Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 43




Hàn Dĩ Long căng thẳng nhìn Ngô Tuyết Lâm, vẻ mặt cô bé giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Cô lẩm bẩm điều gì, dường như còn chưa tiêu hóa được những lời Phó Chí vừa nói, vẫn còn muốn an ủi chính mình: "Vậy cũng đâu thể chứng minh mẹ là người ra tay được...? Rõ ràng mẹ chỉ là người bình thường mà..."

Nghe được lời này Hàn Dĩ Long cũng không nhịn được siết chặt nắm đấm.

Đột ngột bị thông báo mình là con riêng, nhưng Ngô Tuyết Lâm vẫn không tin Vu Hiểu Như nuôi mình mười mấy năm lại ra tay với mình.

Cậu ta nhìn Phó Chí: "Không phải ban nãy vừa nói, máu đã chứng minh chuyện này không phải do cô làm rồi à?"

Phó Chí nhìn nhìn Vân Tử Túc, cẩn thận nói: "Chuyện vừa rồi cũng không thể xác định là máu xảy ra vấn đề."

Oán khí rất dễ mất kiểm soát, oán hận vì tình lại là một trong những âm linh có xác suất cắn trả cao nhất. Nếu người hạ chú bị oán khí cắn trả, máu của anh ta cũng không thể nào giải trừ lời yểm ban đầu. Đến khi máu của người hạ chú hoàn toàn bị ô nhiễm, lời nguyền rủa này không có cách nào tháo bỏ, chỉ có thể dùng mạng đổi mạng.

Nhóm Phó Chí không sử dụng máu đầu ngón tay dễ lấy hơn, mà lựa chọn máu đầu lưỡi của Vu Hiểu Như, chính là để nhận được dòng máu thuần khiết hơn nữa. Vậy nên thất bại vừa rồi có hai loại khả năng---- một là Vu Hiểu Như cũng không phải người hạ chú, hai là Vu Hiểu Như đã bị oán khí cắn trả, máu tươi của nàng cũng không có cách nào gỡ bỏ lời nguyền.

Dĩ nhiên, còn một khả năng khác chính là linh lực của lá bùa đã bị tiêu hao hết, dù có máu tươi cũng không thể phá bỏ lời nguyền. Thế nhưng Phó Chí tự tin với linh phù của mình, không thể tự dưng xảy ra tình huống này được.

Tuy nhiên xét về tổng thể, mấy thứ này chỉ chiếm tỉ lệ năm mươi phần trăm mà thôi, điều thật sự khiến tổ giám sát chắc chắn Vu Hiểu Như chính là kẻ hại người, vẫn là mấy ngày dày công theo dõi bám sát của bọn họ.

"Bọn tôi đã âm thầm điều tra vụ này mấy ngày hôm nay, xác nhận người ra tay chính là Vu Hiểu Như, vả lại chính bản thân cô ta cũng đã thừa nhận."

Linh thức của Vân Tử Túc có thể nhìn thấu tình trạng của Vu Hiểu Như, nhưng hiện giờ cậu lại để ý những lời sau cùng của Phó Chí hơn cả.

"Cô Vu thừa nhận thế nào? Bên chú có chứng cứ trực tiếp chứng minh lời nguyền và cô ấy có liên quan không?"

Khu vực xung quanh đã bị cách ly, không sợ có người xông tới. Phó Chí giải thích đơn giản với mọi người.

Ngày thứ năm sau khi Ngô Bân bị bệnh, vì không thể xử lý công việc mà tiến độ vận hành của công ty không thể không bị gác lại. Đối tác biết được chuyện này, cũng cảm thấy Ngô Bân ốm trận này khá là kỳ lạ, đúng lúc bên công ty mình từng có người quen biết tổ giám sát huyền môn, bèn báo chuyện này với tổ giám sát.

Khi người của tổ giám sát đến nơi, Ngô Bân đã hoàn toàn mất ý thức. Lúc ấy bọn họ phát hiện ra xung quanh Ngô Bân dày đặc oán khí, lại còn phát hiện oán khí này âm ngoan quỷ dị, rất khó xử lý.

Giống như suy nghĩ ban đầu của Vân Tử Túc, người của huyền môn cũng cho rằng có người nhắm vào Ngô Bân, vậy nên bọn họ nhanh chóng điều tra Ngô Bân trong tối.

