Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 71




Một tiếng nổ "uỳnh" gào lên vang dội, bên trong kết giới lại xuất hiện chấn động đùng đoàng.

Thiệt hại liên tiếp, bụi bặm bốc lên tứ phía, khói bụi cản trở tầm nhìn, xung quanh đổ vỡ, chỉ có thể nhìn thấy Vân Tử Túc còn đang bị pháp ấn làm vướng chân.

"Koong!"

Roi xích uốn lượn thành từng vòng dây chão rốt cuộc cũng kéo được pháp ấn xuống, đập vào mặt đất, bây giờ  Vân Tử Túc mới có thể thở phào. Cậu nhìn dáo dác khắp xung quanh, lại bị bụi mù che khuất, mặc dù nóng lòng muốn tìm Hàn Dịch, nhưng pháp ấn vẫn đang lập lòe phát sáng, cậu phải hoàn toàn phong ấn vật này mới có thể đi ra.

Cách Vân Tử Túc không xa, một kẻ một thân tro bụi gắng gượng bò dậy, sức mạnh của vụ nổ khi trước tuy lớn, nhưng đệ tử cách Cận Đan khá xa, y may mắn thoát được một kiếp, nhận thấy tình hình không ổn, lão tổ thì lại không trả lời, y dứt khoát muốn chạy khỏi đây trước.

Nhưng y còn chưa bước được mấy bước đã bị người vây lại.

"Đội đặc nhiệm Lâm thành, đứng lại, ông đã bị bao vây!"

Ban đầu đệ tử cả kinh, nhưng sau đó lại không giấu được vẻ mừng rỡ. Y cười to hai tiếng, vừa mở miệng đã gọi ra tên của người vừa cất giọng.

"Cậu là Long Đào của Tam môn à? Đừng lo lắng, tôi cũng là người của Thanh Dịch tông, đều là người nhà cả."

Nhìn đệ tử cười đùa thân mật, Long Đào vẫn không buông lỏng tâm cảnh giác, anh ta cẩn thận nói: "Cận sư thúc, bọn tôi đang thi hành nhiệm vụ, mong sư thúc phối hợp điều tra."

Thấy cậu ta cắn mãi không buông, Cận Địch cũng rút lại nụ cười, y hừ lạnh một tiếng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chỉ bằng các cậu, mà cũng dám ngăn tôi à?"

Cận Địch nói không sai, y là tầng bảy Luyện Khí, đám người bao vây cộng lại cũng chẳng bằng y.

Nhanh chóng giải quyết mấy hòn đá cản đường này xong, Cận Địch đang định chạy về hướng cửa ra, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng.

Cận Địch vội vàng phanh lại, một giây tiếp theo, một lưỡi dao găm sắc lạnh đã kề lên cổ y.

Thẩm Thu Vãn cầm dao găm, vẻ mặt lạnh lẽo.

"Bắt lại."

Có nhân vật tầng chín Luyện Khí ở đây, Cận Địch có cánh cũng khó mà chạy thoát. Lúc bị tổ giám sát còng tay lại, y vẫn còn không cam lòng. Thẩm Thu Vãn lia qua y một cái, nhàn nhạt nói: "Không ai cởi ra giúp ông đâu, sư thúc."

"Nơi này không có đệ tử của Nhất môn các người."

Trăm năm về trước, để bế quan tu hành, Cận Đan từ chức tông chủ Thanh Dịch tông. Tuy nhiên vị trí môn chủ Nhất môn của y vẫn chưa bị thay thế, Thanh Dịch tông chia làm ba môn, toàn bộ Nhất môn đều nghe lệnh Cận Đan.

Sau khi Cận Địch bị xích lại, Vân Tử Túc vẫn đang so tài cùng pháp ấn, xác nhận không thể giúp đỡ được, Thẩm Thu Vãn bèn dẫn người đi xem xét thi thể Cận Đan vừa mới được tìm ra trước đó.

Khu vực hầm ngầm trải qua tổng cộng hai vụ nổ, lần đầu tiên rất mãnh liệt, ngay cả đội đặc nhiệm ẩn mình trong góc cũng cảm nhận được, suýt đã bị ảnh hưởng đến.

Thi thể Cận Đan cũng xác thực điều này. Lão bị nổ khét lẹt từ đầu đến chân, máu thịt lẫn lộn, thảm không nỡ nhìn, lúc mới trông qua, thậm chí còn khó phân biệt được đâu là chân đâu là đầu.

Tuy nhiên người huyền môn có sức sống dai nhách, đối mặt với Cận Đan như vậy, nhưng Thẩm Thu Vãn vẫn cẩn thận dùng linh thạch kiểm tra. Khi đặt linh thạch trước ngực Cận Đan, Thẩm Thu Vãn mới phát hiện lồng ngực Cận Đan rách nát, thương tích nơi này cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí anh ta còn cảm giác kẻ trước mắt không phải một con người, mà một khúc gỗ bị thiêu cháy sém.

