Hàn Dịch nhìn cậu, vẻ mặt thoạt trông có chút kỳ lạ.
Vân Tử Túc cảm thấy thấp thỏm vô cớ, cậu lo Hàn đại thiếu sẽ thấy mình không chuyên tâm.
May mắn là, Hàn Dịch nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Hắn nghiêng người ghé sát, kéo người vào vòng tay mình một lần nữa.
Trên người người đàn ông có hương bạc hà rất nhạt, hẳn là hắn đã dùng qua nước súc miệng hoặc kem đánh răng. Tuy nhiên Vân Tử Túc vẫn ngửi được mùi linh khí thanh ngọt rõ nét. Chờ đến khi hai người thu hẹp khoảng cách, vị ngọt dịu nhẹ biến thành hương thơm ngào ngạt nức mũi, giống như marshmallow nướng, giống như sirop chocolat, giống như tất cả những viên kẹo đường nhiều năng lượng đem đến cảm giác tràn trề hạnh phúc.
Vân Tử Túc vốn cho rằng ăn uống đã là phương thức đổi lấy linh lực nhàn hạ nhất, kết quả Hàn đại thiếu lại dạy cho cậu một cách thức tốt hơn thế nữa.
Chỉ là...
Hàn Dịch hơi lùi về sau, chỉ thấy cậu nhóc trong lồng ngực chớp mắt một cái, hàng mi cong dài xinh đẹp như quẹt thẳng lên trái tim hắn.
Đôi môi đối phương không hé mở, trên bờ môi còn dính hơi nước trơn bóng. Cậu nhỏ giọng ý kiến: "Lần này anh, anh không há miệng."
Vân Tử Túc cảm thấy có chút khó mà hiểu được, thái độ của Hàn đại thiếu rõ ràng chứng minh hắn chấp nhận thử nghiệm thêm một lần nữa, nhưng mà lần thử nghiệm thứ hai lại không có dịch cơ thể, người đàn ông chỉ chậm rãi dán môi lên môi cậu, giống như đang xác nhận điều gì, mổ từng chập từng chập.
Giữa hương thơm ngọt ngào nồng đậm, Vân Tử Túc tập trung chú ý thật gian nan, mà đến cuối cùng vẫn không thể đợi đối phương chủ động há miệng.
Cứ vậy thì cũng không có cách hấp thụ khôi linh thông qua dịch cơ thể.
Vẻ mặt Hàn Dịch xen lẫn chút ít không biết làm sao, tuy nhiên hắn vẫn rất hợp tác tiến hành lần thử nghiệm thứ ba với Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc tỉ mỉ nhìn người, thấy động tác đối phương vô cùng nhẫn nại, trên khuôn mặt cũng không xuất hiện thái độ không vui, mới thoáng yên tâm hơn chút.
Rõ ràng ban ngày liếm ngón tay một lần là đã thành công, thế mà thử nghiệm lần này lại trập trùng thử thách.
Thế nhưng, phương pháp này có hiệu quả cao hơn liếm ngón tay rất nhiều.
"Đừng động lưỡi nhiều quá." Không biết là lần thử thứ mấy, Vân Tử Túc ôm cánh môi đỏ chót nghiêm túc đề nghị Hàn Dịch, "Nếu không thì em rất khó tập trung... tốc độ hấp thu cũng sẽ giảm bớt."
"Được." Hàn đại thiếu biết nghe lời phải.
Vân Tử Túc hơi nín thở, sống mũi cao thẳng của người đàn ông một lần nữa cọ lên chóp mũi cậu.
Bọn họ thử rất nhiều lần, mức độ tập trung của Vân Tử Túc cũng tăng lại đáng kể, chỉ có cái loại hồi hộp vô hình kia thì cứ mãi chẳng có cách nào nguôi đi, mỗi lần Hàn đại thiếu hôn lên, là một lần hô hấp của cậu trật đi một nhịp.
Trước nay Vân Tử Túc chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, bản thân cậu cũng nghĩ mãi không ra nguyên cớ. Cậu sống ba trăm năm tại Tu linh giới, mặc dù mười tám năm qua giúp cậu hiểu biết nhiều về Phàm tục giới, nhưng từ tận đáy lòng Vân Tử Túc, vốn liếng và chốn thuộc về của cậu đều luôn ở thế giới Tu linh.
