Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 60




"Tôi nói, tôi nói!" Âm hồn bị doạ sợ đến mức nói năng chẳng thể lưu loát, nó run giọng đáp: "Phải, là vì nguyền rủa!"

Nó run cầm cập giải thích, nội dung lời nguyền là khiến người bị nguyền rủa cảm nhận được đau đớn ngang bằng với người hạ chú, mà cái giá phải trả chính là máu tươi mà sinh mạng của người hạ chú. Tỉnh Anh nguyền rủa Hồ Tra Nam, đối tượng nguyền rủa của Hồ Tra Nam lại là Hàn Dịch.

Âm hồn vừa nói, vừa gào khóc tức tưởi, giọng điệu kinh hoàng ai oán, người bình thường nghe được, chỉ sợ sẽ phải cảm thấy sống lưng rét lạnh, rợn cả tóc gáy. Nhưng Hàn Dịch không phải người thường, âm hồn run bần bật khóc lóc tỉ tê không những không gây ảnh hưởng đến hắn, mà lỗ thủng còn trào sương đen không ngừng bởi vì vết thương bị sét bổ ra ban nãy.

Theo làn sương đen dày dặc tuôn ra, mặt mũi âm hồn cũng dần dần biến dạng, vốn là khuôn mặt trẻ tuổi ưa nhìn, lúc này đường nét khuôn mặt lại đột nhiên trở nên tầm thường hơn hẳn, so với ban nãy chẳng khác nào hai hồn khác biệt.

Hàn Dịch lạnh lùng nhìn nó, âm hồn nhận ra biến hóa hoảng loạn khôn nguôi, chính nó cũng hiểu không lừa gạt được nữa, chỉ có thể khóc lóc thừa nhận: "Tôi không phải Tỉnh Anh... Tôi cắn nuốt oán khí và năng lượng của cậu ta, thế nên, thế nên mới có thể ngụy trang thành hình dạng của cậu ta..."

Âm hồn nói, thể chất Tỉnh Anh đặc biệt, hơn nữa còn sinh lòng căm hận đối với Hồ Tra Nam, sau khi tự sát chết thảm liền hình thành một luồng năng lượng ghê gớm. Trước khi vong hồn của cậu ta trở thành oán linh, âm hồn bị gọi đến, Tỉnh Anh bây giờ đã biến mất tăm hơi, còn âm hồn lại ngụy trang thành cậu ta, bám theo Hồ Tra Nam.

"Tôi chỉ là một du hồn, bởi vì thi thể không được ổn an mà không thể đầu thai kiếp khác, tôi đã chết được mấy thập niên, căn bản không quen biết hai người bọn họ."

Âm hồn kể lể khóc lóc, một bụng tủi hờn.

"Tôi không biết gì cả, mơ mơ màng màng bị một đạo sĩ bắt được, lão nói chỉ cần tôi giúp lão hoàn thành việc này là sẽ giúp tôi đầu thai, thế nên tôi mới bằng lòng giúp lão."

Hàn Dịch lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa giải thích, tại sao mục tiêu lại là ta."

Âm hồn co quắp nói: "Tôi cũng không biết, là do đạo sĩ đấy yêu cầu. Lão bắt tôi nhớ mùi của anh, chờ khi anh đến quán rượu bị Hồ Tra Nam tiếp cận, thì buộc Hồ Tra Nam cắt cổ tay tự sát, dùng máu viết tên anh..."

Nó khẩn thiết cầu xin: "Tất cả đều là do đạo sĩ yêu cầu tôi làm, tôi đã chết nhiều năm như vậy, cũng không thể nào có thù oán gì với anh được, cầu xin anh bỏ qua cho tôi!"

Hàn Dịch vẫn không có biểu cảm gì, âm hồn hoàn toàn không có cách nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nó đang định tiếp tục cầu xin, lại nghe thấy Hàn Dịch nói: "Trong thân xác Tỉnh Anh hiện giờ là ai?"

