Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 37




Thực tế, mấy ngày nay Chu Vụ luôn cố vượt qua trở ngại tâm lý của mình.

Bắt đầu từ thủa nhỏ, do vấn đề hoàn cảnh xung quanh, lúc Chu Vụ giao tiếp với người khác, luôn ít nhiều có phần giữ kẽ.

Cậu luôn để lại ấn tượng cho người khác là: Điềm đạm, thích cười, tính tình tốt.

Được mọi người cho là thế, đến nỗi tới cùng, chính cậu cũng nghĩ mình như vậy.

Nhưng không phải thế, thật ra lúc nhỏ Chu Vụ thích làm nũng, từ lúc có trí nhớ, cậu lúc nào cũng quấn lấy đòi Trần Nhàn mua kẹo mạch nha, bám lấy chị gái hơn cậu 12 tuổi để kể chuyện trong trường học.

Có hai việc khiến Chu Vụ bỏ hẳn thói quen thích làm nũng này.

Việc đầu tiên, Chu Vụ ôm đùi Chu Vệ Quốc, đòi bánh ngọt trong tủ kính, Chu Vệ Quốc không mua cho cậu.

Chờ đến khi về nhà, Chu Vụ làm nũng với Trần Nhàn, Trần Nhàn đã mua cho cậu.

Chu Vệ Quốc đánh bài thua tiền về, thấy Chu Vụ một mình ăn bánh ngọt thì đi tới tát cho cậu một cái.

“Chỉ biết nũng nịu với mẹ mày, đàn ông con trai lại thích đồ ngọt, có buồn nôn không?”

Việc thứ hai, sau khi lên cấp hai, giáo viên rất thích Chu Vụ, mỗi lần họp phụ huynh, đều sẽ khen Chu Vụ thành tích tốt, khéo miệng, giáo viên bộ môn trong lớp đều rất quý cậu.

Thành ra sau đấy một tuần, Chu Vụ làm uỷ viên học tập, sau khi họp lớp xong, bạn học cạnh tranh với cậu to tiếng nói trước cả lớp.

“Chu Vu là đồ nịnh hót, ngày nào cũng làm nũng với giáo viên, thích nịnh nọt! Giáo viên mới thiên vị mà chọn cậu ấy chứ không chọn tớ.”

Thì ra những lời giáo viên chủ nhiệm khen Chu Vụ trước mặt Trần Nhàn được một phụ huynh khác bị phê bình nghe thấy.

Sau đấy phụ huynh này về nhà lại dạy dỗ con mình, bảo con học theo Chu Vụ nhà người ta kìa, biết làm nũng với giáo viên, hiểu chuyện.

Học sinh này còn rất được lòng các bạn trong lớp, thế là ánh mắt rất nhiều bạn cùng lớp nhìn Chu Vụ thay đổi.

“Con trai lại thích làm nũng, nịnh hót, ẻo lả thế.”

“Không chơi với cái đồ nịnh hót.”

“Cậu biết không? Lần trước chơi bóng bị ngã ấy, nó lại còn khóc đấy!”

Chu Vụ muốn nói, lần ấy mình trẹo chân, đau lắm, mà cậu còn tưởng bị gãy chân luôn ấy, sau này không đi lại được, tự dọa bản thân nên sợ phát khóc.

Học sinh tuổi ấy trong trường, phần lớn đều ghét học sinh giỏi thân thiết với giáo viên.

Sợ người này mách lẻo báo cáo, cho nên sau hôm ấy, Chu Vụ bị xa lánh, thậm chí là cô lập.

Tới tận lúc lên cấp ba, Chu Vụ mới thoát khỏi cái biệt danh “đồ nịnh hót”.

Lên đại học, cậu lại càng có chuyện gì đều giấu trong lòng, cũng không bày tỏ bất cứ việc gì khó chịu ra, lại càng không làm nũng với người khác.

Che dấu hoàn toàn tính cách này của mình.

Hơn nữa, cậu cảm thấy nhỏ tuổi mới được nũng nịu, cậu còn có em trai, làm sao đến lượt mình.

Một suy nghĩ ăn sâu bén rễ: Nũng nịu là chuyện đáng xấu hổ.

Nên khi cậu cẩn thận xoay người ôm Bách Lý Khí, tâm trạng thấp thỏm cực kỳ.

Rất sợ bị ghét bỏ, sợ bị xem như một thứ “phiền phức”.