Nói tới đây, không khỏi thiếu phần kể lể đôi chút về tổ giám sát huyền môn. Khi nghe ba người thanh niên ở phòng bệnh nói ra thân phận tổ giám sát, Vân Tử Túc tức thì nghĩ đến đội giám sát mười người gặp ở An thành, mà khi Phó Chí giới thiệu sơ lược về tổ giám sát, quả nhiên cũng nhắc đến quan hệ giữa hai nhóm ấy.

Trên thực tế, tổ giám sát chính là sản phẩm hợp tác giữa đội giám sát của Ngũ đại tông môn và bên phía Chính phủ. Sau khi rèn luyện và tích lũy trong một thời gian nhất định, lại thêm một đợt khảo hạch đánh giá, người của tiểu đội giám sát có thể đạt tư cách tiến vào tổ giám sát. Tổ giám sát là đội ngũ chấp hành luật pháp thuộc bên Chính phủ, chỉ là thành viên đều xuất thân từ đệ tử Ngũ đại tông môn, họ phải giải quyết các sự kiện linh dị mà pháp luật bình thường không thể đối phó.

Cũng chính vì có Chính phủ chống lưng, nhóm Phó Chí mới có thể vừa theo dõi linh khí bất thường, vừa có thể lợi dụng quyền hạn tổ giám sát mà lấy được tài liệu của Ngô Bân.

"Vụ án qua tay bọn tôi không coi là ít, loại chuyện này, ngoại trừ do đối thủ cạnh tranh có xung đột lợi ích ra, thì người bên cạnh thường sẽ có động cơ gây án lớn nhất," Phó Chí nói, "Đặc biệt là khi oán khí trên người Ngô Bân mãnh liệt đến thế, rõ ràng không thể chỉ là ngộ thương."

Sau khi tra được mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa trong quá khứ nhà họ Ngô, tổ giám sát liền cách ly Vu Hiểu Như với bố mẹ nàng, suy cho cùng trong chuyện này, người chịu tổn thương nặng nề nhất chính là Vu Hiểu Như.

Trừ điều này, tổ giám sát còn tra ra được đối tượng Ngô Bân ngoại tình năm đó, tuy nhiên vì xảy ra quá lâu, chuyện này đã sớm bị nhà họ Vu đè xuống, hơn nữa về sau Ngô Bân cũng không còn tiếp xúc với cô tiểu tam nọ. Tổ giám sát lục toàn Lâm thành cũng không tìm được tung tích đối phương, thành ra lòng nghi ngờ đối với người ta cũng dần dần giảm đi không ít.

Đây không phải do tổ giám sát không cẩn thận lơ là cương vị, Vân Tử Túc cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Nếu là ở Tu linh giới, loại chú thuật âm tà cực mạnh nhắm vào người khác thế này còn có thể lợi dụng hơi thở vương ra từ người bị hại, nhưng ở Phàm tục giới nơi dưới Trúc Cơ kỳ chiếm đa phần, nếu muốn hại người, khẳng định cần có khoảng cách gần, hơn nữa còn phải tiếp xúc với Ngô Bân trong thời gian gần đây.

Vân Tử Túc biết sức mạnh của khoa học kỹ thuật tại Phàm tục giới, nhờ vào thân phận liên quan đến Chính phủ của tổ giám sát, nếu bọn họ muốn tìm một người ở Lâm thành, thì chắc chắn có thể tìm ra. Mà nếu lâu như vậy vẫn không tìm được, nghĩa là trong khoảng thời gian này cô tiểu tam kia không hoạt động tại Lâm thành, mối nghi ngờ về cô ta hiển nhiên cũng giảm xuống.

Phó Chí tiếp tục giải thích, ngay tại thời điểm bọn họ cân nhắc xem có nên kết thúc tìm kiếm tiểu tam hay không, người phụ trách theo dõi Vu Hiểu Như đột nhiên phát hiện khác thường.

Để đảm bảo tính mạng Ngô Bân, người của tổ giám sát cố ý bày trận bảo vệ ông ta, nhưng ngay cùng ngày thiết lập phòng vệ, tổ giám sát phát hiện, Vu Hiểu Như bỗng trở nên hoảng loạn bất an.

