Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 29




Trong mấy ngày tiếp theo, Chu Vụ luôn cố ý hay vô ý mà cắt ngang hành động của ba người này, An Dương khiến Chu Vụ cảm thấy đáng sợ nhất, cho nên hành động mà cậu cố gắng cắt ngang là của Kỷ Lãng và Bạch Kiêm.

Kỷ Lãng trông có vẻ khó gần, nhưng thực tế anh ta rất dễ nói chuyện.

Phương pháp cắt ngang Bạch Kiêm tương đối đơn giản. Lúc mà anh ta đi đổ rác, thì cứ kéo anh ta đến trước cửa nhà buôn chuyện, đưa anh ta ít đồ ăn vặt của mình.

Nhưng thời gian xuất hiện của anh ta rất ngắn, vì hầu như anh ta toàn ở trong nhà.

Về phần An Dương, Chu Vụ cố hết sức quan sát anh ta trên chuông cửa camera, xem ra cũng không có gì dị thường, nhưng vẫn cứ luôn khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Cho nên hầu hết thời gian ở nhà Chu Vụ đều không bật đèn, bởi vì có một lần, cậu dậy đi vệ sinh, nhìn thấy nửa đêm nửa hôm An Dương quanh quẩn trước cửa nhà mình.

Lúc ấy cậu tỉnh ngủ luôn, nước tiểu cũng nghẹn không ra nữa.

Một tuần cứ như vậy mà qua đi, Chu Vụ theo tổ chương trình vào thành phố quay phim.

Sau khi tan tầm, cậu xem thời gian ghi chép của mình, tính toán thấy sắp tới ngày rồi, chủ nhà vẫn không phản hồi cậu.

Chu Vụ vẫn có bóng ma tâm lý đối với chuyện để ba người gặp mặt nhau, cậu cũng nhiều lần do dự.

Nhưng theo thời gian trôi đi, dòng thời gian của Kỷ Lãng và Bạch Kiêm bị kéo dãn đến mức càng ngày càng muộn… dường như chỉ lệch một bước chân vào cửa.

Vốn tưởng rằng sự việc sẽ trực tiếp tiến triển đến giai đoạn mà cậu tưởng tượng, nhưng hôm nay trước khi về nhà, cậu đã gặp người môi giới giới thiệu phòng cho mình lúc trước.

Bước ra khỏi tàu điện ngầm, Chu Vụ liếc mắt nhìn bên đường thì thấy một bóng người có chút quen thuộc.

“Anh Chu, đã lâu không gặp.” Anh ta đứng bên ngoài tàu điện ngầm, vừa lúc phân phát xong tờ rơi báo giá phòng.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Bà chủ nhà? Có lẽ là do bận quá nên bà ấy không trả lời tin nhắn. Tôi nghe nói bà ấy là chuyên gia tâm lý, mỗi giờ tính phí rất cao, một ngày có khi còn kiếm nhiều hơn chúng ta làm cả một tháng đấy.”

Chu Vụ: “Bà ấy là chuyên gia tư vấn tâm lý?”

Người môi giới gật đầu: “Tôi cũng nghe quản lý cửa hàng của chúng tôi nói qua thôi. Bà ấy có hai tầng trong tòa nhà đó, để cho những người lao động từ nơi khác đến cần giúp đỡ thuê, hoặc sinh viên tốt nghiệp đại học. Bà ấy thực sự là người tốt, lại còn xinh đẹp.”

Chu Vụ tùy ý gật đầu, sự chú ý của cậu không ở trên người chủ nhà.

Cậu tiếp tục hỏi: “Tất cả những người thuê cùng tầng với tôi đều do anh giới thiệu à?”

Người môi giới: “Không, bên chúng tôi không đăng ký. Tôi nghe nói không ít người thuê là do bà ấy tự đăng bài cho thuê phòng lên mạng, chứ chúng tôi tìm cho bà ấy ít lắm.”

Chu Vụ chậm rãi hỏi vào trọng điểm của mình: “Vậy người trước đây thuê căn phòng của tôi cũng là do anh tìm à?”

Nói đến đây, người môi giới đột nhiên dừng lại, dường như anh ta không muốn nói về chủ đề này cho lắm, lấy cớ là không tiện tiết lộ, rồi kiếm cớ quay lại cửa hàng môi giới của bọn họ.