Thẩm Thu Vãn nỗ lực hồi lâu, nhưng vẫn không dò được dấu vết linh lực.

Cận Đan đã chết cứng trên nền đất, nhưng dẫu sao lão cũng là tu sĩ Kim Đan, tại sao vừa chết xong đã không thể tra ra tung tích linh lực?

Thẩm Thu Vãn còn đang nghi ngờ, đã chợt nghe tiếng người kêu lên cách đó không xa: "Sư huynh, chỗ này có người... A!"

Đội viên nọ còn chưa hô xong, thân thể đã bị đánh bay ra ngoài.

Mấy người đội viên theo chân Thẩm Thu Vãn vừa sợ vừa hãi, bọn họ cảnh giác nhìn kẻ đang bước ra, đang định bày trận tấn công, thì lại bị Thẩm Thu Vãn giơ tay ngăn chặn.

Anh ta thấy rõ người mới tới.

Là Hàn Dịch.

Sau khi cẩn thận xác nhận, Thẩm Thu Vãn phát hiện người này đúng là Hàn Dịch, chỉ là khí thế quanh thân hắn trở nên đặc biệt âm lãnh, đem lại cho người ta cảm giác nguy hiểm bất thường.

Thẩm Thu Vãn không đến gần, anh ta thử gọi một tiếng thăm dò: "Hàn đại thiếu?"

Hàn Dịch không đáp, thậm chí còn chẳng vứt cho anh ta lấy một ánh nhìn. Hắn nhìn Cận Địch đang bị hai người giữ lấy, đi thẳng về phía đối phương.

Hắn chưa đến gần, hai đội viên kia đã cảm nhận được nguy cơ, hai người đưa mắt nhìn nhau, một kẻ trong đó đang định mở miệng, đã bị Hàn Dịch đột ngột đi tới giơ tay hất biến.

Trước mặt Hàn Dịch, những người đội viên này chẳng khác nào mấy con búp bê đồ chơi nhét đầy bông vải không chịu nổi một kích.

Sau khi giải quyết hai đội viên trông coi, Hàn Dịch mới xách Cận Địch lên. Người của đội đặc nhiệm còn không thể nhìn rõ động tác của hắn, đã nghe thấy tiếng kêu gào thê lương của Cận Địch.

"A!!"

Đùi phải và tay trái của y mềm rũ buông thõng, nhìn là biết đã bị bẻ ngỏm.

Thái dương Thẩm Thu Vãn khẽ giật, anh ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy, Hàn Dịch sẽ trực tiếp giết người. Nhưng Cận Địch là một trong những kẻ tình nghi quan trọng nhất, rất nhiều vấn đề còn đang đợi thẩm vấn y để tìm ra đáp án.

Thẩm Thu Vãn định tiến lên ngăn cản, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng vật nặng va chạm vào nền đất.

Cuối cùng Vân Tử Túc cũng chế ngự được chiếc pháp ấn khó chơi này, cậu vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Hàn Dịch đang xách Cận Địch cách đó không xa.

Vân Tử Túc thở hổn hển đi về phía Hàn Dịch.

"A Dịch!" Cậu gọi một tiếng, "Anh không sao chứ?"

Nhận ra có người đến gần, Hàn Dịch nhanh chóng quay đầu, ánh mắt hắn nhìn Vân Tử Túc cũng rất xa lạ, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh buốt cấm người tiếp cận.

Thẩm Thu Vãn thấy không ổn, vội vàng lên tiếng: "Tiền bối cẩn thận!"

Vân Tử Túc đã bước đến bên người Hàn Dịch, cậu nóng lòng kiểm tra tình trạng của Hàn Dịch, chỉ đáp gọn một câu: "Sao thế?"

Hàn Dịch yên lặng nhìn cậu, Cận Địch trong tay hắn đã bị siết đến mức sắp lật trắng mắt.

"Anh có sao không?" Vân Tử Túc có chút sợ hãi, cậu kiểm tra người đàn ông trước mặt từng li từng tí, "Vụ nổ vừa rồi có làm anh đau không..."

"Tiền bối!" Thẩm Thu Vãn không kịp tiến lên ngăn cản, đành phải hô to, "Hàn đại thiếu có thể mất trí nhớ, cậu cẩn thận..."

Anh ta còn chưa dứt lời, một mảnh vỡ hung hăng như đạn đại bác đã phóng tới, Thẩm Thu Vãn vội vã né tránh, may là không bị thương, nhưng lời dĩ nhiên cũng bị bẻ gãy.

