủ thỉ, hôn nhau các kiểu, chẳng có gì khác các cặp đôi bình thường cả. Đối với y, xem phim không những phải ngọt ngào mà còn phải kịch tính. Tình tiết phức tạp mới kích thích hứng thú của Liễu Môn.

Y còn chả quan tâm đến giới tính của cả hai. Đa số động vật ngoài tự nhiên đều là đồng tính bẩm sinh, các tiên gia động vật nhìn gay yêu nhau chẳng thấy lạ lùng gì cả, thành ra y nói cặp đôi bình thường bởi đúng là rất bình thường, chả có gì khác biệt. Và y còn chẳng nghĩ tới những cản trở mà các cặp đồng tính gặp phải, mà chỉ nghĩ đến hai chữ, "bình thường".

Hồ Bảy Chín: "Chậc, đó là ngươi chưa biết chuyện trước kia và bối cảnh thôi, đu cp là phải có cơ sở. Ngươi nghĩ xem ngươi muốn nghe bản nào, bản dương thế hay âm dương."

Bản dương thế tức là bản mà khán giả nhìn thấy, biên kịch và chàng thơ.

Bản âm dương, tức là kết hợp thêm cả sự thật dưới âm phủ.

Tuy rằng Hồ Bảy Chín không theo Lan Hà từ đầu, chả nắm rõ toàn cảnh nhưng lúc đánh Hồ Tứ, cô ta đã tiết lộ cái gì mà Tống Phù Đàn tưởng anh chết rồi nên cũng có lòng muốn chết vân vân các kiểu, lại thêm biết được một phần từ Qua Nhị chân nhân, tư liệu sống đủ để Hồ Bảy Chín kể đại khái câu chuyện một cách rạch ròi.

Liễu Mười Ba ôm suy nghĩ nghe đại: "Ngươi kể cả hai bản đi."

"Ố kề! Chúng ta sẽ nghe bản dương thế trước nhé." Thế là lúc này, Hồ Bảy Chín mới kể câu chuyện về Phù Lan Minh Cáp truyền tai trên mạng, đó là những gì giang cư mận tổng kết, thuật lại là được.

Y ngồi trên nền gạch sàn lạnh lẽo, càng nghe biểu cảm càng thay đổi. Y đổi sang tư thế khác, "... Nghe thú vị đấy."

Đây chính là câu chuyện biên kịch bá đạo phải lòng tôi chứ gì nữa!

Nhất là khi Hồ Bảy Chín còn phóng đại đa số chi tiết dựa trên suy luận của cư dân mạng và hiểu biết của mình, ví dụ như chuyện Tiểu Lai của "Quỷ thú" không có cảnh tình cảm, v.v...

Liễu Mười Ba cầm lòng không đậu cầm đồ ăn vặt lên: "Hay hay hay."

Đã nói là còn phiên bản khác. Cô nàng có tài ăn nói đáng gờm, phiên bản thứ hai được kể sinh động hơn nữa, ấy là hiểu lầm sống chết, tình yêu nảy sinh trong thời gian hạn hữu như sương mai – nửa đêm tới tinh mơ đi, chưa kể còn cách biệt âm ty và địa phủ, hai giới Phật Đạo, hai nhân vật chính vẫn chưa biết sự thật, còn không biết tên họ và diện mạo thật của nhau...

Dưới tình cảnh này, họ quen biết nhau, đối mặt với cuộc đại chiến về sau, gặp nhau, mến nhau, trước ngược sau ngọt, lại càng mặn nồng hơn.

Liễu Mười Ba nghe say sưa, dù biết hai nhân vật chính đã đến với nhau rồi vẫn lo sốt vó.

Lúc Hồ Bảy Chín kể đến đoạn Tống Phù Đàn tỏ tình, trao Lan Hà chiếc hôn, y hết nhịn nổi nắm tay đấm xuống bàn, cảm giác lòng mình như bị điện giật, "Aaaaaaaa!!"

