Biên tập: Gà Mê Múi
Trên ngón áp út của người đàn ông đeo một chiếc nhẫn giống hệt chiếc trên
tay Kỷ Hạ, ánh mặt trời chiếu lên làm chiếc nhẫn phát ra ánh sáng trắng
bạc, ánh sáng này đâm vào mắt Giang Nghiêu.
“Giang Nghiêu, đàn anh hợp tác tham gia tranh tài với Kỷ Hạ.”
Bắt tay trò chuyện đơn giản đôi câu, Giang Nghiêu không tiếp tục nữa, ba
người cùng lên lầu đi đến phòng nhảy, Kỷ Hạ ôm túi giày chạy đến tủ bên
cạnh để thay, Giang Nghiêu không hề nóng nảy, cậu tựa vào cạnh cửa nhìn
Phó Hằng Chi.
“Cậu Giang không cần thay giày sao?”
Dĩ nhiên Phó Hằng Chi không nhận ra địch ý từ Giang Nghiêu, có lẽ anh không để cậu nhóc này trong mắt.
“Anh Phó, tôi đang học năm ba, đã quen biết với Kỷ Hạ được hai năm.” Hai tay Giang Nghiêu khoanh trước ngực, nhìn về phía cô gái đang cất giày vào
tủ, “Nghe bảo anh Phó và Kỷ Hạ chỉ quen biết chừng một tháng.”
Sinh viên đang đi học lại đeo nhẫn ở ngón áp út rất nổi bật, Kỷ Hạ không
giấu giếm chuyện mình đã đính hôn hơn nữa nhanh chóng sẽ kết hôn, cô
thản nhiên như vậy trong mắt Phó Hằng Chi là một loại dễ thương đáng
trân quý.
“Đúng.” Phó Hằng Chi nhìn Kỷ Hạ ở cạnh đó, khóe miệng cong lên: “Chính xác thì
chúng tôi biết nhau được 35 ngày, đính hôn vừa tròn một tháng.”
“Quen được năm ngày đã đính hôn, dùng hôn ước để trói buộc một cô gái hai
mươi tuổi ở bên người, anh Phó bình thản một cách quang minh chính đại
nhỉ.”. Trên mặt Giang Nghiêu hiện lên một nụ cười mỉa mai, cậu bỏ lại
một câu rồi đi thẳng đến tủ giày của mình cạnh Kỷ Hạ.
Người trẻ tuổi bây giờ không kiên nhẫn gì.
Lời nói đâm chọc của Giang Nghiêu chỉ như câu chuyện cười với Phó Hằng Chi
mà thôi, dẫu sao từ khi thừa kế Phó thị đến nay, anh thường xuyên thấy
những kẻ thua cuộc bất tài.
“Phó tiên sinh, anh có thể qua bên kia ngồi chờ ạ.”
Kỷ Hạ gác chân lên lan can, chỉ băng ghế ở cách đó không xa, quần áo thể
thao rộng rãi hơi bó sát vào người cô theo từng động tác lên xuống, lộ
ra đường cong ở chân lả lướt.
Bởi vì luyện tập vũ đạo nhiều năm, tuy thân hình Kỷ Hạ thon gầy, thực tế là vì cô ít mỡ, chỉ cần vươn tay đã có thể cảm nhận được đường cong bắp
thịt trơn nhẵn của cô. Phó Hằng Chi gật đầu đi qua ngồi vào chỗ Kỷ Hạ
vừa chỉ, nhìn cô gái của mình duỗi tay nắm lan can, ép chân thành một
đường cong.
Nhìn vào mắt Phó Hằng Chi, Kỷ Hạ cười nói: “Sao vậy ạ, có phải trông kinh khủng lắm không?”
Nhìn dáng vẻ không đau đớn của Kỷ Hạ, Phó Hằng Chi chậm rãi lắc đầu: “Rất giỏi.”
Nhất định đã khổ sở rất nhiều.
“Em sắp dãn cơ xong chưa?” Sau khi Phó Hằng Chi ngồi vào ghế, Giang Nghiêu
đúng lúc đi qua cạnh Kỷ Hạ, liếc Phó Hằng Chi một cái: “Chúng ta tập lại đoạn kia một lần nữa, chờ thầy đến thì thay quần áo luôn.”
Kỷ Hạ gật đầu, rút chân khỏi lan can, đi qua chỗ đứng của mình.
Cuối cùng Phó Hằng Chi cũng hiểu ý mà Giang Nghiên nói.
Trong cuộc tranh tài này, hai người sắm vai một đôi tình nhân trong bài nhảy, đoạn này hai người gần kề nhau rất gần, tay Giang Nghiêu dường như đặt
mãi bên eo Kỷ Hạ, sau cùng nâng chân đưa cả người cô lên, trong lúc Kỷ
Hạ không mải mai chú ý, cậu quay đầu nhướng mày với Phó Hằng Chi.
Người trẻ tuổi khiêu khích thẳng thắn như thế, tuy nhiên lâu lâu vẫn rất có hiệu quả.
Phó Hằng Chi đan tay để trên gối, nhìn Kỷ Hạ vững vàng tiếp đất, sau đó cô
quay sang cong mắt cười với Giang Nghiêu: “Có phải em nhẹ hơn hôm qua
không? Sáng nay em cố tình ăn ít đó.”
Phó Hằng Chi mím môi im lặng ngồi nhìn, ngẫm nghĩ mình hẳn nên dạy cô vợ hiền nhà mình vài việc.
Ví dụ như không nên lộ ra dáng vẻ không phòng bị với bất kỳ người đàn ông nào khác, ví dụ như lộ ra nụ cười đáng yêu như kia.