Biểu hiện của anh ta đã tạo thêm một tầng nghi ngờ trong lòng Chu Vụ.

Cậu chậm rãi bước về nhà, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng, chỉ cần điều chỉnh thời gian của Kỷ Lãng muộn một tí là có thể gặp được Bạch Kiêm và An Dương.

Lòng bàn tay đổ chút mồ hôi, trái tim vẫn luôn đập rất nhanh, cậu chậm rãi đi vào trong nhà.

Khoảng sáu giờ về đến nhà, cậu rửa mặt rửa tay xong rồi lấy chiếc áo khoác to ra chuẩn bị làm dự định cuối cùng.

Đến chín giờ, lúc gần mười giờ, Chu Vụ hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.

Thang máy đi xuống, Chu Vụ đi ra khỏi toà nhà, quả nhiên thấy Kỷ Lãng đang ăn mì.

Cậu tiến lên chào hỏi, Kỷ Lãng ngước nhìn cậu.

Chu Vụ cố ý nói: “Hôm nay muộn thế.”

Kỷ Lãng cười giả tạo: “Cũng không muộn lắm.”

Chu Vụ bị nụ cười của anh ta làm cho tê dại, nhưng cậu dám làm như vậy bởi vì bên cạnh cậu có một con ma, một con ma mạnh rất mạnh.

Chậm rãi dùng bữa cùng Kỷ Lãng xong, hai người nhìn chằm chằm vào cơn gió lạnh thấu xương và bước vào tòa nhà.

Bàn tay đút trong túi siết chặt chiếc điện thoại, cậu thiết lập bấm gọi nhanh 110, một khi xảy ra chuyện, cậu sẽ lập tức báo cảnh sát.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước tòa nhà, Chu Vụ lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng này, giờ phút này vẫn là những ngọn đèn lác đác.

Hai người bước vào bên trong, một cơn gió lùa tới luồn vào bên trong khăn quàng cổ của Chu Vụ khiến toàn thân cậu run lập cập.

“Ding dong–“

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Kỷ Lãng đi vào trước, Chu Vụ có chút do dự, miễn cưỡng đi vào thang máy.

Thang máy đi lên, 19, 20…

Trước khi mở cửa, đột nhiên Kỷ Lãng nói một câu: “Thực ra, từ tầng 19 đến tầng 21 đều là tài sản của chủ nhà.”

Chu Vụ không vì câu này mà sởn gai óc, mà là Kỷ Lãng đã đập tan sự sắp đặt cậu căn bản không chủ động nói ra!

“Ha ha… Vậy à?” Sau lưng Chu Vụ đổ mồ hôi lạnh, qua loa nói.

Đến tầng 21 rồi.

Lúc cửa thang máy mở ra, như thể đúng hẹn mà đến, Chu Vụ nghe được tiếng mở cửa lạch cạch quen thuộc.

Quả nhiên Bạch Kiêm bước ra khỏi phòng mình, tay xách một túi ni lông đen đựng rác.

“Thật trùng hợp, lại gặp nhau.”

Chu Vụ cũng thuận theo anh ta mà nhếch môi: “Ừ nhỉ…”

Vốn tưởng bọn họ sẽ lại thoải mái nói chuyện ha ha như mấy ngày trước, sau đó Bạch Kiêm sẽ nóng lòng muốn đi vứt rác, nhưng khi Chu Vụ quay đầu thì nhìn thấy thang máy đi xuống dưới, ở dưới lầu có người ấn thang máy.

Giọng Kỷ Lãng vang lên từ phía sau: “Không phải trùng hợp đâu.”

Người Chu Vụ cứng đờ.

Bạch Kiêm nhìn chằm chằm Chu Vụ, khóe miệng nứt ra lộ hàm răng trắng, cười ha ha nói: “Ngày nào cũng gặp, sao có thể là trùng hợp được?”

Mấy ngày này, cảm giác bất an mãnh liệt quanh quẩn trong lòng cậu đã dâng lên đến đỉnh điểm, nghe được một câu như vậy, sau lưng cậu lập tức dựng lên một tầng da gà.

Bởi vì, lẽ ra anh ta không nên nói như vậy.

Đã chấp nhận kéo dài dòng thời gian một tuần, nhưng hôm nay, anh ta lại nhắc ra vấn đề này.

