Đến chiều, trong thôn bỗng trở nên ầm ĩ lên, một đám người tụ tập ngay chỗ đất trống giữa thôn.
Ở giữa có một người đang gào khóc trên mặt đất, tổ chương trình lại gần thì nhìn thấy một người thanh niên đang ôm một cuộn tranh. Phần dưới của bức tranh anh ta ôm giống như bị một thanh kiếm sắc nhọn cắt đứt, các mảnh vụn nhỏ nằm rải rác trong bùn.
Người thanh niên này bọn họ đã từng gặp rồi. Lần trước người lao đến chửi bới đuổi tổ chương trình cuốn xéo chính là anh ta.
Những người trong thôn đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh ta. Chu Vụ còn nghe được bọn họ nói gì mà bớt một người cướp người với bọn họ, còn nói là tự gây nghiệp, người đó năm nay đi ra rồi này nọ.
Sau đó người dân bị nhắc nhở, họ nhìn thấy Chu Vụ ở phía sau thì im miệng không nói nữa.
Người ngồi dưới đất đang nhặt lại những mảnh vụn, lúc đứng dậy thì dùng ánh mắt cay độc đầy thù oán nhìn Chu Vụ.
Chu Vụ thì chẳng biết tại sao cho đến khi cậu đến gần thấy được những mảnh vụn rơi ở dưới đất.
“Có chuyện bí ẩn! Để nhà thám tử đại tài tôi đây đến xem cho.” Ngô Nghiêu chờ người nọ rời đi rồi mới nhặt những mảnh vụn lẫn lộn trong bùn đất sau đó chắp vá chúng lại với nhau.
Một đôi chân quái dị xuất hiện trên mặt giấy, tuy là đã bị bùn làm bẩn nhưng vẫn thấy rõ được.
Lúc Chu Vụ vừa nhìn thấy mặt tranh thì mặt lập tức trắng bệch. Đây là bàn chân to đen sì cậu từng thấy dưới gầm giường, chắc chắn không thể sai được!
Ngô Nghiêu đang còn ung dung muốn lấy điện thoại ra chụp, thì bức tranh đã bị Chu Vụ lấy chân đạp loạn xạ vùi vào bùn lần nữa.
“Đừng lười biếng nữa, nhanh đến viết bản thảo cái coi! ” Hổ Vũ cách đó không xa quát.
Ngô Nghiêu còn muốn nói gì đó thì bị ngắt lời. Anh ta làm vươn đầu ra như husky, đáp lại: “Tới đây!”
Chu Vụ đứng thừ người ra tại chỗ, thân thể thì lạnh cóng.
Sau lần bị rớt phỏng vấn người dẫn chương trình lần trước, Ngô Nghiêu chuyển sang viết bản thảo cho bộ phận chuyện kỳ lạ. Tính cách anh ta linh động, mạch suy nghĩ lại kỳ lạ khó đoán, cho nên lời văn anh ta viết ra có cảm giác rất bí ẩn.
Từ khi có anh ta tham gia, hiệu quả của các tiết mục được tăng lên rõ tệt, nhận được nhiều lời khen.
Chu Vụ hỏi Ngô Nghiêu làm sao làm được như thế. Ngô Nghiêu đắc ý bảo: “Nói là cảm giác bí ẩn nhưng thật chất cũng chỉ như tạo cảm giác hứng thú cho người đọc, đầu tiên tạo nền móng rồi thần bí đưa ra một ít thứ khơi gợi sự hứng thú, sau đó bất ngờ tiến vào từ góc độ không thể nào ngờ được. Như vậy có thể khiến người đọc cảm thấy thật tuyệt, thật bí ẩn, có sáng tạo.”
Đinh Thành bước tới, nói với Chu Vụ đang xem bản thảo đến mức say mê: “Thằng nhóc đó có sở trường giỏi viết này nọ, nhưng cậu đừng xem làm gì, dễ bị làm hư.”
Chu Vụ nghi hoặc: “Vì sao sẽ bị làm hư?”
Đinh Thành cười khẽ, đẩy đẩy mắt kính, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho Chu Vụ biết tại sao.
Sau đó, Chu Vụ suy nghĩ một chút, chẳng lẽ những bài văn do tên này viết thuộc lĩnh vực người lớn mới có thể đề cập được sao?
