Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 8




Chu Vụ bị dọa ngất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến khi Đinh Thành gọi cậu từ trên ghế dựa.

Ánh mặt trời chói lóa, cậu vừa mở mắt ra, đồng tử đã bị ánh sáng mãnh liệt kí.ch thích chảy cả nước mắt.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, cậu ngã trở lại ghế, qua một lúc lâu mới hồi thần rồi chậm rãi mở mắt ra.

Bầu trời trong xanh quang đãng, Chu Vụ vẫn đắm mình dưới ánh mặt trời như trước, làn da trắng nõn bị ánh nắng ban trưa chiếu lên gần như trong suốt, bởi vì phơi nắng quá lâu, nhiệt độ cơ thể tăng lên làm vành tai hiện ra sắc đỏ nhàn nhạt.

Lại là mơ sao?

Chu Vụ hoảng sợ vội đứng dậy, cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn yếu ớt.

Sắc mặt cậu từ từ trở nên trắng bệch, dưới ánh mặt trời gay gắt nhưng lòng bàn chân lại sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

Những ngón tay vịn trên tay vịn không ngừng run rẩy.

“Anh Đinh, nãy giờ anh vẫn luôn đứng đây phơi nắng à?” Nói xong lời này, Chu Vụ phát hiện cổ họng khàn đặc không tưởng tượng nổi, nghe không ra giọng cậu nữa.

Đinh Thành trong miệng ngậm một cây tăm, thoạt nhìn trông giống côn đồ, anh ta lắc đầu: “Vừa mới ở bên trong uống trà, hương vị trà người Hẹ rất đặc biệt, lão Hà bảo tôi đem cho cậu một ly làm ấm người, cậu yếu quá, cậu xem mắt cậu thâm quầng thế này, đợi trở về đài, đám con gái sẽ xé xác bọn tôi mất, lại bảo bọn tôi không chăm sóc tốt cho cậu.”

Chu Vụ cầm lấy ly trà nóng, dưới sự cằn nhằn của Đinh Thành vậy mà cảm thấy an tâm đến lạ: “Do tôi ít tập thể dục, trở về sẽ đăng ký lớp bơi.”

“Được đấy, môn thể thao bơi lội này tăng cường sức chịu đựng, còn không làm tổn thương tới đầu gối, cậu nhìn lão Hà đi bộ như bay vậy thôi, chứ khi trời mưa thì đầu gối của anh ấy sẽ nhức, phải dùng tất gối giữ ấm để bảo vệ đầu gối, bị vậy là do lúc trước tập thể thao sai cách đó.”

Chu Vụ nghiêng đầu nhìn, tuy rằng Hà Hải vẫn đứng thẳng tắp như trước, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được có một chân dường như không có sức, hơi cong.

Qua một hồi tán gẫu, tinh thần luôn nhạy cảm cao độ của Chu Vụ dần dần buông lỏng, giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, cả bọn lại vùi đầu vào công việc quay phim cho buổi chiều.

Buổi chiều toàn là việc vặt vãnh, bởi vì giai đoạn chuẩn bị không phải trong một ngày hai ngày là có thể hoàn thành, lượng công trình rất lớn, trong thôn lại phân chia lao động rải rác khắp nơi, camera đi theo Chu Vụ chạy đôn chạy đáo, lúc bọn họ tích lũy được kha khá tài liệu sống thì trời cũng đã tối.

Mọi người đều mệt lã, chậm chạp trở về tòa dinh thự.

Ở trong phòng, Chu Vụ lấy ra một cái ghế nhỏ, ngồi xổm bên chậu than, ánh lửa màu vàng hắt lên mặt cậu, bóng mờ của sống mũi lúc sáng lúc tối.

Bên ngoài, trăng đã lên cao. Ánh trăng khoảng trống cửa sổ chiếu xuống nền đất xanh trắng ánh lên một mảng màu xám bạc.

Chu Vụ bắt đầu nghĩ về giấc mơ quái dị vào buổi trưa.

Thật sự là mơ sao?

Cậu nghĩ đến nghĩ lui, lúc nhớ lại cậu không nhịn được mà nhích tới gần chậu than để tìm kiếm một ít xoa dịu.

Nhưng ngoại trừ cơn đau yếu ớt ở cổ chân, Chu Vụ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh giấc mơ đó có thật.

Cậu nhớ rõ trong ký ức mơ hồ cuối cùng, mắt cá chân của cậu giống như bị luồng gió kia cột lại, cảm giác như… bàn tay con người.

Cho nên cậu mới buột miệng hỏi phía trước không có người nào, rằng người đó là ai.

Điều này hoàn toàn khác với thế giới duy vật trong nhận thức của cậu, tất cả sụp đổ hết rồi.