"Cũng là tôi," âm hồn vội nói, "Tỉnh Anh đã chết khi cắt cổ tay tự sát, đạo sĩ đã sớm chú ý đến cậu ta, để tin tức cậu ta chết không thu hút quá nhiều sự chú ý, đạo sĩ bảo tôi hấp thu oán khí Tỉnh Anh xong phải chi phối cơ thể Tỉnh Anh, làm như cậu ta chưa chết."

Hàn Dịch nghe xong, không nói gì.

Âm hồn thấy có vẻ hắn đã tin mình, vội vàng lấy lòng: "Tôi đã nói hết tất cả những gì có thể nói, hay là, tôi đưa mùi của lão đạo sĩ kia cho anh được không? Anh có thể trực tiếp đi tìm lão. Bây giờ tôi đã bị thương, thật sự không chịu nổi nữa, cầu xin anh thả tôi đi!"

Thời điểm bị trói buộc ban nãy, âm hồn cảm thấy sức mạnh của mình đã tổn thất rất nhiều, giống như bị hút đi vậy. Vết thương trên người còn đang không ngừng rò rỉ năng lượng, dù Hàn Dịch không động vào nó nữa, nó cũng cần nắm chắc thời gian chữa trị cho mình.

Hàn Dịch nâng mắt, đối diện với tầm mắt đen kịt của hắn, âm hồn lại bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên lần này, lời Hàn Dịch nói ra lại là: "Đưa ta hơi thở."

Âm hồn chấn động một cái, sau đó mừng rỡ, nó vội vàng rút một luồng hơi, trao vào tay Hàn Dịch cực kỳ cung kính.

Hàn Dịch động tay thu hồi hơi thở, nhìn âm hồn đầy vẻ mong đợi, tay phải đã thu hồi tia chớp lại nâng lên lần nữa.

Không khí đông đặc xung quanh phát sinh xáo trộn, kết giới dường như bị rút bỏ, âm hồn lộ vẻ mừng rỡ, đang định trốn đi.

Nhưng nét tươi cười trên mặt nó còn chưa hoàn toãn giãn ra, đã đột nhiên cứng lại.

"Không... Không!!!"

Âm hồn la hét thất thanh, thân thể run rẩy kịch liệt, nó đau đớn bụm kín lồng ngực, thể hồn vốn bán trong suốt mờ ảo bộc phát, thậm chí có thể quan sát toàn bộ quá trình tan đi của nó chỉ bằng mắt thường.

"Tại sao... Tại sao?! Rõ ràng tao đã nói tất cả!"

Âm hồn liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hàn Dịch, nhưng thể hồn của nó vẫn cứ mắc kẹt tại chỗ, nhúc nhích cũng chẳng thể nhúc nhích.

"Ta từng nghe một phương thức tu luyện," Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo của người đàn ông vang lên, như là băng sương đọng trên lưỡi dao trong đêm đông rét mướt, "Sau khi tu sĩ chết đi, dùng thể hồn tách ra tiếp tục tu luyện, gọi là hồn tu."

Nhìn vẻ mặt thống khổ mà kinh hoảng của âm hồn, Hàn Dịch lạnh lùng nói: "Sức mạnh thể hồn của hồn tu rất vững, nhưng cũng không phải không thể hoàn toàn chết thêm lần nữa."

Âm hồn đã trở nên chập chờn thoáng tắt kêu thảm liên tục, nó nhận ra Hàn Dịch đang nghiêm túc: "Dừng lại, xin cậu dừng lại!! Tôi khai hết!"

Hàn Dịch lạnh mắt nhìn nó.

"Đã muộn."

Âm sắc lạnh buốt là lời tuyên án cuối cùng dành cho âm hồn.

"Nếu các ngươi dám dùng máu thăm dò Vân Tử Túc, thì cũng đã phải cân nhắc hậu quả."

Hàn Dịch thu tay về, tiếng kêu gào thảm thiết của âm hồn vốn đã yếu ớt nay lại càng trở nên bi thống thê lương.

Chỉ có điều bất kể nó gào thét điên cuồng đến đâu, thì từng câu từng chữ của người nọ, vẫn đập vào tai nó rõ ràng từng chữ.