Chu Vụ ra thang máy trước Kỷ Lãng, vì vậy lúc này cậu đứng giữa Bạch Kiêm và Kỷ Lãng, cho nên khi cậu quay người muốn đi, Kỷ Lãng ở phía sau đã kẹp lấy cậu.

Dưới chiếc áo hoodie, khuôn mặt Kỷ Lãng núp dưới bóng mờ tối đen chậm rãi mỉm cười: “Không tâm sự nữa à?”

Bạch Kiêm lặp lại lời nói của anh ta: “Không tâm sự nữa à? Thường thì sẽ nói chuyện năm phút mà.”

Sắc mặt Chu Vụ tái nhợt, môi dưới run lên, há miệng không biết nên trả lời như thế nào.

Một lúc sau, cậu mới nói: “Hôm nay hơi mệt…”

Cậu không ngừng suy nghĩ lý do tại sao, tại sao họ không còn hành động theo phạm vi quy định, và tại sao cứ phải là ngày hôm nay.

Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết mình có ý định tập hợp bọn họ lại cùng một chỗ.

Chu Vụ hoảng sợ liếc nhìn điện thoại di động đang cầm chặt trong tay, cậu lập tức nhận ra tín hiệu điện thoại của mình tự nhiên không tìm được tín hiệu.

Sau đó mới nhìn đến mốc thời gian, rất nhanh thôi, An Dương sẽ xuất hiện trong khoảng một phút nữa…

Dường như là nghiệm chứng suy đoán của cậu, số tầng hiển thị trên thang máy đang từ từ đi lên.

17, 18…

Chu Vụ bước chân: “Tôi… về trước đây, các anh cứ nói chuyện đi.”

Điều bất ngờ là Chu Vụ cũng không bị ngăn lại, cậu bước được hai bước thì quay đầu lại nhìn.

Bạch Kiêm nhe răng cười nhìn cậu, không nhìn rõ gương mặt Kỷ Lãng. Chu Vụ tìm được chìa khóa trong túi, sốt sắng muốn mở cửa.

Chu Vụ chọc vào lỗ khóa bốn lần rồi mới cắm được chìa khóa vào. cậu lập tức mở cửa chui vào nhà.

Ngay lúc quay người bước vào, cậu nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mở cửa lạch cạch.

Chu Vụ nhanh chóng khóa trái cửa lại, lưng dựa vào cửa rồi từ từ trượt xuống co quắp trên mặt đất, lưng dán vào cánh cửa, dường như cậu lại nghe thấy tiếng gì đó …

Cậu ngay lập tức đứng dậy, mở chuông cửa camera lên.

Màn hình dần dần sáng lên, Chu Vụ nhìn thấy tiếng lạch cạch kia là tiếng mở cửa, An Dương lẽ ra vốn không nên ở trong phòng, anh ta cầm theo thứ gì đó từ trong phòng bước ra.

Sau đó nữa, Kỷ Lãng và Bạch Kiêm đang cầm một túi rác xuất hiện ở phía sau.

Bên trong túi rác có cái gì?

Các manh mối trong đầu Chu Vụ gần như sắp xâu thành chuỗi.

Cậu quên cả hít thở, cậu chăm chú nhìn vào màn hình, đến tột cùng là điều gì sẽ xảy ra nếu cả ba gặp nhau.

Sau đó cậu thấy An Dương chậm rãi tiến lên một bước, đi tới trước cửa nhà mình.

Cách cánh cửa, dường như bọn họ chỉ cách nhau vài cm.

Nhưng sau đó, Chu Vụ không thể nhìn rõ động tác của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa người anh ta dán lên cánh cửa.

Vì chuông cửa camera chỉ có thể nhìn thấy những vật trước mặt nó, không thể theo dõi các vật song song khoảng cách gần mình.

Nhưng Chu Vụ chắc chắn …

Anh ta đang nhìn cậu qua cái mắt mèo!

Mà hai người đứng phía sau anh ta nhìn nhau mỉm cười rồi cả hai chậm rãi quay đầu lại, cùng nhau nhìn về phía chuông cửa camera.

Chu Vụ nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói truyền đến từ bên ngoài, nói rất chậm: “Có, đang, nhìn, không?”