Cô nàng đắc chí đứng dậy, gõ móng xuống mặt bàn, "Lúc đó! Ta! Đang ở ngay hiện trường!"

Cô ta nằm trong ba lô Lan Hà, ngẩn ngơ nhìn họ hôn nhau!

Liễu Mười Ba quắn quéo trong đố kị, "Aaaaaaaa"

Giờ y nhớ lại cảnh ban nãy Tống Phù Đàn thơm lén Lan Hà ở phòng khách mới thấy hối hận xanh ruột, tại sao lúc đó mình không thưởng thức cơ chứ! Núi kẹo ngay trước mặt mà chả biết cái cóc khô gì!

Mà mình còn đến chậm, chậm ơi là chậm nữa chứ. Theo như lời Hồ Bảy Chín thì cái hồi mới hẹn thề, Tống Phù Đàn càng lo được lo mất dính người hơn, song khi ấy y còn đang tiềm tu.

"Đại khái là vậy. Chuyển fan hôn?" Cô ta hỏi.

Y không biết thuật ngữ riêng, gật đầu đại, "Hôn, hôn."

Hồ Bảy Chín: "..."

Hồ Bảy Chín: "Ngươi phải nói là chuyển, hoặc là fan."

Hôn hôn cái quần, hú hồn hồ ly.

(*Ở đây Hồ 79 hỏi là: 转粉啵? Từ |bo| nghe như tiếng hôn, cũng là một kiểu nói trại đi của |bù|. Giống như người Việt mình hay nói "không" sang "hông", "hôn" ấy mà.)

Cô nàng dụ y đồng ý mai sau đi hóng hint với mình xong mới hài lòng đi ngủ, để lại điện thoại cho y, dạy y tìm hàng sìn ở đâu.

Liễu Mười Ba đáp thành thật, "Không, ta nhìn họ."

Y là một con rắn rất hay để ý, chính chủ ngay trước mặt thì cần gì hóng hàng nữa...

...

Hôm sau, Lan Hà xuống nhà lấy bát cơm inox ra rồi bỏ hương vào, đặt trước mặt cả bọn. Anh quên tuốt chuyện tối qua, thuận miệng hỏi: "Sao Liễu Mười Ba vẫn chưa đi làm?"

Làm gì, dĩ nhiên là làm bảo vệ công viên rồi.

Hồi trước đã bảo y trấn thủ cầu vật trấn trung ương, giờ công viên xây xong rồi mà vẫn bám dí ở nhà anh.

Y gặm hương, lơ đãng liếc lên tầng, nghĩ xem tại sao Tống Phù Đàn vẫn chưa xuống, "Không phải vội, tối nay ta sẽ đi tuần tra một vòng. Da rắn lột của ta nằm dưới cầu, người thường không tìm ra vật trấn được, muốn ra tay ta cũng sẽ cảm ứng được ngay..."

Y thỉnh thoảng hiển linh tí là được.

Anh chỉ cho là y ham hương khói nên chả thấy lạ cho lắm. Tu vi y rất cao, anh không ép buộc thêm, chỉ lầu bầu, "Công việc là công việc, giải khuây là giải khuây, còn mang cả điện thoại đi..."

Nếu là trước đây, Liễu Mười Ba chắc chắn sẽ nghĩ anh hay càm ràm quá, lại ngại trước lời hứa với bọn họ và hương khói nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngày nay đã khác, y nhìn anh với lăng kính ngọt ngào, hành động lừa dối kia chẳng là cái khỉ khô gì.

Anh bị mắt rắn của y nhìn đăm đăm mà nổi da gà da vịt. Mắt rắn quá lạnh, như thể muốn ăn thịt người. Anh cảnh giác: "Nhìn gì mà nhìn, ăn hương còn chưa đủ à? Nhà chúng tôi không có cái kiểu cho ăn thịt sống đâu nhé. Thầy Huyền Quang ơi!"