Đây là lần làm nũng mà Chu Vụ làm nũng khi đang tỉnh táo, cậu không cách nào thản nhiên như lần sau khi say rượu kia.

“Tôi hình như… gặp ác mộng.” Trái tim cậu vang lên tiếng đập thình thịch, không dám nhìn người kia.

Cho nên lúc Chu Vụ được ôm chặt, trên người thoáng cái nóng bừng, giống như phát sốt vậy.

Cậu được ôm chặt lấy.

“Mơ gì vậy?”

Bên tai Chu Vụ là giọng nói trầm thấp của anh, không nén nổi cảm giác tê dại sau tai, lan ra khắp toàn thân.

Một lúc sau mới mở miệng bịa chuyện: “Mơ, bị ma đuổi, ở trên núi, sợ lắm…”

Bách Lý Khí im lặng.

Đó là một đoạn ký ức không hay ho gì, anh cho là con ma đuổi theo Chu Vụ trong lời cậu là chỉ anh, bị anh dọa tới run rẩy cả người, khóc lóc cầu xin.

Đối mặt với sự trầm mặc của Bách Lý Khí, tim Chu Vụ vừa mới nâng lên lại rơi xuống.

Cậu do dự chầm chậm thu tay lại: “Tôi… Tôi ngủ tiếp đây.”

Bỗng, Bách Lý Khí mở miệng: “Sẽ không như thế nữa đâu.”

Chu Vụ: “Sao cơ?”

Bách Lý Khí: “Sẽ không làm thế với em nữa.”

Ý của câu này là sau này Bách Lý Khí sẽ không doạ Chu Vụ sợ nữa, nhưng vào tai Chu Vụ, lại thành: Sau này anh sẽ không giống như trước làm cơm cho em, mở cửa cho em, ở bên em nữa.

Câu nói này làm Chu Vụ nháy mắt lạnh cả người, môi mấp máy mấy lần, bản thân giống như cái nồi nóng bỏng bị dội một chậu nước lạnh, vang lên tiếng xèo xèo.

Chu Vụ chua xót nhỏ giọng nói: “Ừ…”

Cậu từ từ trở người rồi co lại.

Chu Vụ giống như cá ướp mặn nằm trên chảo, lăn qua lăn lại, không ngủ được nhưng cố ép mình nhắm mắt.

Tới một lần Chu Vụ lại xoay người, Bách Lý Khí cuối cùng cũng giữ lấy cậu, vịn vai vậu: “Không ngủ được à?”

Chu Vụ muốn nói, đúng thế, không ngủ được, không vui, nhưng lại nghĩ, cái này có phải lại là làm nũng không, bèn không lên tiếng.

Bách Lý Khi cảm thấy không đúng, Chu Vụ vừa nãy rõ ràng còn chủ động ôm mình, sao tự dưng lại như thể dương khí bị hút hết, cả người yếu ớt thế này.

Bách Lý Khí nhíu mày: “Em sao thế?”

Chu Vụ lắc đầu, cứ lắc qua lắc lại, khoé mắt tự dưng nóng lên, tuyến lệ không chịu được sự kiềm chế của ý chí, dễ dàng làm trái mong muốn của chính mình.

“Khóc gì vậy?” Bách Lý Khí nhìn nước mắt của cậu, cau mày, suy nghĩ vì sao Chu Vụ lại khóc.

Anh đã nói sẽ không doạ Chu Vụ nữa, sao cậu lại khóc thế này?

Chẳng nhẽ Chu Vụ thích bị dọa?

Không lẽ cậu thích…?

Không thể nào.

Chu Vụ lúc này mới nhận ra mình khóc rồi, luống cuống lau nước mắt: “Có khóc đâu…”

Ngoài cửa sổ trời dần tờ mờ sáng, trong phòng có bật một đèn ngủ, Chu Vụ lau sạch nước mắt, ngẩng đầu cẩn thận quan sát mặt Bách Lý Khí, cậu cảm thấy đối phương giống như lớp sương mù đen kịt, thổi sẽ tan đi, tan biến trong trí nhớ của cậu.

Cảm xúc dè dặt, thấp thỏm, vui vẻ, cùng ngọt ngào ê ẩm mấy ngày liên tiếp thoáng  tụ hết lại một chỗ.