"Mất trí nhớ?" Vân Tử Túc sửng sốt, Cận Địch vướng víu bên cạnh đã bị ném bay. Lúc này cậu mới nhận ra, ánh mắt Hàn Dịch lạnh như băng, quả nhiên không còn vẻ ôn hòa nhìn cậu thường ngày.

Không chỉ có thế, Vân Tử Túc còn đột ngột phát hiện một luồng linh thức ngang ngược, lướt qua cậu từ trên xuống dưới.

Roi xích bạc trên cổ tay tự động tuột xuống, tư thế phòng bị còn chưa bày ra, Vân Tử Túc đã bị một đôi tay ôm chặt lấy.

"...Hở?"

Một giây tiếp theo, Vân Tử Túc mờ mịt bị người bế ngang.

Hai người đứng chung một chỗ, tình trạng lại không tương đồng. Người Hàn Dịch vừa sạch sẽ vừa chỉnh tề, cứ như người máu bị kéo lê ra khỏi hang động trước đây không phải là hắn. Bất kể xử lý Cận Đan còn run bần bật, hay là đơn phương đánh văng thành viên đội đặc nhiệm, hắn cũng không để người mình bị nhiễm dù chỉ là một hạt bụi.

Trái ngược với Vân Tử Túc vừa đánh nhau với pháp ấn, lại còn trải qua vụ nổ vừa rồi, khó tránh khỏi một thân đất bụi. Được ôm lên một cái, bụi bặm trên cánh tay và trên quần áo của cậu tức thì dính hết lên người Hàn Dịch, cọ ra một mảng xám xịt trên trang phục sạch sẽ của đối phương.

Nhưng mà hình như đối phương chẳng để ý chút nào.

Vân Tử Túc vừa định ngẩng lên, đã bị đè đầu, động tác của Hàn Dịch vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng lại không cho phép chống đối ấn mặt cậu vào lồng ngực mình.

Vân Tử Túc: "..."

Từ từ đã, tại sao cậu lại cảm thấy màn này quen quen.

Đội đặc nhiệm: "..."

Thấy tư thế thân mật của hai người hoàn toàn tương phản với Hàn Dịch mới nãy, hiện trường rơi vào tĩnh lặng không một tiếng quạ kêu. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Thu Vãn phản ứng đầu tiên, mau chóng cho người áp giải Cận Địch đã bị vứt qua một bên.

Dù có kết giới của Vân Tử Túc, nhưng khu vực dưới lòng đất vẫn bị phá hủy nặng nề. Còn phải phong tỏa tin tức khu vực này và di chuyển thi thể Cận Đan, đội viên đội đặc nhiệm tại hiện trường đều rất bận rộn.

Vân Tử Túc và Hàn Dịch đứng xem một bên, nói một cách chuẩn xác, là Hàn Dịch đứng, Vân Tử Túc được người ta ôm vào lồng ngực. Cậu hỏi Hàn Dịch đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hàn đại thiếu vẫn không chịu mở miệng, hỏi nhiều quá, là hắn lại trực tiếp áp mặt cậu vào ngực hắn, làm cho Vân Tử Túc chả hiểu kiểu gì.

... Chắc là tro bụi trên mặt cậu đã được quần áo đối phương lau cho sạch bong kin kít.

Nhớ đến sự kiện bất ngờ phát sinh đêm ngày cưới, Vân Tử Túc nghĩ thầm, chẳng lẽ Hàn đại thiếu bị Cận Đan làm cho mất kiểm soát một lần nữa?

Nhưng trước kia Hàn Dịch mất kiểm soát đều tại khôi linh bạo động, chứ linh lực bản thân hắn không mấy chập chờn. Vân Tử Túc tra dò qua da thịt liền kề, phát hiện khôi linh trong cơ thể Hàn Dịch căn bản không hề rối loạn, không chỉ không có, mà còn dễ bảo vâng lời, đáng thương cứ như cô bé lọ lem bị mẹ kế bắt nạt.

Mà sức mạnh trên người Hàn Dịch lại đột ngột tăng mạnh----- Vân Tử Túc muốn trèo xuống khỏi lòng người ta, cũng chẳng trèo xuống nổi.

Lần này khác biệt quá lớn với lần mất kiểm soát trước đó.

Hàn Dịch vẫn luôn không mở miệng, mà cũng không chịu buông Vân Tử Túc ra, Vân Tử Túc muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bám riết truy hỏi. Nhờ sự kiên nhẫn quấy rối không tha của cậu, cuối cùng Hàn đại thiếu cũng phản ứng lại chút ít.

- ----- Một thứ gì tròn vo xuất hiện trên tay hắn, ý bảo Vân Tử Túc mau nhận.