Vu Hiểu Như túc trực tại bệnh viện, mặc dù thi thoảng có đi ra ngoài, xử lý một vài công việc trọng yếu của công ty, nhưng tối đến nàng sẽ ngủ ở phòng bệnh. Khi ấy Ngô Bân đã chuyển vào phòng chăm sóc tích cực, phòng bệnh chỉ còn một mình Vu Hiểu Như. Mà đến ban đêm, la bàn của tổ giám sát nhận ra linh khí chập chờn kỳ lạ bên trong phòng bệnh.

Mặc dù điều này rất khả nghi, nhưng chưa đủ để trở thành chứng cứ trực tiếp. Bằng chứng thật sự khiến tổ giám sát cho rằng Vu Hiểu Như là hung thủ, lại chính là những gì phát sinh ngày hôm nay.

"Bọn tôi vừa mới bắt cô ta tại trận." Phó Chí nói, "Trong phòng hồi sức tích cực có camera, hôm nay lúc cô ta vào thăm, mặc dù nhìn qua chỉ là tiếp xúc thừa thãi, nhưng từ khẩu hình của cô ta, bọn tôi có thể xác nhận cô ta đang niệm chú, vậy nên bọn tôi mới trực tiếp xông vào, bắt cô ta lại."

Vân Tử Túc hỏi: "Tại sao mấy chú biết là niệm chú, camera có thể nghe ra âm thanh à?"

Phó Chí lắc đầu: "Camera không có âm thanh, chỉ là khẩu hình mà thôi. Khẩu hình của oán chú hận tình rất đặc biệt, ban đầu lúc bọn tôi nghi ngờ Vu Hiểu Như, cũng đã nghiên cứu qua lĩnh vực này. Khẩu hình của cô ta vừa vặn ăn khớp."

Chứng cứ xác thực, tổ giám sát trực tiếp bắt người, "Bọn tôi bắt cô ta tại trận, Vu Hiểu Như cũng tự mình thừa nhận."

Vân Tử Túc cau mày: "Cô ấy nói gì?"

Phó Chí đáp: "Khi đó Vu Hiểu Như rất hoảng loạn, cũng không nói nội dung gì cụ thể, chỉ thừa nhận Ngô Bân là do cô ta nhúng tay. Bọn tôi thấy đầu óc cô ta vẫn tỉnh táo, nên mới dùng luôn máu cô ta phá bỏ lời nguyền."

Khi tình oán hoàn toàn cắn trả, lý trí người trong cuộc cũng sẽ không còn, tổ giám sát phán đoán Vu Hiểu Như chưa bị cắn trả hoàn toàn, bèn lấy máu đầu lưỡi của nàng.

Thật ra phương thức chắc chắn nhất hẳn là máu tâm khẩu, bởi vì nơi này chính là cửa ải cuối cùng khi bị cắn trả. Nhưng máu tâm khẩu gây tổn thương cực lớn cho người trong cuộc, hơn nữa mọi người ở đây đều là người khác phái, Phó Chí cũng không lựa chọn phương án này.

Vân Tử Túc từng xem xét Vu Hiểu Như, trên người đối phương đúng là có bất thường, nhưng không hề tính là quá độ. Cậu không quá tin oán khí của Vu Hiểu Như sẽ có sức mạnh lớn đến vậy.

Nhưng tại sao Vu Hiểu Như phải thừa nhận chuyện này?

Phó Chí nói: "Bây giờ bọn tôi cũng không xác định được hung thủ là người khác, hay là do máu bị ô nhiễm, tiền bối có manh mối gì không?"

Vân Tử Túc lắc đầu, cậu là tu sĩ, chứ cũng không mở thiên nhãn, không thể nào không gì không hiểu. Các phương thức và kỹ thuật điều tra hiện đại, trước kia cậu chưa từng tiếp xúc qua.

Phó Chí trầm ngâm một chút, nói: "Kế hoạch của bọn tôi là, thả tin tức Vu Hiểu Như chính là hung thủ ra ngoài."

Vân Tử Túc ghé mắt nhìn y.

"Nếu hung thủ là người khác, như vậy có thể khiến đối phương thả lỏng cảnh giác," dẫu sao Phó Chí cũng là người nhiều kinh nghiệm, y nói, "Như vậy cũng tiện cho bọn tôi tiếp tục truy xét."

Chẳng qua là tin tức này ắt sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vu Hiểu Như, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng đến công ty nhà bọn họ.

Vân Tử Túc nhìn về phía Ngô Tuyết Lâm, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cô bé.