Anh gọi Tống Phù Đàn.

Hắn đi lên từ tầng hầm, nãy đi tìm dụng cụ để khai khẩn đất đai sân sau cho Lan Hà.

Liễu Mười Ba thè lưỡi rắn, nhìn lom lom cách hai người tương tác với nhau.

Thế nhưng anh nói với hắn đôi ba câu về lịch trình hôm nay, còn đặt mua hạt giống phân bón các thứ, cả quá trình chẳng hề có đụng chạm da thịt với nhau.

Anh hết chịu nổi, hỏi Hồ Bảy Chín: "Hôm nay thằng tư bị làm sao mà cứ nhìn ta chằm chằm vậy?"

Hồ Bảy Chín: "Tối qua ta phổ cập cho y biết về Phù Lan Minh Cáp, y chuyển thành fan ngay tắp lự, cứ khen là ngọt ngào quá."

Lan Hà: "........."

Anh ỉu xìu tránh ra. Thôi thôi, đây có phải lần con cái hiếu thuận nhất đâu...

Vận chuyển hàng trong thành phố chẳng mấy mà đến. Anh ra ký nhận hàng, hạt giống bao gồm rau dưa hoa quả, ngoài ra anh còn định lắp thiết bị tưới tự động để ngừa lúc bọn anh không ở nhà.

Nom anh rất là vui vẻ, nhờ kinh nghiệm thu hoạch ban công giúp bố mẹ nên anh rất rành dùng thuốc gì, phân bón gì. Còn chưa xới đất đã thủ thà thủ thỉ với Tống Phù Đàn về tương lai hái cà chua ăn, hơn nữa theo lý thì có gia tiên ở nhà, đất đai nhà bọn anh sẽ được mùa tốt tươi.

Anh nói mà mắt sáng quắc: "Hì hì, ha ha, em yêu trồng trọt."

Tống Phù Đàn cũng phì cười nhìn anh, đoạn bước lại... lấy cái túi to trong tay anh.

Anh xoay người, thấy nhóm Hồ Bảy Chín xơi hết hương rồi, tâm trạng phơi phới hỏi một câu: "Thêm vài que nữa không?"

Hồ Bảy Chín: "Có có."

Bạch Ngũ cũng rụt rè đặt móng lên bàn.

Chỉ duy Liễu Mười Ba là đợi lâu ơi là lâu nhưng chả thấy tương tác tí nào, sẵng giọng quát: "Sao vẫn trạng thái này vậy hả, bổn long muốn ăn kẹo! Các ngươi phát kẹo mau lên!"

Lan Hà: "..."

Bạch Ngũ hoảng quá người đổ sang một bên, vùi đầu cuộn mình thành quả cầu.

Liễu Mười Ba gõ bát: "Mau!!! Kẹo đâu?!!"

Y hùng hồn đòi kẹo.

Anh vừa bực mình vừa buồn cười, "Có ai như con không hả, thằng tư?"

Y vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại bị gọi là thằng tư, sửa nhiều quá y cũng mệt, cứ gõ bát coong coong: "Thằng tư cái gì hả, có ai như ngươi không? Hai ngươi là người yêu đó!"

Mặc dù Liễu Mười Ba đến muộn nhất nhưng bát y là nát nhất, đã có rất nhiều vết móp.

Anh cũng chả vừa: "Ý anh là sao, người yêu thì sao, tôi còn phải bán tình cảm của mình trước mặt anh à?"

Ba ngày không đánh nên cưỡi đầu cưỡi cổ à. Anh sờ lên vệt đỏ trên cổ tay mình.

Tống Phù Đàn đi tới, bế thốc anh lên từ phía sau, đặt xuống ghế chân cao, "Thôi, vẫn chưa hết ngày đâu."

Lan Hà: "... Ngày Xá tội ấy à? Tháng cô hồn mà xem là chưa hết ngày ư?"

