Lộ Kiều không lên tiếng, cúi đầu nhìn tay Khương Dịch Duy. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt.
Tầm mắt Khương Dịch Duy như cũ vững vàng, bàn tay dày dặn kéo Lộ Kiều, đổi vị trí hai người.
Lộ Kiều liền nằm dưới thân hắn, hắn một tay bóp eo Lộ Kiều, một tay nâng cằm Lộ Kiều, lời nói kiên quyết, không cho phép Lộ Kiều né tránh mà nói: "Tiểu Lộ, nhìn anh."
Lộ Kiều rốt cuộc cũng nhìn vào mắt Khương Dịch Duy, chủ động ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Đầu tiên cậu hôn hôn sườn cổ Khương Dịch Duy, rồi mới mở miệng nói: "Anh có phải ngốc hay không? Em có thích anh hay không, anh nhìn không ra sao?"
"Nếu em không thích anh, sẽ cùng anh kết hôn, sẽ cùng anh lăn giường sao?" Lực độ cậu ôm Khương Dịch Duy không khỏi tăng thêm, từng từ rõ ràng mà nói, "Những việc này có thể cùng người mình không thích có thể làm sao?"
Khương Dịch Duy càng muốn hỏi nhiều hơn một ít, nhẹ giọng nói: "Là từ khi nào thích anh?"
Lộ Kiều nhấp hạ miệng, không nói chuyện.
Khi Khương Dịch Duy cho rằng cậu sẽ không trả lời, Lộ Kiều chậm rãi nói: "Đến ngày sinh nhật của em, em lại nói cho anh được chưa? Ngày đó nếu làm em vừa lòng, thật nhiều sự tình anh không biết em đều nói cho anh."
Nói cho anh biết em có bao nhiêu thích anh, nói cho anh biết phần yêu thích này đã được bao năm.
"Sinh nhật dù thế nào cũng cần có chút nghi thức." Lộ Kiều bổ sung một chút
Khương Dịch Duy thật sự hy vọng ngày sinh nhật mau đến một chút, hôn xuống khóe môi Lộ Kiều, ở bên tai Lộ Kiều nói: "Em sẽ vừa lòng."
Lộ Kiều cũng cảm thấy chính mình sẽ vừa lòng.
Khương Dịch Duy cho cậu nhiều hay ít kinh hỉ, tiêu phí nhiều hay ít tiền của để chúc mừng sinh nhật cậu đều không để bụng. Cậu để ý chính là sinh nhật lần này, là Khương Dịch Duy đón cùng cậu.
Kết thúc cái đề tài này, Khương Dịch Duy trở lại phòng bếp xem canh còn bao lâu có thể ăn.
Di động ở trên bàn vang lên, Lộ Kiều liếc mắt qua một cái.
Người gọi là Đồng Thần, cậu sửng sốt vài giây, gọi vọng vào phòng bếp: "Đồng Thần gọi điện cho anh."
Khương Dịch Duy đang khuấy canh, nói với Lộ Kiều: "Giúp anh nghe một chút."
Lộ Kiều cầm di động Khương Dịch Duy tổng cảm thấy như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại cùng Đồng Thần nói: "Ngươi chờ một chút, Khương Dịch Duy đang ở phòng bếp, ta đưa cho hắn nghe."
Đi đến bên cạnh Khương Dịch Duy, Lộ Kiều đem điện thoại để bên tai Khương Dịch Duy.
Cậu nghe Đồng Thần trong điện thoại nói với Khương Dịch Duy: "Ký túc xá trường học của ngươi sắp xây lại, phỏng chừng mau phá. Ngươi ngày nào rảnh có thể về trường nhìn xem, nếu không trở lại, phòng chừng ngươi liền không nhìn thấy cái phòng ngủ ngày trước."
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nói: "Có rảnh ta sẽ trở về nhìn xem."
