Chu Vụ nhìn video trong điện thoại, từ tối qua đến giờ cậu đã xem không biết bao nhiêu lần.
Nhớ ra rồi, ở ngay trước mặt, nhưng càng cảm thấy trống rỗng.
Cậu mở trình duyệt, nhưng không tìm thấy lịch sử Bách Lý Khí từng tìm kiếm. Dường như anh đã cắt đứt toàn bộ liên hệ của anh với cậu.
Ngoài tin tức bên thứ ba may mắn còn sót lại.
“Thầy Diệp, anh Chu…” Dương Trầm nhìn Chu Vụ đang ngồi trên ghế mây dài ngoài hành lang, đeo tai nghe xem đi xem lại video.
Diệp Đồng vỗ vai cậu ta: “Tôi đã bảo rồi, con người không yếu đuối vậy đâu.”
Cô nhìn sang Diệp Thiện: “Anh, anh chuẩn bị thế nào rồi? Anh phải ra tay sao?”
Giọng Diệp Thiện tỏ vẻ không biết làm sao: “Giả dụ anh chưa can thiệp vào, còn có thể phủi sạch mối quan hệ, giờ thế này rồi, không bổ cứu không được.”
Diệp Thiện từ lúc 12 tuổi, đã có thể thành nghề, tới khi trưởng thành, đã một mình đảm đương môn hộ, đến giờ 30 tuổi, chưa từng thất bại.
Thấy Diệp Thiện thế này, Diệp Đồng nói: “Anh, anh có biết tại sao anh phán đoán sai không?”
Diệp Thiện nhìn về phía Diệp Đồng.
Tố chất của Diệp Đồng không kém anh ta, nếu như có thêm thời gian có thể còn vượt qua cả anh ta nữa: “Em nói đi.”
“Anh, anh không định yêu đương sao?” Diệp Đồng mỉm cười, nhấp ngụm trà: “Họ hàng đằng kia cách quá xa, không biết tình hình của anh, em ngốc ở chỗ anh lâu như vậy rồi, đừng nói bạn gái, đến cả bạn trai cũng không tìm được một người nữa là, cũng không biết sao lại có tin đồn anh không kiêng kị thứ gì, sinh hoạt cá nhân lộn xộn nữa.”
Dương Trầm có điều muốn nói, điều này chắc là vì Diệp Thiện mở một công ty giải trí mới, mà người trong giới giải trí, đa phần là lịch trình bận rộn, thường chỉ có tối là rảnh, sau đó thì đồn ra tin vịt này.
“Anh, anh cũng phải suy nghĩ về chuyện của mình đi, em nhớ anh cũng không phải không muốn sinh con không kết hôn đâu.”
Diệp Đồng cố ý bắc chuyện sang nói chủ đề bên lề, Diệp Thiện lại ủ thêm một ấm trà: “Rốt cuộc em định nói gì.”
“Anh, anh chưa từng nghĩ tới nguyên nhân anh phán đoán sai là vì anh chưa yêu bao giờ sao.”
Nghe vậy, Diệp Thiện lập tức sửng sốt.
Diệp Đồng: “Có lẽ, vì anh chưa từng trải nghiệm thứ tình cảm này, nên phán đoán xảy ra sai sót.”
Anh mắt Diệp Thiện trở nên sâu xa, rơi vào trong suy nghĩ về khả năng này.
Diệp Đồng thấy Diệp Thiện bằng lòng suy nghĩ về chuyện này, lộ ra nụ cười đã đạt được mục đích.
Buổi trưa, mấy người tụ lại cùng nhau ăn cơm, Chu Vụ chỉ uống một bát canh bí đao, ăn hai cái hoành thánh, thì thấy không nuốt nổi nữa, ép mình ăn thêm một viên cá viên, cảm thấy dạ dày đau lâm râm.
Sau khi ăn xong, Diệp Thiện bưng thuốc đến cho cậu, Chu Vụ nhìn anh, từ chối.
Cho dù Diệp Thiện tỏ vẻ, bên trong không tăng thêm vị thuốc nào khác, Chu Vụ cũng vẫn từ chối uống thuốc.
