Sau Khi Ký Hợp Đồng, Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Ghen

Chương 9: Chương 9





Lâm Triệt Ngôn không hiểu được một người lạnh lùng ít nói như Du Tùy Thâm lại có thể tuyển một người như Xích Tạp Uyên về làm nhân viên.
Bình thường mọi người đi triển lãm truyện tranh đều mang theo theo đồ ăn của mình, đồ bán trong triển lãm quá đắt khiến người ta khó hiểu.

Lâm Triệt Ngôn nhớ rõ lần đầu mình đi vẫn còn một thiếu niên ngây thơ không có kinh nghiệm, kết quả lúc đi vào bên trong đều bán hai lăm đồng một chai nước khoáng Cestbon!
Nhưng mà đã đi vào lại không nỡ đi ra ngoài, vì không muốn bỏ qua một ai đó coser đẹp, nhịn đói cũng thấy đáng.
Phần lớn người yêu thích anime đều chấp nhận không đi ra ngoài.
Lâm Triệt Ngôn làm mặt vô tội nhìn Xích Tạp Uyên, đối phương nhún vai tỏ ý không sao cả: "Tôi có tất cả chữ ký người nổi tiếng đến hôm nay đấy, không muốn đi sao?"
Mọi người: "!"
Mạnh Duẫn Khánh chần chờ một chút, kéo tay áo Lâm Triệt Ngôn, "Anh, người này là ai thế?"
"Triển lãm lần này do công ty SY phụ trách." Xích Tạp Uyên trả lời trước cậu, đưa tay kéo kéo tai cáo trên đầu Mạnh Duẫn Khánh, "Ferid Bathory của các cậu, cũng chính là bạn học Lâm Triệt Ngôn đây, Du tổng của chúng tôi..."
Xích Tạp Uyên liếc mắt thấy Lâm Triệt Ngôn đang nháy mắt với mình, vội sửa lời: "Du tổng của chúng tôi rất coi trọng cậu ấy, rất muốn đào tạo thành nhân viên chính thức."
"SY? Công ty phát hành game kiếm hiệp cổ trang đang nổi đó á?" Một cô gái lên tiếng nói, "Bạn cùng phòng của tôi ngày nào cũng chơi Trần Cố, cô ấy để dành mua quần áo trong game còn nhiều hơn cho mình!"
"Oa, anh Triệt Ngôn giỏi thế! Mấy hôm trước em còn lo anh không tìm được việc nữa."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
"Đúng! Chính là nó!" Xích Tạp Uyên vỗ tay một cái, làm ra vẻ thì ra có người biết nói, "Thế nên mọi người có muốn đi không?"
"Tôi đi tôi đi! Lúc nãy đi muộn tôi chưa được gặp CV tôi thích, huhu."
"Truyện mới của Lâm Mặc tôi cũng chưa mua được."
"Chúng tôi tốt nghiệp có thể đến SY thực tập không? Tôi rất muốn đi tham quan đó!"
Ai nói gì Xích Tạp Uyên cũng gật đầu, mỉm cười nói: "Tất nhiên, chỉ cần qua phỏng vấn là được." Dừng lại một chút, "Huống chi sau này bạn học Lâm sẽ trở thành nhân viên chính thức, mọi người muốn nhờ cậu ấy để đi cửa sau rất dễ đấy!"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Chuyện còn chưa đâu vào đâu, tên này lại vẽ đường cho hươu chạy, là muốn hại chết cậu à?
Xích Tạp Uyên dẫn bọn họ đến một quán ăn Lâm Triệt Ngôn biết, trang trí khá ổn, đồ ăn khá ngon, nhưng không có phòng riêng, dùng các vách tường kim loại để chia ngăn.

Cách vách ngăn khá cao.
Trước đây Lâm Triệt Ngôn lêu lổng thường xuyên cùng bạn bè đến đây ăn cơm.

May mà cậu đang mặc quần áo cos nên chủ quán và phục vụ mới không nhận ra, nếu không sẽ rất xấu hổ.

"Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần ngại, dù sao cũng là công ty trả." Xích Tập Uyên nhận menu từ phục vụ, chuyển qua cho các thành viên câu lạc bộ, sau đó mỉm cười đưa điện thoại cho Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
"Cậu xem tin nhắn đi."
Lâm Triệt Ngôn: "Mặt lạnh như băng là ai?"
"Còn ai vào đây nữa?"
Lâm Triệt Ngôn nhìn chằm chằm vào avatar một lúc, một ngọn đèn hải đăng sáng trong đêm.
Ngày hôm qua là một con cá koi mà ta, sao lại đổi rồi?
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, cảm thấy mình bị điên rồi, tại sao cậu lại quan tâm đến avatar của Du Tùy Thâm.
11:07
Con mèo của Schrodinger*: "Cậu đoán xem tôi đã gặp ai ở triển lãm?"
11:50
Con mèo của Schrodinger: "[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]"
Mặt lạnh như băng: "Những người khác đâu?"
Con mèo của Schrodinger: "Cậu vẫn nhận ra à!"
Con mèo của Schrodinger: "Tôi vẫn còn nhiều ảnh như này lắm nha! Là người quen nên giảm giá cho 100 đồng một ảnh, không cho trả giá!"
Mặt lạnh như băng: "Địa chỉ."
Con mèo của Schrodinger: "Tôi nói cho cậu biết, vợ cậu rất được chào đón đấy, lúc nãy đứng trên sân khấu tôi thấy cậu ấy hô một tiếng, rất nhiều người thích đấy.