"Có can đảm động vào người em ấy, ta sẽ để các ngươi phải hối hận vì đã đến thế gian này."

Thể hồn bắt đầu tiêu tan từ tâm khẩn, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong không khí. Sương đen từ thể hồn trào ra nồng đậm bên trong kết giới, thế nhưng Hàn Dịch vẫn không chút biến sắc, chỉ chuyên chú kiểm tra hơi thở vừa thu được.

Khi xử lý âm hồn, hắn không sử dùng lôi điện mình mới nắm giữ không lâu, mà lựa chọn một phương pháp tra hồn khác.

Sưu hồn có thể lục soát toàn bộ trí nhớ của đối phương không giấu giếm chút nào, tuyệt không lừa gạt hay lấp liếm. Chỉ có điều cách thức này sẽ khiến thể hồn trực tiếp tan thành khói bụi, không thể tiếp tục luân hồi. Phương pháp loại này quá bạo tàn, hơn nữa cần có thực lực áp đảo tuyệt đối, trước kia Hàn Dịch chưa điều tra rõ rốt cuộc âm hồn này có phải Tỉnh Anh hay không, nên mới không trực tiếp ra tay.

Xem xong tất cả hồi ức, Hàn Dịch khẽ cau mày.

Sương đen bên trong kết giới dần dần tiêu tán, đến khi không còn nhìn ra dị thường, Hàn Dịch mới vung tay thu hồi kết giới.

Kết giới vừa thu, ánh sáng vàng cam ấm áp bên trong căn phòng liền rơi lên vai Hàn Dịch, mạ một lớp ánh vàng mềm dịu quanh thân thể lạnh lẽo của người đàn ông. Trong phòng ngủ hai người, ngọn đèn đêm tản ra hào quang nhu hòa như một mảnh gấm vóc, tạm thời bao bọc những gai nhọn sắc bén tựa lưỡi dao nhuộm máu.

Vầng sáng ấm áp này giúp hắn một lần nữa hòa nhập vào cuộc sống bình yên nơi Phàm tục giới một cách hoàn mỹ.

Hàn Dịch bước trở về bên giường, Vân Thôn vốn đã ngủ say đột ngột tỉnh giấc, mở cặp mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn hắn.

Rút đi một thân lệ khí, Hàn Dịch giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng xù lông màu vàng của nó.

Thân thể vẫn còn căng thẳng ban đầu của mèo báo nhỏ, sau khi được Hàn Dịch dùng linh lực vỗ về hai cái, từ từ mềm lại. Cái đuôi lông lông của nó từ từ phe phẩy, vỗ lên chiếc gối đầu mềm mại từng cái từng cái. Cũng không mất bao lâu, nó đã thỏa mãn đánh cái ngáp, chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa.

Chờ cho Vân Thôn say giấc, Hàn Dịch mới thu tay về. Cái đuôi nhóc con buông thõng trên gối, kề rất sát bên Vân Tử Túc đang ngủ mê man, lông măng trên chóp đuôi đại khái đã sắp chạm đến mặt cậu con trai.

Hàn Dịch đứng dậy lấy một cái cũi gỗ nhỏ, đặt cũi nhỏ bên cạnh giường lớn, sau đó ôm cả Vân Thôn cùng tấm nệm mềm bên dưới, đặt vào bên trong chiếc cũi.

Vân Thôn ngủ mơ màng, bị dời đi cũng không tỉnh lại. Nó vô thức huơ huơ cái đuôi, còn muốn ngớn về phía Vân Tử Túc. Tuy nhiên đến khi Hàn Dịch đưa tay sờ sờ nó hai cái, cuối cùng cái đuôi kia đành miễn cưỡng vắt lên thành cũi nhỏ, không động đậy nữa.

Thay xong đồ ngủ, Hàn Dịch trở lại bên giường, hắn đưa tay qua, áp lòng bàn tay lên lồng ngực Vân Tử Túc còn say ngủ.

Vừa giúp người cắt tỉa linh lực thừa thãi trong cơ thể, vừa đưa tay trái vén tóc mai lòa xòa trên trán đối phương.