Không hổ là biên kịch, chém gió thành bão.

Anh chưa xỉa xói xong thì hắn đã cúi đầu hôn anh từ một bên sườn mặt, hôn đến khi cơn tức của anh tan thành mây khói, mơ màng ôm lấy cổ hắn.

Hôn xong, hắn cúi người bẹo má anh.

Anh rụt người về, đang định cười thì cảm nhận được một luồng nhìn nóng rực.

Liễu Mười Ba ôm bát nhìn bọn anh chằm chằm bằng đôi mắt rắn. Y im ỉm nhưng đôi mắt chuyên chú đó rất đỗi quỷ dị, tay nắm chặt thành nắm đấm. Anh biết thừa y không có ý đánh người khác, song vẫn nảy lên cảm giác giây tiếp theo sẽ thốt ra một câu kinh khủng nào đó...

Lan Hà: "..."

Anh phát hãi, nhảy tót lên ghì cổ Tống Phù Đàn xuống: "Anh còn hôn nữa hả, em đã bảo không được chiều y rồi!"

Anh ở nhà trồng cây vài ngày liền, tin tức anh đi thử vai cho pháp sư Cảnh Thăng và rất có hi vọng giành được vai truyền ra, khơi dậy kha khá lời bàn tán.

Không chỉ đạo diễn Phương mà rất nhiều người đều ôm sự băn khoăn về Lan Hà y hệt. Người ta không hề nghi ngờ diễn xuất của anh, thế nhưng hình tượng Trương Tuần Xuân đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, vẻ ngoài anh lại nhỏ nhắn xinh trai, ấn tượng hiện nay của mọi người vẫn khó thay đổi.

Pháp sư Cảnh Thăng vốn là cư sĩ Phật giáo, nghĩ đi nghĩ lại vẫn khác hẳn anh. Nếu muốn thoát khỏi ấn tượng rập khuôn của khán giả thì bước tiến này quá xa.

Giả như đạo diễn suy xét đến độ nổi tiếng của anh và tuyển anh thật thì không biết đến cùng sẽ diễn như thế nào, cứ có cảm giác... sẽ diễn không đến nơi.

Ai nấy rảnh rang tám nhảm, có tán thành cũng có phản đối. Dĩ nhiên fans Lan Hà lên tiếng rằng bây giờ vẫn chưa quyết định, song nếu nhận vai thật thì anh bọn tôi sẽ diễn được thôi. Chúng tôi tin anh ấy!

Ở cuộc tranh giành vai trước đó, anh từng đắc tội vài người, fans của người ta chẳng thốt ra được lời nào hay ho.

Cũng có người tự phỏng đoán, hiện nay Lan Hà đang nổi rần rần, tâm tư chắc chắc đang rất nông nổi, diễn bộ khác chả ai nói gì, chứ pháp sư Cảnh Thăng là "Quan Âm Bán Chữ", thông thạo cả tranh chữ, văn học và Phật học, anh ta không thấu hiểu tâm cảnh thì làm sao diễn nổi? Anh chịu gác lại độ hot để đi thể nghiệm nhân vật không?

Ban đầu đó không phải một chuyện gì to tát, tin tức về phim vẫn chưa có, các cư dân mạng có nhiều chuyện để bàn tán mỗi ngày lắm, nói chung là duyên người qua đường của Lan Hà vẫn tốt chán, dù có kêu anh không hợp vai pháp sư Cảnh Thăng thì cũng chẳng phủ nhận diễn xuất.

Có điều, không biết ai mở bình chọn hỏi mọi người có ủng hộ không.

Kết quả page miếu Đông Nhạc Bắc Kinh trượt tay chia sẻ bài bình chọn, đến hơn nửa ngày mới phát hiện và xóa, song đã bị cư dân mạng phát hiện ra, được mùa cười như điên.