Sắc mặt Ngô Tuyết Lâm chưa hồi phục bình thường, cô bé ngơ ngác ngồi bên cạnh Vu Hiểu Như đang thiếp đi, nhìn chằm chằm đôi bàn tay thân quen ấy, ngây ngốc hồi lâu. Ngay lúc mọi người đều cho rằng cô bé không còn sức lực trả lời vấn đề này nữa, Ngô Tuyết Lâm lại đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Phó Chí: "Nếu là người khác ra tay, tin tức này có thể bắt kẻ đó, phải không ạ?"

Phó Chí gật đầu: "Bọn chú vừa khuấy động oán khí, người hạ chú chắc chắn sẽ biết chuyện bọn chú nhúng tay vào. Nếu dìm tin tức về Vu Hiểu Như xuống, hung thủ sẽ tự ý thức được nguy hiểm, tỷ lệ bứt dây động rừng là rất lớn."

Ngô Tuyết Lâm yên lặng nửa phút, cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi đưa ra quyết định này, cô đưa tay sờ lên ngón tay của Vu Hiểu Như đang hôn mê một chút.

Đó là cảm xúc vô cùng gần gũi đồng hành cùng cô bé quá chục năm, chỉ mới hai ngày trước thôi, bàn tay ấy còn áp lên trán cô, cảm giác khô ráo ấm áp, khiến cô bé mỏi mệt trở nên an lòng.

Khi đó, Vu Hiểu Như nét mặt buồn bã vẫn còn đang khuyên cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Mà giờ phút này, Ngô Tuyết Lâm cầm tay đối phương một lần nữa, chỉ còn lại xúc cảm lạnh băng yếu ớt.

Bác sĩ khám sơ qua cho Vu Hiểu Như, do những ngày chầu trực vừa rồi, nàng phải gánh áp lực đồng thời cả về thể chất lẫn tinh thần, lại thêm hao tổn máu tươi ban nãy, khiến cho nàng trực tiếp ngủ mê mệt.

Bác sĩ kết luận nàng chưa thể tỉnh lại trong vòng nửa ngày tới, tổ giám sát cũng không biết làm sao. Vu Hiểu Như bị tạm thời giam giữ bên trong phòng bệnh lúc trước, để mấy người thanh niên trông chừng.

Nhóm Hàn Dĩ Long thì dự định đưa Ngô Tuyết Lâm về nhà nghỉ ngơi trước đã.

Ở đất Lâm thành, Ngô Bân cũng coi như một nhà sáng lập có tên tuổi, ông ta đột nhiên lâm bệnh nặng kéo theo sự chú ý của rất nhiều người. Sau khi hung thủ được nhận định là Vu Hiểu Như, tin tức giật gân này căn bản không giấu được ai. Có câu tiếng lành không ai thấy tiếng xấu mọi người hay, lại thêm tổ giám sát âm thầm mớm lời, rất nhanh sau đó, đủ các đồn thổi dị thường truyền ra khắp xóm.

Mặc dù đám miệng quái gở trên người Ngô Bân đã bị ánh vàng dọn sạch, nhưng chỉ cần không tìm được người hạ chú, oán khí sẽ thi nhau trở về. Bị ông ta liên lụy, sương xám trên người Ngô Tuyết Lâm cũng không có dấu hiệu chấm dứt, vậy nên Vân Tử Túc và Hàn Dịch không vội rời đi.

Trên đường trở về, hai chiếc xe đỗ lại một chút bên tiệm đồ ngọc ven đường, Hàn Dĩ Long mua một chiếc vòng tay, Vân Tử Túc xử lí xong, lại đưa cho Ngô Tuyết Lâm đeo vào. Sau khi đeo chiếc vòng mới, Ngô Tuyết Lâm vốn vẫn ngẩn người đột nhiên mở miệng, nói rằng cô bé muốn về nhà ông bà ngoại một chuyến.

Vì không có liên quan nhiều với vụ án, Phó Chí chỉ nói Vu Hiểu Như không có khả năng sinh sản, Ngô Tuyết Lâm không phải con ruột của nàng, còn lại không kể thêm gì. Ngô Tuyết Lâm muốn biết đầu đuôi sự việc, cũng chỉ có thể đi tìm ông bà ngoại của cô.