Vân Tử Túc nhận xong là ngây ngẩn cả người.

Đây là một viên Kim Đan hoàn chỉnh.

Kim Đan nằm trong linh thể tu sĩ, phải hoàn toàn phá hủy linh thể mới có thể lấy ra, chỉ bất cẩn một chút đã đủ để phá vỡ nó. Hơn nữa thực lực phải hoàn toàn nghiền ép mới có thể làm được điều này, bằng không nếu tu sĩ tìm được cơ hội tự bạo, Kim Đan của người này cũng sẽ tuyệt diệt.

"Đây là...?" Vân Tử Túc giật mình, "Từ đâu ra vậy?"

Hàn Dịch vẫn không đáp lời.

Thậm chí Vân Tử Túc còn bắt đầu nghi ngờ có phải cổ họng Hàn đại thiếu bị thương rồi không. Cậu nhìn ngó xung quanh một chút, chắc chắn không có ai để ý bên này, mới nhét Kim Đan trở lại trong tay Hàn Dịch.

"Em kết đan rồi," Cậu nói, "Cái này có ích với anh hơn."

Hàn Dịch không đón lấy.

Vân Tử Túc không hiểu. Cậu cũng chưa nghĩ ra, rốt cuộc Kim Đan này nhảy ra kiểu gì.

Vân Tử Túc vừa ngờ vực vừa giải thích: "Không phải bây giờ anh đang là Luyện Khí kỳ à, mặc dù chất lượng viên Kim Đan này chẳng ra ngô ra khoai gì cho cam, nhưng anh là đơn linh căn, không cần nhiều linh khí, cộng thêm linh lực từ linh tuyền lần trước, những thứ này gộp lại ít nhất cũng có thể giúp anh tu luyện đến Kim Đan kỳ..."

Hàn Dịch hạ mi, con ngươi hắn lạnh giá, giống như hồ băng không có cách nào làm tan chảy.

Vân Tử Túc hơi khựng lại.

Trong cơn hoảng hốt, cậu cảm thấy ánh nhìn này quen thuộc một cách khó hiểu.

Thừa dịp Vân Tử Túc thẫn thờ, Hàn Dịch đột nhiên cúi đầu, kề trán với cậu.

Sống mũi hai người ghé vào nhau, con ngươi đen sẫm gần trong gang tấc khiến Vân Tử Túc thoáng chốc ngơ ngẩn.

Xúc cảm lành lạnh dán lên, một giây sau, thân thể Vân Tử Túc bất chợt cứng đờ.

Không phải bước trao đổi khôi linh quen thuộc, Vân Tử Túc đột nhiên nhận ra, ở vị trí linh đài của mình, xuất hiện một đốm chớp sáng không thuộc về bản thân cậu.

Đốm sáng này xinh xắn thon dài, gần giống như hình người thu nhỏ, chỉ là bên ngoài cơ thể lại được bọc một tầng sáng lung linh chói mắt.

Nhận ra hơi thở của đốm sáng này, Vân Tử Túc mới kịp phản ứng lại.

Đây là... Nguyên Anh?

Vân Tử Túc cực kỳ kinh ngạc, trước kia cậu đã từng tu qua Nguyên Anh, thế nên có thể chắc chắn được, lúc này cậu sẽ không nhận nhầm.

Vậy thì, đây là Nguyên Anh của Hàn đại thiếu à? Sao tự nhiên anh ấy lại tiến cấp đến mức này?

Nếu không phải có hơi thở lôi linh căn, Vân Tử Túc đã nghi ngờ đối phương liệu có phải chính bản thân Hàn Dịch hay không.

Còn chưa chờ cậu tiêu hóa xong tin tức giật gân, đốm sáng kia đã đột ngột đưa tay, nhẹ nhàng nâng lấy Kim Đan ngọt dịu, thuộc về Vân Tử Túc, đang trôi lơ lửng phía trên linh đài.

Thân thể Vân Tử Túc giật thót một cái, suýt chút nữa đã kêu thành lời.

Mặt cậu đỏ tới mang tai, cơ thể mềm không chịu được, cả người tê dại trong lòng Hàn Dịch, thậm chí còn không thể vịn lấy bả vai người.

Nhưng Nguyên Anh trên linh đài lại hoàn toàn không biết mình đã mang đến cho chủ nhân nơi này bao nhiêu kích thích, nó vẫn tiếp tục bưng lấy Kim Đan, mãi không chịu buông tay.

Thậm chí Vân Tử Túc cũng đã bắt đầu muốn khóc.

Kim Đan của tu sĩ là thứ có thể đụng bừa được ư?!

"Anh đi ra, ưm... đi ra ngoài...!"