Tôi thấy đột nhiên đông người tưởng đã xảy ra chuyện rồi chứ."
Con mèo của Schrodinger: "Cậu phải cảm ơn tôi, nếu không có tôi, vợ cậu đã bị người khác vây chưa cho đi đâu!"
Mặt lạnh như băng: "Địa chỉ."
Con mèo của Schrodinger: "Đang dẫn vợ bạn của vợ cậu đi ăn cơm, vợ cậu tốt lắm nha, tôi lần đầu tiên thấy một sinh viên năm cuối sẵn sàng hi sinh thời gian cos để thỏa mãn thành viên trong câu lạc bộ đấy."
Mặt lạnh như băng: "Chuyển khoản 20.000"
Con mèo của Schrodinger: "Đã nhận 20.000."
Mặt lạnh như băng: "Địa chỉ."
Con mèo của Schrodinger: "Làm nhanh không phải hay sao! Chúng tôi đang ở trung tâm văn hóa thành phố, Quán ăn Diệc, số 102, cậu muốn đến à?"
Mặt lạnh như băng: "Ảnh chụp."
Con mèo của Schrodinger: "[ảnh chụp.rar].."

Mặt lạnh như băng: "[đã nhận thành công]"
Mặt lạnh như băng: "Cậu xóa toàn bộ trong điện thoại cậu đi."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu nhìn số tiền được chuyển khoản, hai mươi nghìn! Một trăm ảnh không ít nhất phải hai trăm ảnh mới đủ tiền, mà Xích Tạp Uyên chuyển cho hắn có ba mươi ảnh.

Hơn nữa, có rất nhiều ảnh lấy ở trên weibo.

Chuyển nhiều thế làm gì!
Thì ra Du Tùy Thâm kiếm tiền dễ như vậy!
Mẹ nó, ba năm lấy năm triệu, có phải cậu bị thiệt rồi không?
"Vẻ mặt cậu là sao thế?" Xích Tạp Uyên nhìn Lâm Triệt Ngôn tủi thân, ngạc nhiên: "Tôi nói cho cậu biết, Du tổng rất tiết kiệm, lần đầu tôi thấy hắn hào phóng như này."
"Vì thế anh liền mang tôi ra bán? Còn bán hai mươi nghìn?" Lâm Triệt Ngôn bóc đũa từ túi nilong.

Quyết tâm hôm nay phải ăn bằng hết, nếu không sẽ không xứng giá hai mươi nghìn của Du Tùy Thâm!
"Đừng xem thường! Du Tùy Thâm rất có tiền.

Từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu kiếm, cũng không biết hắn kiếm nhiều như thế để làm gì!" Xích Tạp Uyên rót một ly nước âm đưa sang, "Yên tâm đi, cho dù đưa địa chỉ hắn cũng không đến đâu.

Hai ngay nay đang chuẩn bị đi công tác nữa đấy."
Lâm Triệt Ngôn không nói gì.
Cho dù Xích Tạp Uyên nói Du Tùy Thâm bắt đầu kiếm tiền từ năm mười sáu tuổi, hay là hai ngày tới DU Tùy Thâm đi công tác.

Đối phương giống như ở trong sương mù, nói đến là đến, nói đi là đi.

Lâm Triệt Ngôn cơ bản không biết gì cả.


Mà bản thân mình như đứng giữa trời sáng, không thể che giấu gì cả.
"Anh Xích!"
Đột nhiên mấy cô gái đánh gãy mạch suy nghĩ của Lâm Triệt Ngôn.

Vẻ mặt này Lâm Triệt Ngôn đã từng gặp qua, đó là lần đầu tiên cậu ăn cơm cùng mấy cô ấy.
Quả nhiên.
"Anh có bạn gái chưa?"
Xích Tạp Uyển đang nghĩ hai mươi nghìn dùng như nào, đột nhiên nghe thấy người gọi tên mình.