Nếu như không phải mơ, vậy là…

Không dám nghĩ tiếp, cậu gộp mười ngón tay, siết chặt trước ngực, co lại thành một đấm, giống như con nhím đang xù lông trước kẻ địch.

Ngô Nghiêu ăn uống no say xong đi vào, nhìn thấy Chu Vụ đang cuộn tròn, anh ta tiến lại gần: “Người anh em, cậu không ổn à, làm sao thế?”

Thật ra Ngô Nghiêu là người cẩn thận quá mức, anh ta căn bản không chú ý thấy Chu Vụ có gì bất thường, anh ta chẳng qua chỉ là tùy tiện hỏi thôi.

Tuy nhiên, phản ứng của Chu Vụ lại vô cùng kích động, thậm chí còn cao giọng, nói: “Tôi, tôi thì có gì không ổn chứ?”

Cậu phản ứng như vậy lại làm cho Ngô Nghiêu cảm thấy hơi kỳ quái: “Cậu sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra à?”

Chu Vụ lúc này mới phản ứng, Ngô Nghiêu căn bản không biết gì cả.

Chu Vụ tỉnh táo lại, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là gần đây vất vả quá, tôi hơi mệt.”

Ngô Nghiêu sợ mấy chuyện kì quái này hơn cậu nhiều, nếu nói cho anh ta biết, có khi sẽ mang đến cho anh ta phiền muộn không cần thiết.

Chu Vụ lúc bé đã từng nghe nói, người khờ khạo lo lắng nhiều ngược lại có thể tránh được những thứ kỳ quái, nên là không để cho anh ta biết thì tốt hơn.

Ngô Nghiêu ngồi xuống, đưa một điếu thuốc cho Chu Vụ, Chu Vụ xua tay, nhưng đột nhiên thay đổi ý định, cậu nhận lấy.

Ngô Nghiêu nói: “Hút một điếu rồi từ từ hoà hoãn lại, vị bạc hà, mùi thuốc lá cũng không nặng.”

Chu Vụ mồi thuốc, Ngô Nghiêu tiếp tục nói: “Thật ra bình thường không mệt tới vậy đâu, lần này là không lường được. Ngày thường cũng đi khắp hang cùng ngõ hẻm miết, tôi nhìn cậu thấy vừa mắt, cậu đừng trở về đừng từ chức đấy.”

Chu Vụ nhìn anh ta: “Tại sao anh nghĩ tôi sẽ từ chức?”

Ngô Nghiêu: “Mấy tiểu thịt tươi như cậu không phải đều sợ chịu khổ sao, cho dù cậu không sợ, tôi đứng xem thôi cũng đau lòng, cậu á, tuy rằng không yếu ớt lắm, nhưng nhìn là biết từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp.”

Ngô Nghiêu đoán sai rồi, Chu Vụ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, hồi còn bé cậu suốt ngày chọc dế, hái trái cây hoang dã, lúc đó cậu còn giỏi trèo cây bắt chim.

Chu Vụ mạnh mẽ rít một hơi thuốc lá bạc hà, vừa định nhấm nháp nếm thử hương vị của điếu thuốc thì lập tức cong người ho khan liên tục.

Cậu vốn dĩ không biết hút thuốc.

Ngô Nghiêu vỗ mạnh vào lưng cậu, để cậu thoải mái một chút.

“Cậu ngay cả thuốc cũng không biết hút à?”

Ánh mắt Chu Vụ ướt át, đáng thương: “Ừ…”

Ngô Nghiêu: “Chậc chậc, đúng là đứa bé ngoan.”

Tuy Chu Vụ không hút thuốc, nhưng cậu nhìn vẻ mặt hút thuốc thoải mái tự tại giống như đang du ngoạn tận chân trời của người khác, cậu cực kỳ muốn thử một chút để giải tỏa thần kinh căng thẳng.

Nhưng trên thực tế, việc này không đem lại bất kỳ niềm vui nào ngoại trừ làm cho cổ họng cậu ngứa ran.

Cậu nghiền nát điếu thuốc sau đó ném vào gạt tàn sứ nhỏ bên cạnh. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, trưởng thôn cùng với vài người nữa mang theo thứ gì đó.

Mấy người lực lưỡng đó đang nâng một cái rương khổng lồ, rương có viền bằng vàng, toàn thân làm bằng gỗ đỏ, trông rất nặng, lúc đặt xuống đất còn phát ra âm thanh nặng nề.

“Đây là trang phục phù rể.” Trưởng thôn mỉm cười bảo người mở hộp.

“Lạch cạch”, rương mở ra, ổ khoá thoạt nhìn có vẻ lâu năm, hoa văn trang trí hình như là một thần thú cổ xưa nào đó.

Chu Vụ nhìn vào trong, một bộ đồ cưới kiểu cổ màu đỏ thẫm thêu tơ vàng nằm yên tĩnh ngay chính giữa.