Quá trình chải chuốt linh lực giúp người thư thả vô cùng, hơn nữa lúc cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc kề bên gò má, mặc dù Vân Tử Túc đã ngủ ngon, nhưng vẫn tuân theo bản năng tự nhiên, cọ cọ má vào lòng bàn tay Hàn Dịch một cái.

Động tác của cậu quả thực là giống y hệt Vân Thôn vừa mới được thuận lông, Hàn Dịch nhìn cậu, đáy mắt rỉ ra đôi chút dịu dàng khó nén.

Quầng tĩnh lặng xâm chiếm căn phòng, chỉ còn tiếng gió điều hòa rủ rỉ. Giường nệm khẽ khàng lún xuống, Hàn Dịch nằm bên người Vân Tử Túc. Tay phải của hắn còn áp lên ngực đối phương, không hề qua loa đại khái đối với việc chải vuốt linh lực.

Chỉ là tay trái của hắn đã thu về. Vân Tử Túc không có gì để cọ cọ ngủ ngoan một hồi, sau đó thân thể tự động nhúc nhích, vùi vào lồng ngực người đàn ông.

Con ngươi Hàn Dịch dâng trào dậy sóng, cuối cùng vẫn kiềm chế ôm người cách một tầng chăn, để người con trai cuộn tròn ngủ say trong ngực mình.

Một đêm an giấc.

Sáng sớm thức dậy, Vân Tử Túc phát hiện sự thay đổi bên trong cơ thể mình. Linh lực dồi dào trong kinh mạch, vận hành lưu loát, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu kết Anh.

Trước kia Vân Tử Túc đã tu luyện đến hậu kỳ Nguyên Anh, điềm báo kết Anh như này cậu đã sớm có kinh nghiệm, thế nên hiểu rất rõ tình huống hiện giờ.

Cậu không ngờ lần tu luyện thứ hai lại thuận lợi và nhanh chóng đến vậy, tuy nhiên ngẫm lại một chút, nhờ kinh nghiệm trước đây và nhờ khôi linh do Hàn đại thiếu cung cấp, Vân Tử Túc cũng không ngạc nhiên quá nhiều.

Mặc dù có dự cảm kết Anh, thế nhưng tạm thời cũng chẳng vội hoàn thành, ngoài thời cơ mấu chốt, kinh mạch Vân Tử Túc bây giờ cũng chưa đủ rộng rãi, vẫn cần tiếp tục tích trữ linh lực. Kết Nguyên Anh là một trong những cửa ải quan trọng nhất của tu sĩ, cậu muốn chuẩn bị tỉ mỉ rồi mới tiến hành.

Hơn nữa thời điểm tu thành thể chất thuần linh, việc tu luyện của câu cơ bản đã ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của huyền môn, còn bị một tu sĩ kim đan bí ẩn phát hiện tu vi. Trước khi điều tra rõ chuyện này, Vân Tử Túc tạm thời không muốn kết Anh vội.

Nếu bây giờ Lâm thành xuất hiện dị tượng độ kiếp thêm lần nữa, thì cũng không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái sẽ được thời xuất hiện.

Suy tư thông suốt, Vân Tử Túc không tiếp tục nghĩ ngợi. Điều duy nhất làm cậu có chút bất ngờ, chính là hai lần biến chuyển tốt đẹp cậu phát hiện đều xảy ra vào thời điểm sau khi đánh một giấc no nê ngon lành.

Vân Tử Túc sờ sờ cằm, cậu không ngờ giấc ngủ lại có nhiều lợi ích đến vậy. Chẳng cần phí sức nhọc lòng, lại còn có thể hấp thu chải chuốt rất nhiều linh khí---- chuyện mừng như này, nghĩ bằng đầu gối cũng đủ thấy diệu kỳ muôn lối.

Nhớ lại ba trăm năm siêng năng cày cuốc ở Tu linh giới, còn cả vô số buổi đêm ăn dầm nằm dề bên trong Vô Tự Ấn vì tu luyện thể chất thuần linh suốt mười tám năm đến Phàm tục giới kia, đáy lòng Vân Tử Túc cảm thấy có chút lạ kỳ, mà cũng đồng thời nảy sinh một nhận định tương đối hoang đường.