Xe quặt qua một lối rẽ, lái về phía ngoại ô. Bố mẹ Vu Hiểu Như về hưu từ sớm, hai người bọn họ sống một mình trong một căn nhà vườn thanh tịnh xinh đẹp giá cả không rẻ tại vùng ngoại ô, chỉ đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ, mới có thể gặp mặt con cháu.

Bốn người đến trước căn nhà, Ngô Tuyết Lâm tiến lên gõ cửa. Khóa cửa ở đây nhận dạng khuôn mặt, nhưng sau khi cô bé gõ cổng, cánh cổng lại chậm chạp không nhúc nhích.

Ngô Tuyết Lâm siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay còn nhợt nhạt hơn sắc mặt cô.

"Két" một tiếng, bốn người đồng loạt ngẩng đầu.

Cổng vẫn được mở ra.

Mọi người bước vào trong sân, không mất bao xa, liền thấy được một bà cụ tóc bạc đứng trước căn lầu hai tầng độc đáo.

Bà ăn mặc gọn gàng, nhưng hai hốc mắt lại đỏ hồng. Nhìn thấy Ngô Tuyết Lâm đi tới, bà miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gọi một tiếng.

"Lâm Lâm."

Bờ vai Ngô Tuyết Lâm run lên khe khẽ, thiếu chút nữa đã bị tiếng gọi này làm cho khóc òa.

Mấy người bọn họ đi theo bà cụ về phía tòa lầu, còn chưa đặt chân bước vào, đã nghe thấy một giọng nói già nua mà nghiêm khắc.

"Bất kể thế nào, cũng nhất định phải bảo vệ chị cháu!"

Mọi người đi vào phòng khách, ông lão trong nhà vừa gác máy. Ông nhìn về phía Ngô Tuyết Lâm, nét mặt thoáng phức tạp, cũng không nói gì, mà nhanh chóng cau mày nhìn về phía ba người Hàn Dĩ Long.

"Các cậu là ai?"

Ngô Tuyết Lâm giới thiệu sơ lược thân phận ba người, nghe thấy bọn họ đã bảo vệ Ngô Tuyết Lâm, mặc dù nét mặt ông ngoại vẫn không thả lỏng, nhưng cũng không ý kiến gì với ba người thêm nữa.

Bầu không khí trong nhà vô cùng gượng gạo, Ngô Tuyết Lâm dè dặt hỏi mấy câu, nhưng vừa nhắc đến tên Vu Hiểu Như, bà ngoại tức thì không cầm được nước mắt.

Dù ông ngoại cũng không biểu hiện rõ ràng, nhưng trên mặt cũng rặt một mảnh tái nhợt.

Ngô Tuyết Lâm không dám mở lời, cô bé thử thăm dò đưa giấy ăn trong tay cho bà ngoại, đối phương cũng không cự tuyệt.

Khi bà ngoại nhận lấy tờ khăn giấy, Ngô Tuyết Lâm giống như đứa trẻ đi lạc cuối cùng cũng tìm được về nhà, nước mắt một lần nữa tuôn rơi.

Hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa, khóc một trận vừa ẩn nhẫn vừa bi thương.

Sau cùng, chuyện này vẫn là do ông ngoại giải thích.

Khác với khí chất hiền từ của bà ngoại, ông ngoại là một người vô cùng lão luyện, chỉ có điều giờ đây ông cụ giống như bị rút cạn tinh thần và kiêu ngạo, dáng vẻ hiện lên già cỗi hơn nhiều.

Ông nói, năm đó xuất thân của Ngô Bân không tốt, nhưng là người thông minh, dáng dấp cũng ưa nhìn. Vu Hiểu Như thật lòng thích y, lúc hai người yêu đương cũng là tình ý nồng nàn, mọi điều trọn vẹn.

Mặc dù ông bà ngoại cho rằng gia cảnh Ngô Bân không phù hợp, nhưng bọn họ không lay chuyển được con gái yêu, cuối cùng vẫn đồng ý cuộc hôn nhân ấy.

Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh giàu sang phú quý, Vu Hiểu Như được tiếp xúc với nền giáo dục đổi mới và văn minh, nàng cùng Ngô Bân tốt nghiệp cùng một trường đại học, hai người còn sang nước ngoài học tiến sĩ tại một trường đại học nổi tiếng cùng nhau, trước khi cưới bọn họ đã chốt muốn theo chế độ thu nhập kép không có trẻ em, sau khi cưới tiếp tục tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của riêng hai vợ chồng.