Ủa gì dị mấy cha nội, đạo sĩ cũng đu sao nam à? Còn hóng drama nữa?

Cái gì vậy, đạo sĩ lấy tài khoản page đi vote xem người ta có hợp diễn hòa thượng không á...?

Đều là người xuất gia cả, có điểm chung mà.

Má, xã hội này loạn quá, đến cả người xuất gia cũng lên mạng hóng chuyện.

Phật Đạo ấy à, chả hiểu sao lại có cảm giác "Người hiểu rõ anh nhất chính là tôi"...

Miếu Đông Nhạc cũng là thắng cảnh Đạo gia lâu đời ở Bắc Kinh, là miếu thờ lớn nhất một phái ở khu vực Hoa Bắc, là cửa Triêu Dương hàng vạn người hướng về trong truyền thuyết. Chỉ là họ bỏ vào phiếu bầu sắm vai hòa thượng nên khiến Bồ Câu Hà Bình nghĩ chẳng biết có nên nhận người thân không.

Có người tưởng page miếu Đông Nhạc sẽ phát biểu cái gì đó, chẳng hạn như quản trị viên của page vô ý trượt tay, quên đổi tài khoản, sau này sẽ dặn dò kĩ hơn,... Ai ngờ họ chỉ im ỉm giả chết.

Đành chịu thôi, bởi vì người trượt tay bỏ phiếu là người nổi tiếng trong giới Đạo giáo, đạo trưởng Giang Hà.

Quản trị viên đi điều tra vụ này thì tra đến đạo trưởng Giang Hà: "... Giang gia?"

Đệ tử Đạo môn hay gọi các đạo trưởng có vai vế to, nhiều tuổi là "gia".

Đạo trưởng Giang Hà ra vẻ vô (số) tội: "Lúc ta với đạo trưởng XX xem video luận đạo thì tình cờ trông thấy vụ bình chọn này, thế là tiện tay chọn luôn. Đổi tài khoản là gì? Ta nghĩ cậu ấy hợp vai lắm."

Quản trị viên cứng lưỡi: "..."

Định bảo người cũng đu thần tượng à, nhưng cứ thấy sai sai.

Lại càng không thể mắng đạo trưởng Giang Hà không chuyên tâm tu đạo mà đi bình chọn cho ngôi sao. Ai đủ trình đi dạy bảo vị này hả?

Kể cả hôm nay có bắt đầu ra sân bay đón thần tượng cũng chả trở ngại đến việc đạo pháp đã thành công.

Vả lại, đạo trưởng Giang Hà chẳng những là người có tiếng tăm mà đồng lứa với ông cũng là đạo sĩ cả, bậc cha chú trong nhà cũng biết pháp sư Cảnh Thăng... Người ta thấy hợp thì có làm sao?

...

Lan Hà chẳng mấy sau đã nhận được tin nhắn của công ty, cuối cùng bên phía đạo diễn Phương vẫn chọn anh, có thể ký hợp đồng được rồi. Tuy nhiên, vẫn cần phải huấn luyện để diễn được bộ phim này.

Vốn dĩ anh còn nghĩ, đi đến chùa Giác Tuệ trải nghiệm là xong. Nếu đoàn phim đã thống nhất huấn luyện thì anh cũng chả có ý kiến, vui vẻ đồng ý.

Do đang là tháng cô hồn, trước và sau tết Trung Nguyên chẳng thiếu pháp hội, anh cũng bớt chút thì giờ đi chuyển linh hồn giúp.

Các đạo sĩ miếu Đông Nhạc nghe đạo trưởng Giang Hà dặn dò nên cố tình chuẩn bị cơ man là món ngon, ngồi đợi Lai Vô Thường đến thưởng thức. Đủ loại suy đoán về Lai Vô Thường gây xôn xao. Chúng quỷ dưới cõi âm đang đoán, pháp sư trên dương gian cũng tò mò, bởi hiện nay mới chỉ biết Lai Vô Thường không thích vàng bạc, chỉ thích mỹ thực.