Diệp Thiện hiểu, người từng lừa gạt muốn gây dựng lại lòng tin, rất khó. Cuối cùng, Diệp Thiện dùng một bức vẽ để đổi lấy bảo đảm cho Chu Vụ uống thuốc.
Diệp Thiện nói: “Cậu tự sắc, tự uống thuốc.”
Trên khuôn mặt không có phản ứng gì của Chu Vụ cuối cùng cũng có một chút hồi đáp, chờ tới khi cậu cầm lấy bức vẽ, Chu Vụ mới cảm ơn Diệp Thiện: “Cảm ơn anh.”
Diệp Thiện cười: “Coi như là tự tôi làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Những lời này nghe có phần kỳ lạ, Chu Vụ chuyển động con ngươi cứng nhắc, tỏ vẻ thắc mắc.
Tổ huấn của nhà họ Diệp, nếu như đã ra tay can thiệp, thì phải ngăn chặn tai hoạ về sau, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Chu Vụ chớp mắt, chờ Diệp Thiện đi rồi, mới chậm chạp hiểu được ý nghĩa của câu nói của anh ta.
Vừa mới hết tết âm, những người am hiểu ở phía Nam không hẹn mà cùng bắt đầu đồn đoán rằng, người nhà họ Diệp chi phía Nam bỗng dưng bắt đầu tung mạng lưới thu thập một vài vật liệu đặc biệt.
Liên tục chi ra số tiền lớn, thu mua các vật liệu quý giá.
“Nhà họ Diệp, là ai trong họ Diệp có hành động lớn vậy.”
“Gân rồng, sen địa ngục, cỏ diệt duyên… mỗi một thứ đều mua hai xe, hầy.”
Dương Trầm gảy bàn tính, đau lòng cau mày: “Thầy, nhất định phải thế này sao?”
Diệp Thiện nhìn hoá đơn, chẳng hề nhăn mày: “Tiếp tục.”
Dương Trầm đau lòng bĩu môi.
Diệp Thiện cười: “Lo cái gì, anh ấy cũng không thiếu tiền, tóm lại sẽ không thiệt, em xem lúc nào thì tình hình làm ăn của anh thua lỗ.”
Từ lúc nhà họ Diệp bắt đầu làm việc, thì có rất nhiều ngoài ra vào nhà họ Diệp.
Chu Vụ bình thường đều ngơ ngác trong phòng mình, nhưng cũng không tránh khỏi gặp phải người ngoài đến.
Mỗi lần đụng phải, đều phải chịu lễ rửa tội bằng ánh mắt một lượt.
Thời gian nhanh chóng trượt qua kẽ ngón tay.
Kì nghỉ tết cứ thế trôi qua, thành phố vắng vẻ nhanh chóng đông nghịt người trở lại, lúc Chu Vụ được nhà họ Diệp đưa về, thành phố đã trở lại dáng vẻ thường ngày.
Dương Trầm lái xe, lúc Chu Vụ xuống xe, cậu ta dặn dò: “Lúc tan tầm tôi sẽ lại tới đón anh.”
Chu Vụ vừa rồi mặt vẫn luôn không thay đổi, bây giờ cũng vẫn không có phản ứng gì, cậu gật đầu, chầm chậm mở cửa đi xuống.
Dương Trầm cảm thấy không yên tâm lắm: “Nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Chu Vụ gật đầu, quấn lại khăn quàng, chậm rãi đi vào trong đài.
Một ngày nay, thành viên tổ chương trình phát hiện Chu Vụ rõ ràng không tập trung, nhưng khi đứng trước ống kính, cậu vẫn có thể hoàn thành rất tốt công việc.
“Cậu sao thế?”
Chu Vụ đối diện với câu hỏi, ngẩng đầu lên: “Không có gì, ban nãy quay có vấn đề sao?”
Đinh Thành lắc đầu: “Không phải, trạng thái của cậu cơ.”
Chu Vụ lại cúi đầu đọc tài liệu: “Không có vấn đề gì thì không sao rồi.”