Vậy nên dù rằng vợ chồng Vân Học Thương cho cậu hiểu rõ thế nào là tình thân, dù rằng Hà An Khải, Phí Dương và rất nhiều người bạn khác cho cậu cảm nhận được tình bạn chân thành, Vân Tử Túc vẫn không thể coi mình và bọn họ trở thành người trong cùng một thế giới.
Vạch ngăn cách không thể xóa nhòa ấy, không lúc nào là không nhắc nhở Vân Tử Túc.
Mà Hàn Dịch lại là ngoại lệ duy nhất.
Không biết đến lần thử nghiệm thứ mấy, hơi thở của Vân Tử Túc đã cực kỳ gấp gáp, cậu choáng váng ngả vào lồng ngực đối phương, mà Hàn đại thiếu thì dùng ngón tay hơi lạnh áp lên môi cậu, giúp cậu từ từ hạ nhiệt.
Có lẽ là do khôi linh tiếp xúc với linh thể, thế nên quanh thân Vân Tử Túc tràn trề linh lực sung túc, cậu cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giống như được vùi mình trong đống marshmallow mềm mại.
Cảm giác bị bài xích không thể dung nhập vào bên trong một thế giới xa lạ, cảm giác khủng hoảng khi bị toàn bộ thế giới ruồng rẫy, cuối cùng cũng bị xua tan trong chốc lát.
Dưới đỉnh trời lấp lánh, bên bờ nước cao nguyên, hai người một mèo trải qua một đêm an lặng.
______________
Phí Dương đã tỉnh dậy an toàn, Vân Tử Túc và Hàn Dịch cũng trở về từ khu không người, bọn họ nán lại Lục Khúc nghỉ ngơi nguyên ngày, sau đó mới trở về Lhasa.
Người của Ngũ đại tông môn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lí, chỉ là những chuyện này đã chẳng còn liên quan đến bọn cậu. Sau khi quay lại Lhasa có độ cao so với mặt nước biển thấp hơn một nghìn mét, phản ứng cao nguyên của anh hai họ Phí rốt cuộc mới nguôi đi, sau khi lần lượt chào hỏi qua loa với những gia đình đến đón người thân, bốn người bèn rời khỏi Tây Tạng.
Trở lại Lâm thành, bốn người vừa mới xuống máy bay, Phí Dương đã bị bố mẹ chạy đến từ Bắc thành và bác cả khênh thẳng lên xe. Nếu không phải độ cao so với mặt nước biển của Tây Tạng quá lớn, đoán chừng bọn họ đã sớm bay đến Lhasa tìm người.
Vân Tử Túc và Hàn Dịch cũng cùng lên xe. Theo nguyện vọng của nhà họ Phí, vốn dĩ hai người bọn họ phải được mời về nhà bí thư Phí để ngỏ lời cảm ơn, tuy nhiên Vân Tử Túc và Hàn Dịch đều cảm thấy không cần thiết, hơn nữa Phí Trạch đã nói chuyến đi này làm lỡ tuần trăng mật của hai người, thế nên mấy vị phụ huynh nhà họ Phí cũng không ép buộc thêm nữa.
Bọn họ chỉ đặc biệt đưa hai người trở về nhà họ Hàn.
Hàn Dịch đã nhắn tin báo trước lịch trình chuyến bay với ba Hàn, tài xế nhà họ Hàn lái xe không, dẫn đường phía trước, thời điểm đoàn người về đến nhà, đúng lúc Hàn Phó và Hầu Mục Cần đang tiếp khách, vừa thấy chiếc xe chở hai người trở về, không chỉ là vị khách được tiếp đãi, mà ngay cả Hàn Phó và Hàn phu nhân cũng thấy kinh sợ.
Do thân phận bất tiện, bí thư Phí cũng không xuống xe lộ mặt. Thế mà nỗi khiếp sợ của nhà họ Hàn cũng chẳng hao bớt bao nhiêu. Hàn Phó và Hầu Mục Cần tự mình ra đón, vị khách trong nhà cũng nối gót theo ra, thậm chí ngay cả Hàn Dĩ Long vừa trở về cũng bị gọi đến.