Ngoại trừ điều này, Chu Vụ không nghĩ ra được điều gì khác. Cậu đi hỏi Ngô Nghiêu, Ngô Nghiêu làm ầm lên đỏ phừng cả mặt, xắn tay áo muốn đánh nhau với Đinh Thành.
“Bố mày làm gì viết mấy cái bậy bạ hả? Tên bốn mắt kia mau đứng lại cho tôi.”
Rồi rốt cuộc Chu Vụ cũng không hỏi được Ngô Nghiêu đã viết cái gì, càng như vậy thì cậu càng thấy tò mò, nhưng Ngô Nghiêu lại lấy cái áo vest che rất kín, Chu Vụ cũng không thể gặng hỏi tiếp, đành giữ lại không gian riêng cho anh ta.
Giờ nghỉ ngơi buổi trưa đợi ăn cơm, Chu Vụ sưởi ấm tay chân bên chậu than, rồi cậu lấy điện thoại ra.
Thắc mắc trong lòng Chu Vụ rất nhiều, nhưng không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu. Cậu đang lướt điện thoại vu vơ thì bất thình lình xuất hiện một quảng cáo.
“Chuyện âm dương phúc hay hoạ đều có thể lường trước được, duyên cớ kiếp trước kiếp sau..”
Không thể không nói, hầu hết dữ liệu bây giờ thật sự quá chính xác.
Chu Vụ đã từng nghe nói, chỉ cần bạn bàn tán muốn mua cái gì đó hoặc thích cái gì đó trước điện thoại thì ngày hôm sau có thể sẽ lướt thấy cái đó trên Taobao của bạn.
Chu Vụ tò mò bấm vào, nhưng rất nhanh lại bấm bỏ qua, gì mà “Tiền kiếp luân hồi, duyên âm chưa dứt”, cậu chẳng qua chỉ nhập tên họ và sinh nhập mình vào đó mà thôi.
Sau bữa trưa, trưởng thôn đến thăm để thảo luận về quá trình và tham gia tập luyện tiếp với Chu Vụ.
Những việc xảy ra trong mấy ngày qua khiến Chu Vụ suýt quên mất mình còn phải làm phù rể, thậm chí còn gần như quên mất cái rương đó đặt ở góc xó xỉnh nào trong mình.
Bộ trang phục này là lễ phục cổ đại, thứ tự mặc vào phức tạp, thôn trưởng tìm người đến giúp đỡ, mấy người cùng nhau đến phòng của Chu Vụ. Khi bước vào cửa, trưởng thôn liếc nhìn bức tranh trên tường, gã hơi sửng sốt, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ một thoáng rồi biến mất.
Đèn sợi đốt trong phòng được bật lên, bên ngoài nhà không có ánh trăng, bởi vì ánh đèn bên trong nhà rất sáng, khiến cho bên ngoài căn nhà lúc này trở nên u ám.
Thật ra Chu Vụ đã thử che bức tranh lại nhưng đều không thành công, luôn sẽ có ngọn gió thổi đến vén bức tranh lên.
Phải mất rất nhiều công sức để mặc bộ lễ phục này lên, cậu không tự mặc nó được.
Ngô Nghiêu ở bên cạnh giúp đỡ, chàng trai giúp cậu mặc chồng ba lớp trong rồi ba lớp ngoài lên nhau, mặc vào mất hơn mười phút.
Sau khi mặc vào, Chu Vụ cảm thấy hô hấp cả người nặng nề hẳn lên.
Phải mất ba giây để đứng dậy khỏi ghế, đi được vài bước cậu cảm thấy cả người như bị siết chặt lại, như thể có ai đó đang treo trên người kéo cậu đi vậy.
Đứng trước tấm gương soi toàn thân, Chu Vụ đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Chu Vụ rất trắng, có thể nhìn thấy mạch máu lớn màu xanh ở bên cổ, mu bàn tay, và cả cổ tay.
Chất liệu vải màu đỏ sậm càng khiến cho cậu trông càng trắng hơn, có ảo giác như không giống người sống, khiến Chu Vụ lập tức nghĩ đến bóng người mơ hồ cậu nhìn thấy trong điện thoại di động tối hôm qua.
Mà bộ quần áo này cảm giác rất cổ xưa, không giống áo dài của hiện đại, cảm giác sờ lên nhẵn bóng, cậu chưa từng thấy loại vải này.