Trên ống tay áo thêu hoa văn chằng chịt, nhìn gần, hình như là hoa văn tường vân, nhưng nhìn kĩ hơn lại không giống lắm.

Trên ngực có một hoa văn rất lớn, đường may tỉ mỉ, kinh nghiệm phân biệt cho thấy đây chính là hoa văn Tiên Hạc Tường Vân.

Nhưng ở bên cạnh tiên hạc có hoa văn hoa cảnh, mỗi một vòng đều dùng chỉ thêu màu đỏ thẫm vây quanh tiên hạc, không rõ giống loại gì.

Ngô Nghiêu hơi nghi ngờ: “Bộ đồ này cũng quá tinh xảo rồi, ai không biết còn tưởng Chu Vụ nhà chúng ta kết hôn.”

Nói đến đây, Ngô Nghiêu lập tức nhớ tới lời mình từng nói “Áp trại phu quân”, anh ta ngẩng đầu híp mắt nhìn chằm chằm trưởng thôn.

Chu Vụ nghe xong lời này cũng hơi hoài nghi, cậu cũng nhìn về phía gã trưởng thôn, Ngô Nghiêu nhịn không được nói: “Trưởng thôn Triệu, nghe nói nhà ông có một cô con gái chưa đính hôn nhỉ?”

Trưởng thôn nghe thấy lời của anh ta, khuôn mặt hơi vặn vẹo, vội vàng phủi sạch: “Con gái tôi chưa đủ tuổi kết hôn, nó không ở trong thôn, đang học đại học ở bên ngoài.”

Nhìn thái độ nhanh chóng phủi sạch của trưởng thôn, hai người cũng không nghi ngờ nữa.

Chu Vụ cầm lễ phục trong tay, cảm giác rất lạnh lẽo, chất liệu trơn trượt, cậu không nghĩ tới trọng lượng lại nặng như vậy, lúc lấy bộ đồ từ trong rương ra, nhất thời không phòng bị suýt nữa đã ngã nhào.

“Cái này nặng bao nhiêu vậy?” Chu Vụ hỏi.

Đám thôn dân nói bọn họ không biết, chưa từng cân qua, Ngô Nghiêu cầm lên, ước chừng cũng phải ba bốn mươi cân, ở đây người ta ăn mặc rườm rà thế không biết.

Nặng như vậy là do thêu kim tuyến ở trên cùng, cùng với độ dày của vải.

Hòm rương đỏ thẫm được đem vào phòng Chu Vụ, cất xong cái rương, lúc trưởng thôn chuẩn bị rời đi, Chu Vụ kéo gã lại, muốn hỏi gã chuyện bức tranh trên tường, cậu quay đầu nhìn bức tường, bỗng sửng sốt.

Bức tranh đã biến mất.

Trưởng thôn bị kéo lại không rõ nguyên do, lời Chu Vụ muốn nói nghẹn trong cổ họng, cuối cùng không nói được gì, đành tiễn gã và Ngô Nghiêu đi khỏi.

Lúc Ngô Nghiêu đi còn nhắc Chu Vụ mau tắm rửa sau đó ngủ thật ngon, nếu ngủ một mình cô đơn lạnh lẽo quá có thể đến tìm anh ta.

Chu Vụ cười mắng anh ta không biết ngượng.

Ngô Nghiêu vừa ra khỏi cửa đột nhiên lại quay đầu lại, liếc mắt nhìn căn phòng của Chu Vụ, cười ha hả: “Tôi luôn cảm thấy phòng của cậu có gì đó quái dị, toàn là màu đỏ, trang trí giống như đêm động phòng vậy, nếu cậu mặc bộ đồ phù rể kia, ngồi trên giường, trùm khăn đầu, bảo đảm y chang cô dâu nhỏ đang chờ chồng.”

Nụ cười của Chu Vụ cứng đờ, Ngô Nghiêu cho rằng Chu Vụ nhất định sẽ như đại bàng giương cánh muốn xử mình, xoay người chạy như làn khói, anh ta cũng không hề phát hiện sắc mặt của cậu lúc này.

Người đi hết, phòng lại yên tĩnh, Chu Vụ vừa lấy điện thoại ra bật tin tức, vừa đi vào phòng tắm c.ởi đồ ra.

Đầu tiên cậu treo áo khoác lên, sau đó cởi áo len ra, đi đến bồn tắm, chờ nước dâng kha khá bồn, c.ởi quần bước vào.

Nước ấm làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu chìm trong nước, bất giác ôm lấy hai chân mình, khi cậu cúi đầu, ánh mắt quét qua chân mình.

Bởi vì hơi nóng trong bồn tắm bốc lên, mồ hôi từ lòng bàn tay và trán cậu trong nháy mắt tuôn ra.