Đệt đệt đệt—-

Chu Vụ lùi lại hai bước, cho dù còn có Bách Lý Khí, cậu vẫn sợ hãi mà loạng choạng chạy vào phòng khách.

Nhưng ngay sau đó, trái tim đập nhanh một cách kỳ lạ đang từ từ bình tĩnh lại.

Bởi vì tên ác ma đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, mà trên TV đang chiếu một bộ phim thần tượng tình yêu hiện đại.

Anh từ từ quay đầu lại, chậm rãi nói với Chu Vụ: “Trả lời em, tôi là 1.”

Chu Vụ: …

Chu Vụ quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người xa lạ xuất hiện trên chuông cửa camera.

Cảnh sát?

Chu Vụ lập tức phản ứng lại, nhưng vẫn nghi hoặc: “Chẳng phải là không có tín hiệu sao?”

Bách Lý Khí: “Anh đã gọi từ sớm rồi.”

Đêm khuya, Chu Vụ ngồi trên chiếc ghế dài trong đồn cảnh sát.

Cảnh sát trước đó tiếp nhận cuộc gọi có chút nghi hoặc: “Thật sự là anh gọi sao? nghe giọng không giống…”

Chu Vụ: …

“Tôi bị ốm.”

Cậu vừa hoàn thành bản ghi chép, bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của nữ cảnh sát nói hết tất cả chân tướng sự thật cho cậu biết.

“Chủ nhà của anh là bà Hồ có bằng cử nhân kép về tâm lý học và tài chính.”

Chu Vụ gật đầu.

“Theo điều tra của chúng tôi, sau khi rời khỏi một tổ chức ngân hàng đầu tư nào đó vào năm trước, bà ta bắt đầu làm việc như một nhà tâm lý học, đồng thời cho thuê bất động sản của riêng mình.”

“Theo tích lũy nhiều năm, bà ta đã nghiên cứu kỹ lưỡng tâm lý của nhiều nhóm người khác nhau, khiến bà ta nảy sinh ý nghĩ xấu xa và bắt đầu thỏa mãn những ý tưởng vốn đã xấu xa của mình.”

Chu Vụ giật mình: “Hóa ra, tâm lý học…”

Nữ cảnh sát tiếp tục: “Nhưng bà ta không thể tự mình hoàn thành ý tưởng của mình được. Bạch Kiêm là người đủ tiêu chuẩn đầu tiên mà bà ta tìm được.”

Người môi giới nói rằng bà ta tự tìm khách thuê nhà.

Nữ cảnh sát: “Bạch Kiêm là một tiểu thuyết gia chuyên viết thể loại thần bí. Sau khi viết được một vài cuốn tiểu thuyết thì nguồn cảm hứng của anh ta bắt đầu cạn kiệt.”

Nghe đến đây, Chu Vụ đã có thể hiểu được đôi chút.

Nữ cảnh sát lật trang thông tin: “Vì vậy anh ta đã tìm kiếm trên Internet những bài đăng về cảm hứng thần bí, muốn trải nghiệm cảm giác phạm tội thực sự.”

Chu Vụ: “Vì thế nên bà Hồ tìm thấy anh ta?”

Nữ cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy.”

“Người thứ hai là An Dương, cũng chính là người đã nhìn trộm anh qua cái mắt mèo. Căn cứ vào hành vi của anh ta, chúng tôi cho rằng anh ta là một kẻ biế.n thái quái cở cuồng nhìn trộm. Anh ta tình cờ thuê phòng của bà Hồ, vậy nên mới bị bà Hồ để ý.”

Chu Vụ cảm thấy rợn tóc gáy: “Thật sự là một kẻ bi.ến thái cuồng nhìn trộm…?”

Nữ cảnh sát an ủi cậu: “Có rất nhiều loại người như vậy, không dễ xử lý chút nào.”

Chu Vụ nhìn nữ cảnh sát bằng ánh mắt cảm kích: “Cô nói tiếp đi.”

Nữ cảnh sát: “Đêm hôm đó, chúng tôi ở trong phòng 04 cạnh phòng anh, chúng tôi đã tìm thấy dây thừng, băng dính, dao, và những lọ thuốc không được phép tự chế tạo trong phòng của Kỷ Lãng.”