Không ngờ sinh viên bây giờ thẳng thắn như này, hơi ngạc nhiên một chút, cười nói: "Tôi làm gì có đối tượng."
"Nhìn anh tài giỏi như này, chắc chắn có nhiều cô gái theo đuổi lắm!"
Xích Tạp Uyên ăn một đũa đồ ăn, nghiêm túc trả lời: "Haha, tôi không gánh nổi cái dánh tài giỏi đâu, tôi vô dụng lắm." Hắn dừng một chút, "Có người theo đuổi nhưng mà không phải nữ."
"!!!Hả?"
Xích Tạp Uyên nói: "Tôi thích đàn ông, mọi người trong giới đều biết!"
Vừa gặp mặt đã nói tính hướng của mình là một chuyện rất xấu hổ.

Lâm Triệt Ngôn ngẩn người, quay sang nhìn hắn.

Trong lòng xuất hiện một suy nghĩ: "Đừng nói người này bẻ cong Du Tùy Thâm đấy nhá?"*
Xichds Tạp Uyên rất tự nhiên, tiếp tục nói: "Nhưng mà các cô có người thích hợp, có thể giới thiệu cho tôi! Nếu không các cô cho tôi ảnh chụp cũng được, tôi đến trường mọi người thổ lộ cũng được!" Hắn sờ sờ mái tóc giả của mình, "Vừa hay quảng cáo Trần Cố một chút! Chúng tôi đang muốn ra nhân vật mới đi kèm cốt truyện!"
Đúng là tên lõi đời đi lừa những người trẻ.

Lâm Triệt Ngôn muốn bảo mọi người đừng quá tin lời Xích Tạp Uyên, dù sao cũng không hiểu đối phương như nào.

Nhưng nghĩ lại tạm thời hắn chưa làm gì quá, nên chắc sẽ không gây nên chuyện xấu.

Để kệ họ đi.
Cho đến khi có người gọi tên cậu.
"Hả?"
"Anh Triệt Ngôn, anh cảm thấy anh Xích như nào? Không phải trước đây anh cùng nhờ bọn em tìm bạn trai sao? Không phải vừa hay à? Lúc nãy thấy hai người nói chuyện vui vẻ, chắc là có điểm chung ha!"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Gì mà vui chứ! Bị người ta bán ba mươi bức ảnh của mình cho ông chủ để lấy hai mươi nghìn, bản thân lại chả có một xu mà gọi là vui hả?

Xích Tạp Uyên: "Đù như này là không được!"
Lâm Triệt Ngôn: "Mọi người nói gì thế!"
"Tại sao không được? Tôi cảm thấy tính cách hai người rất giống nhau, có vẻ rất tốt.

Sau này về chung một nhà, làm cùng một công ty, rất tốt mà..."
"Nhưng mà cậu ấy là hoa có chủ rồi mà!" Xích Tạp Uyên hoảng sợ.

Hắn chỉ muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Triệt Ngôn, không ngờ lấy đá đập chân mình.
Ngày hôm qua chỉ ôm một cái mà nửa đêm bỏ hắn lại dưới trời tuyết, hôm nay DU Tùy Thâm mà biết bạn của Lâm Triệt Ngôn hợp tác hắn với cậu có phải là bị xé các ra không hả.
"Có, có đối tương? Tại sao chúng tôi không biết?"
"Thì ra tình cảm đã phải, anh Lâm không còn yêu chúng ta nữa! Chuyện này cũng không nói cho chúng ta!"
"Chẳng nhẽ nãy giờ chúng ta đang khiến anh Lâm vứt bỏ bạn trai hả?"
Lâm Triệt Ngôn biết Xích Tạp Uyên là không nên đi ăn cơm với Xích Tạp Uyên rồi mà! Vội vàng chuyển đề tài, cắn răng cười nói: "Ừm, mới xác định mối quan hệ hôm qua, còn chưa kịp nói với mọi người."
"Thì ra hôm qua anh Triệt Ngôn không trả lời tin nhắn của em là vì chuyện này!"
"Cũng không trả lời tôi!"
"Vừa mới xác định quan hệ đã bạo như vậy rồi á?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Tại sao trước đây cậu có thể chơi chúng với đám này vậy?
"Anh Triệt Ngôn."
Lâm Triệt Ngôn ngẩng đầu, một đám mang ánh mắt tò mò hóng chuyện.
"Hả...sao thế?"
"Bạn trai anh là ai thế? Chúng em có biết không?"
Lâm Triệt Ngôn: "...Mọi người không biết, anh ấy là, là..."
"Là tôi."
Đứng bên ngoài vách ngăn.
Du Tùy Thâm mặc vest, đi giày da đến, sợi dây trên kính mắt rũ xuống.

Là kiểu sáng nay Lâm Triệt Ngôn đeo cho hắn.
...Là để đối phương nhanh đi làm mình còn ra ngoài chơi.
Không khí đang ồn ào đột nhiên im lặng vì Du Tùy Thâm đột ngột xuất hiện, chỉ còn lại hơi nóng của đồ ăn đang bay lên..