Hoàn cảnh gia đình Ngô Bân không tốt, ngay cả tiền xuất ngoại cũng là mượn nhà họ Vu. Mặc dù ông bà ngoại quan điểm truyền thống, nhưng xem tình trạng lúc ấy của Ngô Bân, bọn họ cảm thấy con rể không có khả năng cũng không có sức mạnh bắt nạt con gái mình, đành tự an ủi rằng con cái có phúc của con cái.

Người trong nhà đã chuẩn bị tâm lý từ đầu, vậy nên lúc kiểm tra sức khỏe trước khi cưới khám ra Vu Hiểu Như không thể có con, mặc dù tin tức này khiến người ta giật mình, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn.

Bà ngoại còn an ủi con gái, bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều, cứ sống cho thật tốt. Dù rằng nhà họ Ngô bên kia cũng kín đáo phê bình, nhưng Ngô Bân đứng về phía Vu Hiểu Như, hai người cứ thế trải qua bốn năm yên bình hạnh phúc.

Nguồn cơn bất trắc xảy ra vào một lần Vu Hiểu Như tranh chấp với mẹ chồng. Đối mặt với sự giễu cợt trong sáng ngoài tối của bố mẹ chồng, Vu Hiểu Như cơ bản không để bụng, lựa chọn giao cho Ngô Bân xử lý. Nhưng dẫu sao nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, nhân lúc Ngô Bân không có mặt, mẹ Ngô tìm tới cửa lúc sáng sớm, đầu tiên là tìm đủ loại cớ này cớ nọ, sau đó cũng lộ nguyên hình, chỉ thẳng vào mặt mắng nàng là gà mái không biết đẻ trứng, Vu Hiểu Như cũng phát giận, trực tiếp đuổi mẹ Ngô ra ngoài.

Đến khi ông ngoại nghe được chuyện này, muốn tìm Ngô Bân nói chuyện, bố mẹ Ngô đột nhiên vênh váo dẫn một ả đàn bà ôm một đứa trẻ sơ sinh xông vào nhà Vu Hiểu Như và Ngô Bân.

Vừa nghe thấy đứa bé này là của Ngô bân, cả người Vu Hiểu Như đều phát ngốc.

Tay nàng cũng run lên, trong giây phút chờ Ngô Bân giải thích, trong đầu nàng đã nghĩ ra cả tám trăm cái lí do không có khả năng.

Kết quả Ngô Bân bước lại, ầm một tiếng quỳ sụp trước mặt nàng.

Đứa trẻ là của Ngô Bân, bố mẹ Ngô đều biết. Nhưng đứa nhỏ này không phải con trai, bọn họ không hài lòng, liền muốn ả đàn bà kia vào ở, sinh thêm cho Ngô Bân một đứa bé trai.

Bố mẹ chồng ồn ào và Ngô Bân xin lỗi giống như hai tấm lưới nhúng độc, vây kín thân thể Vu Hiểu Như. Nàng muốn li hôn, muốn một đi không trở lại, rồi lại bị Ngô Bân luôn luôn kiêu ngạo "không quỳ thiên địa chỉ quỳ em" dùng hai đầu gối ngăn cản.

Ngô Bân đau khổ tội lỗi, nói mình say rượu mất trí, một lần sảy chân ngàn đời hối hận, y không mong điều gì, giao hết tài sản cho Vu Hiểu Như, chỉ cầu xin đối phương đừng rời khỏi y.

Bốn năm chung sống, tích lũy từng giọt, rốt cuộc Vu Hiểu Như vẫn mềm lòng.

Lại nói, nàng còn quan tâm đến cảm xúc của bố mẹ. Bố mẹ Vu đều đã sống gần trọn kiếp, dù bản thân không để ý, thì Vu Hiểu Như cũng không muốn để ba mẹ phải chịu đựng chỉ trỏ và gièm pha của người ngoài thiên hạ.

Mà sau chuyện này, Ngô Bân hối tội cũng rất thành tâm, y cho người phụ nữ kia một khoản tiền, rồi đuổi người ra ngoài. Bố mẹ Ngô bị y đưa về quê ở nông thôn, Vu Hiểu Như không cần qua lại với bọn họ. Ngay cả bản thân Ngô Bân, cũng chỉ đến ngày lễ quan trọng như tảo mộ hoặc ăn Tết mới ghé về một chuyến.