... Chẳng lẽ đối với cậu, chẳng làm điều chi, nằm im bất động mới là biện pháp tu luyện tốt nhất?

Lại nghĩ đến chuyện ngày xưa hấp thu linh khí trong thức ăn, dùng ăn và ngủ để mà tu luyện, con đường tu hành của cậu không khỏi cũng quá... hơi hơi bàng môn tà đạo một chút.

Vân Tử Túc không nhịn được giũ đầu, hất phăng loại suy nghĩ kỳ cục này.

Sư phụ từng nói, không thể vọng tưởng ngồi mát ăn bát vàng. Tốt nhất là vẫn cứ cần cù lao động thì hơn.

Vừa ăn sáng cùng Hàn đại thiếu xong thì Vân Tử Túc nhận được điện thoại của Thẩm Thu Vãn. Bọn họ cùng đến phòng làm việc của đội đặc nhiệm, Vân Thôn ở nhà ngán ngẩm, cũng đòi đi theo. Tuy nhiên lúc đến tầng dưới, nó lại không đi lên cùng, Vân Tử Túc nói có chuyện sẽ gọi nó đến, đoạn thả nó đi.

Hai người bước vào phòng làm việc trên tầng, Liên Kỳ Tư đã dẫn đội ra ngoài, trong phòng chỉ còn Tư Nam và Thẩm Thu Vãn. Hình như tối qua bọn họ không nghỉ ngơi tốt lắm, trên bàn còn đặt cà phê đã nguội.

Trên cổ Thẩm Thu Vãn quấn một vòng băng vải, toàn thân trông có chút hom hem. Anh ta cầm máy tính bảng, lời ít ý nhiều giải thích tin tức thu được tối qua.

Đã tìm thấy thi thể Tỉnh Anh, cậu ta chết ở một khu công trình chưa thi công hoàn tất, nơi này bỏ hoang đã lâu, không có camera giám sát, mãi đến lúc đám học sinh nghỉ hè chạy đến thám hiểm mới phát hiện ra.

Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi. Kỳ dị ở chỗ, thời gian tử vong trên bản báo cáo khám nghiệm lại cùng ngày Tỉnh Anh tự sát, thế nhưng rõ ràng Tỉnh Anh còn ra ngoài sau đó, không ít bạn học đã nhìn thấy cậu ta ở trường, điều này không khỏi khiến cho người ta khó mà hiểu được.

Trong căn phòng trọ Tỉnh Anh thuê một mình, mặc dù trên tường đã sạch bong vết máu, tuy nhiên cảnh sát dùng luminol kiểm tra lại phát hiện dòng chữ viết bằng máu tươi ngay trên vách tường.

Giống như Hồ Tra Nam, Tỉnh Anh cũng viết những nội dung đại loại như "Tôi không thể không có người", chỉ là cái tên cậu ta viết ra không phải Hàn Dịch, mà là Hồ Tra Nam mà cậu ta hằng đêm mong nhớ.

"Bọn tôi kiểm tra bát tự ngày sinh của Tỉnh Anh, phát hiện cậu ta có thể chất thuần âm chí âm từ khi ra đời." Thẩm Thu Vãn kể lại, "Cậu ta chết phản tự nhiên, hơn nữa thể chất đặc thù, rất có khả năng sẽ ngưng tụ sát khí, hình thành âm linh. Vong hồn Hàn đại thiếu gặp ở quán bar hôm qua hẳn là Tỉnh Anh ngụy trang thành, cậu ta giả làm một vong hồn bình thường, ẩn nấp bên người Hồ Tra Nam."

Oán khí của Tỉnh Anh sau khi chết đi rất nặng nề, mà hiện giờ, Hồ Tra Nam tử vong bằng phương pháp giống hệt cậu ta, nhưng đội đặc nhiệm lại không thể tìm được oán khí và vong hồn của Hồ Tra Nam. Thế nên Thẩm Thu Vãn suy đoán, rất có thể vong hồn của Hồ Tra Nam đã bị Tỉnh Anh trực tiếp chiếm đoạt, bổ sung sức mạnh cho mình.