Tên tuổi của bố mẹ Phí Dương không hề mờ nhạt hơn so với bí thư Phí, nếu không phải vì thằng con cưng Phí Dương này, bọn họ cũng sẽ không vượt cả ngàn cây số chạy đến Lâm thành. Do vậy cũng chính là vì Phí Dương, mà Vân Tử Túc đã hai lần ra tay tương trợ trở thành khách quý nhà họ Phí, nhìn người nhà họ Phí lần lượt cảm ơn Vân Tử Túc, vợ chồng Hàn Phó và người khách trong nhà đang bận suy nghĩ xem làm thế nào để trò chuyện mấy câu với người nhà họ đều có chút không thể tin vào mắt mình.
Do có quan hệ với Vân Tử Túc, người nhà họ Phí cũng rất khách sáo với Hàn Dịch, thuận tiện cũng rất ôn hòa đối với bố mẹ hắn và người khách tại gia kia. Bọn họ chuyện trò đơn giản với nhau một phen, sau đó còn trao đổi danh thiếp.
Tuy nhiên dẫu sao Phí Dương và Phí Trạch cũng vừa trở lại từ cao nguyên, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, người nhà họ Phí không nán lại lâu, sau khi để lại hơn nửa xe quà cáp và đồ dùng tình nhân cho Hàn Dịch và Vân Tử Túc, hai chiếc xe nhà họ Phí liền rời đi.
Vợ chồng Hàn Phó và vị khách trong nhà còn chưa kịp tiêu hóa xong nỗi bất ngờ vui vẻ khi có được số điện thoại của nhà họ Phí, đã thấy đống đồ chồng chất nhà họ Phí để lại.
Đặt ngay đầu tầm mắt mọi người, bỗng đâu lại là một đôi uyên ương phỉ thúy đựng bên trong hộp gấm.
"Ôi chao, chủng Thủy Tinh Lão Khanh (1 chủng loại phỉ thúy)," vị khách này cũng là một tay soi phỉ thúy tinh đời, nhìn độ tinh khiết, lại nhìn tờ giấy chứng nhận bên trong chiếc hộp gấm, không kiềm được tấm tắc tán dương: "Đây thực sự là đồ tốt đấy, riêng việc tìm được ngọc cả đôi thế này đã đủ hiếm có lắm rồi."
"Không bàn tới tay nghề, chỉ nhìn hai miếng ngọc này mà đoán," ông ta làm động tác tay, nói, "giá cả nguyên đôi, ít nhất cũng phải đến con số này."
Hàn Phó nhíu mày một cái.
Ông ta biết sở thích của người khách này đối với phỉ thúy, đối phương cũng không cần thổi phồng dọa nạt ông ta trong vấn đề này.
Chỉ một đôi phỉ thúy đã giá trị đến vậy, những thứ còn lại thì còn đến độ nào?
Nghĩ vậy, ánh nhìn của Hàn Phó về phía Vân Tử Túc càng thêm phức tạp.
Bản lĩnh của đứa bé này...
"Đúng thật là, người nhà họ Phí ở Bắc thành nhà to nghiệp lớn, ra tay cứ phải gọi là hào phóng." Vị khách không để ý đến sự bất thường của Hàn Phó, ông ta vỗ vai Hàn Phó một cái, "Ông Hàn này, hai thằng con nhà ông không tồi đấy, tương lai ông được hưởng phúc rồi."
Thấy người nhà họ Phí xuất hiện, lại nhìn mối giao hảo giữa nhà họ Phí và nhà họ Hàn, lời ra lời vào, thái độ của ông ta đối với Hàn Phó cũng nhiệt tình hơn chút đỉnh.
Cho người cẩn thận sắp xếp đồ đạc xong, Hàn Phó lại mời khách vào nhà. Vì đang có khách khứa, ông ta cũng không tiện nói chuyện cùng hai người Hàn Dịch, trước tiên cứ để hai người về tầng bốn nghỉ ngơi.
Trở lại phòng cưới của bọn họ, Vân Tử Túc đặt đồ trong tay xuống, liền nghe thấy Hàn Dịch cất lời: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai em với anh sẽ dọn ra ngoài."