Cúp điện thoại, Lộ Kiều nghĩ còn may Khương Dịch Duy cùng Đồng Thần tựa như bằng hữu bình thường giống nhau, lời nói không có một tia ái muội.
Nhìn Khương Dịch Duy đem đồ ăn đặt lên bàn ăn, Lộ Kiều thuận miệng hỏi: "Ký túc xá trường anh làm gì mà muốn phá."
"Cũ quá." Khương Dịch Duy một bên gắp đồ ăn cho Lộ Kiều một bên nói, "Nghe nói trước đó không lâu ký túc xá bị rớt mái ngói, thiếu chút nữa rớt xuống sinh viên đi ngang."
Lộ Kiều gật gật đầu, không nói chuyện.
Nếu là cải tạo ký túc xác, hộp góp ý cậu để thư tình sẽ bị phát hiện, nếu là bị gạch ngói đè ở phía dưới, vĩnh viễn không bị người nhìn đến..."
"Tiểu Lộ?" Phát hiện Lộ Kiều liên tục thất thần, Khương Dịch Duy gọi Lộ Kiều một tiếng, "Suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì..." Lộ Kiều thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc ăn cơm.
Cơm nước xong không có việc gì, Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy tắm cho Louis.
Thể trạng Louis quá lớn, tắm thật sự khó khăn. Thật vất vả tắm xong, tới lúc sấy khô lại náo loạn lên.
Nó không an phận mà lộn xộn, văng nước lên hai người một thân ướt nhẹp.
"Nó có phải hay không thiếu dạy dỗ?" Lộ Kiều cười xoa xoa mặt đầy nước, lại giơ tau giúp Khương Dịch Duy lau.
Khương Dịch Duy gật gật đầu, theo Lộ Kiều nói nói: "Đối với nó tốt quá, không nên quá sủng nó."
Lộ Kiều ngồi xổm đè lại Louis: "Ngoan, nghe lời một chút, bằng không về sau cha ngươi liền không sủng ngươi."
Louis giống thật nghe hiểu mà hừ kêu vào tiếng, ngay sau đó ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất.
"Vẫn là anh có trọng lượng." Lộ Kiều quay đầu nhìn thoáng qua Khương Dịch Duy, "Lần trước em tự mình tắm cho nó, hơi kém mệt chết em. Lúc tắm xong em như rớt xuống nước, cả người đều ướt."
Khương Dịch Duy bổ não, tưởng tượng ra đến bộ dáng chật vật Lộ Kiều bị quần áo ướt dính lên người. Nhất định vừa đáng thương vừa đáng yêu, cả người nhỏ nước, làm lòng người thương tiếc.
Thấy Khương Dịch Duy không nói lời nào mà nhìn mình chằm chằm, Lộ Kiều phỏng đoán Khương Dịch Duy đáng bổ não một ít hình ảnh không thể miêu tả.
Véo cánh tay Khương Dịch Duy, thanh âm Lộ Kiều mang theo chút oán trách: "Chúng ta đem Louis sấy khô lại não bổ được không?"
"Sấy khô có khen thưởng sao?" Khương Dịch Duy phá lệ cùng Lộ Kiều ra điều kiện.
Lộ Kiều nhướn lông mày, phát hiện Khương Dịch Duy ngày càng xấu xa.
Hướng về phía Khương Dịch Duy vẫy vẫy tay, nhìn Khương Dịch Duy ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt mình, cậu mở miệng nói: "Anh nhìn xem bộ dáng hiện tại của hai ta, đem Louis sấy khô xong thể nào cũng phải đi tắm rửa một cái đi!"
Đầu ngón tay chọc chọc ngực Khương Dịch Duy, cậu tiếp tục nói: "Đến lúc đó cùng nhau."
Khương Dịch Duy vừa lòng cười cười, để Lộ Kiều nghỉ ngơi một bên, thực mau mà giúp Louis sấy khô thân mình.
Toàn bộ quá trình Louis nghe lời giống như búp bê vải.