Hai người trải qua nửa năm bù đắp cảm tình, bất kể Vu Hiểu Như lạnh nhạt ra sao, Ngô Bân đều vẫn đợi chờ kiên nhẫn, thái độ vô cùng chân thành.

Nửa năm sau, quan hệ giữa bọn họ vừa mới dịu đi, lại bị người phụ nữ ngày xưa gõ cửa.

Người này đến đưa con, cô ta nói cô ta tìm được bạn trai mới, chuẩn bị ra nước ngoài, không ai nuôi đứa trẻ, hỏi bọn họ có muốn hay không.

Người phụ nữ này vốn dĩ là tình một đêm Ngô Bân gặp được ở quán rượu, tố chất nói năng dung tục, thái độ đối xử với đứa bé cũng rất tùy tiện. Cô ta nói thẳng, nếu Ngô Bân không muốn, thì sẽ ném đứa nhỏ này đi, dù sao cô ta cũng chẳng cần.

Ngô Bân lại quỳ trước mép giường Vu Hiểu Như một đêm.

Bất kể ra sao, đứa trẻ cũng vô tội.

Vu Hiểu Như đã quyết định sẽ không có con từ rất sớm, đối với trẻ con ồn ào nàng chỉ biết xin thứ cho kẻ bất tài, cũng không muốn sinh hoạt của mình bị vùi lấp trong đám tã nước tiểu và bình sữa lộn xộn. Nàng làm ăn vô cùng xuất sắc, dù là tại nhà họ Vu khi trước, hay là tại công ty do Ngô Bân sáng lập về sau, sức ảnh hưởng của nàng cũng cực kỳ quan trọng.

Nhưng cô bé chừng một tuổi được đưa tới này, lại không giống như tưởng tượng của nàng.

Ngoại hình Ngô Bân xuất sắc, người phụ nữ kia cũng sở hữu mặt mũi dáng người xinh đẹp. Cô bé kế thừa ưu điểm của hai người, còn nhỏ đã trổ mã mắt sáng trán cao, thanh khiết đáng yêu. Bôn ba bên người mẹ đẻ một năm, cô bé đã dưỡng thành tính cách cúi đầu nhẫn nhục, sau khi tới nhà họ Ngô, cũng vẫn rụt rè nhút nhát, chưa từng khóc lóc làm loạn, ngoan ngoãn cực kỳ.

Ngay từ đầu Vu Hiểu Như đã xác định sẽ không thích Ngô Tuyết Lâm, nhìn nàng cũng không muốn nhìn thấy đứa trẻ này. Nhưng sau đó, khi đứa nhỏ dùng giọng nói mềm nhũn gọi mẹ, nàng lại nhận ra bản thân ngày càng khó chống cự tiếng xưng hô này.

Thế rồi, với sự giúp đỡ của người nhà, Ngô Bân và Vu Hiểu Như xuất ngoại ba năm, sau khi trở về, liền tuyên bố với bên ngoài là đã có con.

Khi bọn họ về nước, ba mẹ Ngô cũng đã qua đời, nhà họ Vu tiện đường dập tắt mọi tin đồn, chuyện Vu Hiểu Như không thể mang thai cũng không bị truyền ra, bọn họ bèn nói đây là con ruột hai người.

Mà Ngô Tuyết Lâm cũng theo đó trải qua hơn mười bảy năm yên bình trong nhà họ Ngô.

Tất cả những người biết chuyện đều giấu nhẹm sự kiện này, xây cho cô bé một căn phòng công chúa màu hồng giả dối.

Nghe xong, thật lâu Ngô Tuyết Lâm vẫn không thể hoàn hồn.

Toàn bộ hiểu biết của cô đều bị lật ngã.

Vậy ra người thứ ba tìm tới cửa trong trí nhớ cô ngày ấy thật sự tồn tại, mà cô lại chính là đứa trẻ sơ sinh bị tiểu tam ôm vào lồng ngực.

Bà ngoại nhọc nhằn nén nước mắt dùng chất giọng khàn khàn nói: "Lâm Lâm, là mười bảy năm đấy con. Dù có nuôi tảng đá, cũng sẽ lưu luyến cảm tình mà không nỡ vứt bỏ!"

"Mẹ con, dù mẹ con có thật sự ra tay với Ngô Bân, thì nó tuyệt đối cũng sẽ không thể nào làm con tổn thương được..."