Lễ phục màu đỏ thẫm rất dài, dài tới mắt cá chân buông thõng trên mặt đất, đai lưng màu đen thắt chặt đến mức gần như ép hết không khí ra khỏi phổi. Vạt áo phía trước trái phải đối xứng, nút áo thắt chặt từ cổ trở xuống, không sót chút nào, ống tay áo dài mười mấy phân, không xắn tay áo, bàn tay ẩn trong tay áo hoàn toàn không nhìn thấy được.
Đi hai bước thì suýt chút vấp té.
Nhưng vẫn chưa mặc xong, bên ngoài còn có một áo khoác ngoài màu đen sẫm, trên phần đuôi vạt áo trước thêu đầy những đóa hoa, cùng với một đôi ủng cao mềm mại.
Xoay một vòng trước gương, Ngô Nghiêu nói rằng Chu Vụ trông giống như con búp bê vải cổ đại vậy. Khuôn mặt rất xinh đẹp, cằm nhọn, da rất trắng, môi đỏ, mắt đen to tròn.
Nhưng mặc bộ lễ phục này cử động thật sự quá bất tiện, chẳng khác gì cây thông Noel bị quấn cả đống đồ.
Chu Vụ nghĩ, nếu mình gặp phải chuyện gì muốn chạy thì có lẽ chạy chừng ba bước sẽ ngã nhào không đứng dậy nổi.
Nhưng đã đồng ý với mọi người thì không thể nuốt lời.
Đám cưới sẽ diễn ra vào sáng sớm, đường đi không được bằng phẳng lắm nên phải làm quen đường trước, sau khi đám cưới hoàn thành sẽ có tiệc trong hai ngày, tha hồ hồ, ăn xong thì lễ cưới kết thúc.
Chu Vụ nghe xong sơ lược thì gật đầu, bảo Ngô Nghiêu cầm lấy vạt áo sau cho cậu rồi đi qua đi lại mấy vòng trên đường đá xanh, tuy không khó đi lắm nhưng lúc trời tối thì không biết được.
Ngày mốt là ngày hôn lễ diễn ra, tấm lụa đỏ lần trước sau cơn mưa đã cất đi rồi lại được kéo lên lần nữa. Tiến về phía trước, mặt dù mặt đường ẩm ướt nhưng vạt áo dài phía sau vẫn giữ được sự sạch sẽ.
Trời tối, Chu Vụ ăn tối xong chuẩn bị đi ngủ, đặt đồng hồ báo thức dậy lúc 4:30 sáng, nhưng cậu lại không thể c.ởi quần áo trên người ra, cởi ra rồi mặc lại quá phiền phức.
Cậu tự ôm vạt áo sau đi qua hành lang dài, dừng lại trước cửa phòng ngủ mình, cậu chần chừ không đẩy cửa ra, Chu Vụ sợ khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy đôi mắt đó.
Hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, Chu Vụ bật đèn, cúi đầu không nhìn gì cả đi thẳng đến giường, cởi giày và áo khoác ngoài rồi bò lên giường.
Bỗng nhiên có một sức nặng đè lên hông khiến Chu Vụ mất thăng bằng nhoài người về phía trước, nửa người trước nằm rạp xuống, còn nửa người sau thì vẫn đang cong người bò.
Có thứ gì đó quấn lấy eo của Chu Vụ khiến cậu cứ duy trì động tác này.
Eo rất nhỏ.
Chiếc eo của chàng thanh niên mặc đồ cưới màu đỏ sậm bị đai lưng siết chặt, bụng phẳng lì nhưng lại có một đường cong hướng xuống, dù cách mấy lớp áo cũng có thể cảm nhận được cậu có hõm Venus.
Cả người Chu Vụ lập tức nổi hết da gà, da đầu tê dại như muốn nổ tung.
Cậu nằm sấp không dám cử động.
Cậu sợ.
Nhưng chị Vương đã nhắc cậu không được phản ứng lại “anh ta”.
Cậu nghi ngờ “anh ta” có thể hiểu được tiếng người, nếu không thì sao hôm qua lại giúp cậu vỗ bắp chân bị chuột rút.