Cậu trở nên rất kì lạ, cậu muốn cuộn mình lại, giống như những đêm trước vậy.

Bách Lý Khí không cho.

Bàn tay to gỡ cậu thẳng ra, làm lộ ra chiếc bụng mềm mại nhất của cậu, sau đó tay chân quấn lấy, như thể cả tóc cũng muốn cuộn vào.

Chu Vụ vốn dĩ đã giống như một bình thuỷ tinh được quấn từng lớp băng vải ở bên ngoài.

Người ngoài không thể thấy bên trong, cũng không mở ra được, muốn mở ra thì phải từ từ tìm được chỗ tháo.

Nhưng bỗng dưng có một ngày, có một sức lực mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi xé rách từng lớp băng vải, sau đó dùng thủ đoạn chớp nhoáng cạy mở thuỷ tinh, đập vỡ, tiến vào lớp trong cùng.

Đồng thời với việc mọi thứ bị đảo lộn, sức mạnh ấy cũng nhìn vào phần mềm yếu nhất ấy.

Hơn nữa, một mặt không dám để lộ cũng bị ép phải lộ ra.

Bị phá vỡ, sắp xếp lại, ép buộc phải đối diện với bản thân lúc ban đầu.

Hô hấp phả lên hõm vai lạnh lẽo, cổ Chu Vụ bị những sợi tóc đen quấn lấy, có hơi ngứa, nước mắt thấm vào tóc, có hơi dính lên mặt.

Nhịp tim dồn dập, chắc chắn đã bị nghe thấy, Chu Vụ kìm nén rất khổ sở.

Bách Lý Khí ôm lấy cả người Chu Vụ, chăn bị làm rối tung lên.

Ngón chân trắng nõn cùng bàn chân tái nhợt tiếp xúc, một lớn một nhỏ, thò ra khỏi chăn, quấn lấy nhau ở cuối giường.

Bách Lý Khí: “Chu Vụ.”

Cơ thể Chu Vụ đờ ra, đây… hình như là lần đầu tiên Bách Lý Khí gọi tên cậu.

“Em sao thế?” Tay Bách Lý Khí đặt sau cổ cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

Chu Vụ nhìn anh, chợt vươn tay, ngón tay ấm áp chạm vào chóp mũi, nhân trung, môi còn có lông mi anh.

Bách Lý Khí cứ mặc Chu Vụ chạm vào mặt mình, sau đó túm lấy tay cậu, cọ lên má mình.

Chu Vụ mê mẩn ngắm khuôn mặt anh, nước mắt còn vương, nhưng cậu giống bị hút vào trong, lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ trên mặt anh.

Ma xui quỷ khiến mà khẽ mở miệng: “Anh… Hôm nay sao không mở cửa cho em?”

Nói xong câu này, Chu Vụ lại vùi đầu kình xuống.

Bách Lý Khí:?

Sao cơ.

Động tác của anh dừng lại trong nháy mắt, ngón tay đang vuốt nhẹ trên tóc Chu Vụ cũng bởi vậy ngừng lại.

Mở cửa?

“Là vì thế sao?”

Chu Vụ lắc đầu liên tục: “Không phải, không phải… Là vì….”

Bách Lý Khí lôi cậu ra từ hõm vai mình, rút mấy tờ giấy từ đầu giường, lau sạch nước mắt trên mặt cậu, ngón tay vén tóc mái, nhìn rõ khuôn mặt cậu.

Mắt hạnh đỏ lên, chóp mũi hồng hồng cứ khụt khịt, hai má trắng nõn vì khóc nấc mà ửng đỏ.

Chu Vụ gạt bàn tay đang vén mái cậu ra: “Không có tóc mái, xấu lắm…”

Bách Lý Khí nhìn cậu, phản đối: “Không xấu.”

“Bởi vì anh không mở cửa cho em, nên em giận à?” Bách Lý Khí hỏi.

Chu Vụ không nói gì, lần này cậu giấu mặt vào trong chăn luôn.

Bách Lý Khí lần này không lôi cậu ra, mà ngón tay tóm lấy ngón tay cậu.

“Anh hỏi câu này, em nếu trả lời “phải”, thì nắm lấy hai ngón tay anh.”

“Nếu như “không phải”, thì nắm một ngón.”

Chu Vụ khóc thút thít trong chăn, nghe thấy mấy lời như dỗ trẻ con của Bách Lý Khí, dần bình tĩnh lại, còn thấy hơi xấu hổ.