Chu Vụ: “Thuốc tiêu huỷ xác! Là thuốc mà tôi đã nhìn thấy trong dữ liệu bị đẩy lên!”

Nữ cảnh sát: “Đúng vậy.”

“Theo lời khai, nó được dùng để phi tang xác nhưng hiệu quả không tốt cho lắm, cho nên chúng tôi vớt được thi thể trong một cái hồ cách đó một cây số. Thuốc tiêu huỷ xác mà bà Hồ mua từ nước ngoài về đã bị ngăn lại. “

Cô nói thêm: “Kỷ Lãng là tội phạm rối loạn nhân cách.”

Chu Vụ thở ra một hơi thật dài.

Không thể tưởng tượng được rằng mình sống với những người này gần nửa tháng trời.

Nhưng rồi cậu nghĩ rằng bên cạnh mình vẫn có một tên ác ma, nên cậu cũng thoải mái một chút.

Cậu mấp máy bờ môi khô, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn hành vi quái đản của họ thì sao…những hành vi lặp đi lặp lại mỗi ngày ấy.”

Nữ cảnh sát cho biết: “Đó là phương pháp khống chế tâm lý của bà Hồ, sử dụng những hành động kỳ quặc để thay đổi môi trường xung quanh của một người, theo đó đạt được một phương pháp đặc biệt ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của người đó.”

Nữ cảnh sát cân nhắc: “Thực ra, bà ta có ý bồi dưỡng anh trở thành một “công cụ” khác, nhưng anh không đạt tiêu chuẩn.”

“Nhân tiện, bà ta còn có một bệnh tâm lý đặc biệt là OCD. Hàng ngàn lựa chọn, diện mạo của “công cụ” phải phù hợp. Lúc bà ta lấy khẩu cung, còn vô cùng thấy tiếc khi tình trạng của anh không đạt tiêu chuẩn của bà ta.”

Chu Vụ cười khổ.

Nữ cảnh sát nhẹ nhàng nói: “Bà ta không phải vì lý do nghề nghiệp mà hình thành nên tâm lý bi.ến thái này. Hẳn là do chịu ảnh hưởng ban đầu từ gia đình bà ta. Từ nhỏ đã chịu bất hạnh nên muốn điều khiển người khác tìm thú vui, làm kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện…”

“Ở đây, tình huống như thế này rất phổ biến, chỉ là cách làm đặc biệt của bà ta… không thể tin được.”

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Vụ có hơi hoảng hốt.

Nạn nhân trước thực sự đã bị sát hại, nhưng không phải trong phòng của cậu, mà là trong phòng của Kỷ Lãng.

Phòng đã ký hợp đồng, có thể tiếp tục ở, nhưng cũng có thể yêu cầu hoàn lại tiền để chuyển chỗ ở.

Chu Vụ yếu ớt cầm điện thoại, vừa chờ đợi đối phương nói có thể đi, vừa bắt đầu tìm kiếm chỗ ở mới.

Nam cảnh sát hình sự đi ngang qua đại sảnh, Chu Vụ đã gặp qua, là người tham gia điều tra vụ án buôn người, anh ta nhìn thấy Chu Vụ thì vỗ vai cậu.

“Chàng trai à, tôi đã nói rằng cậu sẽ là một người tài, gan to đấy. Lần trước đêm khuya còn làm phù rể, còn lần này, khá lắm, lâu như vậy mà không đi báo án..!”

Chu Vụ run rẩy nói: “Bởi vì tôi không có chứng cứ, lo rằng sau khi báo án sẽ gây phiền phức cho các anh.”

Nam cảnh sát hình sự không đồng ý, nói: “Sau này, gặp việc gì lạ thì cứ báo án càng nhanh càng tốt. Tôi có câu nói nghe không lọt tai cho lắm, cho dù bận đến đâu thì chặt đứt nguồn cơn ngay từ ban đầu vẫn sẽ tốt hơn so với sau khi xảy ra chuyện mới làm, chúng tôi có bận rộn đến mức nào cũng sẽ đến làm việc thỏa đáng. Còn cậu thì cẩn thận quá mức, sau này hãy chú ý an toàn của bản thân hơn!” 

Nam cảnh sát hình sự đã từng gặp qua kiểu người như Chu Vụ, không thích gây phiền phức cho người khác, luôn muốn tự mình gánh vác mọi chuyện.