Lộ Kiều không cầm được suy nghĩ một người một cún có phải hay không thông đồng cho chính mình vào tròng.
Tóm lại mà mặc kệ như thế nào, vẫn là cùng tắm với Khương Dịch Duy.
Sau khi tắm nằm ở trên giường, Lộ Kiều nhìn lịch trình ngày mai. Phát hiện không có quay chụp, cậu quyết định sau khi ngủ dậy tranh thủ đến trường Khương Dịch Duy.
Những bức thư đó, có thể lấy ra được, cậu tuyệt đối không để chúng nó biến mất cùng tòa ký túc.
-
Sáng sớm tỉnh lại, bên người đã không có thân ảnh Khương Dịch Duy.
Nhưng bên cạnh cậu vẫn còn hơi ấm, chính mình rất rõ ràng cả một đêm đều bị Khương Dịch Duy ôm vào trong ngực.
Xoay người muốn ngủ thêm một lát, di động lại truyền đến Wechat Đoạn Diễn Lâm gửi đến: "Ngươi không phải nói thuốc sắp hết sao? Khi nào tới lấy thuốc?"
Lộ Kiều đứng dậy xem thuốc của mình còn nhiều hay ít, thấy có thể uống đến năm sáu ngày, trả lời Đoạn Diễn Lâm: "Thuốc còn đủ cho mấy ngày, vài ngày nữa ta sẽ đi."
Đi đến phòng khách, Louis đang bò trên mặt đất phát ngốc.
Thấy Lộ Kiều thức dậy, lập tức lắc đuôi đi cắn ống quần Lộ Kiều. Đem người túm đến nhà ăn, liền ngoan ngoãn ngồi một bên canh Lộ Kiều ăn sáng.
Lộ Kiều có chút buồn cười, cả ngày của cậu nhìn liền biết Khương Dịch Duy quản.
Hiện tại Khương Dịch Duy không có nhà, cậu còn phải bị Louis quản.
Lộ Kiều chậm chạm không đụng chén đũa, Louis liền đối với Lộ Kiều sủa "Gâu gâu."
"Ngươi có phải thành tinh hay không?" Lộ Kiều sờ sờ đầu Louis, há miệng cắn một miếng sandwich Khương Dịch Duy đã chuẩn bị.
Ăn xong bữa sáng Lộ Kiều liền đi đến trường học của Khương Dịch Duy.
Cậu không lái xe máy, gọi xe để ngắm phong cảnh trên đường.
Con đường này cậu đi qua rất nhiều lần, mỗi lần đều mang theo tình yêu thầm, cùng nhìn thấy Khương Dịch Duy mà vui sướng.
Không nghĩ tới một lần nữa xuất hiện ở cổng trường, cậu đã cùng Khương Dịch Duy kết hôn.
Rảo bước tiến vào trường, tâm tình vẫn kích động như cũ.
Cho dù lá cây bay theo gió, đều làm cho Lộ Kiều có loại ảo giác trở về quá khứ.
Phía trước chính là ký túc xá của Khương Dịch Duy, dì quản lý ký túc đã sớm đổi người.
Lộ Kiều gõ gõ cửa sổ phòng quản lý, lễ phép hỏi: "A di, ta muốn hỏi một chút cái chìa khóa của hộp góp ý còn không? Ta lúc trước có bỏ bên trong mấy phong thư... Ta muốn đem chúng nó lấy ra."
"Chìa khóa hộp góp ý a?" Dì quản lý ký túc xá có chút đau đầu.
Nói trắng ra hộp góp ý chính là để trưng cho đẹp, trước nay không ai để ý đến nó. Lúc này đột nhiên có người muốn chìa khóa hộp góp ý, dì quản lý ký túc cố ý ra liếc nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong nhét đầy thư, nàng xấu hổ mà mở miệng: "Ngươi bất mãn với trường học như vậy a? Nhiều thư ý kiến như vậy."