Cho nên cậu không phát ra tiếng nào, run rẩy muốn bò lên phía trước, vừa bò được một bước thì lại bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
Cậu không dám cử động nữa, đến khi sức lực đó nới lỏng thì Chu Vụ mới run rẩy lật người lại vén chăn rồi chui vào, sau đó cậu nhắm mắt lại.
Cậu làm cho mình trông có vẻ thật bình thường, nhưng đầu ngón tay run rẩy giấu trong chăn và những ngón chân không nhịn được cuộn tròn lại vẫn phơi bày sự thật rằng cậu đang rất sợ hãi.
Căn phòng rất yên tĩnh, Chu Vụ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, một lúc sau, mọi thứ đều bình thường, tiếng hít thở của Chu Vụ dần dần nhẹ nhàng lại, cậu bắt đầu cố gắng làm công tác chuẩn bị đi ngủ.
Cứ thế mà thật sự lại từ từ thấy buồn ngủ, Chu Vụ nghĩ trong đầu mình mặc kệ anh ta là đúng rồi.
Vừa mới nghĩ như vậy xong thì Chu Vụ nghe thấy tiếng bước chân.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng bước chân đó quanh quẩn bên giường, chậm rãi không hỗn loạn, rất ung dung. Sau đó tiếng bước chân dừng lại.
Một cơn gió lạnh lẽo có chút ẩm ướt thổi qua gáy Chu Vụ, cái gáy mảnh khảnh trắng như tuyết nổi lên một lớp da gà.
Cậu lập tức không dám nhúc nhích như một con mèo con bị người ta níu lấy da cổ sau.
Chu Vụ cắn chặt răng, nhắm mắt lại để cho mình không được để ý nữa, nhưng cậu có thể tưởng tượng được “Anh ta” đang cúi người đứng bên giường, nhìn cậu, rồi hít thở trên da mình.
A—-
Chu Vụ muốn hét lên, nhưng cậu kiềm chế lại, tim gần như ngừng đập.
Một cảm giác lạnh lẽo phả vào tai cậu, cảm giác lạnh lẽo đó từ lỗ tai chuyển sang gò má, bên gáy, rồi trượt đến cổ áo, thậm chí còn chọc cổ áo cậu.
Cậu thanh niên rất xinh đẹp.
D.ái tai có cảm giác dính dính, mái tóc cậu mềm mảnh hơn so với tóc người bình thường, cái gáy lộ ra ngoài không khí, cho dù mắt đang nhắm chặt nhưng lông mi lại đang run rẩy.
“Anh ta” bước lên giường.
Chu Vụ cảm thấy phần chăn bên cạnh hơi lõm xuống.
Tim cậu nhảy vọt tới cổ họng.
“Anh ta” muốn làm gì?
Chu Vụ cực kỳ sợ hãi, nhưng cậu chỉ có thể níu lấy tấm trải giường dưới chăn, không làm được gì cả.
Trưa hôm nay, Chu Vụ không chỉ vào trang web lừa đảo đó mà còn tiện thể tìm kiếm những nội dung liên quan đến vấn đề này.
Cậu chốt được một một từ then chốt, đó là hút dương khí.
Nghe nói ma quỷ cần một lượng dương khí lớn mới có thể hiện ra được hình dáng của mình, “anh ta” làm như vậy với cậu là để hút dương khí phải không?
Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì nữa.
Chuyện gì vậy nhỉ, hay là cách làm này có hiệu quả rồi sao? Vì mình không phản ứng lại nên đối phương từ bỏ không trêu đùa mình nữa sao?
Tình huống không lên cũng không xuống này khiến Chu Vụ càng khó chịu hơn.
Chu Vụ thấp tha thấp thỏm đợi ròng rã cả tiếng đồng hồ, từ lúc tỉnh táo đến khi chìm vào giấc ngủ, cũng không đợi được động tác tiếp theo của người đó.
Cơn buồn ngủ ập đến, Chu Vụ không chịu đựng được nữa, cậu chìm vào giấc ngủ. Ngay lúc cậu vừa nhắm mắt thì đèn cũng tối đi.
Gấp quá, gấp quá đi, Chu Vụ có chút không nín được nữa.
Chu Vụ trong mơ tìm nhà vệ sinh khắp nơi, lúc cảm thấy mình sắp tiểu ra ngoài thì tỉnh lại.
Trong phòng tối tăm không thấy được gì.