Phần lớn kiểu người này phải tìm nguyên nhân khởi đầu từ gia đình của họ.

Chu Vụ chậm rãi đứng dậy, gật đầu đồng ý với đối phương, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Nam cảnh sát hình sự la to: “Buổi tối đi đường cẩn thận, cũng không xa, tôi sẽ không tiễn cậu!”

Chu Vụ nói: “Không phiền anh, đi vài bước là có thể về đến nhà rồi.”

Đường phố lúc nửa đêm hoàn toàn tĩnh mịch, thỉnh thoảng có một hai chiếc taxi chạy qua. Dưới ánh đèn đường, Chu Vụ bước đi rất chậm.

Nam cảnh sát hình sự nhìn bóng lưng của Chu Vụ, anh ta dụi mắt vài cái.

Nhìn lầm à?

Hình như anh ta vừa nhìn thấy một bóng đen bên cạnh Chu Vụ.

Anh ta lắc đầu, vỗ vỗ đầu mình, tự nhủ là do thức đêm nên sinh ra ảo giác.

Chu Vụ không đút tay vào túi mà đã để lạnh tê cóng, bởi vì cậu bị một đôi bàn tay to lạnh lẽo nắm lấy.

Ngay sau đó, vụ việc này đã xuất hiện trên hot search Weibo, phá được một vụ trọng án lớn, thu hút sự chú ý của vô số phương tiện truyền thông.

Chu Vụ không xuất hiện trên báo, chỉ được tiện thể đề cập: Nạn nhân thứ tư là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, hiện đang bình yên vô sự và cảm xúc vẫn ổn định.

[Thật đáng sợ, nếu là tôi đụng phải chuyện này thì tôi sợ chết khiếp mất thôi.]

[ĐM, thực tế thường đáng sợ hơn tiểu thuyết nhiều!]

[Đúng là tâm lý biế.n thái, mấy việc kiểu này xưa nay chỉ thấy trên phim ảnh thôi mà.]

[Ước chừng một thời gian ngắn nữa sẽ có phim truyền hình chuyển thể do người thật đóng đó.]

[May thế nhỉ? Xung quanh toàn là bi.ến thái, thằng này cừ thật, nói thẳng luôn là thằng này cừ thật.]

Mà chẳng bao lâu, người trong tổ chương trình cũng biết chuyện này, ngoài chuyện tỏ ra sốc, bọn họ còn dùng ánh mắt bái phục nhìn Chu Vụ.

Tất cả hô hào: “Tiểu Vụ à, thật không ngờ lá gan của cậu lại to bằng trời!”

Chị Vương vỗ vai cậu: “Đồng chí tiểu Vụ, chị Vương đã đánh giá thấp cậu rồi.”

Đinh Thành chắp tay: “Bái phục bái phục!”

Hổ Vũ sờ cằm: “Cũng đúng, con sâu xéo lắm cũng quằn.”

Chu Vụ: …chẳng phải con thỏ mà xéo lắm thì nó cũng quay ra cắn người sao?

Thực ra, cậu cảm thấy mình không hề can đảm, nhưng cũng không biết sao mình có thể chịu đựng được.

Hà Hải thì hỏi: “Cậu có bị thương không, có muốn tôi tìm một bác sĩ tâm lý…”

Nói đến đây thì anh ta dừng lại, có chút xấu hổ, dù sao hung thủ cũng là bác sĩ tâm lý.

Chu Vụ xua tay: “Tôi không sao.”

Ngô Nghiêu xắn tay áo lên nói: “Người anh em à, loại chuyện này mà không nói với anh em sống chết có nhau tôi đây biết sao, có phải cậu bị ngốc không, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”

Chu Vụ bị Ngô Nghiêu gọt cho một trận.

Đột nhiên, Chu Vụ nhìn thấy cánh tay của Ngô Nghiêu, gào lên: “Ngô Nghiêu, lông tay anh đâu!”

Khí thế của Ngô Nghiêu lập tức chùng xuống, Chu Vụ bước tới nhấc ống quần của anh ta lên, thế mà lại bóng loáng!!

“Anh đi tẩy lông à?!” Chu Vụ kinh ngạc.