Vân Tử Túc ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Dọn ra ngoài?"
Hàn Dịch nói: "Đến phòng tân hôn của bọn mình."
Lúc này Vân Tử Túc mới nhớ ra, hai người bọn họ còn một căn nhà riêng nữa.
Sau khi kết hôn, hai người cứ thế đến thẳng Tây Tạng, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa kịp liếc qua phòng tân hôn một cái.
"Được đó," Vân Tử Túc không có ý kiến gì, song nhìn cái đầu nhỏ nhô ra từ trong túi áo khoác, cậu lại hỏi: "Bên kia có đồ cho Vân Thôn không?"
Nghe thấy tên mình, mèo báo nhỏ dùng chân trước túm lên quần áo Vân Tử Túc, nghển cổ "meo" một tiếng.
"Ừa đúng vậy, còn nợ mày một bữa vằn thắn nhân tôm." Vân Tử Túc vuốt vuốt nhúm lông mèo, "Tối đưa mày đi ăn được không?"
Chắc là bữa tối sẽ phải ăn ở nhà họ Hàn, đến bữa khuya lại mang nhóc con ra ngoài là được.
Lúc này mèo báo nhỏ mới hài lòng rụt đầu trở về, lại còn khẽ phát ra một tiếng "ực" trong cổ họng.
"Đồ cho thú nuôi anh đã cho người đi mua rồi, mai lúc anh và em qua bên kia, đồ cũng sẽ được đưa đến." Hàn Dịch nói.
Vân Tử Túc gật đầu một cái, nhắc đến Vân Thôn, cậu lại nghĩ đến một chuyện.
Trước khi lên đường đi Tây Tạng, cậu đã để Vân Thôn ghé qua nhà họ Vân một chuyến, tính toán số nợ mà những người kia từng thiếu. Khi ấy thời gian có hạn, Vân Tử Túc không đi kiểm tra tình hình bọn họ, tuy nhiên đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hẳn câu chuyện cũng đã cho ra đoạn kết thúc.
Nhận thấy cậu phân tâm, Hàn Dịch bèn hỏi: "Sao thế?"
Vân Tử Túc tóm gọn sự việc người nhà họ Vân.
Hàn Dịch nghe vậy, giơ tay xoa đầu Vân Tử Túc.
"Không cần lo lắng," Hắn nói, "Anh tìm người trông coi bọn họ."
Chiếc lưới hắn giăng ra khi trước cũng đã đến lúc thu vào.
Hai người trò chuyện tùy ý, bầu không khí khó có lúc thảnh thơi, bọn họ lần lượt đi tắm rửa, Vân Tử Túc đi ra ngoài trước, cậu còn dùng linh lực chải lông cho Vân Thôn.
Mặc dù đã ngưng tụ ra thực thể, tuy nhiên bản thể của mèo báo nhỏ vẫn là oán linh, nó không cần tắm rửa, dùng linh lực dọn dẹp một chút là da lông toàn thân lại mềm mại sạch sẽ.
Vân Tử Túc đã còn không còn là cái người tiêu một chút linh lực cũng phải nghĩ xem ăn bao nhiêu mới có thể bù lại nữa, luyện thành thể chất thuần linh giúp cho thân thể cậu tăng cao hiệu suất hấp thu và tận dụng linh lực, mà khôi linh trên người Hàn Dịch thì ngâm cậu cả ngày bên trong linh khí ngọt ngào.
Dùng linh lực chải lông cho Vân Thôn, Vân Tử Túc lại ngẩng đầu nhìn một cái về hướng phòng tắm.
Cậu nhéo được không ít khôi linh từ người Hàn Dịch lúc ở trên máy bay, bây đã cũng đã hấp thụ xong xuôi, chờ người tắm xong đi ra, cậu lại có thể dùng linh lực từ linh tuyền thế chỗ một ít khôi linh, tiếp tục ăn dần.
Dù có là khoang hạng nhất, máy bay cũng là không gian công cộng, Vân Tử Túc không thể dùng phương pháp dễ dàng hơn để hấp thu khôi linh trên người Hàn Dịch, cậu chỉ cùng người nắm tay suốt một đoạn đường.