"Loại nguyền rủa liên hoàn này có tính nối tiếp, bọn tôi lo lắng, Hàn đại thiếu có thể trở thành mục tiêu kế tiếp."

Bất kể là chủ động hay bị động, nguyên do của hai lần hạ chú đều là cầu mà không được. Hồ Tra Nam là đối tượng Tỉnh Anh cầu mà không được, Hàn Dịch lại là cầu mà không được của Hồ Tra Nam, như vậy kế tiếp, Hàn Dịch cũng có thể sẽ phải chịu ảnh hưởng của điều gì đó cầu mà không được, để rồi chấp niệm quá sâu, mà sẽ bị buộc phải rơi vào trong chuỗi nguyền rủa liên hoàn này.

Thẩm Thu Vãn ho khan một tiếng, nói: "Mục đích của Tỉnh Anh có thể là tiếp tục chiếm đoạt năng lượng và oán khí của vong hồn, thế nên bây giờ, bảo vệ Hàn đại thiếu chính là nhiệm vụ trọng yếu nhất."

Vân Tử Túc quyết định phải bảo vệ Hàn đại thiếu, cậu không cho rằng có thứ gì có thể vượt qua hàng phòng ngự của cậu để gây hại cho Hàn Dịch. Chỉ có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chuyện của Hàn Dịch Vân Tử Túc lại càng cẩn thận nhiều hơn ba phần, cậu nghe theo đề nghị của Thẩm Thu Vãn, tiến hành ngăn chặn từ gốc rễ.

Nhân lúc Tư Nam gọi Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc bèn kéo Hàn Dịch qua một góc.

Cậu hỏi Hàn Dịch: "Anh có thứ gì cực kỳ khát vọng mà lại không thể có được không? Con người, đồ vật, hay là tình cảm đều tính hết."

Dù có lắng nghe toàn bộ tràng phân tích ban nãy của Thẩm Thu Vãn, nhưng khi đột ngột nghe Vân Tử Túc đặt ra câu hỏi này, Hàn Dịch vẫn không khỏi có chút khựng lại.

Hắn cúi đầu nhìn Vân Tử Túc đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời, con ngươi đen nhám sẫm đậm chậm rãi ánh lên một tia sáng lặng lẽ.

Thứ hắn cầu mà không được, là mặc dù đối phương chủ động đến gần, lại vẫn phải đè nén bản năng, không thể nào chạm tới, không thể nào ấp ôm.

Đây là ngôi sao nhỏ của hắn, không thể bị hắn kiềm hãm trong lòng, mà Hàn Dịch hy vọng, bằng cả hai tay dâng đốm sao sáng rọi này lên bầu trời rộng lớn.

Chờ mãi không nhận được câu trả lời từ phía đối phương, Vân Tử Túc chớp mắt một cái, nhìn vẻ mặt có phần nặng nề của Hàn đại thiếu, đột nhiên tỉnh ngộ.

"Em biết rồi."

Lúc mở miệng nói chuyện, giọng điệu của cậu còn hàm chứa áy náy, như là đang tự trách bản thân không nghĩ đến sớm hơn. Vân Tử Túc nhìn Hàn Dịch, dè dặt hỏi dò, chỉ lo lời lẽ của mình làm đối phương thương tổn.

"Là tình thương của mẹ, có phải vậy không?"

Hàn Dịch: "..."

______________________

Tác giả có lời:

Vân bé ngoan: Thì ra cứ ăn với ngủ là tu luyện được ư! Cũng thật là choải mái quá đi...

Hàn công: Nhất định là thế rồi.

Vân bé ngoan: Thứ mà A Dịch cầu mà không được là gì nhởm, a mình nhớ ra rồi, là tình thương của mẹ!

Hàn công:...

Vân bé ngoan: Nhất định là thế rồi!

Hàn công:... Hay là em thử đi soi gương một chút.