“Anh không mở cửa cho em, em rất giận sao?”

Chu Vụ nắm lấy ngón trỏ và ngón cái.

“Em thích bị dọa? Hay nói đúng hơn là… đối xử thô bạo?”

Chu Vụ ngơ ra trong chăn, cả người nóng bừng, Bách Lý Khí sao lại có cái suy nghĩ này chứ?

Cậu vội nắm lấy một ngón, nhưng không biết tại sao, hô hấp càng thêm dồn dập.

Bách Lý Khí đại khái đã hiểu, nhưng thích tương tác kiểu này với Chu Vụ, bèn hỏi tiếp: “Sáng ngày mai muốn ăn cháo gà xé không?”

Chu Vụ ngây người, không nghĩ anh lại hỏi câu này, cậu nắm hai ngón.

Bách Lý Khí lại hỏi mấy câu hỏi vặt vãnh, Chu Vụ trả lời từng câu một, cảm xúc bình tĩnh lại hơn nhiều.

Mãi tới lúc Bách Lý Khí hỏi câu kia.

“Anh có thể hôn em không?”

Chu Vụ ở trong chăn không đáp lại.

Mãi lâu sau, Bách Lý Khí định tung chăn ra xem Chu Vụ có phải ngủ rồi không, bỗng cảm thấy hai ngón tay mình được nắm chặt.

Trong nháy mắt, Bách Lý Khí bùng cháy.

Chu Vụ mặc áo ngủ màu xanh nhạt, làn da trắng nõn kết hợp với màu xanh, thanh thuần trong sáng, cậu còn khóc xinh đẹp đến vậy, lúc Bách Lý Khí đào cậu ra khỏi chăn, cả người cậu tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Chu Vụ vốn đang khóc tới thở không ra hơi, sau lại bị hôn tới nghẹt thở, cậu dốc sức nện lên vai Bách Lý Khí.

Bị lật qua lật lại, chờ đến khi được thả ra, Chu Vụ lại bắt đầu khóc nấc: “Anh… Muốn ngạt chết em à?”

Bách Lý Khí tự dưng không muốn nghe thấy chữ “chết”, dùng ngón tay chặn lại miệng cậu, vội ôm cậu ra sức trấn an, nói xin lỗi cậu, xin lỗi, không kiểm soát được.

Chờ đến khi Chu Vụ hoà hoãn lại một chút, anh nói: “Không thì, em hôn nhé?”

“Em… ư?” Soạt một cái, cả người Chu Vụ nóng rực.

Lần trước chủ động hôn Bách Lý Khí, là vì đánh cuộc một phen, còn uống rượu nữa, lần này cậu tỉnh táo thế này, hơn nữa trong lòng còn có tâm sự.

Không giống lần trước chút nào.

Thấy ánh mắt chờ mong của Bách Lý Khí, Chu Vụ cảm thấy trong lòng chua xót, căng lên, cậu chậm chạp lại gần Bách Lý Khí, phủ lên môi mình, nhắm mắt lại.

Còn tự tìm đường chết mà vươn lưỡi ra.

Cơ thể ấm áp dựa vào người Bách Lý Khí, giống như chú mèo nhỏ cọ xát, cảm nhận được đối phương dè dặt mà vươn đầu lưỡi.

Chu Vụ không ngờ tới hành động này của cậu lại dẫn tới một màn đáp trả mãnh liệt như thế.

Thế nên, lúc chuyện đã rồi, cậu hoảng hết cả lên.

Phát triển thế này cậu không đoán được.

Vốn tưởng chỉ hôn nhẹ rồi thôi, không ngờ sau dịu dàng lại ẩn giấu dòng nước lũ vô cùng mãnh liệt, lao vào cậu như sông nhỏ muốn nhanh chóng hòa nhập với biển rộng, máu nóng suýt nữa chọc thủng đỉnh đầu, toàn thân tê dại.

Giữa sợ hãi pha lẫn chút hồn vía lên may, còn có chút tò mò với thế giới mới…

Chu Vụ mơ màng mà ngủ thiếp, khi tỉnh giấc, cảm thấy cả người hơi nhức mỏi, lúc ngồi dậy, cơn đau mới ập đến hoàn toàn.

Cậu chậm rì rì ngồi dậy, đi ra bên ngoài, Bách Lý Khí đang nấu cháo gà xé đêm qua nói.