Chỉ mới qua một kỳ nghỉ tết, mà nét mặt lãnh đạm và cảm giác tồn tại một cách lặng lẽ của Chu Vụ khiến cậu thoạt nhìn như một cái xác không hồn.
Thời gian rảnh buổi trưa, Ngô Nghiêu và Đinh Thành túm lấy Chu Vụ, kéo cậu tới trong phòng thuỷ tinh trên tầng thượng.
“Rốt cuộc cậu bị làm sao thé?”
“Dạo này như zombie, như cái xác không hồn thế.”
“Thiếu tiền à? Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì mà không thể nói cho anh em nghe được?”
“Kênh livestream của cậu sao lại xoá thế, tôi bảo người quản lý bảo lưu bảy ngày cho cậu, cậu ấn nhầm à?”
Chu Vụ nghe thấy câu này, cuối cùng cũng có phản ứng: “Có thể tìm lại sao?”
Trong mắt cậu hiện lên một tia sáng, Ngô Nghiêu nhắn tin luôn cho người quản lý, ngay sau đấy, điện thoại Chu Vụ nhận được một tin nhắn, tin nhắn về việc khôi phục tài khoản.
“Cảm ơn,” Chu Vụ đăng nhập vào tài khoản của mình, xem đi xem lại livestream trên nền tảng được khôi phục, nhưng thất vọng nhận ra, các livestream được khôi phục chỉ có của mỗi cậu thôi.
Chỉ có tiền, tiền trong thẻ vẫn còn, cậu nhìn điện thoại mà ngẩn người.
Cho dù biến mất, anh cũng để lại một khoản “di sản”.
Đột nhiên Chu Vụ ngẩng đầu hỏi: “Anh còn nhớ cái người livestream ở tài khoản cũ của tôi không…”
“Sao cơ?” Ngô Nghiêu không hiểu.
Chu Vụ lắc đầu.
Đinh Thành nhìn sắc mặt của Chu Vụ, chợt nói một câu: “Không lẽ cậu… chuyện tình cảm xảy ra vấn đề à?”
Ngô Nghiêu bừng tỉnh: “Không sai! Thất tình à? Không đúng, cậu còn chưa yêu cơ mà.”
Trên ban công tầng thượng vào buổi trưa, có vài nhóm nhỏ tụ tập lác đác trong khu nghỉ ngơi, tiếng nói chuyện líu ríu khiến Chu Vụ giống như đã biến mất khỏi xã hội loài người một khoảng thời gian, cảm nhận được một chút ấm áp.
“Phải, thất tình.” Cậu nói.
Ngô Nghiêu và Đinh Thành trong nháy mắt im lặng.
Yên lặng vài giây, Ngô Nghiêu nắm lấy vai Chu Vụ lắc lắc: “Ai? Giỏi lắm, cậu còn giấu cả tôi hả!”
Đinh Thành sờ cằm: “Căn cứ vào tính cách của cậu, hẳn là không che giấu được, đến lúc chia tay rồi mới nói cho bọn tôi, không lẽ… Người kia là nhân vật nổi tiếng?”
Rất rõ ràng, Đinh Thành có thành kiến với việc Chu Vụ đam mê cái đẹp.
Chu Vụ nhìn hai người họ, chậm rãi nói: “Là đàn ông.”
À chuyện này.
Ngô Nghiêu: …
Đinh Thành: …
Đinh Thành: “Cậu đã bằng lòng nói cho bọn tôi, thì chứng tỏ… Cậu chuẩn bị come-out rồi?”
Trọng điểm của Ngô Nghiêu ở chỗ: “Thế tại sao lại chia tay?”
Chu Vụ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói thêm.
Ngô Nghiêu nhìn dáng vẻ này của cậu, nhìn không được động viên cậu: “Đàn ông có hai chân chẳng nhẽ khó tìm sao? Người anh em, cậu coi như tên ấy chết rồi đi, cũng không cần phải lo ma chay cho tên ấy, nhanh chóng tìm một người khác, trai đẹp có cả đống, tổng biên tập Nguỵ chỗ chúng ta cũng được đấy.”