Điều này dẫn đến hai phiên bản bàn tán về gương mặt thật của Lai Vô Thường. Một là tai nạn chết, mặt bị hủy hoại. Một là quỷ đói, ôm bụng đói tông phải xe cộ, vừa che mặt vừa được ăn ngon.

Lan Hà bay đến miếu Đông Nhạc thì thấy các đạo sĩ cười đon đả dâng một bàn tiệc ra: "Vất vả cho Lai Vô Thường rồi. Mời ngài!"

Anh nhìn bàn ăn này, giọng đều đều: "Cảm ơn, tôi không cần."

Đạo sĩ sửng sốt, sao tự dưng Lai Vô Thường không còn nhiệt tình nữa nhỉ. Hồi trước họ chuẩn bị bàn tiệc, Lai Vô Thường không chỉ ăn bằng sạch mà còn xưng bạn gọi bè.

Giờ lại như này, lẽ nào đang bất mãn với họ? Hay là ở nơi khác nấu đồ chay ngon nghẻ hơn? Ai, chùa Giác Tuệ hay Bạch Vân Quán?

"Ngài, ngài không hài lòng với bàn thức ăn này ư? Chúng tôi đổi cho!"

Giang gia nói rồi, phải săn sóc Lai Vô Thường, đối xử cẩn thận hơn các Vô Thường khác.

Anh nhìn những món ngon này mà thở dài thườn thượt, không phải không hài lòng, mà là...

Anh đã không còn là người phải ăn uống điều độ nữa!

Ngoài huấn luyện ra, đạo diễn Phương còn nói, ông nghĩ anh hơi gầy, mong là trước khi anh vào đoàn thì sẽ tăng khoảng năm cân.

Hai bộ phim trước của anh đều phải kiểm soát cân nặng nên mới giảm béo gầy nhom, giờ phải tăng cân, công ty xếp người rành nghề lên thực đơn, rèn luyện cho anh, không chỉ tăng mỗi mỡ mà còn phải tăng cân nặng cơ thể thì mới đẹp được.

Như thế rất tốt, anh từ ăn không đủ no thành một ngày ăn vài bữa cơm. Trước khi đến, anh mới xực xong đồ ăn khuya nóng hôi hổi, nên chả có hứng ăn nữa.

Các đạo sĩ nghe tiếng thở dài của anh mới cuống quýt hỏi: "Rốt cuộc Lai Vô Thường bị làm sao vậy ạ?"

Thật đáng sợ, quỷ đói nổi tiếng khắp âm phủ lại nói không trước đồ ngon!

Anh đang chuẩn bị cho vai diễn, buột miệng nói một câu trong "Ma Kha chỉ quan phụ hành": "Ăn ít thì tâm trí mới mẫn tuệ được."

Chúng đạo sĩ im lặng một chốc rồi phát hoảng, châu đầu ghé tai, thậm chí còn trưng bản mặt hoảng sợ.

Một đạo sĩ lùi về sau vài bước, giữ đạo quan của mình, vừa đi vừa gào lên: "Mau bảo vệ các linh hồn!"

Mọi người vây quanh đám linh hồn mới siêu độ xong, vốn nên để anh dẫn đi âm ty Đông Nhạc, đoạn nhìn anh với vẻ cảnh giác.

Lan Hà: "?"

Đạo sĩ nọ đã chạy đi nhanh như gió, miệng còn gào to hơn: "Giang gia ơi! Nguy rồi, Lai Vô Thường muốn đổi nghề sang Phật môn!"

... Có một tên phản đồ trong số chúng ta rồi!

*Tác giả:

Liễu Mười Ba (Gõ bát cơm inox): Sau khi bổn long tỉnh dậy, bổn long muốn nhìn thấy cái bát này chứa hàng tá kẹo!