Trên cổ chân có một vết siết bầm tím, trên mu bàn chân thậm chí cả ngón chân, có những dấu vết lộn xộn xuất hiện đầy rẫy.

Giống như…

Giống như vết bầm xanh tím xuất hiện ở vai và lưng cậu.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, giờ phút này cậu cảm nhận được sự đau đớn rõ ràng, cậu nâng hai chân lên, nhìn thấy trên mắt cá chân hằn lên một dấu tay.

Chu Vụ không thể tự siết vòng quanh cổ chân mình, nhưng dấu tay kia là vòng quanh mắt cá chân.

Một ý nghĩ chợt lóe lên, ngón tay của “người đó” hẳn là rất dài.

Chu Vụ kinh hãi, mình vừa nghĩ cái gì vậy? Ngón tay? Dấu tay? Người đó?

Nhưng… chỉ có trong giấc mơ lúc chiều mới từng xảy ra chuyện như vậy———— “người đó” vòng qua cổ chân mình.

“Người đó” là ai?

Chu Vụ cắn chặt răng, cảm giác sợ hãi tràn ngập chầm chậm từ lòng bàn chân lan ra toàn thân, thậm chí đầu ngón tay tê dại không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Ào, Chu Vụ từ trong bồn tắm đứng lên, cậu tốn rất nhiều sức mới có thể chống đỡ bò ra.

Bởi vì sợ hãi, khăn tắm rơi ra mất lần, sau khi lau khô, cậu mặc đồ ngủ và áo khoác đi ra ngoài.

Chu Vụ đi rất nhanh, nhưng cậu đi được một nửa thì ngừng lại, cậu cứng đờ nghiêng đầu nhìn ———

Bức tranh đó lại xuất hiện rồi.

Tấm lụa trắng phe phẩy dưới ánh đèn lờ mờ, không biết gió từ đâu đến thổi tung tấm lựa trắng lên, tuy rất nhanh thì rơi xuống lại, nhưng Chu Vụ lại thấy rất rõ ràng.

Chu Vụ đứng tại chỗ mấy giây, sau đó không chút do dự quay đầu, muốn mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Cửa, mở không ra.

Ngón tay trắng bệch giữ chặt khung cửa, liều mạng muốn cạy cửa ra, Chu Vụ cảm thấy mình sợ hãi chảy cả nước mắt ra rồi.

Cọt kẹt, cánh cửa mở ra.

Có lẽ do cậu quá căng thẳng, cho nên đã dùng hai tay kéo ra hướng khác nhau, dẫn đến việc không mở được cửa.

Cửa mở ra, Chu Vụ đi về phía phòng Ngô Nghiêu, cậu cố gắng để mình đi với tốc độ trông thật bình thường, nhưng lại càng đi càng nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo vậy.

Khi Chu Vụ gõ cửa phòng anh ta, trong phòng không có động tĩnh gì. Nhìn vào bên trong, không thấy bật đèn, Chu Vụ lại đi về phía trước thêm một đoạn, phát hiện phòng mọi người đều không bật đèn.

Phía trước là hành lang, từ hành lang nhìn về phía trước một mảnh ảm đạm, lúc Chu Vụ lấy lại tinh thần thì cậu phát hiện mình đã bị bao vây bởi bóng tối.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Cậu luống cuống nhìn quanh bốn phía, phát hiện cũng chỉ có phòng mình là nơi duy nhất có ánh sáng, Chu Vụ bị bóng tối bao phủ chỉ mất ba giây để suy nghĩ rồi lập tức bước trở về

Cậu mở một cánh cửa, ánh sáng từ bên trong hắt ra, Chu Vụ đứng cách vài bước nhìn vào trong phòng, tất cả đều bình thường.

Lúc cậu ngẩng đầu nhìn bức tranh kia có còn ở đó hay không, một đôi mắt cùng cậu bốn mắt nhìn nhìn nhau.

Chu Vụ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, áo rất lớn, trong bóng tối lộ ra mu bàn chân trắng nõn không mang giày, giống như đang phát sáng trong không khí.

Bởi vì khẩn trương, sợ hãi và chạy nhanh, lồng ng.ực cậu nhấp nhô liên hồi, miệng cũng há lớn hơn bình thường, thở ra toàn sương mù trắng.

Xương quai xanh lõm xuống tạo thành một cái bóng nhỏ, cổ cậu hồng lên sau khi hô hấp dồn dập, khóe mắt còn đỏ đỏ, ngấn nước mắt vì sợ hãi mà chảy ra.

Đôi mắt màu đen chuyển động.

Dường như đang đánh giá Chu Vụ từ trên xuống dưới.

Cho dù Chu Vụ run rẩy sợ hãi cũng vẫn không thể nào hiểu được tại sao trong ánh mắt đó lại có một loại cuồng si trước giờ cậu chưa từng thấy.