“Ấy ấy ấy… Sao cậu lại khóc rồi? Đừng khóc mà!”
Ngô Nghiêu luống cuống tay chân, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Chu Vụ khóc, đàn ông khóc vốn đã rất hiếm thấy, huống chi là anh em của anh ta khóc.
Chu Vụ vốn không muốn khóc ở chỗ đông người, nhưng từ “chết” ấy, làm cảm xúc đè nén trong lòng cậu ùa ra.
Cậu không muốn nghe thấy từ này, cậu không thừa nhận, muốn trốn tránh, muốn tìm một cái vỏ ốc mà để trốn vào.
Bởi vì lúc trưa làm Chu Vụ khóc, Ngô Nghiêu muốn xin lỗi, tan tầm mời Chu Vụ đi ăn, đứng ở cổng chờ cậu, nhưng không ngờ lại thấy một chiếc ô tô màu đen nhánh đỗ trước toà nhà.
Ngô Nghiêu nhìn cậu thiếu niên mở cửa cho Chu Vụ, đang định chạy tới, cho là Chu Vụ sắp bị lừa.
Đến khi anh ta nhận ra cậu thiếu niên kia là học trò đóng cửa của bậc thầy Diệp thì anh ta đã lên xe, đi theo đi về phía ngoại ô rồi.
Ngô Nghiêu: “Tối nay dù sao tôi cũng không có việc gì, thêm một người không vấn đề gì chứ!”
Anh ta vẫn lo Chu Vụ bị lừa.
Giữa đường, Chu Vụ quay về phòng trọ của mình lấy ít đồ.
Ngô Nghiêu theo Chu Vụ ở lại nhà Diệp một đêm, thế là anh ta mới biết, Chu Vụ nghe theo đề nghị của anh ta đi tìm Diệp Thiện giúp.
Đối với việc Ngô Nghiêu đến thăm, nhà họ Diệp cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Tiếp đãi vô cùng chu toàn.
Tới gần nửa đêm, Diệp Thiện không biết còn có người ngoài đến ở, không hề kiêng dè mà gọi điện.
Anh ta thong thả bước đi trên hành lang.
Anh ta nói: “Tại sao là cô gái trẻ?”
Giọng anh ta hơi mất kiên nhẫn: “Cũng không phải là cô gái đứng tuổi.”
Cho dù mạnh mẽ như Diệp Thiện, cũng sẽ có muộn phiền về chuyện ép hôn.
Diệp Thiện ghét bị thúc giục, anh ta chậm rãi bước, nói với đầu dây bên kia: “Nếu như là chàng trai trẻ thì tôi sẽ cân nhắc, đúng, trưởng thành.”
Diệp Thiện nói xong câu này, thế giới yên tĩnh lại.
Khi anh ta chuyển qua một cánh cửa treo tranh bát tiên, bước chân dừng lại, Ngô Nghiên ngượng ngùng dập đầu thuốc, vứt vào trong thùng rác, hai tay bịt kín tai, đứng dậy: “Tôi không nghe thấy gì hết.”
Dứt lời xoay người đi, chuồn về phòng giống như hồ ly.
Diệp Thiện: …
Anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Ngô Nghiêu cho tới khi biến mất.
Trái tim Ngô Nghiêu khi trở về phòng đập rất nhanh, nằm trên giường càng nghĩ càng thấy không ổn, thế… không lẽ nào… chàng trai mà Diệp Thiện nói, là Chu Vụ sao?
Mèn ơi, logic này hoàn toàn hiểu được.
ĐM ĐM, anh ta có phải phát hiện ra bí mật lớn rồi không?
Ngô Nghiêu mất ngủ một đêm, ngày hôm sau trừng vành mắt đen thui cùng Chu Vụ lại yếu hơn một chút ngồi xe nhà họ Diệp đi làm.
Mấy lần muốn hỏi Chu Vụ, lại không tiện mở miệng.
Đông qua xuân đến, sau khi hết tết tuyết lớn đã tan đi hết, giống như chuyện đã qua chỉ như một giấc mơ.