“Muốn ăn kèm với món gì?”

“Cải muối, trứng trần…” Chu Vụ cúi đầu nói nhỏ.

Chu Vụ không dám nhìn anh, cấp tốc rửa mặt xong xuôi, cúi đầu ăn hết cháo, nói một câu “Em đi làm đây” rồi chạy ra ngoài.

Cậu gần như là chạy trối chết.

Tới ga tàu điện, cậu mới thở phào một hơi.

Đêm qua đọ thể lực thất bại, muốn mở ra nơi chưa từng đặt chân đến, không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Cậu đau tới chết đi sống lại, lúc thật sự không được, nước mắt s.inh lý không nén được mà chảy ra, tay chân cả người bắt đầu run rẩy, vỗ Bách Lý Khí mấy lần, đánh đến đau cả tay.

Bách Lý Khí còn kề môi hôn lên lòng bàn tay cậu, thương xót chỗ đau đớn của Chu Vụ, ghé vào bên tai cậu an ủi.

Giọng nói trầm thấp mang theo sự từ tính ấy khiến người ta da đầu tê dại, ngày thường chắc chắn sẽ khiến người khác xao động.

Nhưng Chu Vụ vì sợ hãi và đau đớn mà hít thở không đều, cậu thiếu oxy, thành ra không nghe được gì, sau đấy đối phương nói gì, cậu cũng quên rồi.

Chỉ nhớ được bản thân giống như sắp chết mà rên lên, chuyện sau đấy không nhớ được mấy.

Nhưng cuối cùng là thất bại rồi, mà còn để lại bóng ma trong Chu Vụ, cậu bắt đầu sợ cái chuyện này.

Đau quá.

Chu Vụ không dám ngồi vào ghế lên tàu điện ngầm, run rẩy đứng, nhớ lại cảm giác đau đớn, làm cậu không nhịn được rùng mình.

Thì ra đau đến vậy sao?

Thật ra Bách Lý Khí rất dịu dàng nhẹ nhàng, mặc dù mới đầu Chu Vụ sợ hãi động tác mạnh mẽ của Bách Lý Khí, cho rằng người kia nhất định là sẽ mãnh liệt thô bạo.

Ai ngờ lại dịu dàng vô cùng.

Nhưng cũng vô dụng.

Đâu có làm ăn được gì.

Chu Vụ và Bách Lý Khí khác biệt về hình thể, đã định trước sẽ thất bại.

Sau đấy, mấy ngày liền, Chu Vụ đều không dám nhìn vào mắt Bách Lý Khí.

Hai người rơi vào tình trạng lúng túng.

Chu Vụ trốn Bách Lý Khí, nhưng Bách Lý Khí rõ ràng muốn gần gũi nhiều hơn với Chu Vụ, cậu tìm mọi cách từ chối, lúc hoảng quá thì khóc nấc, chiêu khóc này rất hiệu nghiệm với anh.

Thế cho nên Chu Vụ cảm thấy mấy ngày nay cậu đã khóc hết nước mắt của cả đời này rồi.

Trong một tuần, Chu Vụ trốn tránh anh, ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần đi giác hơi, nếu không thì là đi hát cùng bọn Ngô Nghiêu, lúc hết cớ rồi còn tới thư viện bồi dưỡng tri thức văn hóa.

Cậu dùng đủ loại lý do, cũng không biết Bách Lý Khí có nhận ra không, nói chung là trốn được mấy ngày.

Chuyện đáng nhắc đến là, trên đường đi làm hôm nay, Chu Vụ gặp một gương mặt quen thuộc ở dưới tầng nhà cậu.

Tống Thù.

Khi Chu Vụ thấy anh ta, đầu tiên thế mà lại không sợ, mà ngây người nhìn anh ta, một lúc sau mới nhớ ra.

Tống Thù thấy Chu Vụ, cười với cậu: “Lâu rồi mới gặp đấy.”

Chu Vụ cảnh giác nhìn anh ta: “Anh…”

Tống Thù xua tay: “Cậu không cần phải sợ, chuyện kết hôn lần trước, tôi cũng chẳng biết gì.”

Chu Vụ nhìn thoáng qua tầng sáu: “Anh tới tìm… Bách Lý?”

Tống Thù gật đầu.