Lộ Kiều thẹn thùng mà xoa xoa cổ: "Cũng có, cũng không có nhiều ý kiến như vậy."
Lời nói cậu mập mờ, lại không thể nói thư mình gửi đều là thư tình.
Dì quản lý ký túc vỗ bả vai Lộ Kiều: "Chìa khóa hộp thư góp ý này a di không có, nhưng mấy ngày nữa chỗ giáo vụ thống nhất có người lại đây dọn sạch đồ trong hộp góp ý."
"Như vậy a......" Lộ Kiều gật gật đầu, ngôn ngữ mất mát.
Cậu cảm ơn dì quản lý, xoay người đi ra ngoài.
Ngồi ở ghế dài đối diện ký túc, cậu nhìn hộp góp ý phát ngốc thật lâu.
Thẳng từ nơi xa truyền đến tiếng gọi của Đồng Thần, mới phục hồi tinh thần.
"Lộ Kiều?" Đồng Thần đi đến bên cạnh Lộ Kiều, người đứng bên cạnh là thê tử của hắn.
Lộ Kiều quay đầu nhìn về phía Đồng Thần, biểu tình kinh ngạc: "Ngươi như thế nào...... Ở chỗ này?"
Đồng Thần lôi kéo tay thê tử: "Hôm nay không quay chụp, lại đây bồi nàng ấy."
Thê tử Đồng Thần lên tiếng chào, nói văn phòng có chút việc cần xử lý.
Ánh mắt Lộ Kiều dừng ở bóng dáng thê tử Đồng Thần.
Nữ nhân vừa ở trước mắt sắc mặt ôn nhu, có chút quen mắt.
Trong đầu không khỏi thoáng hiện lên cái ngày mưa cậu đi tìm Khương Dịch Duy, cậu tựa hồ thấy bên cạnh Khương Dịch Duy có thân ảnh của nữ nhân này.
"Thê tử của ngươi... Ta có phải đã gặp ở đâu rồi hay không?" Lộ Kiều thật sự nhịn không được mà hỏi.
Đồng Thần "A" một tiếng, nói: "Khả năng đã gặp qua đi, nàng là lão sư của Khương Dịch Duy. Lúc trước ta theo đuổi nàng, Khương Dịch Duy giúp không ít công."
Đầu óc đùng một tiếng thành mảnh trắng xóa, tim Lộ Kiều không khỏi đập liên hồi.
Cậu dùng sức nắm chặt góc áo, nghe Đồng Thần nói tiếp, lỗ tai đau giống như bị búa chùy đập phá màng tai.
Đồng Thần nói: "Nói đến cũng khéo, ngày ta cùng thê tử ở bên nhau cũng là ngày hắn thất tình. Ta còn nhớ lúc ấy mưa thật lớn, ta đến đây vừa lúc thấy Khương Dịch Duy trở về, liền bắt hắn lại đây hỗ trợ."
"Sau khi ta thổ lộ thành công hắn cũng không tươi cười, sau mới biết được ngày đó hắn bị người ta đá."
"Bị người ta đá?" Lộ Kiều ngơ ngẩn mà nói, "Người đó như thế nào nhẫn tâm... Đá Khương Dịch Duy..."
Đồng Thần lắc đâu: "Ai nói không thể! Hớn nữa lại là yêu đương qua mạng, yêu chưa bao lâu người ta nói lời chia tay. Khương Dịch Duy ngày đó đi tìm người ta, kết quả cũng không tìm được."
"Dù sao ngày đó hắn rất khó chịu, thật lâu sau đó mới từ vượt qua được. Ngươi nói xem đối tượng yêu đương qua mạng, hắn hà tất nghiêm túc như vậy! Hắn trước giờ không chơi QQ, còn cố ý vì đối phương lấy tên tình lữ, đến bây giờ cũng không có sửa."
Võng luyến, tình lữ võng danh......