Chu Vụ mang quyển sổ kia theo bên người, ngày qua ngày mở ra xem.
Cậu như chú cá lọt lưới dốc sức tìm kiếm những gì còn sót lại. Trước khi ngủ, cậu sẽ mở chương trình lịch sử lúc trước rồi bật tăng tiếng lên.
Cách này, vậy mà lại giúp chứng mất ngủ của cậu có phần chuyển biến tốt hơn.
Nhưng bởi vì ác mộng mất ngủ nhiều ngày, cậu vẫn yếu dần đi, một ngày, lãnh đạo trong đài gọi cậu vào văn phòng nói chuyện.
Phó phòng luôn rất ôn hoà, nhưng hôm nay lại khá nghiêm túc.
Là người phải đứng trước màn ảnh, việc giữ hình tượng là điều cơ bản nhất, gương mặt càng ngày càng gầy đi đến mức cả màn hình tivi rộng cũng không thể cứu vớt được.
Chu Vụ nhăn mày, nghe ý kiến của đối phương, rất lâu sau, cậu đưa ra một quyết định.
Từ chức.
Từ chức, tốn mất một tuần, cậu bảo nhân sự đừng nói ra ngoài.
Cho nên đến ngày rời đi, cũng không một ai biết.
Vị trí này của cậu, cả đống người chen chúc muốn làm, rất nhanh đã tìm được người thay thế.
Chu Vụ chậm rãi thu thập đồ trên bàn làm việc, trong lòng muốn tìm một công việc khác.
Hoặc là, cậu muốn làm một “người vợ” sống dựa vào di sản để lại của chồng.
Chuyện nghỉ việc của Chu Vụ bất ngờ không kịp đề phòng, tổ chương trình từ trên xuống dưới đều kinh ngạc, nhưng vì bỏ lỡ mất lúc Chu Vụ rời đi nên không có cách nào tự đi hỏi cậu.
Chu Vụ chặn lại toàn bộ thông tin đến từ bên ngoài, chôn mình trong nhà họ Diệp.
Lần gặp Diệp Thiện tiếp theo là một tuần sau khi cậu nghỉ việc, lúc Chu Vụ thấy anh ta, ngây người.
Khuôn mặt Diệp Thiện mặc dù vẫn như cũ, nhưng đầu đã bạc trắng.
Cậu sửng sốt: “Anh đây là…?”
Diệp Thiện xua tay, nói với Chu Vụ: “Nhanh thôi.”
Chu Vụ không biết “Nhanh thôi” là ý gì, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
Ngày lập xuân ấy, Chu Vụ lại nằm mơ, giấc mơ lần này cậu lại không hề quên.
Chu Vụ chạy trốn trên con đường lớn của vùng núi tối đen, chạy về phía ngôi nhà sang trọng đó, nhưng có rất nhiều quái vật, ngay cả miếng da khô đó cũng quấn quanh mắt cá chân cậu, muốn kéo cậu lại.
Bách Lý Khí, cậu muốn tìm Bách Lý Khí, cứu em với!
Khi Chụ Vụ chạy đến trước cửa tòa nhà, cổng khu lại đóng kín.
Căn nhà giăng đèn kết hoa đang làm chuyện vui, nhưng đột nhiên như đổ sập, từng mảng tường bong ra.
Trong tòa nhà khua chiêng gõ trống, tiếng người ồn ào, vui mừng dạt dào.
“Nhất bái thiên địa…!”
“Nhị bái cao đường…”
Aaaa…
Chu Vụ gào thét không ngừng, đập cửa, tìm kiếm người mình muốn gặp nhất, nhưng người ấy vẫn mãi không mở cửa ra chào đón cậu…
Cậu nghe tiếng nói cao vút: “Đưa vào động phòng!”
Cậu khóc thút thít từ từ trượt xuống mặt đất, gào khóc.
Dù là trong mơ, Chu Vụ cũng không gặp được anh.