Ngô Nghiêu ngại ngùng: “Thì là, tiệm thẩm mỹ ở gần đây có giảm giá… thấy rẻ nên tôi đi thử xem, hiệu quả lắm luôn.”

Ánh mắt Chu Vụ lộ ra vẻ thất vọng: “Tuổi xuân tàn rồi!”

Ngô Nghiêu: …Fuck.

Chu Vụ lại mất thêm một tuần nữa để đổi nhà, nhưng không tìm được một phòng đặc biệt tốt nào, nên chỉ có thể tìm cách đó xa xa xuôi theo heo tàu điện ngầm.

Tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một bài đăng cho thuê phòng trên diễn đàn.

Gặp mặt xong, cậu quyết định thuê.

Chủ nhà lần này là một bác đã có tuổi, không dễ nói chuyện, có hơi cầu toàn, nhưng trông có vẻ rất khiến người ta yên tâm.

Đây là nhà công vụ kiểu cũ trong làng truyền thống ở đô thị, ở tầng sáu, không có thang máy, so với phòng ở lầu dưới thì giá rẻ hơn hai trăm.

Giá cả rất phải chăng, Chu Vụ rất hài lòng, chỉ là…

Ngô Nghiêu thở hồng hộc khiêng hành lý lên lầu, nhe răng trợn mắt nói: “Hơn hai nghìn tệ, một căn hộ có phòng khách nằm ở ga tàu điện ngầm số mười hai. Người anh em, cậu tìm được rồi.”

Chu Vụ sắp không thở nổi đến nơi, yếu ớt nói: “Ha ha.”

Bao lớn bao nhỏ, Ngô Nghiêu lại làm nhân viên bốc vác thêm một lần nữa.

Lúc về nhà, anh ta lại gửi một tiệm lẩu: [Quán mới nè.]

Chu Vụ: [O98k]. (nghĩa là ok ó, 98k là khẩu súng trong pubg)

Cậu chậm rãi sắp xếp hành lý của mình ở trong phòng, một cảm giác như hình với bóng vẫn luôn đeo bám lấy cậu.

Chu Vụ vẫn không thể tiếp nhận sự tiếp xúc thân mật với anh, nhưng đối phương lại càng ngày càng gấp gáp xâm nhập cậu hơn.

Mặc dù đã có hơi quen với chuyện ở cùng một chỗ với đối phương, nhưng cậu vẫn luôn giữ sự đề cao cảnh giác từng giờ từng phút. 

Đinh Thành gửi tin nhắn: [Vị bác sĩ giỏi đó đã trở lại thành phố này rồi nè, mai rảnh nhé!]

Chu Vụ: [Đội ơn!]

Ngày hôm sau, Chu Vụ ngồi xe đến địa chỉ mà Đinh Thành đưa cho.

Sau khi vòng một đoạn lớn, cậu mới nhìn thấy chiếc cổng mang phong cách cổ xưa ở phía xa xa, trên đó có dòng chữ: Xoa bóp mát xa, dưỡng sinh Trung Y.

Chu Vụ bước vào, mùi dược liệu ngào ngạt khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đi một mạch đến tận trong cùng, sau khi nói rõ ý định với cô gái ở sảnh ngoài, cậu được đưa vào bên trong.

Vị bác sĩ Trung Y già: “Cậu là chàng trai mà A Thành nhắc đến à, đưa tay ra để tôi bắt mạch cho cậu.”

Chu Vụ ngoan ngoãn ngồi xuống, duỗi cổ tay ra, ngón tay già nua đã có tuổi đặt trên cổ tay gầy guộc.

Vị bác sĩ Trung Y già nói: “Chàng trai trẻ phải ăn nhiều chút.”

Chu Vụ ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay sau đó, vị bác sĩ giàu kinh nghiệm đã đưa ra chẩn đoán: “Thận dương hư, có phải là tay chân lạnh, dễ sợ lạnh không?”

Chu Vụ điên cuồng gật đầu như gà con mổ thóc: “Ông nói đúng rồi ạ!”

Vị bác sĩ Trung Y già nói: “Chuyện này nói lớn thì không phải là lớn, mà nói nhỏ cũng không phải là nhỏ. Nếu không chữa khỏi thì rất dễ ảnh hưởng đến đời sống tìn.h dục.”

Chu Vụ tưởng rằng lỗ tai mình không thính: “Ảnh hưởng cái gì?”