Chu Vụ không hiểu sao không thích Tống Thù, chẳng phải do anh ta là ác ma, cũng chẳng do chuyện ở trên núi, mà là… Tống Thù biết Bách Lý Khí, anh ta cũng có thể biết được chuyện trước kia của Bách Lý Khí.

Còn mình thì không biết gì cả.

Chu Vụ dò hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”

Tống Thù nhìn Chu Vụ sâu xa, thu lại nụ cười trên mặt: “Chuyện này không thể nói cho cậu được.”

Chu Vụ nén giận: “Thế anh tránh ra, tôi phải đi làm rồi.”

Đi một mạch ra khỏi khu nhà, Chu Vụ mới quay đầu nhìn Tống Thù, anh ta không có bóng, tối đen đứng dưới mặt trời gay gắt, nhìn chằm chằm về hướng Chu Vụ.

Trong lòng Chu Vụ giật thót, có phần sợ hãi.

Cậu không biết Tống Thù sẽ nói gì với Bách Lý Khí, nhưng cậu lại không muốn hỏi, hỏi thì lạ lắm, dò xét chuyện riêng tư, nhưng không hỏi thì lại khó chịu.

Cuối cùng, Chu Vụ cũng không hỏi.

Tới đài, Chu Vụ cố gắng chỉnh tư thế sao cho trông mình không kỳ lạ.

Đã mấy ngày rồi, cậu vẫn đau, mặc dù ở trước mặt Bách Lý Khí không thể hiện ra, lo Bách Lý Khí vạch chân cậu ra xem.

Nhưng cậu đứng được thì sẽ không ngồi, lúc quay chương trình ẩm thực, cậu cũng không dính lên ghế.

Nghỉ giữa giờ quay chương trình, cậu thầm suy tính, tối nay làm thế nào để từ chối Bách Lý Khí.

Nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách, bèn cầm điện thoại, nhắn tin lên kênh Bách Lý Khí livestream bằng máy tính.

Bảo anh tối nay mình phải cùng bạn chơi cả đêm ở quán net, bảo anh không cần đợi mình.

Nhắn xong tin, cậu thở dài, bỏ được gánh nặng trong lòng, nụ cười càng ngọt ngào hơn một chút.

Chờ tới khi tan tầm, Chu Vụ chậm rãi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chấm công, nghe thấy người đứng cạnh thốt lên.

“Bên ngoài có tuyết rơi kìa!”

“Thật à, tuyết đầu mùa năm nay đó!”

“Đẹp thật á, nhưng chắc lạnh lắm, làm muốn đi ăn lẩu luôn ghê.”

Chu Vụ nghe thấy câu này, trong lòng khẽ động, cậu cũng tự dưng muốn về căn nhà nhỏ ấm áp thưởng thức đồ ăn ngon Bách Lý Khí làm.

Nhưng cậu sợ lắm, ngày mai lại là cuối tuần nữa.

Chu Vụ lúc này thậm chí sợ tới không dám xem Bách Lý Khi có trả lời mình không.

Chu Vụ không có tâm trạng ngắm tuyết, thu dọn xong đồ đạc lấy điện thoại đặt chỗ.

Lúc này, đồng nghiệp bên cạnh lại thốt lên một câu: “Xem kìa, ngoài kia có phải có một anh đẹp trai tóc dài đang đứng không?”

“Wow, đúng thật, đẹp trai thế, đang chờ ai à?”

“Á, cách xa như thế, mà tôi cũng rung động được!”

Chu Vụ vừa nghe thấy “Anh đẹp trai tóc dài”, trong lòng hồi hộp, vội đi sang nhoài người ra cửa sổ.

Chu Vụ thấy Bách Lý Khí đứng trong tuyết.

Trên đường người đi bộ rất ít, Bách Lý Khi đứng giữa dòng người trên đường, anh chỉ mặc một áo khoác mỏng và áo len, tóc dài buộc sau đầu, đôi bốt tản ra ánh sáng như kim loại. 

Tuyết bay bay mù mịt, anh đứng lặng im giống như tượng băng, không cử động, cho tới lúc anh cảm nhận được ánh mắt của Chu Vụ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Khoảng cách rất xa, Chu Vụ không thể nhìn ra trong mắt anh chất chứa điều gì.

Thế nên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Chu Vụ là – Á! Bách Lý Khí không nhịn được nữa rồi! Còn tới tận chỗ làm bắt cậu về nhà!