Hô hấp Lộ Kiều càng lúc càng nặng, hốc mắt càng lúc càng đỏ. Cậu không tin trên đời lại có việc trùng hợp như vậy, trùng hợp đến việc đối tượng yêu đương qua mạng trải qua giống y như Khương Dịch Duy trải qua. Trừ phi, đối tượng yêu đương qua mạng của cậu và Khương Dịch Duy chính là một.
Cậu đột nhiên nhớ đến ngày Khương Dịch Duy đánh Trương Thắng Cảnh ở nhà hàng, bóng dáng cô đơn của Khương Dịch Duy làm cậu hiểu lầm là Khương Dịch Duy dễ tin vào lời đồn của Trương Thắng Cảnh.
Hiện tại cậu mới hiểu được sở dĩ Khương Dịch Duy tức giận, là bởi vì cậu đem đoạn tình yêu của bọn họ dễ như trở bàn tay mà gạt bỏ, không chút nào để trong lòng.
Đó là thời thanh xuân Khương Dịch Duy tràn ngập tình yêu, cậu cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói với Khương Dịch Duy: "Em cũng không có cảm tình gì với hắn."
Đồng Thần còn ở trước Lộ Kiều đnag lo cho bản thân nói: "Ta nhớ rõ nickname của hắn là Bồi ngươi tiêu thủy tây, đối phương tên Tiêu thủy tây nhân sinh. Tiêu sái hay không ta không biết, dù sao hắn lúc ấy rất là ngốc."
"Thật sự rất ngốc." Lộ Kiều thanh âm run rẩy, xoay người liền hướng chạy ra ngoài ký túc.
Năm đó chia tay, Khương Dịch Duy gửi mấy tin "Ta không muốn cùng ngươi chia tay" thoáng hiện trước mắt.
Từng chữ từng chữ là ái mộ cùng không muốn buông tay, cậu thế mới biết Khương Dịch Duy có bao nhiêu thích mình.
Bọn họ ở chung cũng sẽ không lừa người.
Nếu Khương Dịch Duy không thích cậu, liền sẽ không quan tâm cậu, yêu quý cậu. Sẽ không đem cậu đặt thứ nhất trong lòng, chẳng sợ vừa hắt xì liền hận không thể đem tất cả thuốc đều mua về cho cậu uống.
Nếu Khương Dịch Duy không yêu cậu, liền sẽ không cùng cậu yêu đương qua mạng, sẽ không cùng cậu kết hôn. Liền sẽ không cùng cậu lên giường, sẽ không ôn nhu kiên nhẫn mà đối đãi với cậu. Càng sẽ không mỗi lần hôn cổ cậu lại một lần rồi một lần, quý trọng lại trìu mến.
Mỗi buổi tối cậu đều sẽ được Khương Dịch Duy ôm vào trong ngực, suốt một đêm đều như vậy. Bên người cậu trước nay đều ấm áp, bọn họ hôn môi cùng ôm, vẫn luôn nóng bỏng.
Cậu cũng nhiều lần muốn buông tha chính mình, buông Khương Dịch Duy. Nhưng Khương Dịch Duy không có, hắn vẫn như cũ túm chặt lấy cậu, vẫn cứ lao vào ôm lấy cậu.
Lộ Kiều thật sự cảm thấy bản thân mình không tốt, cậu hẳn là trước đây thật lâu nói với Khương Dịch Duy câu "Em yêu anh", hẳn là trước đây thật lâu hỏi Khương Dịch Duy có yêu mình hay không.
Khương Dịch Duy nói yêu, cậu liền hỏi lại một lần, vẫn luôn hỏi đến khi Khương Dịch Duy ôm lấy cậu, hôn lấy cậu.
Đón xe đi về phía công ty.
Hiện tại Lộ Kiều liền phải đi gặp cái đồ ngốc làm người đau lòng này.
25-Oct-21
Editor: Ngọt chớt tui rùi.