Ngơ ngác từ trong bóng đêm mở mắt ra, dưới ngọn đèn lờ mờ, hình bóng gầy yếu nằm trên giường giống như lông vũ đâm thẳng vào trái tim anh.
Bởi vì lời nhắc nhớ của Diệp Thiện, Chu Vụ tắm xong mới đi ngủ, cậu mong rằng mình sẽ có trạng thái tốt nhất để gặp Bách Lý Khí.
Làn da trắng nõn gần như trong suốt, toả ra màu hồng nhàn nhạt, tóc mềm hơi ướt, cả người lờ mờ chìm trong hơi nước mờ mịt chưa khô, khiến người ta muốn ôm vào lòng cẩn thận vỗ về, chạm vào..
Anh chậm bước đi tới, hơi thở quen thuộc ấy lại tràn đầy giữa các giác quan.
Đầu ngón tay run rẩy.
Kéo chăn mỏng ra, cơ thể cậu yếu ớt nằm sấp, cậu gầy đi rồi.
Nhưng da thịt vẫn mềm mại đến khó tin, Bách Lý Khí ngắm nhìn sống lưng Chu Vụ, đường cong xương cánh bướm nhấp nhô theo hô hấp chậm rãi của cậu, mạch đập bên cổ nảy nhịp, chân thực đến vậy.
Khuôn mặt nhạt như núi mờ xa, lông mi nhỏ cong dài. Cứ trông xuống như thế này, đường cong từ mũi đến môi khiến người ta muốn dùng tay để mô tả nó.
Cậu nằm sấp yên tĩnh, ngoan ngoãn, giống như chỉ chạm vào sẽ vỡ tan, Bách Lý Khí cũng không dám tưởng tượng, lúc trước mình sao có thể làm cậu sợ hãi đến thế.
Càng huống chi, anh đã từng, đánh mất, người này.
Chu Vụ, đừng nhắm mắt, nhìn anh này.
Chu Vụ đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, há miệng th.ở dốc như chú cá mới được vớt lên khỏi nước, cậu cố hết sức hít thở.
Hai mươi năm trước, cậu sống qua loa, tới năm cậu hai mươi hai tuổi, thế giới được mở ra, lỗ thủng này không thể khép lại nữa.
Cậu ý thức rõ ràng, sinh mạng của cậu đang không ngừng chảy qua lỗ thủng này.
Cậu từ từ mở mắt ra, cơ thể cuộn lại, ngón tay vén tóc mái đang che mắt ra.
Bỗng nhiên, cậu giống như tự dưng có sứ mệnh gì đó, nhịp tim dồn dập, nhìn phía bên cạnh.
Trong phòng không đủ sáng, trên giường không có gì cả, nhưng nhịp tim càng lúc càng dồn dập.
Có thứ gì đó đang ở trước mặt cậu.
Là gì?
Cảm giác quen thuộc ấy.
Miệng Chu Vụ nhấm nhấp suýt nữa thốt lên cái tên ấy.
Cậu không thốt nên lời, cũng không dám hi vọng nhiều, sợ lại một lần nữa thất vọng.
Cố gắng mở miệng, cổ họng khô khốc, Chu Vụ nhìn về một hướng: “Là… anh sao?”
Cơ thể không ngừng run rẩy, cậu cảm nhận được có một thứ lạnh giá chạm vào da cậu.
Lạnh giá, nháy mắt nhóm lên chạm vào điểm mấu chốt để thiêu đốt tất cả.
“Bách Lý?” Chu Vụ há miệng, dè dặt hỏi: “Là anh sao…”
Không có lời đáp.
Cậu giống như dùng hết sức của cơ thể vươn tay ra, tay với không đủ, lòng bàn tay ở giữa hư không, thời gian xa cách mấy tháng, như là khoảng cách cả về thời gian lẫn không gian, một bàn tay to lạnh giá áp lên.
Là anh, đúng anh rồi…!
Phải.
Bách Lý Khí nói mà không phát ra tiếng.
Anh kéo tay cậu, cọ lên khuôn mặt hốc hác vì không đủ dinh dưỡng, anh nói: “Không nghe lời.”