Cậu đã tắt đèn sao?
Nhưng cậu không để ý được nhiều như vậy, cậu vén chăn ra muốn chạy về phía nhà vệ sinh.
Quần áo trên người quá nặng, Chu Vụ vừa đạp chân xuống đất thì bị quần áo trên người đ.è xuống, suýt nữa không đứng vững ngã nhào xuống.
Cậu loạng choạng ôm đuôi áo kéo dài của bộ lễ phục chạy về phía nhà vệ sinh.
Cũng may tuy là lễ phục cổ đại nhưng vẫn suy nghĩ đến vấn đề đi vệ sinh của đàn ông, vạt áo trước của bộ lễ phục này có thể mở ra hai bên được.
Tách tách, cảm thấy bụng dưới mình dần dần thả lỏng, Chu Vụ ngâm nhẹ một tiếng, tiếng ngâm có chút trầm thấp của cậu thanh niên vang vọng trong nhà vệ sinh.
Chu Vụ vẫy vẫy Tiểu Vụ Vụ, sau đó cậu xoay đầu để lấy giấy vệ sinh đang đặt bên cạnh, cậu là một cậu bé đẹp trai thích sạch sẽ.
Ngay lúc Chu Vụ xoay đầu thì cậu liếc nhìn chiếc gương toàn thân đã bị xoay lại vì để thử áo cưới.
Ngay lập tức cơn buồn ngủ của cậu biến mất, Chu Vụ sợ đến mức không dám cử động.
Một bóng người cao lớn màu đen đang đứng phía sau cậu, cánh tay trái ôm lấy vai cậu, cánh tay phải ôm lấy eo cậu.
Các đốt ngón tay trắng bệch thì đang giữ lấy xương hông cậu, bàn tay to lớn ôm lấy một phần tư vòng eo cậu.
Vừa rồi sẽ không phải là “anh ta” vẫn luôn ở đây đấy chứ?
Đều là đàn ông với nhau, sao “anh ta” lại có động tác như thế này?
Vẫn chỉ là muốn hút dương khí thôi sao?
Suy nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện thì lập tức bị bóp ch.ết, lúc ý nghĩ này chỉ vừa mới có chút manh mối lóe lên đã bị cậu ném hết ra khỏi đầu, cậu từ chối nghĩ theo hướng này, vì như vậy sẽ khiến cậu càng thêm sợ hãi.
Không được để ý tới “anh ta”.
Lời chị Vương xuất hiện bên tai cậu.
Tay cậu run rẩy lau sạch chất lỏng còn sót lại, Chu Vụ cụp mắt bước từng bước ra ngoài, tim cậu đập nhanh như sấm.
Ngay khi sắp bước ra khỏi phạm vi của gương thì cậu vẫn không nhịn được mà liếc nhìn gương một cái.
Bóng đen cao to đó nhắm mắt theo đuôi đi ra cùng với cậu, đi đến nơi gương không thể nhìn thấy được nữa.
Chu Vụ rất muốn lập tức quay lại hỏi “anh ta”, tại sao.
Nhưng cậu không có can đảm đó, cậu sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, cậu nắm lấy vạt áo dưới quay lại giường.
Tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm, Chu Vụ mở mắt sững sờ một lúc, tối qua lúc cậu bò về giường lần nữa còn cho rằng sẽ bị trêu đùa tiếp, nhưng lại không phải vậy, một đêm được yên ổn.
Dụi dụi mắt, Chu Vụ tỉnh táo nhanh chóng rời giường, rửa mặt xong thì bước ra ngoài, đi được nửa đường cậu dừng lại, khóe mắt khẽ liếc.
Không nhìn thấy bức tranh trên tường nữa.
Chu Vụ muốn mình tuyệt đối không được để ý đến “anh ta” nữa, không quay đầu lại nhìn nữa, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng chuẩn bị diễn tập.
Chu Vụ đến diễn tập trước nên không nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa Ngô Nghiêu và trưởng thôn.
Ngô Nghiêu hỏi các cô dâu đi đâu hết mấy ngày nay.
Trưởng thôn trả lời rằng ở đây có tục lệ, hai ngày trước đám cưới vợ chồng mới cưới không được gặp nhau, đến lúc bái đường mới được gặp, cho nên cô dâu và chú rể đều phải đi trốn.