Đến khi mèo báo nhỏ được thuận lông sung sướng ngửa cái bụng non mơn mởn chờ được xoa, rốt cuộc Hàn đại thiếu cũng bước ra từ phòng tắm.
Người đàn ông thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, trông đặc biệt mát rượi. Quanh người hắn còn phảng phất hơi nước mơ màng, tóc cũng ướt, không giống Vân Tử Túc trực tiếp dùng linh lực hơ khô tóc.
Hàn Dịch vừa ra ngoài, đã nhìn thấy Vân Tử Túc ôm Vân Thôn, một người một mèo giương to bốn con mắt, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Khóe môi Hàn Dịch dâng lên một nụ cười nhè nhẹ, hắn nói: "Sao thế?"
Vân Tử Túc nói: "Vóc người anh cừ lắm luôn."
Hàn Dịch dùng khăn lông lau tóc, nghe được lời khen ngợi thẳng thừng như vậy, đáy lòng thế mà lại sinh ra cảm giác không phải hân hoan.
Cho tới giờ hắn chưa từng trông đợi lời khen của bé con sẽ phù hợp với bầu không khí tình nhân lãng mạn.
Quả nhiên, Vân Tử Túc tiếp tục nói: "Khôi linh gây hại rất lớn cho cơ thể người, đa phần những người sinh ra khôi linh đều thuộc kiểu mặt cắt không còn giọt máu, xương cốt gầy như khúc củi khô..."
So ra thì, vóc người Hàn đại thiếu đúng thật là không có lời khen nào diễn tả hết được. Đừng nói là so với người nhiễm khôi linh, cho dù có so với người bình thường, hắn cũng có tỷ lệ vàng vóc dáng cân đối.
Vân Tử Túc thầm nhủ trong lòng: "Nhưng mà tình cảnh của anh rất đặc biệt... có thể giữ được vóc dáng như này, anh thật sự rất ngầu."
Không chỉ là có da có thịt, mà còn hình thành nên đường cong cơ bắp do tập luyện mà thành.
Vân Tử Túc cũng là người từng tôi luyện thân xác, cậu có thể nhìn ra, dáng người của Hàn đại thiếu tuyệt đối là thành quả của những đợt huấn luyện nghiêm khắc.
Nghe lời cậu con trai, động tác lau tóc của Hàn Dịch không khỏi thoáng ngưng lại.
Vẻ mặt của hắn bị khăn lông che khuất, không nhìn ra thái độ.
Sự khác thường lóe lên rồi tan biến, rất nhanh, Hàn Dịch lại nắm lấy khăn lông trên đầu, nói: "Chắc là liên quan đến việc từ nhỏ anh đã tiếp nhận trị liệu và điều dưỡng."
Vân Tử Túc cũng không nghĩ nhiều, Tu linh giới dồi dào linh khí, nhưng khoa học kỹ thuật lại tụt hậu hơn so với Phàm tục giới gần cả nghìn năm, trong điều kiện ấy, những người phàm trần kia dĩ nhiên không thể có được sự điều trị tốt nhất.
Thấy tóc Hàn đại thiếu còn ướt, cậu bèn vẫy vẫy tay với đối phương, nói: "A Dịch, anh lại đây."
Hàn Dịch đi tới, Vân Tử Túc bảo hắn ngồi vào mép giường, Vân Thôn vốn nằm trong lòng Vân Tử Túc nhảy lên gối, Vân Tử Túc thì nửa quỳ thẳng người, vịn lên bả vai Hàn Dịch.
Cậu đưa tay ra, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mái tóc còn ướt của hắn.
Một luồng nhiệt ấm áp như mặt trời mùa xuân phảng tới.
Khi Hàn Dịch ghé mắt nhìn qua lần nữa, cậu con trai đã thu tay về.
"Khô rồi." Cậu cười tít mắt.
Những giọt nước trên tóc đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù tóc đã lau khô, nhưng Vân Tử Túc cũng không lùi về, cậu vẫn nửa quỳ trên đệm, Hàn Dịch đưa tay, ôm lấy eo cậu.
Một cơn hoảng hốt lửng lơ thoáng chớp, đến lúc Vân Tử Túc phản ứng lại, người đã ngồi ngay ngắn trên đùi Hàn Dịch.
Nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo mỏng manh truyền qua, đây là một tư thế tương đối thân mật.
Rốt cuộc cậu cũng nảy sinh linh tính được một lần, nhìn người đàn ông chỉ cần ngẩng đầu là chạm đến, Vân Tử Túc nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn giúp em hấp thu khôi linh bằng phương pháp đơn giản không?"
"Có thể không?"
Cự ly thật gần, chất giọng trầm thấp rung lên, khiến màng nhĩ người ngứa ngáy.
Vân Tử Túc nâng cằm.
Căn phòng mở máy điều hòa, thế mà nhiệt độ vẫn cứ tăng nhẹ.
Tiếng nước cùng tiếng hô hấp hòa quyện, xen lẫn mùi hương ngọt ngào, tràn ngập khắp từng xó xỉnh trong căn phòng cưới.
Đối mặt với chuyện trước mắt, thật ra ban đầu Hàn Dịch cũng có chút do dự.
Tư thế này quả thực hơi quá nguy hiểm, hắn chỉ mặc một chiếc quần ngủ rất mỏng, người yêu thì lại ngồi ngay trên đùi.
Một khi xảy ra biến đổi nào đó, đại khái là chẳng có cách nào che đậy.
Mà lại không có khả năng không biến đổi.
Thế nhưng bất ngờ ở chỗ, người xảy ra vấn đề đầu tiên lại là Vân Tử Túc.
"...Ưm?"
Người con trai buồn bực hừ hừ, thế rồi giùng giằng đẩy hai tay Hàn Dịch đang ôm lấy cậu ra
"Sao...?"
Hàn Dịch còn chưa dứt lời, đã lập tức nhăn mày.
"Đừng động đậy." Hắn vội vàng nói, với cánh tay dài rút một tờ giấy ăn từ phía đầu giường.
Vân Tử Túc bịt giấy ăn kín lỗ mũi, đầu óc vẫn còn có chút ong ong.
"Có chuyện gì vậy? Có thể ngừng được không?"
Cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Hàn Dịch.
"Không sao."
Vân Tử Túc bĩu môi một cái, mũi của cậu vẫn bị bít kín, giọng điệu cũng ứ nghẹn.
"Em hấp thu nhiều khôi linh quá..." Cậu khổ não nói, "Linh lực chưa tiêu được, nên mới chảy máu mũi."
Nghe vậy, Hàn Dịch có chút không biết làm sao, hắn đành rút tiếp mấy tờ giấy ăn đưa tới.
Vân Tử Túc ôm mũi, không nhịn được thở dài.
Cậu vẫn đánh giá quá cao khả năng hấp thu của mình rồi.
Cái này giống như người bình thường ăn nhiều đồ bổ ấy, không có hại gì đối với thân thể, chỉ là tiếc linh lực.
Máu mũi chưa ngừng, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Hàn Dịch đặt Vân Tử Túc lên giường, đứng dậy mở cửa.
Vân Tử Túc cầm giấy ăn dính máu, trong máu chứa đầy linh lực của cậu, cậu có chút không đành lòng trực tiếp vứt đi, chờ lát nữa dùng đống linh lực này vẽ mấy tờ phù lục cũng xịn.
Kết quả cửa vừa mở ra, người bên ngoài vừa khéo chứng kiến cảnh tượng này.
"Đến giờ ăn tối..." Hàn Dĩ Long chỉ mới nói được một nửa, âm thanh đã tắt nghẹn.
Cậu ta đứng ngoài cửa, đối diện là Hàn Dịch mặt mày nghiêm túc, nhưng trên mu bàn tay đối phương còn dính vệt máu sáng choang.
Mà sau lưng Hàn Dịch, Vân Tử Túc gò má ửng đỏ, tay cầm giấy ăn dính máu, cậu ngồi trên giường, vẻ mặt có chút luống cuống mờ mịt, bờ môi dưới trông còn có chút sưng đỏ.
"Anh."
Giọng điệu Hàn Dĩ Long trầm xuống, cậu ta dời tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Hàn Dịch.
"Không phải anh đã nói... anh sẽ không động tay với anh dâu nữa à?"