Ngô Tuyết Lâm kiên cường mở to cặp mắt chua xót, nỗ lực gật đầu: "Cháu biết, bà ngoại, cháu biết..."

Người ta có thể đóng giả một ngày, nhưng lại khó mà đóng giả cả đời.

Tình thương yêu mười mấy năm qua của Vu Hiểu Như dành cho cô, làm sao cô có thể không cảm nhận được?

Nhưng vì cớ gì, giữa ba mẹ đột nhiên lại xảy ra mâu thuẫn?

"Bà ơi, bà có biết gần đây mẹ gặp phải chuyện gì không ạ?" Ngô Tuyết Lâm hỏi, "Đó đều là chuyện của cả chục năm trước, tại sao bây giờ..."

Ông ngoại thở dài một cái.

Sắc mặt ông nặng nề: "Dạo này nó rất không vui, lúc đến thăm ông bà cũng đều cố sức, hỏi nó cũng chẳng nói năng gì. Ông bà tưởng là chuyện công ty, ai ngờ thông qua một chuyên gia pháp lý ngày xưa lại biết được nó đang tìm luật sư tham khảo chuyện ly hôn."

Ngô Tuyết Lâm sửng sốt.

Ly hôn?

Chỉ là dù cô bé kinh ngạc, thì cũng chẳng biết được thêm điều gì, Vu Hiểu Như không tiết lộ sự việc với bố mẹ, bọn họ cũng từng tìm đến, nhưng vị luật sư kia cũng lấy lý do việc riêng của khách hàng, áy náy từ chối tiết lộ thêm thông tin.

"Nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp... Cháu cần đến tìm luật sư hỏi rõ ràng." Ngô Tuyết Lâm cắn bờ môi tái nhợt, sắc mặt cô bé rất kém, lại vẫn cố gắng chống chịu.

Cô không bị mẹ bỏ rơi, cô phải giúp mẹ gỡ bỏ hiềm nghi.

Mấy người bọn họ lên đường lần nữa, định đi tìm người luật sư kia trò chuyện.

Trên đường, vẫn dùng hai chiếc xe. Vân Tử Túc và Hàn Dịch ngồi hàng sau, Hàn Dịch vừa lên xe đã thấy Vân Tử Túc có chút lạ thường.

"Sao vậy?" Hắn sờ lên tóc Vân Tử Túc, động tác rất khẽ.

Vân Tử Túc do dự một hồi, rồi mới mở miệng: "Chuyện của mẹ Ngô Tuyết Lâm... anh nghe thấy lời bà ngoại cậu ấy nói chứ, hơn mười bảy năm, dù là tảng đá cũng không nỡ ném đi."

Cậu ngẩng đầu, nhìn Hàn Dịch: "Hàn phu nhân vào cửa nhà họ Hàn bao lâu... mười tám năm rồi?"

Hàn Dịch gật đầu một cái.

Vân Tử Túc mím môi, dùng âm lượng rất nhỏ: "Em chỉ là, đột nhiên rất khó chịu..."

Ban đầu Vu Hiểu Như cũng ghét bỏ Ngô Tuyết Lâm, nhưng hiện giờ, lựa chọn của nàng và Hầu Mục Cần đã hoàn toàn khác biệt.

Hàn Dịch đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên vành tai mềm mại của người đối diện.

"Không sao, đều qua cả rồi."

Vân Tử Túc nghiêng đầu, gò má dán vào lòng bàn tay người đàn ông, sợi tóc che đi tầm mắt cậu.

"Anh nói từ khi sinh ra anh đã như vậy, vậy thì khôi linh trên người anh, liệu có phải là vì, vì mẹ anh..."

Rốt cuộc cậu cũng không thể nói ra bốn chữ khó sinh mà chết.

Chỉ có điều Vân Tử Túc cũng không biết, điều thật sự chạm đến đáy lòng Hàn Dịch cũng không phải bốn chữ này.

Hàn Dịch nhìn người con trai trong lồng ngực, hắn dè dặt vòng tay ôm chặt lấy người, giống như đối xử với báu vật hiếm thế độc nhất của mình.

Không phải.

Hàn Dịch lặng lẽ đưa ra câu trả lời tự đáy lòng.

Khôi linh sinh ra không phải vì người khác.

... Mà bởi vì em.