“Đời sống tìn.h dục.” Vị bác sĩ già thản nhiên nói.

Lỗ tai Chu Vụ bắt đầu đỏ lên: “Cháu chưa có bạn gái…”

Vị bác sĩ Trung Y già: “A, vậy bạn trai cũng được?”

Chu Vụ:??

Vị bác sĩ Trung Y già: “Ha ha, đùa thôi, người trẻ tuổi các cậu không thích đùa sao?”

Chu Vụ: …

Vị bác sĩ Trung Y già: “Tôi sẽ kê thuốc cho cậu mang về uống. Sau đó thì hôm nay đã tới rồi, chỉ cần rút một cái giác hơi để tan bệnh thấp ra thôi là cơ thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Chu Vụ bị một người đàn ông vạm vỡ với một lực tay rất lớn đẩy lên chiếc giường nhỏ rộng cỡ một người một giường.

Anh vạm vỡ: “Đã tới đây rồi thì cứ giác hơi mát xa đi, thầy đã nói rồi, hoàn toàn miễn phí, là khách quý mà, tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực của mình.”

Chu Vụ sợ rồi…!

“Đừng… đừng… anh trai à! Á!” Chu Vụ hét lên.

Mát xa có hơi đau, lực tay của anh trai quá lớn, nhưng sau khi xoa bóp với rút bình giác hơi ra xong, Chu Vụ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Bước ra từ tiệm mát-xa, cậu cảm thấy đầu nặng gốc nhẹ, cứ lâng lâng có chút thoải mái.

Lên xe buýt về nhà, Chu Vụ muốn rửa sạch thân thể dính toàn mùi thuốc, về đến nhà thì thấy TV đang mở, nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm.

Cậu không nhìn thấy, đôi mắt đen láy đang nhìn theo chuyển động theo cậu, đáy mắt hoàn toàn tĩnh lặng.

Sau khi bật điều hòa xong, cậu c.ởi quần áo chạy vào phòng tắm, nhìn qua gương thì thấy sau lưng mình có một đống vết giác hơi, ngay cả chỗ xương cụt cũng có, trông y hệt một viên xúc xắc lớn, hài kinh.

Bước vào vòi hoa sen, nước nóng dội xuống, cậu thở dài một hơi.

Chu Vụ nhắm mắt cảm thụ, vừa nghiêng đầu lấy sữa tắm thì thấy Bách Lý Khí đen sì sì đang đứng ở ngoài cửa kính im lặng nhìn cậu chằm chằm, Chu Vụ nhẹ giọng kêu lên.

Chẳng mấy chốc, màn sương đen từ từ tan đi.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến Chu Vụ cảm thấy có chút run sợ, không thể không hét lên một tiếng: “Anh định làm gì…”

Sau đó một trận gió lạnh đè Chu Vụ lên gạch men sứ, gió lạnh buốt thổi vào khiến da thịt Chu Vụ lạnh lẽo, Chu Vụ trở tay nắm lấy cánh tay của đối phương, còn chưa nói lời nào.

“Ai chạm vào em?” Giọng nói lạnh lẽo chậm rãi, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu, giống như cuộc trò chuyện giữa một đôi tình nhân, nhưng trong giọng nói đó lại lạnh như băng.

Giọng nói kia lọt vào tai, mang theo từ tính trầm thấp, khiến da đầu Chu Vụ tê dại.

“Anh nói gì?” Chu Vụ không hiểu gì, cậu cảm thấy gió lạnh nhờ sữa tắm trơn trượt mà thổi phất lên.

Phải một lúc lâu sau, Chu Vụ mới phản ứng lại được đối phương đang nói gì, cậu vội nói: “Tôi đi mát xa, rồi còn hút giác hơi nữa. Anh xem, lưng tôi toàn là vết giác hơi, trên eo cũng có!”

Nhưng vào lúc này, không thể lý luận với một con ma được.

Bách Lý Khí cảm nhận được mùi của người khác trên người vợ mình, lại còn rải rác khắp cơ thể.

Sức lực chênh lệch rất lớn, bàn tay của Chu Vụ dễ dàng bị đối phương hất ra, xương ngón tay dùng chút lực, cảm giác đau đớn tê dại ở xương cụt lập tức lan khắp cơ thể.